Nuốt miếng bánh mì xuống bụng, Giang Lẫm uống một ngụm sữa, ống hút phát ra tiếng "rột rột".
Vừa viết đoạn mở đầu cho luận văn, cậu muốn lấy thêm một hộp sữa để uống, lúc đứng dậy, đầu óc hơi choáng váng, cậu lại ngồi xuống.
Màn hình điện thoại di động bên cạnh máy tính sáng lên, Lục Triều gọi video cho cậu.
Cậu ấn nút nhận, trong điện thoại là một anh chàng đẹp trai đang cầm cái quạt tay quạt, ánh nắng giữa mùa hè xuyên qua cành lá, gió thổi lá rơi xuống đầu và người cậu trai ấy, gió vừa thổi qua bóng râm của lá di chuyển trên người cậu trai, gợi cho ta cảm giác bình yên đến lạ thường.
Nghĩ đến thời gian nghỉ hè thoải mái của cậu trai, Giang Lẫm cảm thấy ghen tị, hỏi: "Ông đang ở đâu vậy? "
"Ở bên bờ hồ gần nhà bà ngoại tôi, " Lục Triều đổi sang camera sau quay một vòng cho Giang Lẫm nhìn khong cảnh xung quanh, Lục Triều lại xoay camera lại, người nọ nhìn cậu hỏi, "Trông ông mệt mỏi thế, bị bệnh à? "
Giọng nói của Giang Lẫm hơi khàn khàn, sắc mặt cũng không tốt lắm, cậu nghe xong cười cười, dựa lưng vào ghế: "Có hơi sốt. "
"Bị sốt từ ngày hôm đó đến giờ?"
"Không có, tối hôm qua mới bắt đầu sốt nhẹ."
"Được được, nhưng sao tự nhiên lại bị sốt?"
Giang Lẫm đưa tay trái lên cho Lục Triều xem, Lục Triều nói: "Cái vết chàm này là sao vậy? Trông nó nặng hơn lúc trước nhiều, ông đi bệnh viện chưa? "
"Hôm qua có đi, bác sĩ nói do tôi tiếp xúc với những thứ không sạch sẽ nên dẫn đến dị ứng nghiêm trọng." Giang Lẫm phồng má lên thở dài, "Dù sao tôi cũng không nhớ rõ là mình đã chạm vào thứ gì, sau đó tôi có uống thuốc, bị sốt chắc là do tác dụng phụ của thuốc. "
"Vậy ông chú ý nhiệt độ cơ thể một chút, nếu hai ngày nữa vẫn không hết thì phải đến bệnh viện."
"Ừm."
"Đúng rồi, Quý Minh Luân có tìm ông không?"
Nghe được cái tên này, Giang Lẫm ngẩng đầu ra sau, Lục Triều thấy lông mi cậu hơi run, sau đó mới cúi đầu nhìn mình: "Không có. "
"Cậu ấy tắt điện thoại?"
"Chắc là vậy."
"Sao vậy?" Lục Triều nghi ngờ nói, "Ông không gọi được sao? "
Im lặng một lát, Giang Lẫm nói: "Không gọi được. "
Lần này người bên kia mạng hình im lặng.
Lục Triều biết chuyện xảy ra ngày hôm đó, cậu trai nói: "Không muốn gọi thì đừng gọi nữa, chờ cậu ấy nghĩ thông rồi sẽ đi tìm ông. "
Nghĩ đến thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè, huyệt thái dương của cậu lại bắt đầu đau đớn, sau khi nói chuyện với Lục Triều xong, Giang Lẫm đứng dậy đi vào phòng bếp, muốn pha một tách cà phê để lấy lại tinh thần, lúc đang rót nước vào trong ấm đun nước, cậu theo thói quen thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhưng vừa nhìn đã ngây ngẩn cả người, ấm đun nước cũng không cầm vững, rơi xuống bồn rửa.
Tắt nước, cậu không biết mình phải làm gì, lại thò đầu ra nhìn bên ngoài.
Không biết chiếc xe đã đậu ở đó bao lâu rồi, mặc dù không thể nhìn thấy biển số xe, nhưng chỉ dựa vào hình dáng và màu sắc cậu cũng có thể đoán được đó là xe của Quý Minh Luân.
Quý Minh Luân tới rồi.
Người con trai đó tới tìm cậu?!
Ngón tay chống ở mép bồn rửa chén, Giang Lẫm tiếp tục nhìn chằm chằm chiếc xe đó, nhìn một lúc cũng không thấy có người đi xuống, chẳng lẽ Quý Minh Luân đã đi lên lầu rồi?
Đang nghĩ ngợi thì tiếng chuông cửa từ phía sau vang lên, cậu bước nhanh đến cửa, nhìn người bên ngoài qua mắt mèo rồi mới mở cửa, sau đó mới phát hiện mình còn chưa nghĩ ra nên chào hỏi đối phương như thế nào, nhưng Quý Minh Luân đã đi vào, cửa vừa đóng hắn liền nắm lấy cánh tay của cậu.
Quá bất ngờ, cậu chưa kịp phản ứng lại thì đã rơi vào một lồng ngực ấm áp, đằng sau có một cánh tay ôm lấy eo cậu, hơi thở của Quý Minh Luân phà xuống như một chiếc lưới đánh cá, tiếng hít thở nặng nề rơi xuống bên tai cậu, làm cho cậu ngứa đến nỗi không nhịn được mà hơi rụt người lại, lại bị người kia ôm chặt hơn.
Ngây người nhìn cánh cửa màu nâu đối diện mình một lúc, hốc mắt của Giang Lẫm hơi đỏ lên, cũng giơ hai tay lên ôm lấy cổ Quý Minh Luân.
Lồng ngực áp vào nhau làm cho cậu có thể nghe được hơi thở gấp gáp của đối phương, khiến cậu nghĩ có phải do chạy lên cầu thang nên Quý Minh Luân mới thở dốc như vậy không.
Người này cứ như vậy ôm lấy cậu, không giận cậu sao?
"Điều mà cậu vẫn chưa nói xong trong Wechat là gì?"
"Mau nói cho tớ biết."
Người ôm cậu mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn chui vào sâu trong lỗ tai cậu, khiến nhịp tim đang đập nhanh của cậu không kiểm soát được mà đập nhanh hơn.
Những lời muốn nói với đối phương bỗng nhiên bị kẹt lại trong cổ họng, giống như bị thứ gì đó chặn lại không thể thốt ra được.
Nhưng Giang Lẫm biết Quý Minh Luân rất muốn nghe điều đó, mà cậu cũng rất muốn nói, muốn lập tức nói cho Quý Minh Luân biết.
"Tớ...," mở miệng thử vài lần, mãi cho đến khi mặt bản thân đỏ bừng lên cậu mới nói hoàn chỉnh câu nói kia.
"Người tớ thích, là cậu."
Mặc dù hai chữ cuối cùng hơi nhỏ một chút, nhưng cánh tay trên eo cậu lại bởi vì những lời này mà càng siết chặt hơn, cậu cảm thấy khó thở nhưng lại không muốn đẩy người kia ra, thế là cậu ngoan ôm bám lấy người kia.
Quý Minh Luân hít sâu một hơi, nghiêng mặt nói bên tai cậu: "Tớ cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, được ôm cậu chặt như vậy tớ cảm giác nó không được chân thật cho lắm. "
Giang Lẫm hiểu được suy nghĩ này, huống hồ cậu cũng cảm thấy giống vậy, chân rõ ràng là đang giẫm trên nền gạch nhưng lại cảm thấy rất mềm, có cảm giác đứng không vững.
Nhưng...
"Nếu cậu ôm chặt quá, tớ không thể thở được."
Để ngăn Quý Minh Luân tiếp tục dùng sức ôm lấy mình, Giang Lẫm đành phải nhắc nhở hắn. Cánh tay trên eo được thả lỏng, Quý Minh Luân buông cậu ra, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Giang Lẫm chịu không nổi nữa, quay đầu nhìn chỗ khác nói: "Sao cậu tới mà không nói một tiếng với tớ? "
"Mặt cậu đỏ quá." Quý Minh Luân nói.
Giang Lẫm hốt hoảng một lúc, sau đó quay lại nhìn Quý Minh Luân, thấy ý cười trong ánh mắt của người kia, cậu hơi xấu hổ, xoay người đi đến tủ giày lấy dép của Quý Minh Luân đặt xuống, vừa định kêu Quý Minh Luân cởi giày thì bị hắn nắm lấy bàn tay.
Nhìn mu bàn tay cậu, Quý Minh Luân nhíu mày: "Bệnh chàm sao lại nặng như vậy? "
Các đầu ngón tay nhận được nhiệt độ từ một lòng bàn tay khác, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt tay mình, Giang Lẫm lại hơi thất thần.
Không nghe thấy câu trả lời, Quý Minh Luân ngẩng đầu nhìn cậu, thấy mặt cậu đỏ lên, lại hỏi: "Giọng nói cũng không đúng, cậu bị sốt sao? "
Nâng tay còn lại lên, Quý Minh Luân lấy mu bàn tay dán lên trán cậu, cảm thấy hơi nóng, liền kéo cậu vào phòng ngủ, phát hiện máy tính trên bàn đang mở, ngoại trừ túi bánh mì và sữa ra, còn có ba lon Red Bull* đã hết.
*Nước tăng lực (bò húc)
Sự chú ý của Giang Lẫm luôn ở trên bàn tay bị nắm lấy, vẫn chưa hoàn hồn cho đến khi nghe Quý Minh Luân hỏi: "Cậu uống nhiều Red Bull như vậy cùng một lúc? "
Ngước mắt lên, cậu nhìn thấy đôi mắt tràn ngập lo lắng đã lâu không thấy, thẳng thắn nói: "Mấy ngày nay tớ ngủ không ngon, ban ngày đều rất mệt mỏi. "
"Làm sao thân thể cậu có thể chịu được cơ chứ?" Quý Minh Luân nâng tay cậu lên, lại hỏi cậu một lần nữa, "Sao bệnh chàm lại tái phát rồi? Cậu đến bệnh viện chưa? "
"Có đi khám qua rồi." Hơi xấu hổ khi bị hắn nắm tay, cậu nhìn sang bên cạnh nói, "Bác sĩ nói chỉ bị dị ứng, uống thuốc sẽ ổn thôi. "
Vết chàm trên tay cậu nặng hơn so với những lần trước, mười ngón tay thon dài đều bị sưng đỏ. Quý Minh Luân không bị cậu lừa, đến phòng khách tìm nhiệt kế điện tử đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, phát hiện cậu 37,9 độ liền không cho cậu chạm vào máy tính, biết cậu vẫn chưa ăn cơm trưa, Quý Minh Luân bảo cậu lên giường nằm, đắp chăn cho cậu xong thì muốn đi nấu ăn đã bị cậu kéo cổ tay lại.
"Minh Luân, cậu sẽ không hiểu lầm tớ nữa chứ?"
Trong lòng Giang Lẫm lo lắng chuyện này, mặc dù bây giờ Quý Minh Luân không tức giận, nhưng cậu vẫn muốn hắn nói rõ ràng một chút.
Người đang quay lưng với cậu im lặng một lúc, sau đó ngồi xổm bên giường nhìn cậu: "Tớ đi nấu mì trước, chờ cậu ăn no rồi chúng ta từ từ nói."
Ánh mắt hai người quấn lấy nhau, Giang Lẫm thấy hơi xấu hổ, buông tay ra nói: "Được. "
Đi vào phòng bếp, Quý Minh Luân mở tủ lạnh ra, rau củ bên trong cũng không tính là tươi, trong thùng rác cũng không có thức ăn thừa, vừa rồi hắn chỉ nhìn thấy túi bánh mì, hình như Giang Lẫm lại không ăn cơm.
Hắn lấy ra toàn bộ nguyên liệu nấu ăn có thể nấu được rửa sạch rồi thái nhỏ, Quý Minh Luân nấu một nồi mì thập cẩm, muốn lấy chén ra múc thì đụng phải một cánh tay.
Giang Lẫm đưa hai cái chén sứ trắng cho hắn, hắn nhận lấy, sau khi múc đầy một chén rồi đưa cho Giang Lẫm, sau đó múc cho mình, khi hắn cầm đũa đi ra thì Giang Lẫm đã ngồi xuống bàn.
Đưa một đôi đũa cho Giang Lẫm, Quý Minh Luân ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn cậu nói: "Ăn đi, coi chừng nóng. "
"Cậu cũng ăn." Giang Lẫm nói.
Gắp một đũa mì thổi thổi rồi cho vào miệng, Quý Minh Luân vừa nhai vừa ngẩng đầu nhìn cậu, Giang Lẫm cầm đũa không nhúc nhích, sự chú ý của cậu đều ở trên mặt hắn.
Nuốt mì xuống, hắn hỏi, "Sao vậy?"
Giang Lẫm lắc đầu, dùng đũa chọt chọt mì trong bát, nhếch khóe miệng nói: "Chỉ là nghĩ đến hai chúng ta ăn cơm ở Tây An."
Nói đến đây, Quý Minh Luân liền nhớ tới buổi tối đi Đức Phát Trường ăn tối, khi đó Giang Lẫm uống hơi nhiều nên ngón chân và vào đá, được mình cõng về khách sạn, lúc ấy Giang Lẫm có hỏi một câu.
Gắp mấy miếng thịt ba chỉ chiên giòn bỏ vào bát của Giang Lẫm, Quý Minh Luân nói: "Tối hôm đó cậu uống nhiều như vậy sao vẫn không nói ra. "
Đặt đũa xuống, Giang Lẫm nhìn hắn nói: "Thật ra có rất nhiều lần tớ nhịn không nổi nữa, nhưng không dám nói, tớ không biết cậu suy nghĩ như thế nào. "
Quý Minh Luân cũng đặt đũa xuống: "Vậy tại sao cậu không hỏi tớ? "
Dựa vào lưng ghế, Giang Lẫm hếch cầm lên, lông mi mảnh mai che đi cảm xúc trong mắt: "Bởi vì tớ sợ. "
"Sợ cái gì?"
"Sợ hỏi sau này sẽ không làm bạn với cậu được." Giang Lẫm sờ sờ cái quần mình đang mặc, "Sợ lần này đến lượt cậu không muốn nhìn thấy tớ."
"Cho nên một năm trước cậu ôm cảm xúc không muốn nhìn thấy tớ mà bỏ đi?"
Quý Minh Luân cố ý hiểu sai ý của Giang Lẫm, Giang Lẫm quả nhiên sốt ruột, thẳng lưng nói: "Không phải, khi đó tớ chỉ là quá hoảng hốt. Tớ không biết chuyện gì xảy ra, tớ, chỉ là..."
Cậu lo lắng đến mức đặt cả hai tay lên bàn, Quý Minh Luân cầm tay trái của cậu, thở dài nói: "Cũng tại tớ, lần đó tớ cũng có sai, không cho cậu chuẩn bị tâm lý trước. "
Đầu ngón tay lại được bao bọc bởi lòng bàn tay ấm áp của người nọ, đụng chạm thân mật này có tác dụng xoa dịu khó diễn tả được, cơ thể từ từ thả lỏng, một lát sau Giang Lẫm mới nói: "Minh Luân, cậu thật sự vẫn còn thích..."
"Đúng vậy, " Không đợi cậu nói tiếp, Quý Minh Luân chủ động thừa nhận, "Cho nên khi nghe người khác nói cậu có thể có ý với Đặng Phong, tớ không có cách nào đối mặt với cậu. "
- Không có cách nào đối mặt với cậu, càng không có cách nào đối mặt được với chính mình.
Giang Lẫm giật giật môi, một lát sau, Quý Minh Luân nghe cậu nói một câu: "Thực xin lỗi, đáng lẽ tớ nên sớm nói với cậu. "
Quý Minh Luân xoa xoa ngón tay, nói: "Ngày hôm đó, khi rơi xuống nước, cậu có thấy lạnh không?"
"Không có, " Giang Lẫm cười cười, "Thời tiết quá nóng nên tớ thấy rất mát mẻ. "
Mặc dù Giang Lẫm nói không sao cả, nhưng nghĩ đến chuyện khi đó mình không kéo cậu lên, Quý Minh Luân áy náy nói: "Ngày đó tớ không kéo cậu lên, tớ sai rồi. "
Giang Lẫm lại nở nụ cười: "Cậu đã tức giận đến như vậy mà còn có thể gọi Thân Nhiên đến giúp tớ, nên tớ cũng không cảm thấy khó chịu, hơn nữa đó chỉ là ngoài ý muốn. "
"Ngày đó tớ cũng đã nói rõ ràng với Đặng Di, nếu như cô ta cứ tiếp tục không giữ khoảng cách, tớ và anh trai của cô ta cũng không thể nào làm bạn được nữa."
Không muốn nói nhiều về Đặng Di, Quý Minh Luân buông tay Giang Lẫm ra, cầm đũa đưa đến tay cậu: "Được rồi, chuyện còn lại lát nữa hẳn nói, ăn mì trước đi, nở sẽ không ngon."
Sau khi ăn xong, Quý Minh Luân đi rửa chén, lúc đi ra có mang ra cho Giang Lẫm một ly nước ấm, nhìn Giang Lẫm uống ba loại thuốc, hắn liền đọc kỹ hướng dẫn sử dụng của ba loại thuốc này.
Giang Lẫm ăn no thì bắt đầu buồn ngủ, không nhịn được ngáp một cái, Quý Minh Luân bảo cậu lên giường nằm, cậu nói: "Khi nào cậu về thì tớ ngủ."
"Ngủ đi, " Quý Minh Luân tiếp tục đọc hướng dẫn sử dụng, "Tớ không đi, tớ ở đây với cậu. "
Người bên cạnh đột nhiên im lặng, khi Quý Minh Luân quay mặt nhìn cậu, cậu nhỏ giọng hỏi: "Vậy cậu có muốn ngủ một chút không? "
Quý Minh Luân không lên tiếng, con mắt nâu đen nhìn thẳng vào mắt Giang Lẫm, rõ ràng không nói gì nhưng không hiểu sao lại khiến Giang Lẫm hồi hợp lạ thường.
Cho rằng Quý Minh Luân vẫn chưa thích ứng với sự thay đổi của bọn họ, Giang Lẫm đang suy nghĩ thì Quý Minh Luân vươn tay tới nắm lấy tay cậu.
"Được, " hơi nghiêng người về phía trước, Quý Minh Luân kề sát tai cậu nói, "Tớ ngủ với cậu."
Danh Sách Chương: