• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 99





“Vậy anh trả lời cậu ta thế nào?”


Sau tết, trên đường từ nhà họ Quý về biệt thự Quý Hòa Hiện mới nói chuyện này cho Diệp Vấn Vấn biết, bất ngờ này khiến cô suýt bị nghẹn đồ ăn vặt.


Quý Hòa Hiện cười khẽ một tiếng: “Em cảm thấy với thông minh của Hàm Thư, thẳng bé sẽ khó bị dao động thật à?”


Diệp Vấn Vấn im lặng chớp mắt, nhất thời trở nên vui vẻ, cô tò mò hỏi: “Anh đã nói thế nào?”


Quý Hòa Hiện khẽ nhướng mày: “Anh nói với thẳng bé rằng tinh linh hoa được vẽ lại theo dáng vẻ của em.”


Diệp Vấn Vấn hơi cong môi, cô nói: “Cậu ta tin à?”


Không biết Quý Hòa Hiện nhớ đến gì đó, khóe môi anh nhếch cao hơn: “Ban đầu còn không tin, nhưng sau đó tin.”


Muốn dao động Quý Hàm Thư cũng không khó, dưới những vấn đề Quý Hàm Thư đưa ra khiến anh ăn không ngon ngủ không yên thì, anh dời mắt khỏi màn hình điện thoại, rơi vào trên mặt cậu ta: “Tại sao bức tranh này lại có trong điện thoại của cháu?”


Một câu hỏi ngược lại nhất thời khiến Quý Hàm Thư chột dạ, cậu ta nhớ tới cái chuyện ngu xuẩn là đưa Tần Tiểu Thi đến nhà của chú nhỏ thì không nhịn được nhỏ giọng nói: “Là lần kia…”


“Lần nào?”


“Lần cháu đưa Tần Tiểu Thi đến.”


“Ồ.”


Quý Hàm Thư vừa nghe lại càng chột dạ hơn, lòng bồn chồn không yên, sau đó nghe chú nhỏ nói: “Tinh linh hoa được chú vẽ lại theo dáng vẻ của Duyệt Nhĩ, có vấn đề gì không?”


“Lúc đó chú và thím nhỏ đã ở cùng nhau rồi à?” Quý Hàm Thư trợn mắt lên, kinh ngạc vạn phần: “Nhưng mà… Không nghe chú nói đến.”


Quý Hòa Hiện: “Tôi yêu đương còn phải báo cáo với cháu?”


Quý Hàm Thư lắc đầu điên cuồng.


Quý Hàm Thư vẫn rất ngơ ngác, trong lòng không tin lời giải thích của chú nhỏ. Nếu lúc đó chú và thím nhỏ đã yêu đương với nhau, khi cậu ta đưa Tần Tiểu Thi đến nhà chú, chú ấy biết được nào có thể buông tha cậu ta dễ dàng như thế.


Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn cậu ta, lạnh nhạt đáp: “Tôi đã trả lời, nếu cháu không tin, cháu còn muốn có chứng cứ gì nữa?”


Quý Hàm Thư nghĩ thầm: Đúng vậy, chú nhỏ đã nói tinh linh hoa được vẽ theo dáng vẻ của thím nhỏ, cậu ta còn ở đây nghi thần nghi quỷ, không chịu tin. Chẳng lẽ thím nhỏ là tinh linh hoa trong tranh được à?


Cho nên Quý Hàm Thư yên tâm, cũng yên phận.


….


Về đến biệt thự, Diệp Vấn Vấn đi tìm Tông Việt, Quý Hòa Hiện không đi cùng cô. Cô đã về nhà họ Quý với anh, Tông Việt ăn tết một mình, nên cho hai anh em này chút thời gian.


Diệp Vấn Vấn mang theo chút đồ Sở Dư Hương làm chạy đến thẳng khu dân cư, vừa hay Hạ Giang cũng có mặt, Diệp Vấn Vấn chào hỏi với anh ta: “Năm mới vui vẻ.”


Hạ Giang không ngờ Diệp Vấn Vấn lại đột nhiên đến như thế, anh ta ngơ ngác, bất giác nhận ra mình vừa mới rời giường, ăn mặc tùy tiện, đầu tóc rối bù, chỉ có thể lắp bắp nói: “Chờ, chờ chút.” Sau đó chạy vèo vào phòng ngủ.


Diệp Vấn Vấn: “?”


Tông Việt nhìn rõ, anh quay sang hỏi Diệp Vấn Vấn: “Buổi trưa muốn ăn gì?”


Ánh mắt Diệp Vấn Vấn sáng lên, cô vui vẻ báo tên món ăn: “Sườn xào chua ngọt!”


Có thể nói món sườn xào chua ngọt mà Tông Việt nấu rất tuyệt vời, còn ngon hơn của Quý Hòa Hiện nấu.


“Được.”


Tông Việt vào bếp chuẩn bị, Diệp Vấn Vấn tự do hoạt động. Cô rất quen thuộc với nơi này, căn phòng được quét tước rất sạch sẽ, thỉnh thoảng cô sẽ nghe Tông Việt nhắc đến Hạ Giang, nói rằng Hạ Giang là một chủ nhà trọ rất dễ gần.


Hơn nữa Hạ Giang còn rất sùng bái Tông Việt, đã kính xin Tông Việt dạy anh ta một vài chiêu thức đánh nhau. Dù sao thì làm việc ở quán bar, lại làm bảo vệ, tuy anh ta đánh nhau giỏi hơn người khác, thế nhưng tổng thể mà nói thì anh ta cũng chỉ tự tìm tòi ra những chiêu thức riêng từ vô số lần đánh nhau. Học tập có quy củ hơn, giá trị thân thủ cũng lên cấp!


Chỉ chốc lát sau Hạ Giang mặc một bộ đồ mới bước ra khỏi phòng ngủ, Diệp Vấn Vấn còn kỳ quái hỏi anh ta: “Anh muốn ra ngoài à?”


“Hả?” Hạ Giang phản ứng lại bèn xua tay: “Không không không.”


Gương mặt anh ta hơi đỏ lên, cúi đầu tự nhìn mình. Hình như anh ta ăn mặc hơi thái quá thì phải, chỉ là anh ta không ngờ Diệp Vấn Vấn sẽ đến.


Cô đã đến đây nhiều lần, anh ta đều bỏ qua không gặp mặt cô.


Tất nhiên, trong này cũng có một phần là anh ta cố tình tránh mặt.


Kể từ khi biết quan hệ giữa Diệp Vấn Vấn và Quý Hòa Hiện không bình thường thì ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực của anh ta đã tắt ngúm.


Chẳng trách lần trước khi anh ta nói với cô, anh ta có thể lấy chữ ký của Quý Hòa Hiện thay cô, cô đã nói không cần.


Mà lúc đó anh ta còn ngu ngốc.


Chung quy thì cô và anh ta không phải người của một thế giới, cần gì phải suy nghĩ nhiều.


Anh ta nghĩ, cho dù không làm được những cái khác, vậy làm bạn bè bình thường cũng được chứ?


Cô đã cứu anh ta.


Cô có thân phận khác với những người khác.


Cô là cô gái anh ta yêu thầm.


Chỉ cần cô vui vẻ, anh ta cũng an tâm.


Mỗi ngày anh ta đều thầm nhắc nhở mình, đúng là có tác dụng thần kỳ thật. Nhưng không hiểu sao khi hôm nay chợt nhìn thấy cô, lại lập tức nghĩ rằng mình phải thay đổi bộ quần áo đàng hoàng khác, ít nhất… Không so sánh được với Quý Hòa Hiện, cũng sẽ không quá khó coi.


Kết quả…


Hạ Giang sờ sờ mũi, bèn tìm một cái cớ: “Anh, anh vừa mua quần áo mới, vừa nãy tiện thể thay luôn.”


Diệp Vấn Vấn cũng không suy nghĩ nhiều, cô lập tức tin tưởng anh ta, còn cười bình phẩm: “Rất đẹp trai nha.”


Hạ Giang có hơi ngại, chỉ một câu nói đã khiến trái tim anh ta nhảy lên ầm ầm, cảm giác tất cả những thứ này đều rất đáng giá.


…..


Buổi chiều Quý Hòa Hiện tới đón Diệp Vấn Vấn, vốn dĩ Tông Việt muốn đưa cô ra ngoài, nhưng không ngờ ống nước lại bị hỏng, cần phải sửa chữa, cho nên Hạ Giang bèn xung phong nhận việc đưa cô ra ngoài.


Diệp Vấn Vấn muốn từ chối, nhưng là bạn bè không cần phải khách sáo như thế, thế nên cô gật đầu đồng ý.


Từ rất xa Hạ Giang đã nhìn thấy chiếc xe ô tô đậu ngay dưới tán cây xanh, cửa sổ xe mở ra một nửa, lộ ra gương mặt tuấn mỹ tuyệt trần.


Dung nhan ấy càng khiến người ta thất thần hơn trên màn ảnh.


Giờ phút này, Hạ Giang có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Anh ta không sánh được Quý Hòa Hiện cũng không sao, anh ta vẫn là bạn của Diệp Vấn Vấn.


Mà Diệp Vấn Vấn lại xứng với một người ưu tú như thế.


“Tạm biệt Hạ Giang.” Diệp Vấn Vấn phất tay, cô xoay người ngồi vào ghế phụ lái.


Hạ Giang cũng phất tay lại với cô, ánh mắt của anh ta và Quý Hòa Hiện chạm nhau giữa không trung, Quý Hòa Hiện ôn hòa gật đầu với anh ta, coi đó là lời chào. Mà sau đó xe cũng khởi động, khởi khỏi khu dân cư.


Nhìn từ kính chiếu hậu, Hạ Giang vẫn luôn nhìn về hướng này, mãi đến khi xe quẹo góc, mới không thấy bóng người nữa.


Quý Hòa Hiện thu hồi ánh mắt, bên tai là tiếng líu ríu của nhóc con, cô kể cho anh nghe trù nghệ của Tông Việt tốt thế nào, còn Hạ Giang lại nói cho cô nghe rất nhiều chuyện thú vị, cô không hề giấu giếm gì mà nói hết cho anh biết, chia sẻ với anh tất cả những gì cô đã trải qua.


Khóe môi anh cong lên, bỗng đưa tay qua kéo cô lại rồi hôn nhẹ lên môi cô.


Anh hy vọng nhóc con có thể ngốc mãi như thế này, chỉ cần không ngốc với anh là được.


Diệp Vấn Vấn lập tức đỏ mặt: Lại tập kích đột ngột nữa!!!


—-


Khai giảng năm học mới, Diệp Vấn Vấn chính thức vào trường học, bắt đầu lớp mười hai của cuộc đời


Trường học đã được sắp xếp xong từ lâu, chính là trường trung học mà Quý Hàm Thư đang học. Vốn dĩ Quý Hòa Hiện chọn một trường đại học khác, nhưng khi ở nhà họ Quý, biết được Diệp Vấn Vấn chuẩn bị vào lớp mười hai thì người nhà đều nhất trí cho rằng học chung trường với Quý Hàm Thư sẽ tốt hơn một chút.


Ít nhất có Quý Hàm Thư ở đó, có thể chăm nom được một, hai phần.


Quý Hàm Thư cũng vỗ ngực nói: “Chú nhỏ cứ yên tâm, người của chú cũng là người của cháu, ai dám bắt nạt thím nhỏ cháu sẽ đánh kẻ đó nhặt răng không kịp.”


Quý Hòa Hiện nhạt giọng nói: “Ai là người của cháu?”


Sở Dư Hương tát đến một cái: “Con đánh ai?”


Quý Hàm Thư: “…….”


Sau khi Quý Hòa Hiện suy nghĩ cẩn thận, lại dò hỏi ý tứ của Diệp Vấn Vấn, cuối cùng đã quyết định như vậy.


Ngày đầu tiên đến trường, bởi vì Quý Hòa Hiện bận làm việc cho nên nhiệm vụ đưa Diệp Vấn Vấn đến trường đã rơi vào đầu Tông Việt.


“Nếu có người bắt nạt em, em không cần nhịn.” Trường học khác với lớp phụ đạo, vì lớp phụ đạo không có bao nhiêu người.


Diệp Vấn Vấn kéo quai cặp sách của mình, cả đường nghe anh Tông Việt lải nhải đến mức tai cô sắp mọc kén rồi, cô ôm Tông Việt: “Anh yên tâm đi, em không phải con nít mà, em đi nha.”


Tông Việt nhìn cô nhảy nhót vào trường, anh ta khẽ mỉm cười.


Đây mới là cuộc sống em gái anh ta nên có.





Vừa vào trường, Diệp Vấn Vấn đang định hỏi lớp mười hai ở chỗ nào thì chợt bị vỗ vai.


Cô quay đầu lại, là Quý Hàm Thư.


“Thím nhỏ.” Quý Hàm Thư học bán trú cho nên đã đến trường sớm hơn một ngày: “Đi theo cháu.”


Dọc đường đi Diệp Vấn Vấn phát hiện có không ít người nhìn sang bọn họ, cô cẩn thận nghe thì —-


“Đó không phải Quý Hàm Thư à? Người đứng bên cạnh cậu ta là ai thế?”


“Xinh đẹp thế, bạn gái mới à?”


“Chắc vậy.”


Diệp Vấn Vấn: “….”


“Nhìn cái gì? Chưa thấy trai đẹp à?!” Quý Hàm Thư hung thần ác sát rống một tiếng, nhất thời những tiếng xì xào kia cũng biến mất, cũng không ai dám nhìn lại nữa.


Diệp Vấn Vấn: “…….”


“Đây là lớp mười một năm, lớp học của cháu.” Quý Hàm Thư cũng không đưa Diệp Vấn Vấn đến lớp học của cô ngay, cậu ta đưa cô đến lớp mười một năm trước, bên trong lớp có mấy học sinh đứng rải rác, vừa nhìn thấy lập tức ồn ào lên.


“Anh Hàm, đây là em gái ở lớp nào thế, thật xinh…” Nháy mắt đã có một học sinh chạy tới, bị Quý Hàm Thư gạt đi, cậu ta chỉ vào Diệp Vấn Vấn rồi nói với những người kia: “Tất cả nhớ kỹ cho tôi, đây là…”


Cậu ta hơi dừng lại, không biết phải xưng hô thế nào.


Nếu nói là thím nhỏ, vậy chẳng phải nói rõ cô còn nhỏ tuổi đã có chủ, vừa tới trường đã bị chụp mũ “yêu sớm” sao, thế này hình như không hay lắm.


Nếu nói là chị, chú của cậu ta sẽ đồng ý à?


Đầu óc cậu ta xoay chuyển, cậu ta nói: “…. Cô nhỏ của tôi, ai dám động vào một cọng tóc của cô ấy chính là khiêu chiến với tôi, hiểu chưa?!”


Sau khi tuyên bố một cách đầy thô bạo xong, Quý Hàm Thư đưa Diệp Vấn Vấn lên lầu: “Sau này có chuyện gì cứ xuống dưới lầu tìm cháu, ai dám bất kính với thím, thím phải đến tìm cháu ngay. Mẹ cháu và bà nội cháu có dặn cháu, nếu thím bị mất một sợi tóc nào thì cháu sẽ bị mất một miếng da. Thím nhỏ, vì da của cháu, thím ngàn vạn lần phải nhớ đi tìm cháu đấy.”


Nhưng chú nhỏ đã nói với cậu ta rằng: “Tránh xa cô ấy một chút.”


Quý Hàm Thư thấy chết không sợ vuốt tóc: “Cháu biết rồi chú nhỏ, chú sợ cháu quá đẹp trai khiến thím nhỏ di tình biệt luyến[1] với cháu chứ gì, chú….”


[1] Tình cảm được chuyển dần sang một mối quan hệ khác.


Đổi lấy chính là…. Quý Hàm Thư im lặng sờ sờ mông mình.


Diệp Vấn Vấn bị vẻ mặt khoa trương của cậu ta chọc cười, tuy rằng trước đó cô không thích cậu ta hành vi hố ảnh đế đại nhân của cậu ta, còn cả chuyện cuối cùng cậu ta đã làm với anh trong truyện.


Thế nhưng, chuyện sau đó chưa hề xảy ra, cũng không thể oán giận cậu ta vì chuyện không có được.


Hơn nữa khi đến nhà họ Quý, Diệp Vấn Vấn nghe Sở Dư Hương nói với biết được những hành vi hố chú nhỏ của mình chỉ là trò trẻ con mà thôi. Người cậu ta thích hố nhất chính là cha mẹ ruột của mình.


Ngay cả bà nội trẻ tuổi cũng từng bị cậu ta hố.


Điều này đã khiến Quý Hàm Thư bị “ăn đòn” mà lớn, cũng may tính tình được giáo dục khá tốt, điều này cũng may do gien nhà họ Quý tốt — Diệp Vấn Vấn nghĩ.


Lớp mười hai hai.


Năm cuối cấp không giống những năm khác, cho dù chưa vào học thì ngoài hành lang cũng không có người nào. Trong lớp học gần như đã ngồi đầy người, có người làm bài, có người xem sách, tất nhiên cũng có người nói chuyện phiếm chơi đùa.


Không có giáo viên, Quý Hàm Thư đi vào, Diệp Vấn Vấn phát hiện Quý Hàm Thư là một người nổi tiếng, cậu ta đi vào khiến không ít người ồn ào: “Đàn em Quý, đi nhầm phòng học rồi.”


Quý Hàm Thư chỉ vào Diệp Vấn Vấn: “Đây là cô nhỏ của tôi, còn chỗ nào trống không.”


Mọi người hai mặt nhìn nhau, mấy giây sau có một nam sinh ở hàng ghế đầu đứng lên: “Cậu là học sinh mới chuyển đến à?”


“Chào mọi người, tôi là….” Diệp Vấn Vấn đang định chào hỏi với các bạn học thì có một nữ sinh giơ tay lên, bên cạnh cô nàng vẫn còn chỗ trống, Quý Hàm Thư bèn kéo cô tới: “Tốt lắm, đến chỗ đó ngồi đi.”


Diệp Vấn Vấn đang cầm cặp sách trong tay, bên trong toàn là sách, nặng chết cô rồi!


Diệp Vấn Vấn: “……..”

















Chương 100





Giáo viên chủ nhiệm của lớp mười hai hai là Lưu Tố Bình, một người phụ nữ trung nghiên rất nghiêm túc, nổi tiếng nghiêm khắc. Bà ta cầm giáo án bước vào lớp học, lúc này Quý Hàm Thư vẫn chưa rời đi, vẫn đang nói cho Diệp Vấn Vấn biết những chuyện cần chú ý, ngay cả Lưu Tố Bình vào cũng không biết.


“Quý Hàm Thư, đây là lớp học của lớp mười hai, em ra ngoài ngay!” Lưu Tố Bình quát lên.


Làm học sinh cho nên vẫn còn sợ giáo viên, đặc biệt là Lưu Tố Bình với uy danh vang xa. Vị giáo viên này thờ phụng bốn chữ đối xử bình đẳng, không quan tâm đến bạn có bối cảnh gì, đến trường học thì chính là học sinh, không nghe lời à, đánh!


Trong trường học có không ít học sinh có hậu trường, học sinh bị dạy dỗ bèn tìm người lớn của nhà mình. Người lớn tới tìm Lưu Tố Bình, bà ta nói thẳng một câu, có chuyện gì tìm hiệu trưởng.


Hiệu trưởng: “…..”


Hiệu trưởng phiền gần chết.


Bỏ đi, giáo viên có làm sai gì đâu, không phải nên bỏ cái tính gấu con đi à?


Không những không bỏ, người lớn nhà học sinh còn tạo áp lực.


Thế nhưng, có một vài người lớn nhà học sinh không nói đạo lý, nhưng cũng có người lớn nhà học sinh biết nói lý, rất thích cách dạy dỗ học sinh của Lưu Tố Bình, những người lớn này cũng không thiếu người có bối cảnh.


Như thế dẫn đến Lưu Tố Bình vẫn an ổn dạy tiếp lớp mười hai, với học sinh mà nói, bà ta là sự tồn tại như ma quỷ.


Quý Hàm Thư âm thầm lườm một cái rồi làm một khẩu hình với Diệp Vấn Vấn, sau đó rời khỏi lớp mười hai hai.


“Quý Duyệt Nhĩ.” Lưu Tố Bình điểm danh.


Diệp Vấn Vấn đứng lên: “Cô Lưu.”


Lưu Tố Bình nhìn thiếu nữ trước mắt, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt sáng ngời, khóe môi cong nhẹ lộ ra nụ cười trong tựa như nước, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn lễ phép.


Bà ta thỏa mãn gật đầu.


Thật ra ban đầu bà ta không muốn có một học sinh mới chuyển tới lớp của mình, lớp mười hai là giai đoạn quan trọng nhất, đặc biệt là học kỳ cuối cùng của lớp mười hai. Chỉ còn hơn một trăm ngày nữa đã thi đại học, lúc này lại có một học sinh mới chuyển vào, các học sinh đều chỉ mới mười bảy mười tám tuổi xuân. Bình thường học tập khắc khổ, đột nhiên có một học sinh mới đến, khó tránh khỏi sinh lòng tò mò.


Quan trọng nhất đó là, học sinh mới này quá xinh đẹp.


Lưu Tố Bình đã xem ảnh trong tư liệu của cô, chỉ bức ảnh trên sơ yếu lý lịch thôi đã đủ để nhìn ra đây là một người có nhan sắc. Cô gái trên ảnh môi hồng răng trắng, ngay cả một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi như bà ta nhìn qua cũng phải khen một tiếng xinh đẹp, huống hồ gì những thiếu niên ở độ xuân thì kia?


Lỡ đâu vào lúc quan trọng nhất này xảy ra chút chuyện yêu đương gì đó, vậy thì phải lo lắng biết bao.


Cũng may hôm nay khi tận mắt thấy được cô, ngoại trừ vẻ đẹp có phần quá mức ra thì nhìn qua cũng ngoan ngoãn lễ phép, không phải kiểu người lộ liễu.


Bà ta nhìn người vẫn rất chuẩn.


“Ngồi xuống đi, sau này vị trí đó là của em.” Lưu Tố Bình nói rồi lấy một bộ bài thi trong tập giáo án ra: “Trở lại lớp sau tết, tôi thấy các em đều lười nhác hết rồi! Lớp trưởng, phát bài thi ra đi, phải làm xong trong vòng sáu mươi phút, không làm xong thì ra ngoài chạy bộ ba vòng.”


Cả lớp kêu rên không ngừng,


Người ngồi cùng bàn với Diệp Vấn Vấn tên Hà Văn Tĩnh, lúc nhận được bài thi thì cô nàng nhăn mặt nhíu mày: “Khó quá đi.” Cô nàng nhỏ giọng nói.


Sau đó nghiêng đầu nhìn vị bạn học mới ngồi cùng bàn với mình, lại phát hiện cô đang cười!


Hà Văn Tĩnh: “…….”


Cô nàng bị kích thích đến mức vùi đầu viết bài.


Hà Văn Tĩnh là lớp phó học tập, còn là mười người đứng đầu cả lớp, sau khi cô nàng làm xong trang đầu tiên thì thấy người bạn cùng bạn của mình đã lật trang!


Hà Văn Tĩnh vì quá khiếp sợ nên không thể không dừng bút liếc nhìn —- Sau khi lật trang thì, cô nàng nhìn thấy trên mặt trang ấy đều là đáp án, còn có cả bản nháp nữa, tất cả đáp án đều là đáp án đúng, nói rõ người bạn cùng bàn mới này cũng không hề viết lung tung.


Hơn nữa, lớp hai là lớp mũi nhọn của trường, chắc chắn người bạn cùng bàn mới này trải qua một cuộc thi mới có thể vào được, phỏng chừng thực lực không kém, thế nhưng…. Làm xong tờ đầu tiên nhanh như thế, đây có phải hơi biến thái không?


“Hà Văn Tĩnh! Em đang nhìn gì thế?” Giọng của Lưu Tố Bình vang lên.


Hà Văn Tĩnh đỏ mặt, thu hồi ánh mắt, cũng không nghĩ nhiều nữa.


Chờ đến khi cô nàng làm xong đề thi, bắt đầu kiểm tra lại thì phát hiện bạn cùng bàn mới đã kiểm tra bài xong từ lâu, còn đang kiểm tra lại lần hai.


Tiết một và hai đều là của Lưu Tố Bình, sau sáu mươi phút, Lưu Tố Bình thu hết bài thi lại, bắt đầu chấm điểm.


Lớp mười hai hai có tổng cộng ba mươi mốt người, chỉ có hai mươi sáu người làm xong bài thi trong vòng sáu mươi phút, năm người còn lại đã bị Lưu Tố Bình cho ra sân thể thao chạy bộ.


Diệp Vấn Vấn nhìn mà líu lưỡi.


Nghiêm ngặt quá đi.


Tốc độ chấm điểm bài thi của Lưu Tố Bình rất nhanh, chỉ hơn mười phút đã chấm xong hết. Bà ta cho học sinh năm phút đi toilet, kết quả chẳng có một người động đậy, mọi người đều yên lặng đọc sách.


“Bài thi này là đề thi toán của kỳ thi đại học năm ngoái.” Lưu Tố Bình đứng trên bục giảng: “Phải công nhận đề toán năm ngoái khá khó, nhưng các em phải hiểu rõ một chuyện, các em khó, mọi người cũng khó. Điều các em cần làm làm vận dụng linh hoạt những kiến thức đã học, giải ra được đáp án của mỗi đề.”


“Đề thi ở trang sau, mỗi một đề tôi đã giảng qua không dưới một lần, thế mà còn có người không nhớ được. Các em là học sinh của lớp mũi nhọn, vậy mà lại phạm phải sai lầm thế này, các em nói phải làm sao mới thi được điểm sao, làm sao bước qua được cửa ải thi đại học khó khăn này hả!”


Mọi người không dám hé răng.


“Trần Quân Hạo!”


Một nam sinh đứng lên.


Lưu Tố Bình nhìn cậu ta: “Em là người đứng nhất lớp, cũng luôn nằm trong năm vị trí đầu lớp. Toán là điểm mạnh của em, tôi vốn tưởng một trăm năm mươi điểm tuyệt đối em cũng sẽ được ít nhất một trăm bốn mươi lăm điểm, kết quả, em chỉ được một trăm bốn mươi. Một đề bài cuối cùng em đã dùng sai công thức, sai lầm rõ ràng thế này mà em cũng có thể phạm phải à?”


“Nếu em phạm lỗi khác tôi đã chẳng tức giận đến vậy.” Lưu Tố Bình hít sâu một hơi: “Hôm nay mỗi một em đều phập phồng thấp thỏm, có phải vì người bạn học mới đến này không? Hả!”


Diệp Vấn Vấn bị điểm tên ngẩng đầu lên.


Vốn dĩ Lưu Tố Bình còn muốn dày dỗ học sinh thêm một hồi, bỗng nhiên đối diện với vẻ mặt vô tội của Diệp Vấn Vấn, bà ta chợt bối rối rồi không kìm được nữa.


Nếu như tiếp tục mắng, có thể cô gái nhỏ này sẽ nghĩ mình nhầm vào em ấy, dùng em ấy làm chủ đề ầm ĩ.


Hơn nữa —-


Lưu Tố Bình e hèm một tiếng, sát khí cũng lùi đi. Mọi người trong lớp đều thở phào một hơi, bà ta rút một tấm bài thi ra: “Quý Duyệt Nhĩ mới tới là người duy nhất được điểm tuyệt đối trong lớp, tôi không muốn các em học tập em ấy, tôi chỉ muốn các em giống như em ấy. Lần sau phải lấy được điểm tuyệt đối cho tôi, phải phô ra thực lực của học sinh lớp mũi nhọn, có nghe rõ chưa!”


“Nghe rõ!!!”


Lưu Tố Bình thỏa mãn.


Diệp Vấn Vấn cũng nhanh chóng nổi tiếng ở lớp mười hai bởi điểm tuyệt đối trong bài thi đầu tiên — Tất nhiên những lớp khác đã từng làm qua đề thi này rồi, tính cả Diệp Vấn Vấn thì chỉ mới có ba người được điểm tuyệt đối.


Kết quả là, toàn lớp mười hai đều biết, lớp mũi nhọn của trường có một bạn học mới phái thực lực chuyển tới.


Hơn nữa, không chỉ là học sinh giỏi, mà còn là một học sinh giỏi có giá trị nhan sắc siêu cao. Càng quan trọng hơn nữa là, Quý Hàm Thư nổi tiếng “giận trời oán đất” của lớp mười một chính là cháu nhỏ của cô, cậu ta đã buông lời với cả trường rằng, ai dám bắt nạt cô là đang đối nghịch với cậu ta.


Đủ loại tình hương bày ra, Diệp Vấn Vấn không nổi danh mới là lạ.


…..


Sau khi tan học lớp tự học buổi tối, xe của Quý Hòa Hiện đã chờ sẵn ở cửa, Diệp Vấn Vấn lên xe rồi mới phát hiện trong xe không có Quý Hòa Hiện, chỉ có mỗi Tông Việt.


“Hòa Hiện còn đang ở hoạt động, không thoát thân được.” Tông Việt đưa bánh rán đã chuẩn bị trước cho cô.


“Oa.” Diệp Vấn Vấn đã đói bụng đến mức ngực dính vào lưng hạnh phúc cắn một miếng lớn, cô lấy điện thoại di động ra, lúc này mới thấy điện thoại đã hết pin, chẳng trách cô không nhận được tin nhắn nào: “Vậy khi nào anh ấy mới về?”


“Có lẽ sẽ hơi muộn chút.” Tông Việt sờ đầu cô.


Diệp Vấn Vấn vừa gặm bánh rán vừa kể lại chuyện đã xảy ra vào hôm nay cho Tông Việt biết.


“Điểm tuyệt đối… Ồ, khi về sẽ khen thưởng cho em một cái đùi gà.” Tông Việt nói.


Diệp Vấn Vấn cong môi, lộ ra vẻ đắc ý của trẻ con.


Nói một hồi cô mới phát hiện xe không đi theo hướng về biệt thự mà là quẹo vào một bên khác của trường học, tiến vào một khu chung cư.


“Hả? Chúng ta không về nhà ạ?” Diệp Vấn Vấn có hơi ngơ ngác.


Tông Việt nói: “Hòa Hiện sợ mỗi ngày em đi học mất nhiều thời gian cho nên đã thuê phòng ở đây, như vậy, sáng em có thể ngủ thêm được một chút.”


Tất nhiên Quý Hòa Hiện không nỡ để Diệp Vấn Vấn học bán trú ở trường, nhưng từ trường đến biệt thự phải mất nửa giờ đi xe, sáng sớm sáu giờ hai mươi phút đã bắt đầu tiết tự học.


Nếu không học bán trú ở trường, mỗi ngày cô phải thức dậy lúc năm giờ sáng.


Buổi tối còn có tiết tự học, phải gần mười giờ mới kết thúc tiết tự học, thời gian sẽ rất hạn hẹp.


“Cảm động à?” Tông Việt cười khẽ.


Diệp Vấn Vấn ngượng ngùng gật đầu.


“Con bé ngốc này.” Tông Việt nói: “Vấn Vấn, em có thể cảm động, nhưng không được cảm thấy thẹn. Hòa Hiện tốt với em là vì em đáng được như thế, mà cậu ta đã đồng ý thì việc em cần làm là thản nhiên nhận lấy. Em phải hiểu, có lúc nhận cũng là yêu.”


Diệp Vấn Vấn trịnh trọng gật đầu.


Nơi được thuê là một khu chung cư ở bên cạnh trường học, nhà ở nơi này rất hiếm, Quý Hòa Hiện cũng đã cho người tốn không ít sức lực mới có thể thuê được một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách.


Căn nhà được quét dọn rất sạch sẽ, Tông Việt mở cửa quen đường đi vào nhà bếp làm đùi gà cho Diệp Vấn Vấn. Trong nhà có học sinh lớp mười hai, phải bổ sung dinh dưỡng!





“Mùi rượu nồng không?” Dưới lầu, Quý Hòa Hiện hỏi Kiều Hựu Song, anh đã uống nhiều rượu.


Kiều Hựu Song khịt khịt mũi: “Mùi rượu đã bay gần hết rồi, anh Quý anh đi nhanh đi, nghỉ sớm một chút, ngày mai phải đến thành phố W nữa đó.”


Nhà thuê nằm ở lầu hai, Quý Hòa Hiện lặng lẽ dùng chìa khóa mở cửa ra. Tông Việt đang ngồi trên ghế salong xem tivi, âm lượng được điều chỉnh rất nhỏ, thấy Quý Hòa Hiện vào nhà bèn nói: “Trở về rồi?”


Quý Hòa Hiện nhìn quanh bốn phía, Tông Việt nói: “Em ấy ngủ rồi.”


Tông Việt mặc áo khoác vào, chuẩn bị rời đi — Anh ta vốn định chờ Quý Hòa Hiện về rồi sẽ đi.


“Anh Việt.” Quý Hòa Hiện gọi anh ta lại: “Ở đây có ba phòng ngủ một phòng khách.”


Tông Việt im lặng.


Quý Hòa Hiện: “Anh dời vào đây đi, bình thường cũng tiện chăm sóc Vấn Vấn hơn. Mấy ngày nữa em sẽ quay bộ phim mới, mấy tháng không có nhà, chỉ có anh có thể chăm sóc Vấn vấn. Chắc anh cũng không muốn khi cô ấy về nhà mà chẳng thấy bóng người nào đâu.”


“Được.” Tông Việt trả lời.


“Nhưng chờ đến khi em đi đóng phim anh mới dời vào.” Anh ta kiên trì.


Nếu Quý Hòa Hiện muốn đóng phim mới, thời gian hai người ở chung không nhiều, sao anh ta có thể làm kỳ đà cản mũi vào lúc này.


Quý Hòa Hiện đau đầu, thật sự Tông Việt là người cố chấp nhất mà anh từng thấy, anh chỉ đành đồng ý, tùy ý cho Tông Việt rời đi vào lúc rạng sáng.


Anh vặn nhẹ nắm cửa phòng ngủ, bên trong phòng có thắp đèn ngủ, nhóc con ngủ rất say, rắn trắng quấn người nằm ngay bên gối — Là Tông Việt mang nó tới.


Thực tế thì là rắn trắng ép Tông Việt mang nó tới — Nó quấn trên đùi Tông Việt không chịu buông, Tông Việt không muốn mang theo cũng không được.


Nghĩ đến nhóc con chuyển tới bên cạnh trường, đưa rắn trắng theo cũng tốt, cho nên Tông Việt đã cho phép nó theo.


Quý Hòa Hiện vừa bước vào rắn trắng đã tỉnh ngay, nhưng vừa tỉnh ngủ nên có hơi choáng váng, nó lắc lư đầu thè lưỡi chào hỏi với Quý Hòa Hiện.


Xong nó vùi đầu xuống, còn chôn đầu dưới tóc Diệp Vấn Vấn.


Quý Hòa Hiện bắt nó lên, kéo ngăn tủ ra ném nó vào.


Rắn trắng: “???”


Đệt! Bổn thiếu gia đã chào hỏi thân thiết thế rồi mà còn làm như vậy à? Có phải đàn ông không hả!


“Anh về rồi.” Diệp Vấn Vấn mơ màng mở mắt ra, cô thấy Quý Hòa Hiện cho nên định ngồi dậy, Quý Hòa Hiện cúi đầu hôn lên trán cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên người cô: “Về rồi, em ngủ đi.”


Diệp Vấn Vấn lại rơi vào mộng đẹp lần nữa dưới sự vỗ về của anh.


—–


Tác giả có lời muốn nói:


Rắn trắng: Phi, cái tên con người này lớn lên trong bình dấm à, ngay cả dấm của bổn thiếu gia cũng muốn ăn? Không, chắc chắn tên đó đố kỵ bổn thiếu gia phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK