Tương Nhược Lan vừa mới trở lại Thu Đường viện thì Phương mụ mụ đã chặn đường nàng mà quỳ xuống khấu đầu.
Tương Nhược Lan bị dọa đến nhảy dựng lên, vội vàng đỡ bà:
– Phương mụ mụ, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên.
Phương mụ mụ ngẩng đầu nắm lấy tay Tương Nhược Lan, khóc ròng:
– Tiểu thư, từ trước đến giờ mụ mụ không cầu ngươi điều gì, lần này mụ mụ xan xin ngươi cứu Hồng Hạnh. Nếu ngươi không cứu nó, nhất định nó sẽ bị thái phu nhân đuổi ra khỏi phủ. Nó từ nhỏ không cha, lớn lên cùng ngươi. Trừ ta và ngươi ra không có ai là thân nhân. Nếu bị đuổi ra khỏi phủ thì nó sống ra sao?
Phương mụ mụ nước mắt lưng tròng, khóc thương tâm vô cùng.
Tương Nhược Lan có chút khó xử. Tuy Hồng Hạnh là nha hoàn hồi môn của mình nhưng một khi đã vào Hầu phủ thì sẽ là nha hoàn của Hầu phủ, thái phu nhân đương nhiên có quyền xử trí nàng. Lần này Hồng Hạnh lỗ mãng như thế khiến trước mắt các phu nhân làm mất mặt thái phu nhân, mình có lập trường gì mà cầu xin? Huống hồ mình lại vì Hồng Hạnh mà để cho thái phu nhân trách phạt không nghiêm, lại còn xin tha chỉ sợ thái phu nhân cảm giác mình rất cảm tính không biết nặng nhẹ. Việc quản lí Hầu phủ sau này sẽ không bao giờ đến lượt mình. Nếu rơi vào tay Vu Thu Nguyệt thì mình sẽ gặp biết bao phiền toái đây.
Phương mụ mụ thấy nàng do dự càng lo sợ, vội vàng dập đầu:
– Tiểu thư, ta biết đều là Hồng Hạnh không tốt, đều do nó gây họa, nó tự làm tự chịu không liên quan đến người. Nhưng ta chỉ có một đứa con gái. Xem nó một lòng một dạ hầu hạ người, xem mẫu thân con chúng ta vẫn hầu hạ người, người vạn lần không thể không để ý đến nó. Tiểu thư, mụ mụ cầu ngươi, mụ mụ cầu ngươi.
Phương mụ mụ kéo gấu quần Tương Nhược Lan, khóc đến khàn giọng.
Các nha hoàn bên cạnh là Hoa Anh và Liên Kiều cũng cùng lớn lên với Hồng Hạnh, thấy Phương mụ mụ khóc đáng thương như thế, cũng đồng thời quỳ xuống, dập đầu xin Tương Nhược Lan:
– Tiểu thư, xin người cứu Hồng Hạnh.
Tương Nhược Lan nhìn những người này nghĩ thầm, bên cạnh mình chỉ có những người này, nếu hôm nay để cho Vu Thu Nguyệt được thể mà đuổi đi đại nha hoàn bên người mình chẳng phải sẽ khiến bọn họ cảm giác mình không phải là người có thể dựa dẫm? Các nàng sau này sao có thể hết mực trung thành với mình?
Không được! Tương Nhược Lan mím chặt môi, tay gắt gao nắm thành quyền, không thể để cho mưu kế của Vu Thu Nguyệt thực hiện, không thể để nàng ta đắc ý.
Nàng cúi người, đỡ Phương mụ mụ nói:
– Phương mụ mụ yên tâm, chuyện này ta tự có cách giải quyết,
Nàng nhìn các nha hoàn kia nhấn mạnh từng chữ:
– Ta tuyệt đối không để bất kì ai làm nhục những người bên cạnh ta.
Xế chiều, Cận Thiệu Khang từ phủ nha quay lại, đến Tùng Hương viện thỉnh an thái phu nhân hỏi chuyện trà hội hôm nay. Suốt cả ngày, hắn đều nghĩ đến chuyện này, nóng lòng muốn biết biểu hiện của Tương Nhược Lan.
Thái phu nhân thở dài, kể lại tất cả chuyện phát sinh hôm nay.
– Trước bao nhiêu khách nhân mà nha hoàn trong phủ lại đánh nhau loạn lên. Nhìn vẻ mặt chê cười của các phu nhân khiến cho cái thân già của ta thật không còn chỗ đứng.
Theo thái phu nhân nói, sắc mặt Cận Thiệu Khang càng lúc càng trầm:
– Các nha hoàn bên người các nàng dám càn rỡ như thế
Lập tức nhớ ra Tương Nhược Lan trước kia tùy tiện, hừ lạnh nói:
– Cũng khó trách, chủ tử bá đạo điêu ngoa thế tự nhiên nha hoàn cũng không hơn. Ta còn tưởng… Quả là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Người này sao có thể thay đổi trong thời gian ngắn như thế?
Vì hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Hắn chờ đợi một ngày nhưng lại có được đáp án này, thật sự thấy ảo não.
Thái phu nhân lắc đầu:
– Kì thật, ta thấy đến nay Tương Nhược Lan đã rất cố gắng. Nếu không nhờ nàng cứu Lưu phu nhân thì chuyện hôm nay thật không thể xử lí. Ta nghĩ, chỉ là nha hoàn của nàng tính tình xúc động thôi.
Cận Thiệu Khang hừ nhẹ:
– Mẫu thân. Một nha hoàn sao có thể có gan lớn như thế. Nhất định là vì ngày thường nàng trước mặt nha hoàn nói những lời oán hận, nói tất cả đều là Thu Nguyệt không tốt thì nha hoàn này mới có phản ứng như thế.
Thái phu nhân nhìn con nói:
– Nàng đã vào cửa lâu như thế mà ngươi chưa từng bước vào Thu Đường viện nửa bước, cho dù có oán hận cũng khó trách.
Cận Thiệu Khang đứng dậy, chỉ tay về phía Thu Đường viện, vẻ mặt giận dữ:
– Nàng không ngẫm lại bản thân mình vào cửa như thế nào, còn trông mong ta đến đó. Bây giờ ta còn chưa vào đó mà bọn nha hoàn đã làm càn như thế. Nếu ta đi thì Thu Đường viện còn coi thường Cẩm Tú viên thành cái dạng gì.
Hắn trong lòng có lửa giận vô hình, tựa như bị lừa gạt mà tức giận.
Đã có lúc hắn thật sự nghĩ đến nàng, nghĩ nàng vì hắn mà cố gắng….
Nhưng chuyện này giống như cây kim đâm vào huyệt vị mẫn cảm của hắn. Thì ra sự chờ đợi của mình lại là chuyện đáng cười như thế. Nàng chưa bao giờ thay đổi, chuyện này khiến hắn rất bực tức.
Thái phu nhân kinh ngạc khi thấy con tức giận:
– Hầu gia, ngươi làm sao thế? Chuyện còn chưa có kết luận, bây giờ nói gì cũng là quá sớm. Đợi đến ngày mai ta tra xét rõ ràng….
– Ngày mai?
Cận Thiệu Khang dừng lại nói:
– Ngày mai có thể chờ con hồi phủ rồi tra xét không?
Thái phu nhân hơi kinh ngạc:
– Chuyện trong nhà mẫu thân sẽ xử lí tốt, cần gì Hầu gia nhúng tay.
– Con muốn xem bát phụ kia sẽ nói thế nào.
Trong mắt Cận Thiệu Khang chợt lạnh, trầm giọng nói.
Cận Thiệu Khang từ phòng thái phu nhân đi ra, Trữ An tiến lên cười nói:
– Gia, hôm nay đi Thu Đường Viện?
Hầu gia mấy hôm nay tâm tình rất tốt. Hai ngày nay lại còn hay đến bên ngoài Thu Đường viện nên hắn mới tự cho là thông minh mà hỏi.
Trời mới biết khi nãy vẫn còn hòa hoãn, Cận Thiệu Khang nghe hắn nói xong đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn hắn. Ánh mắt như dao khiến Trữ An sợ đến run người:
– Đi Cẩm Tú viên.
Cận Thiệu Khang nói xong bước nhanh về phía trước.
Trữ An vội vã theo sau. Hắn cảm giác những lời này, dường như Hầu gia nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Cận Thiệu Khang vừa đến thì đã thấy Vu Thu Nguyệt tựa của sổ mà khóc, tay trắng nõn cầm khăn lụa thơm, hai vai mềm yếu rung động trông rất kiều nhược, thương cảm.
Nghe được tiếng động, Vu Thu Nguyệt quay đầu, khuôn mặt tái nhợt nhưng xinh đẹp tuyệt trần, trong mắt đầy lệ, thấy Cận Thiệu Khang nước mắt lại lặng lẽ chảy dài.
Lê hoa mang vũ, sở sở thương cảm
– Hầu gia…
Vu Thu Nguyệt run rẩy gọi nhỏ rồi tiến lên ùa vào lòng Cận Thiệu Khang:
– Người cuối cùng cũng đến nhìn Thu Nguyệt
Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng ôm eo nàng, ngửi thấy mùi hương nồng nàn bất tri bất giác hắn nhớ ra mùi hương tự nhiên, thơm ngát như lan của Tương Nhược Lan.
Lòng Cận Thiệu Khang cả kinh, vội vàng không dám nghĩ, hơi đẩy Vu Thu Nguyệt ra hỏi:
– Thu Nguyệt, chuyện hôm nay là như thế nào?
Vu Thu Nguyệt cúi đầu, vừa khóc vừa nói:
– Hầu gia đã biết?
Nàng lau nước mắt:
– Là ta không tốt, quản nha hoàn không nghiêm. Ta thường dạy nha hoàn không nên lắm chuyện. Hôm nay, nếu không phải Ngọc Liên và nha hoàn Vương phủ trò chuyện thì đã không có chuyện gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn Cận Thiệu Khang:
– Mọi chuyện dĩ hòa vi quý, Hầu gia không nên trách tỷ tỷ.
Cận Thiệu Khang cười lạnh, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý. Tương Nhược Lan sao lại không hiểu được dĩ hòa vi quý? Cũng đúng thôi, bát phụ như nàng sao hiểu được đạo lí này.
Hắn từ nhỏ đã muốn lấy một người như mẫu thân thông thư đạt lí, đoan trang hiền huệ, đại gia khuê tú. Vừa thấy Vu Thu Nguyệt hắn cảm giác nàng chính là người phù hợp với hình tượng thê tử trong lòng. Vừa hay mẫu thân cũng thích nàng nên đến Vu gia cầu hôn. Chính là âm kém dương sai lại lấy bát phụ kia vào cửa.
Hắn nhìn Vu Thu Nguyệt, đó là một nữ tử tinh thông cầm kì, thi họa, nữ tử từ nhỏ đã được giáo dục tốt, chỉ có nữ tử như vậy mới phù hợp với hắn, phù hợp với Hầu phủ.
– Ngươi yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ không để nàng coi thường ngươi. Hắn nhẹ nhàng nói.
Vu Thu Nguyệt lại trào nước mắt, nàng dựa vào lòng Cận Thiệu Khang, thân thể vì kích động và vui sướng mà hơi run.
– Hầu gia, được những lời này, ta cho dù có khổ hơn nữa cũng không sao cả. Chỉ cần có Hầu gia bên cạnh, trong lòng Hầu gia có Thu Nguyệt thì Thu Nguyệt đã rất thỏa mãn rồi.
Cận Thiệu Khang nhẹ ôm nàng, nghe những lời tình ý triền miên mà trong lòng bình tĩnh.
Vu Thu Nguyệt tựa trong lòng hắn, khóe miệng nhàn nhạt cười lạnh.
Tương Nhược Lan ơi Tương Nhược Lan. Cho dù ngươi được người trong thiên hạ đón nhận nhưng không được Hầu gia yêu thích thì vẫn thua trong tay ta thôi.
Chương 42: Thẩm Vấn
Sáng hôm sau, Tương Nhược Lan trang điểm qua loa rồi mang theo Ánh Tuyết và Liên Kiều đến Tùng Hương viện.
Nàng không để Phương mụ mụ đến đây tránh cho bà xúc động mà lại thành chuyện xấu.
Đến nơi thì đã thấy Vu Thu Nguyệt ngồi đó. Nhìn thấy Tương Nhược Lan thì vội tiến lên hành lễ. Tương Nhược Lan lạnh lùng nhìn nàng, cảm giác nàng ta đang cười trào phúng.
Tương Nhược Lan lướt qua nàng, ngồi xuống vị trí của mình. Trong sảnh chỉ có hai nàng và nha hoàn của hai người.
– Tối qua, Hầu gia hỏi chuyện phát sinh trong trà hội, ta đã nói với Hầu gia nên dĩ hòa vi quý, bảo hắn không nên trách cứ tỷ tỷ.
Đột nhiên Vu Thu Nguyệt quay đầu nói.
Tương Nhược Lan nhìn ánh mắt cười như không cười của nàng ta mà trong lòng cười lạnh. Sao đây, trước mặt ta khoe ra sự ân ái của Hầu gia với ngươi? Chỉ thế thôi mà đã đắc ý rồi. Chỉ sợ sau này cũng chẳng được như thế.
– Hầu gia đương nhiên sẽ không trách ta. Chuyện này vốn là lỗi của ngươi. Có điều ta nghĩ, mặc dù mọi người muốn dĩ hòa vi quý nhưng với chút cạm bẫy quỷ mị kia thì sẽ bị trừng trị thế nào.
Tương Nhược Lan nhìn nàng cười nhưng khuôn mặt lạnh như băng.
Trong lòng Vu Thu Nguyệt rùng mình, cười khan nói:
– Những lời này của tỷ tỷ thật không đúng chút nào. Sao lại thành lỗi của ta. Nha hoàn Tiểu Thúy của Vương phu nhân có thể làm chứng, chuyện này không phải Ngọc Liên.
Nàng thầm nghĩ, cho dù ngươi có biết ta giở trò quỷ thì làm sao, ngươi có chứng cứ gì? Ai sẽ tin tưởng bát phụ nhà ngươi.
Tương Nhược Lan nhướng mày nhìn nàng, hừ hừ cười vài tiếng thần bí khó lường khiến Vu Thu Nguyệt không nhịn được mà cảm thấy khẩn trương.
Lúc này Triệu di thái thái, Vương thị và Cận Yên Nhiên vừa đến.
Vu Thu Nguyệt vừa thấy các nàng vội vàng cúi đầu, nước mắt ứa ra:
– Tỷ tỷ nói ta sai thì là ta sai. Ta biết thân phận mình không có tư cách nói gì với tỷ tỷ hết.
Cận Yên Nhiên và Vương thị vừa đến đã thấy Vu Thu Nguyệt cúi đầu khóc lóc, lại thấy nàng nói như thế lập tức hiểu lầm. Cận Yên Nhiên đi tới bên Vu Thu Nguyệt an ủi nàng vài câu sau đó nhìn Tương Nhược Lan, cả giận nói:
– Tương Nhược Lan ngươi có yên phận đi không. Ngươi đã gả cho ca ca ta, cũng là Hầu phu nhân của An Viễn Hầu phủ rồi. Ngươi còn muốn làm gì nữa, không thể buông tha cho Thu Nguyệt tỷ tỷ sao.
Vương thị ngồi về vị trí của mình, âm âm hiểm hiểm nói:
– Có một số người ấy à, dù thế nào cũng không biết thỏa mãn……
Cận Yên Nhiên đầu tiên trừng mắt nhìn Tương Nhược Lan rồi lại vỗ vỗ lưng Vu Thu Nguyệt, an ủi nói:
– Thu Nguyệt tẩu tẩu, ngươi yên tâm. Chuyện hôm qua chúng ta đều thấy rõ. Có một số người nghĩ muốn cậy mạnh mà gán tội lên đầu ngươi. Hừ! Cũng chẳng dễ dàng thế đâu! Chúng ta không để bất kì ai coi thường ngươi.
Tương Nhược Lan nhìn Cận Yên Nhiên cười lạnh nói:
– Tiểu cô, ngươi nhìn thế nào mà ra ta coi thường nàng. Cùng lắm chỉ là nhìn thấy nàng khóc mà nghĩ ta là đầu sỏ sao? Nếu bây giờ người khóc là ta, ngươi có nghĩ rằng ta mới là người bị coi thường. có đôi khi hai mắt nhìn thấy cũng không phải là chân tướng. Ngươi cứ tin tưởng vào mắt nhìn của mình, đến ngày nào đó sẽ không tốt đâu.
Cận Yên Nhiên chỉ vào nàng, giận dữ nói:
– Tương Nhược Lan ngươi dựa vào cái gì mà giáo huấn ta?
– Chỉ dựa vào ta là trưởng tẩu của ngươi!
Tương Nhược Lan nhìn về phía nàng nói:
– Đây chính là Hầu gia nói.
Cận Yên Nhiên này có lẽ là được thái phu nhân bảo vệ quá tốt nên đầu óc cũng rất đơn giản. Thực tức chết người!
– Ngươi.
Cận Yên Nhiên tức nhưng không thể nói lại, mặt đỏ bừng.
Vu Thu Nguyệt kéo tay Cận Yên Nhiên khuyên can nói:
– Yên Nhiên, ta biết ngươi tốt với ta. Ngươi đừng khắc khẩu với tỷ tỷ nữa, làm loạn nhà cửa, tội ta càng lớn.
Cận Yên Nhiên nhìn nàng nghiến răng nói:
– Thu Nguyệt tẩu tẩu, ngươi quá mềm yếu.
Vừa nói vừa ngồi cạnh Vu Thu Nguyệt, không thèm nhìn Tương Nhược Lan một cái.
Tương Nhược Lan nhìn thoáng qua hốc mắt hồng hồng của Vu Thu Nguyệt trong lòng không khỏi suy nghĩ. Nước mắt hóa ra lại có công dụng tốt thế kia, có lẽ mình nên chuẩn bị ít hạt tiêu mang bên người. Nhưng lập tức lại nghĩ, mẹ kiếp, nếu Tương Nhược Lan nàng muốn dùng nước mắt để đổi lấy sự đồng tình của người khác thật quá đáng thương.
Lão nương không cần nước mắt. Dù thế nào cũng không để Vu Thu Nguyệt ngươi đắc ý đâu.
Lúc này thái phu nhân từ trong phòng đi ra, mọi người đứng dậy hành lễ. thái phu nhân ngồi vị trí chủ tọa rồi nói:
– Chúng ta đợi lát nữa Hầu gia về rồi bắt đầu.
Cận Yên Nhiên mắt sáng bừng:
– Ca ca thật sự sẽ đến.
Sau đó quay sang nói với Vu Thu Nguyệt:
– Nhất định là lo lắng có một số người không biết lý lẽ.
Nói xong liếc nhìn Tương Nhược Lan mặt đang trắng bệch một cái.
Trong lòng Vu Thu Nguyệt cũng thập phần vui mừng, nhưng nét mặt lại tỏ ra ăn năn:
– Làm phiền Hầu gia phải quan tâm, tội Thu Nguyệt quá lớn.
Tương Nhược Lan liếc mắt hận không thể bạt tai nàng. Mẹ kiếp! Ngươi sao không đi diễn kịch đi.
Sắc mặt thái phu nhân bình tĩnh nhìn không ra bất kì tâm tình gì. Bà sai nha hoàn mang trà lên. Tương Nhược Lan sáng sớm còn chưa ăn gì, thấy trà liền uống một chút, lấy thể lực để còn chiến đấu.
Vừa mới uống xong hai chén trà, Cận Thiệu Khang đã tới.
Hành lễ xong xuôi, Cận Thiệu Khang ngồi xuống cạnh Tương Nhược Lan , đôi mắt nâu lạnh lùng lướt qua nàng, khuôn mặt hầm hầm nhìn vô cùng khó chịu.
Tương Nhược Lan hừ lạnh, ngươi nghiêm mặt thì ta sợ ngươi chắc. Ta muốn xem xem, hôm nay ngươi giúp vợ bé ngươi thế nào
Thái phu nhân sai người dẫn Hồng Hạnh và Ngọc Liên lên.
Một đêm trong sài phòng khiến tinh thần hai nha đầu ủ rũ, hai người quỳ trên mặt đất, đầu cúi gằm.
Hồng Hạnh len lén nhìn Tương Nhược Lan một cái tỏ vẻ cầu xin. Mặc dù đã đồng ý với Phương mụ mụ nhưng Tương Nhược Lan thấy nàng lại giận. Nha đầu này không biết nặng nhẹ gây cho nàng phiền toái lớn như thế. Lần này nhất định phải cho nàng ta nếm chút đau khổ.
Thái phu nhân nhìn hai người quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói:
– Hôm qua có khách đến, ta không tiện hỏi. Rốt cuộc là có chuyện gì, các ngươi nói rõ ràng ra. Từng người nói một. Ngươi nói trước đi.
Bà chỉ tay về phía Ngọc Liên.
Ngọc Liên dập đầu rồi nói:
– Hôm qua, con gặp Tiểu Thúy nhà Vương phu nhân nên đứng đó nói chuyện cùng nàng một chút… Đại khái ý là hai người là quen biết cũ, nhìn thấy nhau là chuyện phiếm, bàn về một vở kịch đã từng xem nói đến một nhân vật, Ngọc Liên nhận xét nhân vật đó là kẻ giả tạo
Khả năng biểu đạt của Ngọc Liên rất tốt, mỗi chi tiết đều rất tỉ mỉ hơn nữa còn vẻ mặt chân thật, vô tội, lại có hôm qua Tiểu Thúy làm chứng giống như tất cả đạo lí đều về phía nàng.
Thái phu nhân nhướng mi, ánh mắt nhìn Hồng Hạnh càng lúc càng sắc bén, mà vẻ mặt Cận Thiệu Khang càng lúc càng thâm trầm.
– Con đang nói chuyện với Tiểu Thúy, Hồng Hạnh tỷ tỷ đột nhiên xông lên tát con hai cái, còn giật tóc con, đẩy con ngã xuống.
Ngọc Liên vừa nói vừa ủy khuất khóc.
Hồng Hạnh thấy mọi người xung quanh đều có vẻ tin lời Ngọc Liên thì nóng lòng, hét lớn:
– Thái phu nhân, không nên tin lời nàng ta, con ngồi không xa nàng ta, nàng ta là cố ý, lúc trước nàng ta nói con không nghe thấy nhưng chỉ hai câu nói đó thì con nghe rất rõ ràng….
Thái phu nhân chỉ vào nàng:
– Liễu Nguyệt, vả miệng cho ta! Ta nói từng người nói một mà cũng dám xen vào. Nha đầu không quy củ này, đánh mạnh cho ta.