• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Đức Thắng là người đầu tiên có phản ứng, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Hàn Châu, trái tim ông ta chợt run lên.

Ông ta vội vàng đứng dậy, gọi người giúp việc đến, quát:

“Khách đến cũng không nhìn thấy hay sao, còn không mau đi pha trà đi! Anh đây hẳn là cậu Ba của nhà họ Cố, sao đột nhiên anh lại tới đây, mời ngồi, mời ngồi!”

Sau đó, ông ta nháy mắt với Hứa Đan Thu, ra hiệu cho cô ta rời đi.

Cố Thành Trung đưa Hứa Trúc Linh đến nhà thế này, chắc hẳn là nhằm vào chuyện ngày hôm qua.

Hứa Đan Thu không phải kẻ ngốc, cô ta vội vàng quay người rời đi, nhưng lại bị Cố Thành Trung ngăn lại.

“Khoan đã.”

Hai tiếng ngắn gọn nhưng đầy áp lực, mang theo sự uy hiếp không hề nhỏ.

Chân của Hứa Đan Thu bỗng trở nên nặng như đeo chì, cô ta không thể nhúc nhích được nửa bước, chỉ đành cứng đờ đứng im tại chỗ.

Cô ta nhìn sang phía Trần Cẩm Vân như cầu cứu, Trần Cẩm Vân kéo cô ta đến bên cạnh, cười nói:

“Cậu Ba đến rồi, mời ngồi xuống nói chuyện. Cậu Ba tới đây là vì chuyện kết hôn có đúng không?”

Cố Thành Trung bỏ qua lời chào hỏi, trực tiếp kéo Hứa Trúc Linh ngồi xuống.

Hai chân anh vắt chéo lại, mặc dù so với ba người bọn họ thấp hơn nửa người, nhưng khí thế lại đè bẹp hết bọn họ.

Anh lạnh lùng quét mắt nhìn qua mọi người một lượt, và cuối cùng nhìn thẳng vào Hứa Đan Thu.

“Vợ tôi bị người ta đánh, tôi đến để gặp người đã hành hung.”

Hứa Đức Thắng nghe vậy, tim càng đập mạnh hơn.

“Cậu Ba cứ nói đùa, hai chị em nó chẳng qua là chơi đùa ầm ĩ một chút, chuyện này… Sao có thể coi là hành hung chứ?”

“Thì ra là chơi đùa ầm ĩ, tôi thật sự không nên nói nghiêm trọng như vậy có đúng không?”

“Đúng đúng, đó chỉ là một trò đùa thôi! Đan Thu, còn không mau đến đây xin lỗi em gái con đi.”

Hứa Đan Thu không cam lòng, nhưng hiện tại cô ta vẫn chưa phải là thành viên của nhà họ Cố. Cho dù biết Cố Thành Trung chỉ là con cọp giấy, không có nhiều tiếng nói trong nhà họ Cố nhưng cô ta cũng không dám đắc tội với Cố Thành Trung.

Hơn nữa, khi nhìn thấy những vết sẹo dữ tợn của Cố Thành Trung, cô ta cảm thấy vô cùng đáng sợ, giống hệt như ma quỷ vậy.

Nếu cô ta bị biến thành như vậy thì thà chết đi còn hơn!

Cô ta chậm rãi đi về phía trước, lúng túng nói:

“Tôi xin lỗi, là tôi không biết chừng mực.”

Hứa Trúc Linh nghe cô ta xin lỗi, biết rằng cô ta không cam tâm tình nguyện nói vậy, nhưng việc này cũng coi như là đã được giải quyết rồi.

Cô kéo bàn tay to lớn của Cố Thành Trung, nói nhỏ:

“Chúng ta có thể đi về chưa?”

Cố Thành Trung không trả lời, anh kéo cô đứng dậy, cô nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Chuyện này cuối cùng cũng đã kết thúc được rồi.

Nhưng…

Anh lại kéo cô đến chỗ Hứa Đan Thu và nói: “Trúc Linh, hôm qua chị em các em đã chơi đùa như thế nào, em cho tôi xem một chút. Cô ta đối xử với em ra sao, em hãy đối xử với cô ta y như vậy, tôi rất hứng thú với trò chơi của hai người hôm qua”

“Cố Thành Trung?”

Cô sửng sốt, ý của anh là định để cô tự tát Hứa Đan Thu sao?

“Thế nào, có vấn đề gì sao?”

Anh siết chặt bàn tay nhỏ bé mát lạnh của cô:

“Dù trời có sập xuống, chồng em vẫn sẽ ở đây cho em dựa vào, em sợ cái gì chứ?”

Hứa Trúc Linh nghe thấy điều này, trong lòng cô cảm thấy ngập tràn ấm áp.

Được người khác bảo vệ thật là tuyệt vời, cô yêu cảm giác này chết đi được!

Từ lúc Cố Thành Trung nói như vậy, Hứa Trúc Linh đã thu hết can đảm để đòi lại cái tát ngày hôm qua.

Cùng lắm thì sau này chịu đựng chút khổ cực với Cổ Thành Trung!

Hứa Đan Thu nhìn thấy động tác của Hứa Trúc Linh, cô ta liên tục lùi về phía sau.

Cô ta hoảng sợ lắc đầu, tức giận nói: “Cô không được phép đánh tôi, cô dựa vào cái gì mà đánh tôi? Tôi là cô cả của nhà họ Hứa, tương lai còn là mợ chủ của nhà họ Cố! Cô không thể đánh tôi!”

Sau đó cô ta trốn sau lưng Hứa Đức Thắng.

Hứa Đức Thắng vô cùng đau đầu, trước đây Khương Anh Tùng, thư ký bên cạnh Cố Thành Trung đã tới gặp ông ta một lần và nói rằng Hứa Trúc Linh là người phụ nữ mà Cố Thành Trung vô cùng coi trọng, hơn nữa Hứa Trúc Linh đã là con dâu của nhà họ Cố. Nếu nhà họ Hứa dám bắt nạt Hứa Trúc Linh, nhất định Cố Thành Trung sẽ không nể mặt.

Lúc đó ông ta không hề để tâm đến những lời này, bây giờ mới biết cô con gái cưng của ông ta đã gây ra họa lớn rồi!

Nhưng nếu Hứa Đan Thu bị đánh, ông ta sẽ cảm thấy rất đau lòng.

Ông ta bèn đứng dậy nhìn Hứa Trúc Linh và nói:

“Trúc Linh, hãy thuyết phục cậu Ba đi, chuyện này bỏ qua được chứ? Đan Thu đã làm sai, cha thay nó xin lỗi con được không?”

Trong khi Hứa Trúc Linh đang do dự thì lại nghe thấy giọng nói không vui của Cố Thành Trung từ phía sau truyền đến.

“Trúc Linh, cô ta đối xử với em như thế nào, em cứ như thế mà trả lại. Ông Thắng, nếu như vợ tôi làm sai chuyện gì, tôi cũng ở đây xin lỗi ông.”

Lời này vừa nói ra như chặn đứng ý định của Hứa Đức Thắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK