Thìa sứ trắng tuột khỏi tay Dung Hoan, vào trong bát canh, “tõm” một phát, nước canh nóng bắn tung tóe, mấy giọt bắn lên tay cô, từng nốt đỏ chót hiện lên.
Đau đớn khiến cô lấy lại tinh thần ngay lập tức, đột nhiên rụt tay lại.
Ông cụ lên tiếng: “Không sao chứ? Bị bỏng rồi hả?”
Phó Tư Diễn nhăn mày, đứng dậy đi tới bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay cô, xem xét mấy lần, dắt cô tới bồn rửa tay trong nhà bếp.
Nước lạnh chảy trên làm da đỏ ửng, Dung Hoan cúi đầu, cảm nhận xúc cảm ấm lòng từ lòng bàn tay anh lưu lại trên tay mình, tim đập thình thịch vang dội.
Trái tim anh cũng rối loạn, cụp mắt nhìn cô chằm chằm, một lúc sau anh mới lên tiếng: “Có thể cẩn thận một chút không hả?”
Cô không đáp.
Giây phút này, câu ông cụ Dung vừa nói vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, Dung Hoan nhẹ nhàng rút tay về, giọng điệu thờ ơ xa cách: “Cháu không sao rồi.”
Cô cụp mắt, quay người đi về bàn ăn.
Cô hoàn toàn không biết người đàn ông nhìn thấy phản ứng này có cô thì lông mày nhíu chặt lại hơn.
Dung Khang Đạt nói với Dung Hoan: “Nào qua đây, ông múc canh cho con.”
Dung Hoan cong khóe miệng: “Con múc canh cho ông mới đúng chứ nhỉ?”
Phó Tư Diễn ngồi xuống, cô cúi đầu ăn canh, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người đàn ông đối diện đang nhìn mình. Một lúc lâu sau cô bỗng hỏi: “Ông ơi, ông nói chú muốn thử với dì Từ sao?”
Câu chuyện lại quay về quỹ đạo, Dung Khang Đạt gật đầu: “Sao thế? Hoan Hoan từng gặp dì Từ đó chưa?”
Dung Hoan cười: “Gặp rồi ạ, dì Từ rất xinh đẹp, đứng cạnh chú... Rất xứng đôi.” Cô nhìn Phó Tư Diễn.
Mắt Phó Tư Diễn tối xuống.
Ông cụ cười ha ha: “Quả nhiên cháu gái ông tinh mắt giống y như ông.” Ông quay sang phía Phó Tư Diễn, “Tư Diễn, vừa nãy Nhụy Sương gọi điện cho bác, nghe tin bác về nên bảo chiều sẽ tới thăm bác, tối nay cháu ở nhà ăn cơm nhé.”
Giọng Phó Tư Diễn lạnh lùng: “Tối nay cháu có việc ở trường rồi.”
“Chú ơi, chú ở nhà đi nhé? Người dì Từ muốn gặp nhất là chú mà.” Trong mắt Dung Hoan toát ra ý cười dịu dàng.
Người đàn ông im lặng chốc lát, lạnh lùng cười: “Được rồi, chú ở nhà.”
Dung Khang Đạt nhìn tương tác của hai người, không nói gì.
...
Cơm nước xong, Dung Hoan chạy bình bịch về phòng, vừa bước vào trong cô đã khóa cửa lại, nhảy lên giường tức giận ôm chặt lấy gấu bông, “Phó Tư Diễn chết tiệt, cứ để chú và Từ Nhụy Sương ở bên nhau suốt đời suốt kiếp yêu nhau không dời đi!”
Cô giậm chân, vùi đầu vào trong chăn phát tiết lăn lộn hai vòng.
Mấy phút sau, cô nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà đờ đẫn, trong lòng lại như ăn phải chanh vậy.
Cô tưởng rằng chuyện của Từ Nhụy Sương coi như xong rồi, không ngờ ông nội trở về lại thay đổi ảo tưởng vốn rất tốt đẹp của cô.
Cô xoa đôi mắt cay cay, không để mình rơi nước mắt.
Bên kia, Phó Tư Diễn tới phòng sách tìm ông cụ. Anh đi vào, chưa nói gì Dung Khang Đạt đã cất lời: “Tư Diễn, qua đây pha cho bác tách trà.”
Phó Tư Diễn ngồi xuống, lấy một nhúm nhỏ Bích La Xuân loại xịn trong hộp ra.
Mấy phút sau, hương trà lan tỏa, Dung Khang Đạt hài lòng cầm chén lên, hớp một ngụm nhỏ, híp mắt lại: “Trà cháu pha vẫn ngon.”
Ông cụ uống trà vô cùng nhẫn nại nhưng Phó Tư Diễn ngồi cạnh lại không có thời gian dây dưa với ông, anh đi thẳng vào vấn đề: “Cháu không có ý gì với cô Từ hết.”
Dung Khang Đạt mở mắt ra, đặt chén trà xuống, giọng điệu có phần bất đắc dĩ: “Vậy là mấy câu nói trước khi bác làm phẫu thuật là lừa gạt bác hả?”
“Bác Dung...”
Dung Khang Đạt xua tay, hay tay bắt chéo trên đầy rộng cây gậy, thở dài: “Bác đã bảo mà, lúc trước sao người nhà họ Từ lại báo với bác rằng rất tốt, hóa ra hai cháu muốn thứ mình cần thôi.”
“Hày, bác biết cháu không bằng lòng thì không ai ép buộc cháu được.”
Hương trà thoang thoảng, nắng chiều hắt xuống mặt đất, từng lớp từng lớp hắt tới tận trải sàn ở cửa. Im lặng mấy giây, ông cụ nói tiếp: “Gần đây Hoan Hoan rất dính cháu.”
Giọng điệu không có chút xíu ý cười nào khiến trái tim Phó Tư Diễn nặng trĩu.
Dung Khang Đạt nghiêng đầu nhìn người đàn ông sầm mặt, bỗng nở nụ cười: “Ai nói Từ Nhụy Sương không có giá trị lợi dụng chứ?”
Buổi chiều, Dung Hoan tự nhốt mình trong phòng. Mãi tới khi dì Tịnh gõ cửa vào đưa hoa quả.
Dung Hoan thấy một đĩa khế, sửng sốt hỏi không phải trong nhà không có khế sao, dì Tịnh giải thích: “Cô Từ mang tới.”
“... Dì ấy đến rồi sao?”
“Vừa tới không lâu, đang nói chuyện với ông chủ ở phòng khách, ông chủ bảo dì gọi con xuống.”
“Chú Phó thì sao?”
“Chắc ngài ấy cũng sắp xuống rồi.”
Dung Hoan giấu biểu cảm dư thừa đi: “Dì để khế ở đó đi.”
Sau khi dì Tịnh đi xuống, cô nhìn “những vì sao” trong đĩa, mấy giây sau, cẩm một miếng bỏ vào miệng.
Ngọt ngào như mật.
Cô không ăn thêm miếng nào nữa, đứng dậy, vén tóc ra sau tai, đi ra ngoài.
“Bác Dung, sức khỏe bác không sao là tốt rồi, mẹ cháu còn nói mấy hôm nữa sẽ tới thăm bác đó.” Từ Nhụy Sương ngồi trên ghế sofa chạm trổ hoa văn, thanh lịch nhã nhặn, cười xinh đẹp.
Dung Khang Đạt cười xua tay: “Không cần phiền thế, sức khỏe bác thế nào bác tự biết, vẫn chịu được.”
Nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng xuống, hai người quay lại nhìn, Dung Khang Đạt gọi: “Hoan Hoan tới đây với ông, Nhụy Sương, giới thiệu với cháu, đây là cháu gái bác.”
Dung Hoan chào hỏi, Từ Nhụy Sương thấy cô lạnh lùng, chỉ cười: “Bọn cháu từng gặp nhau ở buổi hòa nhạc. Cháu bác chơi piano rất giỏi.”
Dung Hoan ngồi bên cạnh ông nội, bọn họ tiếp tục trò chuyện, Dung Hoan không chờ nổi nữa, đang định đi, quay đầu qua thì thấy Phó Tư Diễn đi xuống tầng.
Hai người chạm mắt nhau qua không trung, Dung Hoan nhìn qua chỗ khác trước.
Từ Nhụy Sương nhìn thấy Phó Tư Diễn đã lâu không gặp, trong mắt sáng rực vui vẻ hơn hẳn, nhưng Phó Tư Diễn chẳng thèm nhìn cô ta cái nào, ngồi một góc khác trên ghế sofa.
“Tư Diễn, cháu xem đây là rượu mà Nhụy Sương mang tới cho cháu, con bé biết cháu có sở thích sưu tầm rượu.” Dung Khang Đạt chỉ chai Laffey đắt giá trên bàn.
Từ Nhụy Sương cười ngại ngùng: “Đây là chai rượu mà mấy ngày trước ba cháu mang từ trang trại rượu ở Pháp về, cháu uống rất ít, đành phải mang tặng người biết uống.”
Phó Tư Diễn liếc nhìn, giọng điệu bình thản: “Cảm ơn cô.”
Ý này coi như là anh nhận.
Từ Nhụy Sương thầm cười trong lòng.
Dung Hoan cảm thấy không khí càng thêm ngột ngạt khiến người ta không thở nổi, đúng lúc dì Tịnh bưng bánh ngọt tới, cô đứng lên nói: “Ông nội, con vào bếp giúp dì Tịnh một tay.”
Cô đi vào bếp, hít thở sâu mấy hơi, bình tĩnh lại, thấy tôm cần nấu cho bữa tối này vẫn chưa bóc bèn bắt đầu bóc tôm.
Bỏ đầu, đồng thời kéo chỉ đen của tôm ra. Cô cúi đầu làm, nghe thấy tiếng Từ Nhụy Sương vang lên bên tai: “Dì có thể giúp gì không?”
Dung Hoan sững người, mặt không cảm xúc lắc đầu: “Dì là khách mà.”
Từ Nhụy Sương mỉm cười, bàn tay trắng mịn thon dài đặt lên quầy bar trước bồn rửa tay, nhìn chằm chằm vào Dung Hoan: “Dì nghe ông nội cháu nói cháu thích ăn khế, khế vừa được mang lên thế nào?”
“Khế rất chua, cháu không thích.” Cô đáp.
Từ Nhụy Sương không tức giận, còn hứng thú hỏi ngược lại: “Sao thế được? Dì ăn thử rồi mà.”
“Vậy là khẩu vị của chúng ta không giống nhau. Dì Từ, dì có thể ra ngoài nói chuyện với ông nội cháu, mùi dầu khói trong nhà bếp rất nồng, không thích hợp với dì đâu.”
“Nghe chú cháu nói anh ấy có một cô cháu gái rất ngoan, bây giờ xem ra không những ngoan mà còn biết lo nghĩ cho người khác nữa.”
Động tác trên tay Dung Hoan ngừng lại, chậm rãi nhếch miệng lên: “Xin lỗi dì, cháu chỉ muốn ở một mình thôi.”
Nụ cười trên mặt Từ Nhụy Sương không duy trì nổi nữa, lúc này Phó Tư Diễn đi vào.
Tôm trong tay Dung Hoan đột nhiên nhảy lên, rơi xuống đấy, cô đang định xoay người nhặt, Từ Nhụy Sương giành trước một bước, ai ngờ nghe cô ta kêu “á” một tiếng.
Đầu ngón tay cầm tôm bị đâm chảy máu.
Phó Tư Diễn đi tới nhìn thấy thế thì nói: “Lấy nước rửa qua đi.”
Từ Nhụy Sương rửa tay, cười áy náy với Phó Tư Diễn đang đứng bên cạnh mình: “Không sao, tôi không cẩn thận bị đâm trúng.”
Rửa tay xong, cô ta lặng lẽ tới gần anh một bước, giơ đầu ngón tay lên hỏi: “Máu ngừng chảy rồi, như vậy được rồi chứ?”
Anh đáp: “Ừ.”
Dung Hoan ở bên cạnh nhìn khung cảnh cực kỳ chói mắt này, lên tiếng: “Cháu lên tầng lấy băng gâu cho dì Từ.”
Cô nói xong thì quay người đi luôn, Phó Tư Diễn lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với Từ Nhụy Sương, Từ Nhụy Sương nhận ra bầu không khí vi diệu giữa hai người họ, hơi ngạc nhiên.
Dung Hoan lấy băng gâu xuống cho cô ta, Từ Nhụy Sương đi mất, cô xắn tay áo lên định xử lý tôm tiếp nhưng bị Phó Tư Diễn ngăn lại: “Đeo găng tay vào đi.”
Dung Hoan cúi đầu lầm bầm: “Không cần đâu, cháu đâu da mỏng thịt mềm như thế.”
Anh quay người lấy găng tay trên tủ lạnh, đưa cho cô, cô không nhận, anh nắm chặt tay cô định đeo cho cô luôn, mặt Dung Hoan ửng đỏ muốn rụt tay lại: “Cháu... Cháu tự đeo!”
Người này làm sao vậy chứ...
Cô đeo găng tay, nghe thấy giọng nói khàn khàn của Phó Tư Diễn: “Cháu bị thương mà giống cô ta được à?”
Từ Nhụy Sương bị thương chẳng liên quan gì tới anh hết, nếu cô bị thương, anh sẽ đau lòng muốn chết.
Trái tim Dung Hoan nóng lên, choáng váng mấy giây, ném găng tay cho anh, giọng điệu thêm phần kiêu căng ra lệnh: “Chú bóc vỏ tôm đi.”
Cô tưởng rằng người đàn ông sẽ không đồng ý, không ngờ anh bỏ găng tay qua một bên, xắn tay áo lên, dùng tay không nhặt tôm.
Động tác rất thành thạo.
Dung Hoan đứng cạnh nhìn mà ngây ra.
Vì thế anh lột tôm, cô nhỏ bé đứng cạnh nhìn, ở đây chỉ còn hai người họ, trái tim đập rộn của Dung Hoan dần yên ắng lại.
“Ống tay áo.” Anh khẽ nói.
Dung Hoan hiểu ý, giơ tay xắn ống tay áo lên giúp anh. Anh cúi đầu xuống là có thể ngửi thấy hương thơm ngát trên người cô, trên gương mặt trắng mịn của cô gái, môi đỏ hơi mím lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Chỉ nhìn một cái này thôi anh đã biết mình đắm chìm triệt để rồi.
Đúng lúc này dì Tịnh đi vào, Dung Hoan nhanh chóng xắn áo xong, lùi lại một bước, tai lặng lẽ ửng đỏ.
...
Ăn tối xong, giờ giấc cũng hòm hòm rồi, Từ Nhụy Sương xin phép về, Dung Khang Đạt cố ý bảo Phó Tư Diễn đi đưa cô ta về.
Hai người lên xe, Từ Nhụy Sương nói: “Hôm nay cảm ơn anh đưa tôi về. Bác Dung khiến anh khó xử rồi.”
Phó Tư Diễn không đáp.
Từ Nhụy Sương cười, nhìn cảnh đêm vụt qua, đột nhiên chuyển đề tài: “Hoan Hoan chơi piano giỏi như thế, có định cho con bé ra nước ngoài bồi dưỡng thêm không? Chắc chắn nguồn lực trong nước không tốt bằng nước ngoài. Nếu con bé muốn ra nước ngoài thì tôi có thể giúp đỡ, tôi hiểu một chút ở mặt âm nhạc.”
Phó Tư Diễn nhếch khóe miệng: “Không dám phiền cô Từ.”
“Tôi biết ngày mai có một nghệ sĩ violon rất giỏi tới thành phố Lâm, tối mai người đó có một buổi độc tấu violon, con bé rảnh thì tôi dẫn con bé đi cùng được không?”
Ý cười trên mặt Phó Tư Diễn dần biến mất, lạnh lùng hơn hẳn: “Từ Nhụy Sương, xin cô cất bớt mấy suy nghĩ dư thừa của cô lại đi.”
“Tôi... Tôi chỉ đơn thuần muốn...”
Mặt mày Phó Tư Diễn hiện lên vẻ không vui, nói ra câu cuối cùng: “Không cần biết cô có mưu tính gì, đừng động tới con bé.”
...
Dung Hoan ở ban công tầng hai, nhìn Phó Tư Diễn và Từ Nhụy Sương lên cùng một chiếc xe rồi đi mất.
Cô ngượng ngùng trở về phòng, thấy mình gần đây như bị điên. Hóa ra thích một người có thể chiếm hữu đến mức này.
Ngay cả anh nhìn cô gái khác thêm một xíu thôi, cô cũng ghen.
Nhưng cô chỉ có thể ghen thầm thôi.
Cô về phòng, ôm gấu bông, ngồi xếp bằng, trong đầu toàn là hình bóng Phó Tư Diễn.
Cô chú ý tới tiếng động dưới tầng, anh không về, trái tim cô cứ treo lơ lửng nhưng chờ một lúc lâu rồi mà anh vẫn chưa về.
Cô dần thấy buồn ngủ, ngã xuống giường, cảm thấy một lúc rất lâu sau mới có tiếng gõ cửa làm cô tỉnh giấc.
“Cốc cốc cốc” rất rõ ràng.
Cô ngẩng đầu nhìn mắt đồng hồ treo tường, thế mà sắp mười một giờ rồi.
Giờ này rồi còn ai tới gõ cửa nữa?
Cô xuống giường chạy ra mở cửa, vừa mở ra thì thấy Phó Tư Diễn dựa vào cạnh cửa, cả người toàn là mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc.
Anh hơi híp mắt lại, kéo caravat xuống, ánh sáng bên ngoài mờ tối, ông nội và dì Tịnh đều về phòng rồi.
Dung Hoan không hiểu ra sao: “Chú Phó...”
Anh nghe cô gọi, cong môi cười, mở miệng cất tiếng khàn khàn: “Nhóc con, hình như chú uống say rồi.”