• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô còn chưa tìm được điện thoại di động của mình thì không ngờ rằng bên ngoài có một tiếng bước chân vang lên.

Sau đó có tiếng gõ cửa vang lên, rất kinh khủng.

Quỷ ư?

Hứa Trúc Linh sợ tới nỗi đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, cô run lên bần bật.

Hứa Trúc Linh vội vàng trốn xuống dưới bàn, không dám thở mạnh.

“Trúc Linh, em ở trong đó à?”

Cố Thành Trung sốt ruột hét lên, nhưng không hề có ai trả lời anh. Anh càng ngày càng nóng ruột, trực tiếp đạp cửa ra.

Đoàng một cái, cửa phòng bị đá ngã, anh tranh thủ bật đèn pin điện thoại lên.

Cố Thành Trung thấy được cô nhóc đang trốn dưới bàn, run lẩy bẩy cả người.

Hứa Trúc Linh chôn đầu vào đầu gối, hai tay bịt tai, giống như một đứa bé bất lực.

Khi Cổ Thành Trung nhìn thấy cô thì trái tim anh như nhũn ra.

Cố Thành Trung vội vàng chạy tới, bỏ bàn ra ngoài rồi ôm cô vào lòng mình.

“Trúc Linh đừng sợ, có anh đây rồi, cho dù ma quỷ cũng không dám đến gần em đâu.”

Lúc đầu vốn Hứa Trúc Linh bị dọa tới nỗi hồn vía lên mây, đột nhiên cô nghe được giọng nói quen thuộc thì trái tim run lên một cái.

Cô vẫn còn nhớ cái ôm này, thật ấm áp, đây là nơi cô đã từng cho là bến đỗ.

Nhưng cũng chỉ là cô cho là mà thôi.

Cố Thành Trung đến rồi.

Hứa Trúc Linh tỉnh táo lại, cô dùng hết sức lực của mình để đẩy anh ta.

Cố Thành Trung không kịp đề phòng nên trực tiếp đụng vào vách tường phía sau, khiến anh đau đến nỗi nhíu mày.

“Trúc Linh, là anh đây!”

“Tôi biết là anh, anh đi ra ngoài cho tôi! Tôi không hoan nghênh anh!”

“Em đang trách anh vì mấy ngày nay anh không liên lạc với em à. Mấy ngày nay có một người bạn của anh bị bệnh, anh nhất định phải chăm sóc cô ấy. Cô ấy ở bệnh viện bí mật, không có tín hiệu. Thế nên anh mới không kịp nói cho em biết. Anh biết em đang trách anh, nhưng đây không phải là lúc oán trách. Về nhà với anh trước, được không?”

Hứa Trúc Linh nghe thấy thế thì nở một nụ cười châm chọc.

Lời nói dối này chẳng hề chặt chẽ gì cả. Rõ ràng là Cổ Thành Trung ở bên cạnh người phụ nữ khác.

Hứa Trúc Linh hít sâu một hơi rồi nói:

“Cố Thành Trung, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi, tôi không muốn làm vợ chưa cưới của anh nữa!”

“Em nói cái gì?”

Cố Thành Trung nhíu mày, giọng của anh trầm xuống mấy tông, mang theo chút không thể tin tưởng được.

“Tôi nói là hủy bỏ hôn ước. Tiền mà tôi nợ tôi sẽ trả, chỉ cần tôi còn sống là còn trả. Anh yên tâm đi!”

Hứa Trúc Linh nói với vẻ tức giận.

Hứa Trúc Linh cố gắng can đảm đối đầu với ánh mắt của Cố Thành Trung.

Trong đôi mắt của anh cất giấu sự tức giận kinh người.

Hứa Trúc Linh vốn cho rằng mình có thể không sợ hãi chút nào nhưng sự thật chứng minh cô vẫn quá nhát gan.

“Em nói lại xem nào!”

Cố Thành Trung nói rất lạnh lùng, trong câu nói của anh không mang theo bất cứ cảm xúc nào, từng chữ như sấm sét đánh xuống bên cạnh Hứa Trúc Linh.

Đầu óc của Hứa Trúc Linh trở nên hỗn loạn, cô cảm thấy mình không có chút lực lượng nào.

Rõ ràng là Cố Thành Trung làm chuyện có lỗi với mình trước, vậy mà bây giờ cô lại như bị anh bắt gian tại giường, thậm chí còn thấy chột dạ.

Hứa Trúc Linh run rẩy, vội vàng rặn ra mấy tiếng.

“Tôi… tôi nói tôi muốn hủy bỏ hôn ước. Tiền tôi nợ… tôi… tôi có thể trả dần được không?”

“Không được!”

Cố Thành Trung chẳng cần nghĩ ngợi mà trực tiếp trả lời ba chữ này. Sau đó trực tiếp vác Hứa Trúc Linh lên vai mình.

Khi anh đi ngang qua tủ quần áo của cô thì lấy một cái áo khoác thật dài ra choàng lên người Hứa Trúc Linh. Phòng ngừa cảnh xuân sắc trên người cô bị lộ ra ngoài.

Động tác này của Cố Thành Trung như thổ phỉ cướp gái nhà lành thời cổ đại, vô cùng thô lỗ.

“Cố Thành Trung, anh thả tôi xuống! Cố Thành Trung, anh đang bắt cóc, tôi muốn kiện anh, kiện anh cho anh tán gia bại sản!”

Cố Thành Trung vốn tức tới nỗi sùi bọt mép, nhưng khi nghe Hứa Trúc Linh nói như thế thì anh lại cảm thấy có chút buồn cười.

Đến cùng là cô nhóc này lấy can đảm ở đâu ra để nói những câu đó chứ, muốn nhà họ Cố táng gia bại sản cơ đấy.

“Muốn anh mời luật sư cho không?”

Cổ Thành Trung điều chỉnh hô hấp của mình, để cho mình không có quá hung dữ.

Đã hoàn lương vì cô nhóc này rồi, không thể lại làm người ác được nữa.

Đối xử với con gái phải nhẹ nhàng dịu dàng!

Hứa Trúc Linh nghe thấy câu này thì bị nghẹn họng.

Giờ cô mới nhớ ra là mình không có tiền mới luật sư.

Tức quá tức quá.

“Anh mau buông tôi xuống!”

Hứa Trúc Linh dùng lực đánh vào lưng của Cố Thành Trung, nhưng dường như anh không cảm giác được đau vậy.

Khi đi qua dì quản lý ký túc xá, dì ấy nhìn Hứa Trúc Linh với ánh mắt muốn nói lại thôi, trong mắt tràn ngập sự lo lắng. Đột nhiên Hứa Trúc Linh cảm thấy dì quản lý không còn hung dữ như trước, nay hiền lành đáng yêu như thiên sứ vậy.

Chắc chắn bây giờ gì ấy rất quan tâm đến mình!

“Dì ơi cứu cháu, cháu không biết người này, anh ta ép cháu đi theo!”

“Tôi…”

Dì quản lý ký túc xá còn muốn nói báo cảnh sát giúp Hứa Trúc Linh, còn dì ấy thì sợ rằng chẳng làm được gì. Nhưng nào ngờ đâu Cố Thành Trung quét mắt qua, dọa dì ấy sợ tới nỗi chẳng dám hó hé câu nào.

“Vậy… dì không ghi cháu về trễ đâu. Chúc hai cháu chơi vui vẻ, tạm biệt!”

Dì quản lý nói xong thì vội vàng chuồn mất.

“Dì ơi, làm người phải có lương tâm! Có người muốn bắt cóc học sinh! Cứu mạng với…!”

Hứa Trúc Linh hét to lên để cầu cứu. Cố Thành Trung sợ rằng ngày mai báo sẽ đưa tin nên không khách sáo vỗ vào mông Hứa Trúc Linh một cái.

Mẹ ơi đau quá!

Cầm thú, không phải người!

Ngoại tình lại còn ngông nghênh đúng không?

“Cố Thành Trung, anh đánh phụ nữ, tôi muốn tố cáo anh!”

“Em đi tố cáo đi, nói cho tất cả mọi người biết rằng Cổ Thành Trung tôi đánh mông vợ mình!”

“Anh… sao anh lại nói được như thế chứ!”

Mặt Hứa Trúc Linh đỏ tới mang tai.

“Nếu em dám làm ồn nữa thì anh sẽ đánh mông em cho tới khi nó nở hoa đấy!”

Cố Thành Trung ép giọng xuống, anh nói với vẻ hung dữ.

Hứa Trúc Linh há miệng nhưng lại không dám nói câu gì.

Cô sợ đau, cũng sợ mông mình nở hoa. Ngày mai cô còn phải ngồi vào bàn học!

Cuối cùng Hứa Trúc Linh bị Cố Thành Trung bế lên xe.

“Cô Trúc Linh sao lại… mặc như thế này?”

Khương Anh Tùng thấy Hứa Trúc Linh bị bao bởi áo khoác thì có chút kinh ngạc, anh ta không kiềm chế được mà nhìn thêm mấy lần.

Cố Thành Trung híp mắt, trực tiếp kéo tấm màn ngăn cách ghế trước và ghế sau lên.

Hứa Trúc Linh nghe Khương Anh Tùng nói thế thì mới chú ý tới việc mình chỉ mặc một cái áo khoác.

Vừa rồi cô còn cãi nhau với Cố Thành Trung nửa ngày trời trong tình trạng trần truồng ư?

Hứa Trúc Linh vừa nghĩ tới đây thì máu dồn lên não, cô há to miệng nhìn Cố Thành Trung.

Cố Thành Trung thấy Hứa Trúc Linh nhìn mình như thế thì trong mắt anh có chút trêu chọc.

“Cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, vẫn nhỏ như cũ!”

Cố Thành Trung ghé vào tai Hứa Trúc Linh rồi nói nhỏ.

Hứa Trúc Linh nghe thấy thế thì mặt cô đỏ bừng lên, cả người như muốn sụp đổ mất.

Hứa Trúc Linh nổi giận đùng đùng đưa tay lên rồi giáng cho Cố Thành Trung một cái táng.

Cố Thành Trung cũng không kịp đỡ, anh không ngờ rằng cô lại đánh mình,

Góc mặt hoàn hảo của anh đỏ bừng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Khương Anh Tùng đang lái xe nghe được tiếng động này thì vội vàng dừng xe lại.

“Lái xe của cậu đi.”

Cổ Thành Trung cất lời, anh nói rất lạnh lùng.

Khương Anh Tùng không dám hó hé câu gì, chỉ có thể tiếp tục lái xe.

Hôm nay cô Trúc Linh ăn thuốc súng ư? Cô ấy là người đầu tiên trên thế giới này dám đánh cậu chủ đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang