Tất cả đều bắt đầu từ khi cậu giết chết Nagini, Voldemort đã cận kề biên bờ cái chết cảm giác được sự biến mất của trường sinh linh giá, năng lực mất khống chế, mà những thực tử đồ sau khi bị hội phượng hoàng lưu lại ‘ân kí’ rồi cố ý thả ra kia hoàn toàn không biết mà làm lộ ra vị trí của Voldemort, vì thế Harry mới bị Sirius vừa mới biết được tin tức kéo đi khi vừa mới bước chân vào Hogwarts.
Trận đấu tiếp đó Harry có ấn tượng, vô cùng sâu sắc, cậu nhớ mình và Voldemort tranh đoạt cơ thể, cơ thể gần như hoàn toàn thuần túy được ngưng kết bởi năng lượng đá phù thủy gần như không hề bài xích sự cướp đoạt của Voldemort quá nhiều, bởi vì trong linh hồn của Voldemort cũng chứa năng lượng của đá phù thủy, tuy rằng vô cùng ít ỏi, nhưng điều này chắc chắn đã trở thành cơ sở cho Voldemort tranh đoạt cơ thể, mà sau khi Voldemort xâm nhập vào cơ thể Harry, năng lượng đá phù thủy vốn thuộc về Harry sử dụng thế nhưng đã giúp đỡ cho Voldemort, may mà ma lực trong cơ thể Harry cũng không yếu, ý thức dần dần bị khống chế không hoàn toàn bị đuổi ra khỏi cơ thể.
Đúng thế, ý thức, sau khi Voldemort xâm nhập, Harry mới phát hiện, ý thức của mình thế nhưng lại phân cách với ‘cơ thể’, mà không phải trạng thái dung hợp linh hồn hoàn toàn, thế là Harry và Voldemort bắt đầu tranh đấu kịch liệt, nhưng cùng với càng lúc năng lượng của đá phù thủy càng bị Voldemort khống chế, Harry cảm thấy tuyệt vọng, có điều Gellert phóng Arvada với cậu đã thay đổi cục diện bị động của Harry.
Năng lượng thuần khiết bị năng lực của Arvada đập vào, bộ phận năng lượng của đá phù thủy trở nên rối loạn, Harry được thở, ma lực của chính cậu so với ma lực đã bị phá hủy tới gần như rối loạn của Voldemort mà nói, nhiều hơn một chút, vì thế khi hứng trọn vài Arvada, thậm chí ý thức đã bắt đầu mơ hồ, cậu đã đuổi thành công Voldemort ra ngoài, nhưng ngọn lửa theo sát đó khiến Harry không thể không dồn 9 phần năng lượng để giữ lại ý thức của mình, cảnh cuối cùng cậu còn nhớ, là khói đen dần dần tan biến trong ngọn lửa màu trắng ……
Chỉnh lí kí ức xong, Harry thở dài, lén lút nhìn nhìn trái phải, di chuyển mông, cố gắng rời một chút khỏi cái đáy vạc quá mức nóng bỏng này, nhưng vừa động đậy, bên nồi đã xuất hiện một cái đầu to lớn——Basilisk, lớp vảy màu vàng chặt chẽ nhìn chằm chằm cậu, trong đầu có tiếng Xi xi vang lên.
‘Xi! Chủ nhân! Người không ngoan à! Basilisk phải nói với chủ nhân Sev!’
Harry hung hăng trừng sủng vật đang ngoe ngoe cái đầu, mở mở miệng, cái cổ họng vừa mới có thể phát ra thanh âm cứng đờ, giống như không thể khống chế, thanh âm phát ra cứng ngắc, khô khan, có chút giống như cái gọi là tiếng máy móc của giới Muggle lại còn đứt đứt quãng quãng, giống như đang nói tiếng rắn vậy, Basilisk không hề để ý điều này.
“Câm miệng, Basilisk! Xi xi, ngươi bây giờ chỉ lén lút cáo trạng rồi ư? ”
Basilisk đắc ý mà nhìn Harry liên tiếp 1 tháng trời, ngày nào cũng phải ngồi trong đáy vạc nấu3 tiếng đồng hồ.
‘Xi xi, chủ nhân, ai nói người khiến chủ nhân Sev tức giận làm gì, xi, phải ngủ ở phòng khách 1 tháng rồi, Xi xi, thật mất mặt? ’
Harry trừng mắt nhưng không có phản bác, cậu đương nhiên biết Snape đang tức giận, nói cho cùng cả một nửa năm trời cậu không biết là sống hay là chết mà nằm trong ma pháp trận, Harry nhớ rất rõ ràng, khi vừa mới tỉnh lại nhìn thấy bộ dáng của Snape, Merlin, khiến cậu quả thực đau lòng mà muốn thu nam nhân vào trong lòng bàn tay mà chăm sóc kĩ lưỡng.
Da thịt vốn trắng bệch thì giờ thấu màu xanh xám, quầng thâm mắt lớn mà chiếm lấy cả vùng xung quanh mắt, cả người gầy tới không thể hình dung, mười ngón tay thon dài thì bị dược ngấm tới thành màu nâu xám, toàn bộ đều là miệng vết thương, có mới có cũ, mái tóc ảm đảm không chút ánh sáng, dầu mỡ tới gần như có thể nhỏ giọt được, bờ môi vốn mềm nhuyễn, ngọt ngào nứt vỡ, đều là da chết và máu khô …….
Khi Snape lặng lẽ rơi nước mắt, Harry tưởng rằng mình sẽ chết vì đau lòng, mà sau khi nam nhân thả lỏng người ngủ trong lòng cậu, cậu ôm lấy cái eo gầy tới chỉ hai bàn tay đã có thể khống chế của Snape, hận không thể cho mình một Arvada, vì thế, sau khi Snape tỉnh lại, Harry tiếp nhận cái gọi là ‘trừng phạt’.
Không ho lại gần, không cho ôm, không cho vào phòng ngủ ngủ, mà một tuần sau lại còn bị nấu mỗi ngày 3 giờ……
Nhưng Harry biết, bất luận ở đâu, ánh mắt của Snape vẫn luôn chặt chẽ mà dõi theo cậu——khi cậu quay lưng về phía nam nhân kia, vì thế Harry ‘nghe lời’ mà ở nơi không xa Snape, nhìn nam nhân ăn cơm, nghỉ ngơi cùng với chế ma dược đủ có thể khiến cậu có cơ thể thật sự, sử dụng phối hợp với ma pháp trận.
Đêm tối, Harry sau khi Snape ngủ rồi sẽ lén lút lẻn vào phòng ngủ, nhẹ nhàng ôm lấy người yêu, sau khi cảm thấy người trong lòng từ từ ôn nhuyễn, thả lỏng thì hôn xuống, lặng lẽ ở bên, sau đó trước bình minh sẽ lại lén lút chuồn về phòng khách ngủ ghế sô pha ……
Đây là ‘trò chơi trừng phạt’ mà tất cả mọi người đều âm thầm hiểu rõ——bao gồm cả Snape, nhưng người trong cuộc không nói gì, người khác cũng sẽ nuốt xuống ý tưởng thay Harry ‘cầu tình’, chỉ là đồng tình mà nhìn ‘linh hồn’ vui vui vẻ vẻ tiếp nhận trừng phạt mà chạy qua chạy lại phía sau Snape ……
‘Xi xi, chủ nhân? Chủ nhân? Xi! Không tốt rồi! Chủ nhân Sev! Xi xi! Chủ nhân bị nấu hỏng đầu rồi! Cứu mạng a! Ôi……’
Harry đen mặt nhìn tử xà bị bịt chặt mồm lắc qua lắc lại cái đầu, có điều không đợi cậu làm gì tiếp với Basilisk, thanh âm mềm mượt mang theo ý vị nguy hiểm vang lên bên tai khiến Harry nhanh chóng thu tay về, cười nịnh bợ, trơ mắt nhìn tử xà đắc ý mà cuốn lấy bàn tay người yêu mình.
“Vậy thì, anh hùng Harry? Cậu đang nghĩ gì nào? Oh oh, tốt nhất đừng có là như tôi nghĩ, đúng không? ”
Snape nheo mắt lại, nhìn Harry da thịt đang có chút sưng đỏ vì nước dược sôi, khoanh tay, từ cao nhìn xuống mà khinh bỉ nhìn nam nhân ngồi trong vạc lớn, một tháng, lửa giận thật ra đã sớm tắt, chỉ là sự sợ hãi đó, mang theo nỗi tuyệt vọng tràn ngập lo lắng đó luôn thấp thỏm trong tim Snape, nhưng hắn không cho Harry chạm vào mình, đến lại gần cũng không cho, bởi vì Snape biết, chỉ cần tên ngu ngốc này lại gần hắn, vậy thì tất cả kiên trì của hắn sẽ hóa thành bọt nước, cái kẻ hoàn toàn không ghi nhớ dạy dỗ này!
Nhưng Snape cũng biết, hắn không cách nào từ chối, không thể, hắn sợ linh hồn sẽ không còn ở trong tầm hắn mỗi một giây nào, vì thể hắn âm thầm cho phép việc khi nửa đêm, tên ngu ngốc nào đó leo lên giường hắn, còn vì những nụ hôn dịu dàng đó mà trầm mê.
“Oh……Sev……ha ha……Tôi là nói, tôi vẫn còn phải bị nấu bao lâu ……”
Nhướn mày, Snape tuy rằng không thỏa mãn với thanh âm chưa hoàn toàn hồi phục của Harry lắm, nhưng chắc chắn rằng, điều này còn thoải mái hơn rất nhiều so với những hàng chữ lơ lửng trên không trung.
“Vậy sao, tuy rằng tôi muốn kéo dài thời gian, có điều, rất là tiếc, hôm nay là lần cuối, cậu còn 10 phút, dậy đi, mặc áo chùng vào, đi xuống tầng ngầm, Dumbledore bọn họ đã đợi ở đó rồi. ”
Harry mở miệng, sau đó giống như phản ứng lại mà nhảy ra khỏi cái vạc, mở tay ôm lấy Snape, nhưng khi hơi hơi chạm vào một chút lại dừng lại, cậu vẫn còn chưa quên mình khi vừa mới đi ra khỏi vạc, nhiệt độ cơ thể có cao một chút, thế là hưng hăng cắn răng, động tác nhanh chóng mà mặc chiếc áo chùng được để ở một bên, không dám dùng ma pháp để nhiệt độ cơ thể thấp xuống, Merlin biết, người yên cậu hạn chế cậu sử dụng ma pháp, tuyệt đối, hoàn toàn, một chút cũng không được.
Đợi Harry mặc quần áo xong, Snape quay người rời đi, Harry vội vã theo sau, lén lút nhìn biểu tình của nam nhân, ngón tay một chút chút lại gần cái eo thon gầy, ngón tay, ngón cái, ngón tay cho tới cả bàn tay, không có bị từ chối, thỏa mãn, Harry ngoác miệng, kéo kéo người gầy tới mức khiến cậu nghiến răng vào vòng tay, chỉ là một tháng, hoàn toàn không thể nuôi lại cơ thể bị cuộc sống giống như tự hành hạ khiến cho tồi tệ tốt trở lại, chỉ là khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, quầng mắt thâm và hốc mắt cũng không còn nữa, mái tóc lại trở về mềm mại và mượt mà, khiến Harry không muốn buông tay.
Xuống tới tầng hầm, Harry nhìn thấy Dumbledore mỉm cười mà Gellert vẻ mặt không quan tâm, cười chào hỏi, nhìn thấy cứu thế chủ sắn tay áo lên với sự giúp đỡ của Sirius, một con dao nhỏ bằng bạc vẽ ra một cái miệng dài trên tay cứu thế chủ, máu đỏ tươi giống như miễn phí mà chảy xuống như dòng nước, từng chút từng chút thấm lên hai vật trong trung tâm trận pháp dưới đất——đá phục sinh màu đen, áo tàng hình màu bạc.
Sắc mặt cứu thế chủ dần dần nhợt nhạt với dòng máu chảy xuống, nhưng thiếu niên kiên cường đẩy ra vòng tay đỡ của Sirius, thẳng tới khi Dumbledore gật đầu, cậu mới cho phép miệng vết thương được chữa trị, cứu thế chủ ực ực uống hết mấy bình ma dược màu sắc kì dị, khuôn mặt khổ sở bịt miệng.
“Ôi……chậc, Albus, đủ chưa vậy? ”
“Được rồi, Harry, đủ rồi, bây giờ em có thể đi nghỉ ngơi rồi. ”
Đợi đến khi cứu thế chủ rời đi, Dumbledore ra dấu Harry đứng giữa trung tâm, sắc mặt nghi trọng mà rút ra đũa phép cơm nguội, chú ngữ không đứt quãng chầm chậm vang lên trong căn hầm yên tĩnh, quang mang hắc sắc bay lên trong trận pháp, từ nhạt tới đậm, mà sau khi đạt tới cực điểm, mơ hồ, có thể nhìn thấy hư ảnh của một lưỡi hái khổng lồ.
“Oh chết……tiệt……ôi……”
Thanh âm đau đớn của Harry truyền ra từ phong trận pháp được bao bởi màu đen tối, cơ thể Snape động đậy, sắc mặt trắng bệch chặt chẽ dán mắt vào trận pháp đang bốc khói đen, mà sau khi Harry lại lần nữa truyền ra tiếng hít thở đau đớn thì không còn khống chế được mà bước về phía trước, lại bị Dumbledore kịp thời ngăn lại.
Hai tay nắm chặt, ngón tay bấu sâu vào lòng bàn tay, Snape không biết áo chùng dài của chính mình đá bị mồ hôi thấm ướt, thẳng tới khi trong trận pháp không còn truyền ra thanh âm, đám khói đen kia dần dần từ đậm trở thành nhạt, cho đến tan biến.
Có một người, siêu siêu vẹo vẹo mà bò dậy từ dưới mặt đất, cúi đầu hiếu kí mà chọc chọc cơ thể ướt đẫm của chính mình, sau đó xoa lên khuôn ngực đã có phập phồng, sau đó cứng ngắc, tiếp đó ngẩng đầu, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt xanh bích, bờ môi không còn nhợt nhạt phiếm lên sắc hồng nhàn nhạt, mũi cao động đậy, sau đó——ngoác mồm ra cười.
“Ôi, Sev, tôi giống như ‘sống rồi’……”
Snape mím môi, không nói một lời mà hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông đang nghiêng nghiêng ngả ngả giống như đang thích ứng cân bằng, từ từ nheo mắt lại, bờ môi nhè nhẹ nhu động.
“……Lại đây”
Harry‘nghe lời’ mà ôn nhuyễn đi đến phía trước Snape, mặc cho ngón tay hơi hơi run kia chạm lên gương mặt mình, sau đó nhìn thấy trong đôi mắt đen xẹt qua dịu dàng thoáng chốc.
Nóng ……Snape cắn môi, rất lâu, rút lại ngón tay đang lưu luyến không rời trên mặt Harry, quay người sải bước rời đi, tim đập quá mức kịch liệt, hắn nghĩ hắn cần một cốc rượu đủ để khiến hắn bình tĩnh lại, nhưng rất nhanh, tiếng bước chân vang lên phía sau nhanh chóng lại gần, từ rối loạn cho tới ổn định, đợi đến khi cơ thể bị một cái ôm ấm áp giam giữ, Snape bị buộc quay đầu lại, thừa nhận cướp đoạt bỗng nhiên, giữa môi răng truyền tới vị đạo dược liệu hồi phục cao cấp do chính tay hắn làm …….
“Merlin……Sev! Tôi muốn anh, bây giờ! Lập tức! ngay đây! Chết tiệt thật! Cái giường gần đây nhất ở đâu!!!”……
Bị bế vác lên vai, Snape ngây người một lúc, tư thế đầu dốc xuống khiến hắn cảm thấy choáng váng, nghiến răng nghiến lợi mà bắt lấy bờ vai trần trụi của ai đó, ngón cái vẽ vẽ lên một vết hồng nhàn nhạt, ngẩng đầu, nhìn thấy Dumbledore đang đẩy kính cười híp mắt và Gellert bộ dáng vuốt cằm giống như đang suy tính gì đó, khí nóng nháy mắt bốc lên mặt, nhưng đây còn chưa tồi tệ nhất, đợi tới khi Harry trần mông ôm ngang hắn chạy lên lầu, Snape tuyệt vọng mà nhìn Sirius đang há to mồm, cứu thế chủ đỏ bừng mặt cùng với Lupin đang kéo hai người kia chạy về phòng.
“……Tên ngốc! Đần độn! Ngu xuẩn! Buông tôi xuống! Ha……ưm……”…….
Tất cả thanh âm biến mất khỏi bờ môi đang dán chặt, trao nhau, cửa phòng ngủ bị đá ra rồi thô bạo đóng sầm, không hề quá lâu, thay thế cho tiếng rống rận xấu hổ đứt quãng, là nức nở ngọt ngào, áp chế, từ trong phòng ngủ cách vách lén lút thò ra cái đầu của cứu thế chủ đang bị Lupin thò tay xách cổ áo kéo về, trong mơ hồ, có thể nghe thấy gia đình cứu thế chủ đang thảo luận về bữa tối.
“Sirius, cha nói, bọn họ sẽ đi ra ăn cơm không? ”
“……Ôi, chết tiệt thật! Ta làm sao biết được!”
“……Tiểu Harry, có lẽ con muốn giúp đỡ? Ta nghĩ ‘anh họ’ con sẽ rất vui nếu được ăn thức ăn do con làm, phải biết rằng, điều này đối với cậu ta mà nói, chính là một thể nghiệm đủ đặc biệt ”
“Oh oh! Được thôi! Remus, con thích ăn bánh thịt bò, chúng ta làm một cái được không? Con hi vọng Harry cũng sẽ thích!”
Hey! Lupin! Em kéo anh làm gì! Anh không đi! Hey! Anh đã nói anh không đi rồi!
“Oh, Sirius, đừng có như vậy, đi đi Remus, Sirius sẽ giúp đỡ, HeyHey, con nghĩ conmột lúc nữa có thể chụp cho họ kiểu ảnh bánh thịt bò mà con làm ”…….