• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37





Diệp Vấn Vấn hít sâu một hơi, cô đập cánh nhanh chóng bay lên trên, mãi đến khi thấy được khoảng cách đã đủ an toàn mới dừng lại.


Thế nào cô cũng không ngờ, trong nhà ảnh đế đại nhân lại xuất hiện thứ rắn này.


“Bay cao vậy làm gì, bắt nạt ta không biết bay à.” Rắn trắng thè lưỡi ra: “Tự giới thiệu một chút, ta tên Bạch Tuyển, ngụ ý là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, mị lực vô song.”


Diệp Vấn Vấn: “…”


“Nhìn dáng vẻ của mi, không giống tộc ong mật biến dị chút nào, xem tướng mạo khá giống với con người nha.” Nói xong, Bạch Tuyển lại lắc đầu: “Hình thể này của mi cũng không giống con người, làm gì có con người nào yếu ớt như mi.”


“Lẽ nào mi là do tộc ong mật và con người vượt chủng tộc kết hợp rồi sinh ra?” Bạch Tuyển bổ não: “Tổ tiên của ta từng có chuyện như vậy đó, tiếc là kết cục của vị tổ tiên kia không được tốt cho lắm, thảm cực kỳ.”


Diệp Vấn Vấn: “…”


Con rắn này, có lẽ đầu óc không được bình thường cho lắm.


Cô không có hứng thú nghe nó xì xì khè khè, mặc dù biết đối phương không có ác ý, nhưng khi cô nhìn vào thân thể nó thì vẫn không nhịn được sởn gai óc.


Là một nữ sinh, cô trời sinh đã sợ rắn.


Nhớ đến trước đó nó đã gọi tên mình đầu tiên, trong lòng cô hơi động, miễn cưỡng đè nén cảm giác tê rần da đầu của mình, chần chờ hỏi: “Mi là bạn của Đại Hoàng Nhị Hoàng à?”


Bạch Tuyển quẫy đuôi, liếc xéo cô một cái: “Mi xem ta là thứ rắn chơi với ong mật kia à?”


“Nhưng mà…” Nó kéo dài âm thanh: “Hai con ong mật ngu ngốc kia dám xông vào đầm rồng hang hổ vì bạn, ta thưởng thức tính nghĩa khí của chúng nó, vì thế mới miễn cưỡng giúp chúng nó thôi.”


“Chúng nó cho rằng mi bị con người bắt đi, bị giết chết nên đã thương lượng cách cứu mi.” Bạch Tuyển chà chà hai tiếng: “ta thấy mi sống rất thoải mái tự tại trong nhà con người mà, còn có đồ ăn nữa.”


Trên sàn nhà có vài cái bánh quy nhỏ mà Diệp Vấn Vấn đã vô tình làm rơi khi hoảng hốt, Bạch Tuyển thè lưỡi ra cuốn lấy rồi cuốn hết bánh quy vào trong miệng mình, ăn ngon lành.


Lưỡi rắn còn có thể làm thế này à???


Diệp Vấn Vấn vừa ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, vừa cảm động với sự nghĩa khí của Đại Hoàng Nhị Hoàng, không ngờ chúng nó lại lo lắng cho cô như thế.


Cô biết chúng nó sợ con người thế nào.


Nghĩ đến Đại Hoàng Nhị Hoàng, thế cũng khiến cho con rắn trắng này dễ nhìn hơn nhiều, cô bèn bay thấp xuống chúng.


Chủng loài quyết định lá gan, rắn có lực công kích mạnh, bình thường đều là con người sợ chúng nó. Vì thế mà con rắn trắng này mới thoải mái bò vào nhà như thế, chẳng sợ tí nào.


“Bây giờ chúng nó đang ở đâu?” Diệp Vấn Vấn hỏi nó.


“Ở bên ngoài đấy.” Bạch Tuyển thấy cô bay xuống thì rất hứng thú nhìn chằm chằm cô, nói: “Thế mới đúng chứ, bay cao như vậy, người nào không biết còn tưởng ta sẽ làm gì mi nữa.”


“Cái cơ thể này của mi.. Đến cùng là thứ gì thế?” Bạch Tuyển dang rộng cơ thể đang cuộn tròn của mình ra, hơi bò lại chỗ Diệp Vấn Vấn, khiến cô sợ đến mức vội vàng bay về sau.


Bạch Tuyển dừng động tác lại, nó đảo mắt qua lại, biểu cảm như thể nói không nên lời: “Hai con Hoàng kia nói mi nhát gan, đúng là không gạt ta.”


Diệp Vấn Vấn: “…”


Đây là cô biết chịu trách nhiệm với tính mạng của mình!


“Đi thôi.” Nó xoay đầu hướng đến chỗ phòng ngủ mà bò.


Diệp Vấn Vấn ngơ ngác: “Đi đâu?”


Bạch Tuyển liếc cô một cái: “Mi vừa mới hỏi chúng nó ở đâu, chẳng lẽ không muốn ra ngoài tìm chúng nó, báo bình an à?”


Diệp Vấn Vấn nhìn ra được sự ghét bỏ trong mắt rắn trắng, cô im lặng hai giây rồi cấp tốc bay theo.


Cô không vào nhà bếp báo với Quý Hòa Hiện, cô nghĩ chỉ đi báo bình an mà thôi, sẽ không tốn bao lâu cả. Cũng tiện thể giải thích với Đại Hoàng và Nhị Hoàng rằng, Quý Hòa Hiện không phải người xấu, không cần sợ anh như thế.


Thật ra trước kia Diệp Vấn Vấn vốn định nói cho Quý Hòa Hiện biết cô có thể giao lưu với Đại Hoàng và Nhị Hoàng, nhưng cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng bỏ luôn suy nghĩ này.


Nếu Quý Hòa Hiện biết động vật bên ngoài có tiếng nói riêng, nghe hiểu anh nói chuyện, đông thời còn có thể vô tình núp mình trong tối để quan sát anh, chắc chắn anh sẽ không dễ chịu gì.


Cùng lúc đó, Quý Hòa Hiện nhận được một tin nhắn wechat của Trình Thâm: Mở cửa.


Trình Thâm gửi xong hai chữ này thì đứng ở cửa, không nhấn chuông. Quý Hòa Hiện vặn nhỏ lửa lại, đi ra phòng khách, chuẩn bị nói với Diệp Vấn Vấn rằng có bạn của anh đến chơi.


Nếu nhóc con sợ, không muốn gặp Trình Thâm vậy anh sẽ tôn trọng ý kiến của cô, đuổi Trình Thâm về. Còn nếu cô đồng ý gặp, anh sẽ cho Trình Thâm vào.


Quý Hòa Hiện ra khỏi nhà bếp, anh vừa mới bước hai bước đã chợt dừng lại.


“Ối chà, con người đi ra kìa.” Bạch Tuyển nâng đầu lên, ở nơi xa xa đối diện với Quý Hòa Hiện, nó đang suy nghĩ xem vẫn nên đi tiếp như không có gì xảy ra hay đứng lại chào hỏi.


Diệp Vấn Vấn quay đầu, cô thấy Quý Hòa Hiện thì vô thức bay qua: “Thầy Quý…”


Bạch Tuyển nghĩ rằng nên chào hỏi, cho nên cũng bèn bò qua chỗ Quý Hòa Hiện.


“Vấn Vấn, em bay cao một chút.” Con ngươi của Quý Hòa Hiện chìm xuống, đối diện với con rắn trắng đang bò tới chỗ mình, anh trở tay làm một động tác:


Anh xông lên, thể hiện thân thủ mà anh đã từng học được khi đóng phim hành động, nắm lấy đuôi con rắn trắng rồi vung lên không trung một cái, tay kia bóp lấy nơi dưới cổ rắn bảy tấc nhanh như chớp.


Bạch Tuyển: “…”


“Mẹ nó.” Nó bị bóp đến há mồm ra, phun ra mấy âm tiết mà Diệp Vấn Vấn mới có thể hiểu, vào trong tai Quý Hòa Hiện, đó chỉ là mấy tiếng xì xì.


Cánh tay đã hiện ra cơ bắp của Quý Hòa Hiện trở lại bình thường, anh nhíu mày quan sát con rắn trắng. Trước đó có một con rắn xanh bò bào trong nhà anh, anh cũng không báo cho phòng quản lý tài sản, con rắn xanh ấy đã tự rời đi.


Tuy anh không sợ, nhưng anh cũng không muốn trong nhà mình xuất hiện những con vật nguy hiểm này, anh đã mua chút hùng hoàng rồi rải quanh biệt thự.


Sau đó, ngoại trừ có một vài động vật nhỏ hay bò cửa sổ vào nhà ra, thì những loài bò sát cỡ lớn này đã không còn xuất hiện nữa.


Mà vừa nãy anh không chút cảnh giác nào, để mặc nhóc con trong phòng khách một mình.


Diệp Vấn Vấn đậu lên vai Quý Hòa Hiện, bên tai cô là những tiếng đứt quãng của Bạch Tuyển: “Tên con người này bóp cái cổ xinh đẹp mượt mà trơn bóng của ta…”


Diệp Vấn Vấn nhìn rắn trắng, cô tìm nửa ngày cũng không thấy cổ nó ở đâu.


Không phải ngay dưới đầu là cơ thể là, cái cổ ở đâu ra vậy.


“Đừng sợ, nó sẽ không khiến em bị thương.” Quý Hòa Hiện tự nhận hành động bay đến vai mình của Diệp Vấn Vấn là do cô bị rắn trắng làm sợ, anh duỗi ngón tay trỏ ra vuốt nhẹ đầu cô để an ủi.


Diệp Vấn Vấn còn chưa kịp nói chuyện thì chuông cửa đã vang lên — Trình Thâm chờ cả nửa ngày vẫn không thấy ai ra mở cửa, anh ta không nhịn nổi nữa.


Anh ta vừa bấm chuông vừa nghĩ, phải làm sao mới có thể dụ được tinh linh hoa trong tranh ra ngoài, tinh linh hoa sống sờ sờ mới đáng yêu mà.


“Vấn Vấn, có một người bạn của tôi đến, em có muốn gặp không?”


Lời của Quý Hòa Hiện khiến Diệp Vấn Vấn quên ngay âm thanh của rắn trắng, cô lo lắng run cánh, muốn nói “không muốn”. Nhưng ảnh đế đại nhân đã hỏi như thế, nói rõ anh muốn giới thiệu cô cho bạn của anh biết.


Người có thể trở thành bạn của ảnh đế đại nhân, chắc hẳn sẽ không kém đâu.


Chỉ là…


Diệp Vấn Vấn xoa xoa tay nhỏ, bất an nói: “Bạn của anh nhìn thấy tôi, liệu có bị dọa sợ không?”


Bạch Tuyển không chịu nhận mệnh vểnh đuôi lên, ý đổ thoát khỏi sự giam cầm của Quý Hòa Hiện. Nhưng dù sao thì cũng đang bị cầm chắc vị trí chí mạng, nó giãy giụa cỡ nào cũng không làm được chuyện gì.


“Không cần lo lắng.” Quý Hòa Hiện lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Cậu ta là bác sĩ, thứ có thể khiến cậu ta sợ chỉ có mặt cậu ta mà thôi.”


Diệp Vấn Vấn yên tâm không ít, mắt thấy Quý Hòa Hiện mở cửa lớn ra, cô lại không nhịn được mà căng thẳng. Cô bay ra phía sau Quý Hòa Hiện, lén lút quan sát bạn của ảnh đế đại nhân.


“Diệp… Vấn…. Vấn….” Rắn trắng không giãy giụa nữa, nó bắt đầu gọi Diệp Vấn Vấn.


Bạch Tuyển không hề nhận được sự hồi đáp nào: “…”


“Tôi nói này minh tinh lớn, có cần tàn nhẫn thế không, vừa mở cửa đã bắt rắn đến uy hiếp tôi rồi.” Trình Thâm nhìn thấy con rắn trắng trong tay Quý Hòa Hiện thì sợ đến mức nhảy lên, vội vàng lùi sang bên cạnh.


Nhìn qua, còn nói: “Mập thế, đem đi nấu canh chắc ngon lắm.”


Diệp Vấn Vấn: “…”


Cô cảm thấy mình nên thu hồi lại câu “Người có thể trở thành bạn của ảnh đế đại nhân, chắc sẽ không kém đâu.”


Quý Hòa Hiện đã sớm quen với cái miệng tiện của Trình Thâm, anh không để ý đến anh ta.


Bình thường thì bác sĩ đều là người ít nói và nghiêm túc, nhưng Trình Thâm lại là một sự tồn tại cực khác trong ngành bác sĩ, có một cái miệng nói ầm ầm không yên nổi. Không phải không nghiêm túc, chỉ hay đùa giỡn với người bệnh, không ra dáng bác sĩ mà thôi.


Bệnh viện anh ta làm việc vừa yêu vừa hận anh ta, yêu vì y thuật của anh ta rất giỏi, hành nghề nhiều năm, cứu giúp vô số người bệnh, chưa từng có một sự cố nào.


Hận là vì anh ta miệng tiện, thích chọc người, dẫn đến các nữ sinh thường hay tranh giành anh ta, thường xuyên bị các phòng khác gọi điện báo cáo.


Diệp Vấn Vấn không biết Trình Thâm là người thế nào, cô sợ anh ta sẽ để mắt tới rắn trắng, lại sợ ảnh đế đại nhân đồng ý cho nên vội bay ra ngoài, liếc nhìn Trình Thâm rồi nhắm mắt nói: “Thầy Quý, con rắn này là bạn của tôi, anh có thể thả nó đi không.”


Sự chú ý của Trình Thâm nháy mắt chuyển từ con rắn trắng đến chỗ Diệp Vấn Vấn, anh ta sáng mắt nhìn chằm chằm cô, hận không thể bắt cô vào tay.


Chợt cảm thấy không đúng, không phải tinh linh hoa nên ở trong tranh à?


“Mẹ nó.” Anh ta phản ứng lại: “Kỷ Hà Tuyến, hai người vượt ranh giới khi nào thế???”


Quý Hòa Hiện bình tĩnh trả lời: “Ngày hôm qua.”


Diệp Vấn Vấn: “???”






Chương 38





Diệp Vấn Vấn nhìn Trình Thâm, lại nhìn Quý Hòa Hiện, cô thật sự không thể hiểu được ngụ ý trong đối thoại của hai người là gì.


Vượt ranh giới là cái gì.


Cô còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì Quý Hòa Hiện đã nhìn vào mắt cô, nói: “Vấn Vấn, cậu ta là Trình Thâm, tôi đã nói với cậu ta về sự tồn tại của em từ lâu, cậu ta vẫn nghĩ em còn ở trong tranh.”


Anh nói rồi thờ ơ nhìn Trình Thâm.


Diệp Vấn Vấn không biết Quý Hòa Hiện đã sớm biết sự tồn tại của cô, mà Quý Hòa Hiện đã dùng cách không biết xấu hổ mới ép được cô chủ động hiện thân.


Tất nhiên không thể vạch trần chuyện này, tránh cho nhóc con suy nghĩ lung tung.


Trình Thâm: “..”


Anh ta phối hợp diễn kích với Quý Hòa Hiện: “Đúng đúng đúng, tôi nghe Kỷ Hà Tuyến nói tinh linh hoa cậu ta vẽ ra sống dậy, cậu ta cũng không nói với tôi rằng em có thể ra ngoài, thật sự quá kỳ diệu.”


“Chào tinh linh nhỏ, tôi là Trình Thâm, em có thể gọi tôi là anh Trình Thâm.” Anh ta đưa ngón trỏ ra, nhìn Diệp Vấn Vấn bằng ánh mắt chờ mong.


Diệp Vấn Vấn: “…”


Ánh mắt cô rơi vào tay Trình Thâm.


Là một bác sĩ ngoại khoa ưu tú, tay của Trình Thâm cũng đẹp không kém gì Quý Hòa Hiện, nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác không giống.


Bàn tay của Quý Hòa Hiện thiên hướng thon dài xinh đẹp, còn tay của Trình Thâm nhìn mạnh mẽ hơn, bàn tay đã cầm dao phẫu thuật nhiều năm nên có một lớp chai mỏng.


Vẫn là tay của ảnh đế đại nhân đẹp hơn, trong nháy mắt cô đã so sánh xong, nhưng mắt cô vẫn không thể dời đi được.


Một người có tay dị dạng như cô có một chấp niệm, mỗi khi nhìn thấy tay đẹp thì đều không dời mắt nổi.


“Diệp Vấn Vấn!” Âm thanh vang lên bên tai khiến cô chợt hoàn hồn.


— Là rắn trắng.


Nó vểnh đuôi, nổ lực khiến mình có chút cảm giác tồn tại, ra hiệu rằng nó vẫn còn ở trong tay con người.


“Mi.. không phải.. tộc ong mật.” Nó nghe được tất cả: “Ta nói mà, coi như.. Là biến dị.. của tộc ong mật, thì.. cũng không nên.. có hình dáng như thế. Thì ra.. là bước ra.. từ tranh..”


Diệp Vấn Vấn: “…”


Bị bóp cổ mà còn có thể nói nhiều như thế, cô phục thật rồi.


Theo lịch sự, cô duỗi tay ra ôm ôm ngón tay của Trình Thâm, anh ta không nhịn được muốn nâng lấy cô, nhưng nháy mắt cô đã bay khỏi, bay tới trước mặt rắn trắng.


Quý Hòa Hiện nói: “Vấn Vấn, nó là.. bạn của em?”


Diệp Vấn Vấn gật đầu, cô đảm bảo thay rắn trắng: “Nó sẽ không cắn người.”


“Chuyện này.. có thể.. không chắc lắm.” Rắn trắng nhếch miệng, cố gắng nói.


Diệp Vấn Vấn: “…”


Ngài câm miệng dùm đi.


Quý Hòa Hiện vốn không có ý định làm rắn trắng bị thương, lý do anh bắt lấy rắn trắng là vì muốn thả nó đi.


Hồi tưởng lại cảnh tượng trước đó, nhóc con này đúng là đi theo rắn trắng, anh nhíu mày, không hỏi gì mà thả rắn trắng xuống mặt đất.


Trình Thâm muốn ngăn cản lại, con rắn bị bóp lấy vị trí dưới đầu bảy tấc vẫn đang xoắn lên liên tục, xem ra lực tấn công không yếu, lỡ đâu nó cắn người… Nhưng anh ta nhìn Quý Hòa Hiện một chút, đành im miệng.


Động tác của Quý Hòa Hiện khiến lòng Diệp Vấn Vấn ấm áp: Ảnh đế đại nhân tin tưởng cô vô điều kiện, cô nói gì, anh đều tin.


Cô nhìn chằm chằm rắn trắng, phòng ngừa nó có bất kỳ dị động nào — Nếu thật sự nó giống như những lời khi nãy nó nói, rằng nó sẽ cắn người, vậy cô nhất định phải phụ trách cho hậu quả này.


“Khặc khặc khặc.” Rắn trắng được trả tự do ho khan liên tục, rơi vào trong tai hai người đàn ông thì đó chỉ là mấy tiếng khè khè, nghe qua như thể có lực công kích mười phần.


“Ha.” Rắn trắng đảo mắt nhìn Diệp Vấn Vấn, nó quẫy đuôi, nó bò theo đường mũi tên dưới mặt đất rồi biến mắt không thấy tăm hơi.


Diệp Vấn Vấn thở phào nhẹ nhõm.


“Tinh linh nhỏ, sao em lại làm bạn với rắn thế?” Trở vào nhà, Diệp Vấn Vấn đứng trên bàn trà, Trình Thâm hỏi ra vấn đề mà Quý Hòa Hiện muốn hỏi.


Nghĩ đến tinh linh nhỏ không chỉ sống, còn có thể hiểu được tiếng nói của bọn họ, có thể giao tiếp với nhau, Trình Thâm càng muốn trò chuyện với cô nhiều hơn, hận không thể để mình cũng có một tinh linh hoa.


Anh ta bắt đầu suy nghĩ độ khả thi: Để Kỷ Hà Tuyết vẽ thêm một tinh linh hoa, cho anh ta nuôi.


Diệp Vấn Vấn nhìn Quý Hòa Hiện, cô quyết định tiết lộ một chút, không nói rằng động vật cũng biết nói, cô chỉ nói: “Tôi có thể giao lưu với chúng nó.”


Quý Hòa Hiện: “Chúng nó?”


Diệp Vấn Vấn gật đầu.


Quý Hòa Hiện đăm chiêu, một lát sau nói: “Vì thế, hai con ong mật kia cũng là bạn của em à?”


Diệp Vấn Vấn gật đầu, cô quan sát kỹ vẻ mặt của Quý Hòa Hiện, không có gì thay đổi, trong lòng cô hơi thả lỏng chút.


Quý Hòa Hiện bỗng đứng dậy, anh đi vào trong bếp, Diệp Vấn Vấn vô thức muốn đuổi theo, Trình Thâm cảm thấy hứng thú hỏi: “Em còn có năng lực nào khác không?”


Quý Hòa Hiện vừa đi cô đã bắt đầu sốt sắng, nhưng Trình Thâm là bạn của Quý Hòa Hiện, bây giờ Quý Hòa Hiện vào bếp, cô cảm thấy mình nên ở lại trò chuyện với khách thay chủ nhà.


Vì thế, Diệp Vấn Vấn đứng im trên bàn tràn, cô hơi cảnh giác lắc đầu một cái, ánh mắt vô thức hướng về bóng lưng của Quý Hòa Hiện.


Trình Thâm ngồi trên ghế salong, anh ta quan sát cô rất kỹ, toàn bộ vẻ mặt của cô đều bị anh ta nhìn vào mắt, càng nhìn càng thú vị. Xem ra tinh linh nhỏ này rất không muốn rời xa Kỷ Hà Tuyến, đúng là một thú cưng hoàn mỹ nhất mà.


Anh ta làm bộ không thấy ánh mắt của cô, hỏi: “Tinh linh nhỏ, tôi có thể sờ cánh em không?”


Trước đó Diệp Vấn Vấn bị ngất, Trình Thâm làm kiểm tra cho cô thì đã xem qua cánh của cô rồi, nhưng lúc ấy cánh cô rũ xuống, cảm giác khác với hiện tại.


“… Có thể.” Diệp Vấn Vấn khó khăn lắm mới đáp lại được hai chữ này.


Cô chậm rãi mở hai cánh ra, cô đậu vào bàn tay của Trình Thâm, trái tim nhỏ của cô như muốn nhảy tới cổ họng.


Trình Thâm không nhịn được sờ mặt mình: Anh ta khiến người ta sợ sệt thế à?


Anh ta kéo cánh của Diệp Vấn Vấn, cúi đầu đưa sát mặt vào nhìn, Diệp Vấn Vấn cố gắng để mình bình tĩnh.


Nhìn gương mặt được phóng to trước mặt, cô tỉnh táo suy nghĩ: Lỗ chân lông trên mặt Trình Thâm thật lớn, trên chóp mũi có mụn đầu đen, chỗ khóe miệng còn có một cục mụn.”


So sánh như thế mới phát hiện ảnh đế đại nhân có dung nhan của thần, trên mặt chẳng có lấy chút tỳ vết nào.


Chẳng trách ảnh đế đại nhân lại nói, có thể dọa được Trình Thâm chỉ có mặt của anh ta mà thôi.


Diệp Vấn Vấn suy nghĩ lung tung cả lên, cô dần bình tĩnh lại, sau đó, một lực đẩy kéo đến khiến cô không đứng thẳng được, cô ngồi phịch xuống, ngơ ngác nhìn Trình Thâm đang cười to.


“Ha ha ha, sao em lại đáng yêu như thế.” Trình Thâm chọt ngã tinh linh nhỏ rồi lại không nhịn được dùng ngón tay chọt chọt thêm mấy cái, khiến Diệp Vấn Vấn còn đang ngơ ngác trong lòng bàn tay anh ta lăn một vòng, cuối cùng lăn tới chỗ ngón tay anh ta.


Đúng lúc này, đột nhiên có mấy tiếng ong ong dày đặc vang lên. Trình Thâm khó chịu ngẩng đầu nhìn, sau đó nhìn thấy không biết một đám ong mật đông nghịt ở đâu chui ra, bay thẳng đến chỗ anh ta.


Không phải là một vài con, mà là một đám, lít nha lít nhít xông tới hệt như dũng sĩ lên sa trường, da đầu của Trình Thầm nháy mắt tê rần lên: “Mẹ nó—-“


Trình Thâm vừa phun ra được hai chữ này, tất cả ong mật đã lao tới bao lấy đầu anh ta.


Trình Thâm: “…”


Nhị Hoàng bay tới chỗ cao chỉ huy:


“Mọi người nhớ kỹ, tuyệt đối không được chích anh ta.”


“Chúng ta chỉ dọa anh ta thôi.”


“Không được chui vào lỗ tai anh ra.”


“Cũng không được chui vào mũi!”


“Mặt! Mục tiêu của chúng ta là mặt con người, đùng chui vào quần áo, tránh cho chính mình bị thương.”





Diệp Vấn Vấn: “…”


Đại Hoàng bay đến, toàn thân run run: “Diệp Vấn Vấn, chúng ta tới cứu mi, mau đi theo ta.”


Nó vương chân ra móc cô.


Hai giây sau, Diệp Vấn Vấn kéo tâm tư đang dại ra của mình về, vội vàng bay đến chỗ Nhị Hoàng: “Nhị Hoàng, mau để chúng nó dừng tay, ta không sao, là hiểu lầm cả.”


Cùng lúc đó, Quý Hòa Hiện vừa bước ra khỏi nhà bếp đã thấy Trình Thâm bị ong mật bu đầy mặt, sắc mặt anh cũng biến đổi: “Trình Thâm.”


Trình Thâm: “…”


Anh ta không dám trả lời, vừa mở miệng, chắc chắn ong mật sẽ bay vào trong miệng anh ta.


Điều khiến anh ta cảm thấy kỳ quái đó là, anh ta không hề cảm thấy mặt mình đau đớn, lẽ nào đã mất cảm giác rồi?


“Vào bếp mau!”


Trình Thâm vội vàng chạy vào nhà bếp.


Một giây sau, đàn ong mật lui khỏi mặt Trình Thâm, bay vào phòng ngủ, rời đi theo đường cửa sổ. Có một hai con bị choáng váng, bị Nhị Hoàng lôi chạy đi.


Quý Hòa Hiện: “…”


Trình Thâm: “…”


“Bay đi hết chưa?” Trình Thâm đứng cứng ngắc tại chỗ, không dám nhúc nhích.


Quý Hòa Hiện ừ một tiếng.


“Mẹ nó!” Trình Thâm cầm tay Quý Hòa Hiện: “Mặt tôi không có cảm giác, có phải đã bị chích đầy mặt rồi không? Xong xong rồi, mặt tôi.. Sao ngày mai tôi đi làm được.”


Quý Hòa Hiện vùng tay ra khỏi tay anh ta, nhíu mày hỏi: “Đau không?”


Trình Thâm lắc đầu.


Quý Hòa Hiện: “Không sao.”


Trình Thâm: “???”


Một đám ong mật bu lấy mặt tôi mà gặm, cậu lại nói với tôi rằng không sao?


Quý Hòa Hiện: “Ong mật không chích cậu.”


Trình Thâm chớm mắt một cái, lát sau thở ra một hơi: “Xem ra ong mật cũng cảm thấy tôi quá đẹp trai, không nỡ hủy đi khuôn mặt này của tôi.”


Quý Hòa Hiện nhìn quanh bốn phía, sầm mặt lại: “Vấn Vấn đâu?!”


Trình Thâm giang hai tay ra: “Yên tâm, ở trong tay tôi..”


Anh ta ngậm miệng, trong tay trống rỗng, đánh vào mặt anh ta chan chát.


Quý Hòa Hiện đi tới cửa sổ trong phòng ngủ, không nhìn thấy bóng dáng ong mật, cũng không thấy Diệp Vấn Vấn.


Trình Thâm cũng theo vào, lúc này đầu óc của anh ta đã hoạt động lại: “Đừng lo, chắc chắn tinh linh nhỏ sẽ không có gì đâu, có lẽ lát nữa sẽ về thôi.”


“Theo như tôi thấy, không phải tinh linh nhỏ nói rằng cô ấy và ong mật là bạn à, chắc đám ong mật kia đến tìm cô ấy, cho rằng tôi muốn làm gì cô ấy nên mới tấn công tôi.”


“Kỷ Hà Tuyến, người anh em này của cậu cõng oan ức thay cậu đấy.”


Quý Hòa Hiện mím môi, mi tâm anh nhíu lại thành hình chữ xuyên (川), nhiều ong mật như thế, cô chỉ nhỏ bé như vậy, cho dù cô có thể giao tiếp với chúng, nhưng nếu có một con trong đó tấn công cô thì cô phải làm sao?


Trình Thâm thấy anh như thế thì thu lại vẻ đùa giỡn của mình, anh ta vỗ vỗ vai anh: “Nếu lo lắng, chúng ta gọi điện thoại… ặc.. đi ra ngoài xem thử?”


Quý Hòa Hiện lắc đầu, nói: “Cô ấy sẽ về.”


—-


Thực tế thì, Diệp Vấn Vấn đã bị một nhóm ong mật ép kéo ra ngoài, xung quanh người cô đều là những cái chân cong cong, cô không dám động đậy, cứ thế bị mang tới chỗ tổ ong.


Tất cả ong mật đều bay vào, chỉ còn lại mỗi Đại Hoàng Nhị Hoàng, cũng có mấy con tò mò nhìn Diệp Vấn Vấn, muốn ở lại quan sát kỹ ong mật biến dị, đều bị Đại Hoàng thô bạo đẩy vào.


“Cuối cùng cũng cứu được mi rồi.” Đại Hoàng run chân nằm nhoài trên tổ ong.


Nhị Hoàng: “Diệp Vấn Vấn, mi không sao chứ?”


Diệp Vấn Vấn lắc đầu.


Nhị Hoàng giải thích, chúng nó vốn định một mình đi cứu cô, gặp được rắn trắng, nó đã chủ động giúp đỡ. Kết quả, chúng nó ở xa xa nhìn thấy rắn trắng cũng bị bắt.


Ngay cả rắn trắng cũng bị tóm, tình cảnh của Diệp Vấn Vấn…


Không biết sao chuyện này lại tới tai vương hậu, vương hậu đã sai tộc nhân cùng canh thời cơ đi cứu cô.


“Cảm ơn.” Diệp Vấn Vấn ngoài cảm động và cảm ơn ra thì thật sự không biết phải phản ứng thế nào, từ khi cô mới tới thế giới này, bị Đại Hoàng Nhị Hoàng dọa cho suýt nữa đã hồn phi phách tán, thật ra cô và chúng nó chưa ở chung được bao, nhưng chúng nó lại có thể bất chất nguy hiểm tới cứu cô.


Một con ong mật chui ra: “Nhị Hoàng, vương hậu truyền lệnh, đưa đồng bạn biến dị về.”


Nhị Hoàng nói: “Về tộc ong mật với chúng ta đi, ở đó có tộc nhân, sẽ bảo vệ mi.”


Đúng là nên đi cảm ơn vương hậu, tuy rằng cô không cần “cứu”, thuận tiện cũng giải thích với cả tộc ong mật, Quý Hòa Hiện không phải người xấu, chúng nó không cần sợ anh.


Nếu cô có thể giao lưu với chúng nó, công tác đối ngoại cứ giao cho cô làm, nói không chừng sau này còn có thể phát triển thành một chuỗi ngoại giao cũng nên.


Diệp Vấn Vấn lấy hết dũng khí, bay vào trong tổ ong với Đại Hoàng Nhị Hoàng.


Nhưng lúng túng là, cái đầu của cô vừa lọt vào đã bị — Kẹt! Lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK