• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu thấy khi nào vậy?" Giang Lẫm nghe hắn nói cảm thấy hơi mơ hồ, thậm chí cậu còn không nhớ mình đã đo ba vòng lúc nào.

Quý Minh Luân vươn tay ôm lấy eo của cậu, cảm giác được cậu hơi căng thẳng liền buông ra: "Khi tốt nghiệp cấp 3 chúng ta có đặt may mấy bộ âu phục. Không phải khi đó giáo viên đo cho chúng ta sao? "

Tốt nghiệp cấp ba đã mấy năm rồi, Giang Lẫm cũng không ngờ Quý Minh Luân vẫn còn nhớ nó, lại hỏi: "Vậy cậu bắt đầu cái kia với tớ từ khi nào vậy? "

Nâng đôi mắt lên nhìn cậu một cái, Quý Minh Luân cố ý giả bộ nghe không hiểu: "Cái gì? "

"Chính là...." Giang Lẫm hơi nghiến răng, từ này đối với cậu mà nói vẫn rất khó để nói ra, cho dù bên cạnh không có người, cậu lắp bắp nói: "Chính là thi..."

"Thích à?" Quý Minh Luân tiếp lời cậu, thấy Giang Lẫm mất tự nhiên nhìn sang bên cạnh, hắn cũng không nỡ chọc Giang Lẫm nữa, thẳng thắn nói: "Không nhớ rõ nữa, nếu không phải lớp 11 thì là lớp 12. "

Giang Lẫm giật mình hỏi: "Sớm như vậy sao? "

"Đúng vậy, " Quý Minh Luân thở dài, "Tớ cũng không ngờ mình có thể kiên trì thích cậu lâu như vậy. "

Giang Lẫm không nói gì, Quý Minh Luân nhìn ra sự áy náy trên khuôn mặt của cậu, cười nói: "Đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa, cậu thì sao, cậu phát hiện mình thích tớ lúc nào? "

Giang Lẫm còn đắm chìm trong khoảng thời gian Quý Minh Luân nói thích mình, cậu vẫn cho rằng Quý Minh Luân chỉ mới thích cậu hai năm nay, nhưng không ngờ hắn đã thích cậu từ hồi cấp 3, mấy năm nay có lẽ thật sự là khoảng thời gian khó khăn của Quý Minh Luân.

Cậu rũ mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên ngón tay của người nọ, một lát sau mới nói: "Chắc là khi tớ qua Los Angeles gần nửa năm, thật ra cũng có thể sớm hơn. "

"Sớm hơn?"

Khi Quý Minh Luân lặp lại hai chữ này, nhân viên cửa hàng cũng đã đem thắc lưng tới, nói với bọn họ: "Hai vị còn cần gì nữa không? Sản phẩm mới của chúng tôi trong mùa này còn có một cái quần tây hoàn toàn mới, khách trải nghiệm nói nó rất thoải mái, hai người có muốn thử không? "

Hai người bọn họ ngày thường cơ bản đều không mặc âu phục, Quý Minh Luân muốn từ chối, Giang Lẫm lại quay đầu nói với nhân viên: "Được. "

Nhân viên cửa hàng dẫn bọn họ đến khu quần tây, Quý Minh Luân nhỏ giọng hỏi: "Tại sao lại mua quần tây? "

Giang Lẫm nói: "Sau này chắc chắn sẽ mặc âu phục rất nhiều, nên giờ phải chuẩn bị trước. "

"Ý cậu là đi thực tập?" Quý Minh Luân nhíu mày, "Sau này cậu vẫn muốn làm phóng viên? "

"Ừm, có thể đi khắp nơi thu thập tin tức."

Việc này đã được lên kế hoạch trước khi Giang Lẫm đậu đại học, lúc ấy Quý Minh Luân biết cậu muốn làm phóng viên, còn khuyên cậu nên thay đổi suy nghĩ, dù sao phóng viên phải luôn chạy đi chạy lại bên ngoài, không chỉ vất vả mà còn rất nguy hiểm, nhưng thái độ của Giang Lẫm rất kiên quyết, không ngờ đã qua sáu năm rồi mà cậu vẫn còn nghĩ như vậy.

"Còn cậu thì sao?" Giang Lẫm hỏi, "Cậu có dự định tiếp quản công việc làm ăn của ba mẹ mình không? "

"Tha cho tớ đi." Quý Minh Luân nói qua loa, "Nếu có thời gian rảnh rỗi thì thà đi làm đồng nghiệp với cậu còn hơn. "

Nhân lúc hai người bọn họ nói chuyện, nhân viên cửa hàng đã mang cái quần tây kia đến trước mặt họ, nghe cô giới thiệu xong chất liệu và đặc điểm thiết kế, Quý Minh Luân nói: "Cô lấy hai cái cỡ tôi và cỡ của cậu ấy. "

Nhân viên bán hàng nhìn thoáng qua vóc dáng của bọn họ sau đó đi lấy, Giang Lẫm nhắc nhở: "Hôm nay tớ muốn mua cho cậu. "

Quý Minh Luân đẩy bả vai Giang Lẫm để cậu nhìn cái áo sơ mi phía trước: "Muốn mua thì phải mua hai cái giống nhau, chỉ có một mình tớ mặc thì còn ý nghĩa gì nữa. "

Chọn xong áo sơ mi, quần tây và thắt lưng, Quý Minh Luân kéo tay Giang Lẫm vào phòng thử đồ.

Trước khi đi vào, Giang Lẫm có từ chối, dù sao trước mặt nhân viên cửa hàng mà đi vào cùng một phòng thì rất kì lạ, nhưng cậu không thể chống lại sự kiên quyết của Quý Minh Luân, sau khi khóa cửa phòng thay đồ lại, Quý Minh Luân liền áp cậu lên vách tường, quần áo vẫn còn ở khuỷu tay liền khẩn cấp hỏi: "Vừa rồi cậu nói sớm hơn là có ý gì? "

Giang Lẫm biết hắn sẽ tra hỏi đến cùng, cũng không có ý định giấu hắn nữa: "Thật ra từ đêm đó đến khi đi Los Angeles, tớ vẫn luôn nghĩ đến cậu, nhưng khi đó tớ cho rằng đó chỉ là di chứng của chuyện kia, hoặc có thể là do tớ chưa quen khi phải tách khỏi cậu, cho nên..."

Giang Lẫm dừng một chút, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói tiếp: "Sau đó tớ phát hiện bạn cùng phòng của mình cũng là người đồng tính, sau khi tớ nói chuyện với cậu ấy tớ mới biết cảm xúc của mình dành cho cậu. "

"Bạn cùng phòng của cậu?" Biểu cảm của Quý Minh Luân liền trở nên nghiêm túc, "Cậu ấy thích cậu à? "

"Không có, cậu ấy có người mình thích rồi, tớ và cậu ấy chỉ là bạn thân, lần trở về này cậu ấy có giúp tớ không ít."

"Cậu ấy giúp như thế nào?"

Không muốn hắn hiểu lầm Lục Triều, Giang Lẫm liền nói chuyện Lục Triều đã khai sáng chi mình như thế nào, Quý Minh Luân nghe xong không khỏi mất mát nói: "Thì ra là bởi vì có cậu ấy khuyên nên cậu mới trở về. "

"Đương nhiên là không phải." Giang Lẫm không biết Quý Minh Luân hiểu như thế nào, sao lại hiểu lầm ý của mình thành như vậy, nhưng từ trước đến nay cậu là một người không biết cách nói chuyện, liền nắm lấy cánh tay của Quý Minh Luân, ngẩng mặt lên nói: "Tớ trở về là bởi vì nhịn không được, cũng sợ cậu sẽ thích người khác, thật ra tớ rất..."

Những lời còn lại bị chặn trong cổ họng, Quý Minh Luân cúi đầu, mút lấy môi Giang Lẫm.

Lông mi khẽ run lên, Giang Lẫm vô thức siết chặt lấy Quý Minh Luân. Cậu bị Quý Minh Luân áp lên vách tường, sau lưng là nền gạch lạnh lẽo, người trước mặt lại cuồng nhiệt như lửa, chẳng những ở trong miệng cậu càn quét mà còn đem chân chen vào giữa hai chân cậu, rất nhanh cậu đã bị hôn đến mất dần sức lực, chỉ có thể dựa vào lòng Quý Minh Luân.

Cảm giác vụng trộm ở bên ngoài không thể so sánh với khi ở nhà, ngoại trừ việc nghe thấy tiếng thở dốc và nhịp tim của nhau, còn có thể nghe được tiếng những người bên ngoài đang nói chuyện. Sự kích thích bí mật và vô đạo đức này đã phóng đại sự khao khát, đầu óc của Giang Lẫm gần như tan chảy thành bột nhão, hai tay vô thức đặt lên bả vai Quý Minh Luân, đợi đến khi Quý Minh Luân buông cậu ra, cậu vùi mặt vào cổ người này thở dốc, không dám ngẩng mặt lên.

Hai tay đỡ lấy cậu, Quý Minh Luân cúi đầu nhắc nhở: "Thay đồ đi. "

Bọn họ đã đi vào rất lâu, nếu không ra ngoài sẽ dễ khiến người ta nghi ngờ. Giang Lẫm xấu hổ đỏ mặt, đứng thẳng nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu lên, lấy bộ đồ của mình từ trong tay của Quý Minh Luân, lúc cậu xoay người muốn cởi áo lại quay đầu lại nhìn hắn, Quý Minh Luân quả nhiên không nhúc nhích nhìn vẫn đứng yên nhìn cậu.

Hai người bọn họ đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mặc dù lúc trước đã từng nhìn thấy bộ dạng trần trụi nửa thân trên của nhau, nhưng dù sao mối quan hệ bây giờ cũng rất khác với khi đó, cậu không thể nào vừa mới thân thiết với Quý Minh Luân xong lại thay quần áo trước mặt hắn, liền đẩy Quý Minh Luân đi sang phòng thay đồ bên cạnh. Sau khi cả hai thay đồ xong bước ra soi gương, nhân viên cửa hàng khen ngợi ngoại hình của hai người bọn họ rất chuyên nghiệp, Quý Minh Luân cũng rất hài lòng với hai bộ quần áo giống nhau này, liền nhờ nhân viên cửa hàng gói chúng lại.

Đi ra khỏi cửa hàng, Quý Minh Luân kéo Giang Lẫm đến một cửa hàng chuyên bán đồ lót để mua quần lót.

Vốn Quý Minh Luân muốn hai tá, Giang Lẫm không đồng ý, nói mua như vậy quá phung phí rồi, chỉ chịu mua nửa tá. Nhưng lúc thanh toán, Quý Minh Luân lại bảo nhân viên cửa hàng cầm đến nửa tá giống hệt, là kích thước của hắn, Giang Lẫm liếc hắn một cái, cuối cùng không nói gì nữa.

Cầm túi đi vào thang máy, Quý Minh Luân giơ cổ tay lên xem đồng hồ, hỏi Giang Lẫm có muốn ăn cơm tối không. Lúc ba giờ bọn họ có ăn một chút, hiện tại cũng không cảm thấy đói, liền tiếp tục đi dạo, đi tới trước cửa của một cửa hàng vật tư dành cho thú cưng, Giang Lẫm nhìn chằm chằm tổ chó trong tủ kính mà bất động.

Quý Minh Luân dừng lại bên cạnh cậu: "Hôm trước ông chủ có gọi điện thoại cho tớ, nói gần đây cậu không có thời gian đưa Phô Mai đi dạo, thế là tớ qua dẫn nó đi dạo, còn mua đồ ăn vặt vị cà chua và thịt bò cho nó. "

"Không phải tớ không có thời gian." Giang Lẫm giật giật ngón tay bên cạnh, mặc dù cậu không nói tiếp nhưng Quý Minh Luân hiểu được ý của cậu, hỏi: "Hay bây giờ chúng ta đi xem một chút đi? Tớ sẽ đi với cậu, cậu đừng đụng vào nó là được rồi. "

Do dự một lát, Giang Lẫm quay đầu nói với Quý Minh Luân: "Khi tớ quay về Los Angeles, cậu có thể nuôi Phô Mai được không? "

Xoa xoa bím tóc sau gáy cậu, Quý Minh Luân cười nói: "Lần trước trước khi đi không phải cậu đã hỏi tớ rồi sao, đương nhiên là không thành vấn đề. "

Quý Minh Luân đang đề cập đến lần bọn họ tách ra, Giang Lẫm thu lại nụ cười trên mặt mình, chỉ vào ổ chó nói: "Mua cho Phô Mai một cái ổ mới đi. "

Quý Minh Luân kéo Giang Lẫm vào cửa hàng, hai người nhìn một vòng, Giang Lẫm chọn kiểu lều có rèm che có thể tháo ra và giặt, Quý Minh Luân cũng cảm thấy cái này rất tốt, sau đó bọn họ tiếp tục chọn đồ chơi, quần áo và đồ ăn vặt cho Phô Mai, cuối cùng hai người mang hai cái túi lớn ra xe, đi đến cửa hàng thú cưng.

Trên đường, Quý Minh Luân ghé ở hiệu thuốc mua găng tay y tế dùng một lần cho Giang Lẫm, sau khi nhìn thấy Phô Mai, Phô Mai quả nhiên bởi vì quá nhớ Giang Lẫm mà nhào vào lòng cậu. Giang Lẫm ôm phô mai trêu đùa một lúc, không nỡ rời xa Phô Mai, Quý Minh Luân liền nói đêm nay hắn sẽ đưa Phô Mai về, dù sao ổ chó sẽ được đặt ở phòng bên cạnh, buổi tối ngủ đóng cửa cũng không có ảnh hưởng gì.

Giang Lẫm đi tìm ông chủ thanh toán, Quý Minh Luân thì đeo dây đeo mới mua cho Phô Mai, có lẽ Phô Mai cảm giác được mình sẽ về nhà, nó rất phấn khích và không chịu hợp tác, Quý Minh Luân dưới sự trợ giúp của nhân viên cửa hàng mới có thể đeo lên cho Phô Mai, trong rất dở khóc dở cười.

Trên đường trở về, trong xe thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của Phô Mai, Giang Lẫm ngồi ở ghế sau vui vẻ chơi đùa cùng Phô Mai, không thèm để ý đến con đường về nhà, chờ gần đến nhà Quý Minh Luân cậu mới phản ứng lại: "Sao không đến nhà tớ? "

Nhìn cậu từ gương chiếu hậu, Quý Minh Luân nói: "Tối nay đến nhà tớ đi, giường của tớ rất lớn. "

Phô Mai lại nhân cơ hội liếm cổ Giang Lẫm một cái, Giang Lẫm né tránh, để cho nó ngồi xuống rồi hỏi: "Cái gì? "

Đậu xe ở chỗ đỗ xe tạm thời bên đường, Quý Minh Luân cởi dây an toàn ra: "Chờ tớ một chút, tớ sẽ đi mua mấy thứ cần dùng cho tối nay. "

Giang Lẫm vẫn không biết đêm nay hắn muốn làm cái gì, Quý Minh Luân đi được vài bước rồi quay đầu trở về, mở cửa xe hỏi cậu thích vị nào.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu, Quý Minh Luân nở nụ cười, nhớ tới bình thường cậu thích ăn khoai môn nghiền, liền nói để xem có mùi khoai môn không, nếu không có thì mua dưa hấu.

Đưa mắt nhìn Quý Minh Luân đi vào cửa hàng tiện lợi phía trước, Giang Lẫm và Phô Mai liếc nhìn nhau.

Phô Mai nghiêng đầu, nhìn đôi mắt to vừa đen vừa tròn của cậu, cậu bị khuôn mặt hồn nhiên, ngây thơ này kích thích, giơ tay sờ sờ đầu nó, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.

Lúc Quý Minh Luân trở về, cậu cũng không mở mắt ra, đợi đến khi vào khu chung cư, cậu nghe tiếng điện thoại di động của Quý Minh Luân vang lên.

Trên màn hình hiển thị tên Đặng Phong, nghĩ cậu cũng ở trên xe, Quý Minh Luân cúp điện thoại, sau khi xuống xe Đặng Phong gửi tin nhắn tới: [Tâm trạng tôi không tốt, ra ngoài uống rượu với tôi]

Cả hai đang đứng ở cốp xe để lấy đồ, Giang Lẫm liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Quý Minh Luân, nói: "Vừa rồi cũng là Đặng Phong gọi tới? "

"Ừm." Sắc mặt Quý Minh Luân có chút phức tạp, không biết có nên từ chối Đặng Phong hay không.

Sau khi trở về từ Tây An, Đặng Phong cũng gọi cho hắn vài lần, nhưng hắn đều tắt máy không nhận điện thoại, hiện tại Giang Lẫm đã từ chối Đặng Phong, nghĩ đến bây giờ Đặng Phong cũng rất khó chịu, do dự một lát, hắn cất điện thoại di động vào trong túi quần.

Giang Lẫm không hỏi hắn vì sao không trả lời, lấy đồ ra liền dắt Phô Mai đi vào thang máy.

Đặt túi đồ xuống đất, Giang Lẫm xoa xoa ngón tay bị vật nặng siết chặt, Quý Minh Luân cầm lấy tay cậu, kiểm tra mụn nước nhỏ của bệnh chàm, xác định không có vấn đề gì liền nắm lấy tay cậu. Trong thang máy không có người, Giang Lẫm không né tránh, hai người đan chặt tay vào nhau, nhìn số tầng từ từ tăng lên, rất nhanh đã lên đến tầng 28.

Quý Minh Luân vẫn nắm tay Giang Lẫm không buông, một mình xách ba túi đồ nặng trên mặt đất, để cho Giang Lẫm hai túi nhẹ nhất, hai người và một chó đi ra khỏi thang máy, sau khi vào nhà, Đặng Phong lại gọi tới.

Nhìn màn hình sáng lên, Quý Minh Luân nói: "Tớ vẫn nên ra ngoài một chuyến, nói rõ ràng với cậu ta. "

Kéo Phô Mai đang cọ cọ bắp chân của Quý Minh Luân đến bên cạnh mình, Giang Lẫm nói: "Vậy tớ chờ cậu về. "

Nghiêng người tới gần Giang Lẫm, Quý Minh Luân hôn lên đôi môi hồng hào kia, xoay người đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK