- Tiểu thư ân đức.
Đông Dương quận chúa nhìn xung quanh, lại hỏi:
- Bạch thống lĩnh, phía bắc của nơi này có đường ra không?
Bạch Giang Lan yên lặng suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
- Có một con đường nhỏ xuyên qua núi, có thể đến Lâm Vũ Thành mà cũng có thể đi vòng qua thành, phóng ngựa đi nhanh thì bốn ngày là có thể đến Dĩnh Nam Quận.
Đông Dương quận chúa quyết đoán nói:
- Vậy đi hướng bắc, Nhạc lão gửi thư trên đường đi, để Phụ vương phái người đến Dĩnh Nam Quận tiếp ứng.
Bạch Giang Lan đi đầu mở đường, Tần Tang và Thủy Hầu Tử yên lặng đi bên cạnh Bạch Giang Lan, đoàn người phóng nhanh như tên bắn trên đường nhỏ.
Có thể nhìn ra Bạch Giang Lan vô cùng quen thuộc với nơi này, liên tục đổi phương hướng đi đường mới khiến người ta hoa cả mắt, ngay trong đêm đó đã đến Lâm Vũ Thành nhưng chỉ đi ngang qua chứ không vào.
Đêm đã khuya, Bạch Giang Lan chọn một khe núi để nghỉ ngơi.
Đều là người có tay nghề cả, rất nhanh đã nấu xong vài món ăn dân dã, nhóm lửa lên. Nhạc lão tự mình đến bờ suối, dùng bánh bột ngô cứng ngắc làm no bụng. Đông Dương quận chúa khổ cực nuốt trôi nhưng vẫn ăn từng miếng từng miếng đến hết.
Bọn họ chạy cả một người vẫn không thấy có ai đuổi theo, Tần Tang đoán chừng Giang Sơn Lâu vẫn chưa buông bỏ ám sát, nhưng đã bị mồi nhử dẫn đi rồi.
Không biết mồi nhử còn bao nhiêu người sống sót.
Cả ngày nay, nụ cười tươi tắn cuối cùng của Xuân Đào cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tần Tang, hắn thầm than, thế giới này còn tàn nhẫn trần trụi hơn cả kiếp trước.
Họ buộc phải qua đêm trong núi, Tần Tang không có trách nhiệm thủ vệ nên tùy ý tìm một gốc cây dựa vào nghỉ ngơi.
Bên cạnh đống lửa, Đông Dương quận chúa nằm nghiêng người, y phục trên người hồi lâu cũng không có gì thay đổi, giống như đang ngủ say, vị Nhạc lão kia thì ngồi xếp bằng bên cạnh nàng.
Bạch Giang Lan dẫn theo đám người Thủy Hầu Tử làm vài cái bẫy đơn giản.
Tần Tang không ngủ được, bên cạnh nhiều người như vậy cũng không thể nào tu luyện được, để tâm trí chìm vào bên trong cơ thể, ý thức quay về hồn phách của mình.
Từ khi ngọc Phật đuổi ác quỷ đi, gần như mỗi đêm Tần Tang tu luyện xong đều suy xét ngẫm nghĩ, nhưng cho dù Tần Tang có làm gì thì ngọc Phật cũng không xuất hiện nữa, chỉ có vầng sáng màu vàng kia vẫn không biến mất.
Sau khi ngọc Phật xuất hiện, lúc Tần Tang tu luyện U Minh kinh vẫn không nhận ra có gì thay đổi cả, giống như chỉ khi nào hắn gặp nguy hiểm thì ngọc Phật mới ra tay cứu hắn một mạng, còn những lúc khác thì lười quan tâm.
Tần Tang vốn đầy lòng mong chờ dần dần chỉ có thể chấp nhận sự thật, đổ lỗi cho bản thân tu vi quá thấp.
Đêm lạnh.
Tần Tang kéo kín y phục, nhắm mắt nghỉ ngơi, lại nghe được tiếng bước chân, mở mắt ra thì thấy Thủy Hầu Tử Chu Trữ đi đến.
- Tần huynh đệ uống một ngụm đi.
Thủy Hầu Tử đưa cho hắn một cái hồ lô nhỏ, nháy mắt ra hiệu.
Tần Tang mở ra, một hương rượu thơm nồng xộc vào mũi, thấy không có ai chú ý thì vội vàng uống một ngụm lớn, tuy rằng thân thể hắn rất tốt cũng không sợ lạnh, nhưng rượu cay trôi xuống họng như một ngọn lửa rót vào bụng, vẫn cảm thấy thoải mái.
- Đa tạ Chu đại ca!
Tần Tang nâng tay trả hồ lô lại, cười nói:
- Chu đại ca, mong rằng sau này có thể ăn được cá ngươi bắt.
Thủy Hầu Tử cười hì hì, đứng bên cạnh Tần Tang, hôm nay hắn ta không nói nhiều như mọi ngày, cả đường đều không nói gì, đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thì đột nhiên thấp giọng hỏi:
- Tần huynh đệ, tại sao ngươi cả năm không về nhà? Không nhớ cha nương ngươi sao?
Tần Tang khẽ thở dài:
- Nhớ thì sao? Quay về trong thôn chỉ có thể sống những ngày cực khổ, đi ra ngoài nói không chừng còn có thể trở nên nổi bật, để cho bọn hộ hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Thủy Hầu Tử có vẻ không đồng tình:
- Lời ấy của Tần huynh đệ sai rồi, điều cha nương quan tâm nhất là ngươi, đoàn viên với người nhà mới là lẽ phải, vinh hoa phú quý có là gì đâu…
Hai người đang trò chuyện thì ánh mắt của Tần Tang đột nhiên thay đổi, đứng phắt dậy, ngẩng đầu nhìn những cành lá che khuất bầu trời, cất giọng hô to:
- Có người! Cẩn thận!
Lời còn chưa dứt đã thấy bóng cây bên cạnh Đông Dương quận chúa rung lắc một hồi, một bóng đen lao thẳng tới chỗ Đông Dương quận chúa.
May mắn là Nhạc lão đang ở bên cạnh Đông Dương quận chúa, trong nháy mắt thích khách xuất hiện đã rút bảo kiếm được đặt ngang dưới gối đầu ra, thân thể tựa như chim ưng bay nhảy trên không trung, ngăn cản thích khách, thế kiếm như rồng lượn đâm thẳng vào điểm yếu trước ngực của thích khách.
Không ngờ thích khách kia lại không hề né tránh mà nhận lấy mũi kiếm, trái lại tốc độ còn nhanh hơn một chút.
- Phập!
Trường kiếm dễ dàng đâm thủng eo lưng thích khách nhưng tốc độ của thích khách vẫn không giảm, bay thẳng đến trước mặt Nhạc lão, há miệng ra, một tia sáng lạnh lẽo phóng đến chỗ Nhạc lão.
Thích khách này giống như không biết đau đớn là gì vậy.
Bị một ánh mắt tĩnh mịch như thế nhìn chằm chằm, Nhạc lão chỉ thấy lạnh lòng, vội vàng nghiêng người tránh khỏi ám tiễn, đột nhiên xoay tay muốn thu kiếm về, nhưng lại bị thích khách vặn người, dùng xương cốt khiến bảo kiếm bị mắc kẹt.