“Xi, ngu ngốc! Xi xi giáo sư đã nằm xuống rồi oh! Xi! Này này! Tên hỗn đản!”
Harry bị kinh tỉnh, ngẩng đầu nhìn Medusa đang quay mặt trên cửa.
“Xi, Sev hắn dạo này sống như thế nào? ”
“Xi xi……tự cậu không biết hỏi ư? Xi! Cậu rốt cuộc có vào hay không!”
Harry ngậm mồm lại, một lúc lâu sau mới gật gật đầu, vào lúc Medusa mở cửa ra, bỗng nhiên phát hiện ra những việc mình đã làm lúc trước là ngu ngốc tới cỡ nào mà muốn đập tường, ngực lại lần nữa bởi vì có thể nhìn thấy Snape mà bắt đầu nhấp nhô, cái gì mà khác nhau giữa hai người và việc mình rốt cuộc yêu ai loạn cào cào gì đó đã biến mất không còn tung tích, ý nghĩ duy nhất là muốn hung hăng ôm lấy cơ thể so với trước đây càng thêm gầy gò kia ……
Bước vào một bước, hai chân cứ như vậy mà không còn bị Harry bó chặt, dán mắt vào cánh cửa phòng ngủ của Snape, Harry chớp chớp mắt, mơ hồ mà cảm thấy một giây trước mình còn mắt to trừng mắt nhỏ với Medusa, nhưng là hít thở sâu, Harry đẩy ra cánh cửa chưa hề đóng chặt kia, nhìn thấy thân ảnh co quắp trên chiếc giường đen lớn kia, chậm rì rì bước vào, đóng cửa lại, do dự tại đó một lúc mới từng chút lết tới trước giường.
Nửa mái tóc đen rải rác trên gương mặt, hàng mi trên đôi mắt nhắm kia hơi chút rung động, làn da trắng bệch được bao phủ bởi áo choàng tắm hắc sắc, cổ áo hơi chút mở ra kia lộ ra xương quai xanh tinh sảo, đôi chân men theo đường nét áo choàng mà lộ ra, gấp khúc cong lại ……Harry bị mê hoặc mà nhìn, sau đó sụp vai xuống vì lông mày bắt đầu chau lại của nam nhân, vào lúc muốn kéo chăn đắp lên người kia, đôi mắt đen từng chút mở ra, nhìn thẳng về không khí, đôi môi mỏng khép mở thốt ra thanh âm nhuyễn cốt khiến Harry mê luyến.
“Nhìn đủ rồi ư? Ngài Harry? ”
Harry hồi thần, Snape gọi cậu là ngài Harry chứ không phải là Harry Potter, tình tự không thể hình dùng, chướng chướng, hơi chua sót, thỏa mãn, Harry chầm chậm hiện ra thân hình, leo lên giường ôm chặt lấy Snape vào lòng, ma lực từng chút từng chút tỏa ra, chậm rãi bao lấy nam nhân trong lòng.
Snape hơi chút cứng ngắc một lúc rồi chầm chậm thả lỏng, nhắm mắt lại cảm nhận hưởng thụ ma lực ấm áp bao lấy, cảm nhân phiến băng lạnh đang ôm lấy mình, với sự trở về của linh hồn quả thực không gợi lên nổi một tia bài xích hay chế giễu nào, nhưng cảm giác bị bỏ rơi gần hai tháng nay khiến hắn cảm thấy ủy khuất và phẫn nộ.
Đúng vậy, loại tình cảm nhu nhược ngu xuẩn, trẻ con, khiến hắn thấy ghét này đã theo hắn sắp hai tháng rồi, cảm giác thiếu được bồi bạn bảo vệ khiến Snape ngoài việc ném mình vào công việc nhiều hơn nữa ra, thì không muốn dành ra một giây một phút nào để nhớ tới việc tên hỗn đản nào đó đã chạy mất kia.
Snape nghĩ tới, nếu Harry không còn trở về, vậy thì hắn dường như cũng không có gì không tốt, hắn sẽ trở về trước đây, lại một lần trở thành giáo sư ma dược dầu mỡ âm trầm một mình trấn thủ tầng hầm, con dơi già tối tăm, cả ngày ở bên cái nồi gang, sau khi âm thầm hoàn thành cam kết của hắn——sẽ ngủ say vào trong bóng đêm.
Nhưng tên hỗn đản chết tiệt này mỗi lần mỗi lần rời đi, lại mỗi lần mỗi lần trở về, khiến tim của Snape lúc co lúc thả không thể an lặng được, hắn thừa nhận, tên gia hỏa này đã trở nên quan trọng, quan trọng tới mức hắn chính mình nguyện ý không hỏi nguyên do bị lại gần, bị ôm, ở trong cái ôm băng lạnh kia lại cảm thấy được an tâm ……
Harry ngẩng đầu, nhìn Snape ngủ trong lòng cậu, chờ đợi bị truy hỏi bị chế giễu nhàn nhạt tiêu thất với hô hấp an dài của nam nhân, động động ngón tay, để chăn lông bay tới đắp lên hai người, cẩn thận mà ôm lấy nam nhân nằm xuống giường, điều chỉnh lại tư thế ngủ một chút cho người trong lòng, ngón tay mang theo ma lực mà lướt qua sợi tóc ẩm ướt, thẳng tới khi mái tóc mềm nhuyễn kia trở nên khô thuận.
Harry dùng đầu ngón tay vuốt trên sắc xanh đen dưới mắt Snape, chầm chậm cúi thấp đầu, hôn lên môi nam nhân, đụng nhè nhẹ giống như mặt nước, sau đó thỏa mãn, an tĩnh mà nhìn gương mặt ngủ của nam nhan, nghe hô hấp bình ổn kia, cảm nhận Snape trong giấc mơ vô thức dựa gần ……
Ánh mắt trời được ma pháp dẫn dắt mà chiếu xuống tầng hầm, nhảy nhót trên chiếc giường đen lớn, nam nhân tóc đen bị ôm nhè nhẹ động đậy, dùng gương mặt mình ma sát lên linh hồn đang mỉm cười nhìn hắn, sau đó giống như là phát giác ra gì đó mà dừng lại, chầm chậm mở mắt, sau khi nhìn thấy ‘người’ đang ôm hắn, đôi mắt vốn là bởi vì mới ngủ dậy mà tỏ ra hơi chút mê mang nháy mắt thanh tỉnh, hơi chút nheo lại, đôi môi mỏng từng chút mím chặt, nhưng không hề phát ra thanh âm, lại được ôn nhuyễn phủ lên.
Snape trừng lớn mắt, nhìn gương mặt phóng đại của Harry trước mắt, môi bị chiếm cứ, bị mở ra, băng lạnh không thuộc về hắn mang theo nhiệt tình trái ngược khuấy động, liếm, miệng của hắn, vòm miệng và lợi mẫn cảm đều bị quét qua, mang theo hơi chút tê cóng, thẳng tới khi hắn không thể không đưa tay đẩy ra khuôn ngực băng lạnh mà lại khiến hắn cảm thấy ấm áp kia lại để lấy lại quyền lợi được hít thở.
“Ngô……buông ra! Hỗn đản!”
Harry không tình không nguyện mà rời ra, nhưng hai tay vẫn như cũ mà giam chặt lấy cái eo thon gầy kia, ấn chặt nam nhân đang thở gấp vào trong lòng của mình, chóp mũi ẩn ẩn vào trong mái tóc Snape nhè nhẹ ma sát, để mùi vị quen thuộc mà cậu nhớ tới đau lòng kia tràn ngập khoang phổi của mình.
Giãy ra không được, Snape buông tha hành vi lãng phí thể lực, hơi chút quay mặt để tránh khỏi ‘quấy rối’ của Harry, sau khi nhìn thấy những chữ trắng bạc xuất hiện trước mặt thì nhè nhẹ cong lên khóe môi.
‘Tôi trở về rồi, có lẽ tôi còn chưa thể tìm ra đáp án, nhưng mà tôi sẽ không rời đi nữa, cho nên, đứng tức giận, tôi xin lỗi, Sev, đừng đẩy tôi ra ……’
Đã từ Severus‘tiến hóa’ thành Sev rồi ư? Snape thở hắt ra, đẩy ra cái còng rốt cuộc cũng thả lỏng kia, rời khỏi cái rời khỏi cái giường ấm áp chậm chạp chỉnh lí gọn gàng áo ngủ đã mở ra trên người mình, cố gắng lờ đi ánh mắt quá mức nồng nhiệt không nên xuất hiện trong mắt một ‘linh hồn’ kia.
“Nếu cái đầu của cậu còn có thể duy trì tư duy thanh tỉnh, ngài Harry, hình như một ‘người’ cứ một lần lại một lần tự ý rời đi không có tư cách nêu ra yêu cầu quá phận nào đó! Ân? Hay là nói, ngài linh hồn tôn kính khư khư cho rằng chỉ một giáo sư ma dược mà có năng lực tống cổ một linh hồn thậm chí không chịu quản chế của Hogwarts đi? Ha, tôi nên cảm thấy vinh hạnh vì điều này? ”
Harry ngồi trên giường, lâng lâng nhìn những động tác có chút không tự nhiên của Snape, hồi lâu mới phản ứng lại đây đã là những lời đơn giản nhất mà nam nhân vặn vẹo tới tột cùng này có thể nói ra, nhảy một cái tới đó, từ phía sau ôm chặt lấy cơ thể sau khi cứng ngắc một lúc mới bắt đầu giãy dụa kia, cánh tay thu chặt lại ở cái eo nam nhân, Harry vùi đầu lên vai Snape, cơ thể bởi vì cảm động và các tình cảm phức tạp khác mà hơi chút run rẩy, cậu dùng môi không ngừng chạm vào sau tai và gáy người kia, vào lúc nhìn thấy từng phấn sắc từng chút từng chút lan ra thì trở mạnh mẽ hơn nữa, mãi đến khi bị đẩy ra, mắt nhìn theo nam nhân với cái tai hồng thấu kia xông vào phòng tắm.
Đợi đến khi Snape cuối cùng cũng mãn nguyện mà nhìn thấy mình đã hồi phục lại ‘bình thường mà bước ra khỏi phòng tắm, phòng ngũ đã trống rỗng không ai, tim gan nháy mắt thắt chặt, đôi môi có một mạt trống rỗng, nhưng xuyên qua cánh cửa phòng ngủ bị mở ra là đồ ăn sáng bay vào với hương thơm khiến hắn suýt nữa một chút thôi muốn cấp thiết tiến tới.
Áp xuống xung động tuyệt đối không nên xuất hiện trên người mình kia, Snape chầm chậm đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn linh hồn của hắn đang bận rộn trước bàn, giúp hắn phân cắt bánh mì, chia cả một miếng lớn nhỏ lại thành miếng nhỏ vừa miệng ……
Harry thỏa mãn mà ngồi bên người Snape, sau khi lại lần nữa quay trở lại, cậu phát hện mình đã có thể chạm vào hầu hết các vật phẩm——chỉ cần cậu muốn, cậu nhìn nam nhân an tĩnh mà ăn hết tát cả đồ ăn sáng mà cậu chuẩn bị, nhìn người kia cúi mắt dưới chú thị của cậu, sau khi Snape rốt cuộc ngẩng đầu trừng cậu một cái, Harry ngoác khóe miệng, cười tới mức đến cả Merlin nhìn thấy cũng phải che mặt hổ thẹn ……
Cả buổi sáng Snape chỉ có một tiết ma dược năm sáu, thời gian là một tiếng sau, cho nên hắn có thể thoải mái mà ngồi trên sô pha, nhìn Harrt đang chạy tới chạy lui trong phòng không biết là đang bận rộn cái gì, quan sát mức hồi phục của linh hồn lại lần nữa quay về, mà kết quả, khiến hắn cảm thấy thỏa mãn.
Cơ thể càng thêm ngưng tụ, giống như đã có thể chạm vào tất cả đồ đạc, đến ngay cả gương mặt lúc trước nhìn thấy còn cảm thấy vặn vẹo kia cũng đã trở nên không còn khiến hắn chán nản, Snape đã không còn sau khi nhìn thấy Harry mà liên tưởng tới bất kỳ người nào, chỉ có điều nhớ tới ‘sự thực’ Harry chính là Harry Potter, vẫn khiến hắn cảm thấy buồn bực, ngay cả hai kẻ Harry đã đến linh hồn cũng được hoàn toan khác biệt, Snape sau khi tự thầm trong đầu tưởng tượng gương mặt Harry linh hồn đã có một đôi mắt xanh, kết quả khiến hắn sợ hãi không thôi ……
Snape bưng lên cốc trà Harry chuẩn bị cho hắn nhấp một ngụm, cảm giác ma lực ở bên người bao vây, cong môi, ma lực của tên hỗn đản này hình như là càng mạnh hơn, chỉ là trạng thái này, vừa không phải con người, lại cũng không phải một linh hồn đơn thuần, là bởi vì đá ma thuật? vậy thì cuối cùng linh hồn sẽ biến thành bộ dáng gì?
Harry quay người, ngừng lại những việc ngu ngốc quét qua cả tầng hầm vì quá mức hưng phấn của mình, cậu nhìn hàng mày hơi chút chau lại của Snape, có chút phiền nhiễu mà đi qua đi lại, không biết nam nhân vì sao mà lại đau đầu thế kia.
‘Sev, làm sao rồi? ’
Snape ngẩng đầu lên, nhìn Harry cúi lưng, đôi mắt vẫn còn là màu xám kia đang nhìn chằm chằm hắn, mang theo lo lắng và bất an, hơi chút quay mặt đi, ngón tay của Snape nhè nhẹ gõ lên trên tay cầm của sô pha, do dự một lát, mới chậm rì rì mở lời.
“Cơ thể của cậu……”
Harry ngây người, lập tức hiểu được ý tứ mà Snape chỉ dùng vài từ ngữ đơn giản muốn biểu đạt tất cả, giáo sư của cậu, lão dơi già đáng yêu của cậu, dường như ngoại trừ phương thức phun nọc độc ra, không còn tìm ra cách để biểu đạt quan tâm nào khác, mỉm cười, Harry xếp bằng chân trong không trung, tay trái chống cằm, khuỷu tay đặt lên đầu gối mà lắc đi lắc lại trước mắt Snape.
‘Cảm giác rất kỳ lạ, lúc vừa mới hồi phục, tôi suýt nữa tưởng rằng mình ‘sống rồi’, nhưng mà thử rất nhiều, tuy rằng có thể chạm vào bất cứ vật nào muốn chạm, nhưng mà Sev, dường như tôi vẫn là một linh hồn, tất cả những gì linh hồn có tôi đều có, ma lực giống như có thể tăng lên, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, dùng cách nào để tăng lên thì tôi hoàn toàn không rõ, hoặc là có liên quan tới đá ma thuật.
Snape nhìn chữ chầm chậm biết mất, lại nhìn nhìn Hary bộ dạng cười híp mắt mãn nguyện, trong lòng một tia lo lắng mất đi, bất luận thế nào, quyết định của hắn cũng không thay đổi, đợi đến khi tất cả hoàn thành, hắn liền có thể thời gian dài dằng dặc không thể tính nổi để ở bên tên gia hỏa này! Chỉ có điều tiền đề cho tất cả những điều này, là trước lúc đó, tên hỗn đản này nguyện ý luôn luôn bồi bên người hắn ……
Đột nhiên nhận ra mình đang nghĩ cái gì, Snape gấp gáp đứng dậy, chết tiệt thật…… hắn lsao lại…… được rồi, được rồi! Hắn đích thực đã nghĩ như vậy! có chút bức bách mà trừng một cái Harry biểu tình không hiểu thế nào, Snape quay người rời khỏi, xuyên qua những chữ màu trắng bạc chặn trước mắt, khóe môi nho nhỏ cong lên.
‘Oh! Sev, anh đi đâu? ’
“Tôi lại không có nhàn rỗi như linh hồn không có việc gì để làm nào đó! Những gia hỏa tưởng rằng cái đầu đủ thông minh kia cần tôi đi giúp bọn chúng biết rằng được tiến vào lớp học cao cấp cũng không hề đại biểu cho việc bọn chúng có bao nhiêu kiệt xuất!”
Harry ngơ ngác mà đờ người một lúc, nhìn Snape một chân bước ra khỏi cánh cửa tầng hầm mới tay chân bận rộn mà xông đi theo, Merlin! Lần này đứng mơ cậu rời khỏi bên người nam nhân 1 inch nào hết! Đối với vấn đề‘rốt cuộc yêu ai’ trước đó, thôi được, thời gian của cậu rất nhiều, mà chắc chắn rằng, đi phía sau Snape còn đang sống sờ sờ này, giúp cho cậu tìm được đáp án nhanh hơn!