• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Từ Nhụy Sương cứng đờ.

Lẽ nào cô ta nghe thấy lời mình vừa nói?!

Tối nay cô ta có thể tham gia buổi lễ đính hôn này hoàn toàn là để lấy lại mặt mũi với bạn bè. Từ khi tập đoàn Từ Thị bị sa sút, công ty nhỏ của cô ta cũng bị chịu ảnh hưởng, rất nhiều dự án đầu tư đều bị bỏ dở giữa chừng. Cô ta đi khắp nơi tìm người cầu cứu nhưng đều bị chặn lại, lại còn bị người ta lợi dụng.

Tối nay đến đay, vốn dĩ cô ta muốn tìm “Vương tổng” mà cô ta vừa nói tới. Ai ngờ Vương tổng cố ý trốn cô ta, căn bản là muốn ngủ không muốn nhận.

Mà lúc này khi nhìn thấy Dung Hoan, những sự tức giận đã từng bị xé nát đau đớn trong quá khứ lại xông lên đầu.

Ngày đó Từ Thị bị tung tin ra rằng hàng hiệu có vấn đề, giá cổ phiếu lao dốc. Từ Nhụy Sương điều tra ra thì phát hiện là do Phó Tư Diễn ra tay, cô ta sốt ruột vội vàng đến phòng làm việc của anh, anh lại thoải mái ngồi trên ghế, đáy mắt lành lạnh nói cho cô ta: “Tôi đã cảnh cáo cô từ trước phải cách xa Dung Hoan một chút. Ở lễ đính hôn, cô đã nói chuyện riêng với Dung Hoan những cái gì?”

Hóa ra tất cả những chuyện này đều bởi vì Dung Hoan?!

Từ Nhụy Sương nói toẹt ra hết, nói không biết lựa lời: “Anh không sợ ông cụ nhà anh tức giận?! Tôi là do ông ta sắp xếp! Anh và Dung Hoan căn bản không thể ở bên nhau được!”

Ánh sáng dưới đáy mắt của Phó Tư Diễn đột nhiên lạnh xuống, môi mỏng phun ra sự lạnh lẽo: “Liên quan gì đến cô? Chuyện của tôi và cô ấy cần cô đánh giá sao? Cô cảm thấy tôi muốn làm gì Từ Thị cần sự đồng ý của ông cụ sao?”

Toàn thân Từ Nhụy Sương không còn sức lực giống nhưng rũ xuống, sắc mặt trắng bệch chảy xuống hai hàng nước mắt, nói dọa không được, cô ta bắt đầu khổ sở cầu xin: “Xin lỗi, đều do tôi sai, tôi không nên trêu chọc Dung Hoan, tôi van xin anh, đừng làm gì Từ Thị, xin anh...”

Người đàn ông lại không nhẫn nại, mở miệng nói với Kế Sâm: “Mời cô Từ đi ra ngoài đi.”

...

Từ Nhụy Sương thoát ra khỏi ký ức của mình, nhìn cô gái nhỏ trước mắt, ngón tay bấm vào lòng bàn tay.

Dung Hoan nhìn cô ta, khuôn mặt lộ ra sự thân thiết: “Dì Từ, cháu nghe nói công ty của dì gặp phải rất nhiều vấn đề, dì có ổn không?”

Sắc mặt Từ Nhụy Sương trắng đi mấy phần, lại nở nụ cười: “Dì đương nhiên là rất ổn.”

Dung Hoan hiểu rõ: “Vậy thì tốt, cháu còn nghĩ nêu như dì cần trợ giúp, cháu có thể bảo chú cháu giúp dì một chút.”

Phản ứng của Dung Hoan lúc này chính là sự mỉa mai lớn nhất đối với Từ Nhụy Sương, cô ta không càm lòng bị người ta trêu đùa như vậy, lại bắt đầu đâm chỗ đau của Dung Hoan: “Sao đột nhiên cháu lại rời khỏi thành phố Lâm đi nước Mỹ vậy? Không muốn ở bên cạnh chú của cháu sao?”

“Nếu không phải cô dùng loại thủ đoạn dơ bẩn, thì mọi chuyện còn không thuận lợi như vạy đâu, tôi cũng rất thắc mắc, sao tôi đi rồi mà cô còn chưa ở bên chú của tôi vậy?”

Sắc mặt Từ Nhụy Sương cứng đờ, nhưng lời trong miệng vẫn còn cứng rắn nói tiếp: “Vậy thì sao, cô đi rồi, chú cô có thể thở phào nhẹ nhõm, làm sao, bây giờ cô quay về nhìn thấy anh ấy sẽ không thấy lúng túng...”

Cô ta còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông phía sau Dung Hoan xuất hiện, yết hầu căng thẳng.

Cùng lúc đó, Dung Hoan nghe thấy tiếng phía sau truyền đến, giọng nói dịu dàng: “Hoan Hoan...”

Cô xoay người đã nhìn thấy Phó Tư Diễn mặc âu phục lịch sự, chăm chú nhìn khuôn mặt cô, đáy mắt rót đầy yêu thương.

“Tư Diễn!” Cô cong môi, nhanh chóng xoay người chạy về phía anh, anh vững vàng ôm cô vào trong lồng ngực.

Anh cụp mắt nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái nhỏ, giơ tay bóp mũi của cô: “Lại chạy lung tung khắp nơi.”

Cô cười khanh khác, giọng nói cực kỳ mềm: “Sao giờ anh mời đến...”

"Nhớ anh rồi?"

"Vâng."

Anh mổ lên môi cô một cái, lại làm cho gò má cô ửng đỏ: “Đợi lát nữa sẽ bồi thường cho em.”

Từ Nhụy Sương hành động thân mật của bọn họ, trố mắt ngoác mồm, kinh ngạc muốn rớt cằm xuống đất.

Bọn họ... sao lại có thể! Rõ ràng bọn họ đã tách ra ba năm!

Dung Hoan dắt tay Phó Tư Diễn, đưa anh tới trước mặt Từ Nhụy Sương, cười nói: “Giới thiệu một chút, Phó Tư Diễn là bạn trai tôi, nhìn thấy bạn trai, sao có thể lúng túng được?”

Từ Nhụy Sương cảm giác mưa to gió lớn ập tới đầu óc cô ta, cô ta cực kỳ khiếp sợ. Dáng vẻ vừa rồi của Phó Tư Diễn đối với Dung Hoan, là cảm tình tràn ngập dịu dàng, chưa bao giờ anh đối xử với mình như thế.

“Hai người...”

Giọng nói của Phó Tư Diễn khôi phục lại sự lạnh lẽo: “Cô lại nói với Dung Hoan cái gì?”

Từ Nhụy Sương cảm giác như bị bóp cổ, còn chưa kịp mở miệng, Dung Hoan đã đong đưa tay của người đàn ông, mỉm cười: “Dì Từ không nói gì, chỉ là ôn lại chuyện cũ với em, nghe nói công ty dì ấy xảy ra vấn đề, chú có nên giúp một tay không?”

Từ Nhụy Dương nhìn dáng vẻ “đơn thuần vô tội” của Dung Hoan lúc này, hận không thể nhào tới.

“Anh không có hứng thứ, cũng xin cô Từ giơ cao đánh khé, cách xa Dung Hoan ra một chút.”

Thấy lông mày Phó Tư Diễn nhíu chặt lại, lộ ra sự không thích, Dung Hoan đạt được mục đích, ngẩng đầu nhìn anh: “Em muốn đi ăn.”

Anh ôm cô” Dẫn em đi ăn đồ ăn, mèo nhỏ tham ăn.”

Hai người rời đi, để lại cô Từ một mình trong gió phập phồng.

-

Từ vườn hoa đi vào, Phó Tư Diễn trầm giọng hỏi cô: “Rốt cuộc Từ Nhụy Sương nói cái gì với em?”

Lông mày Dung Hoan hơi nhướng lên, nhìn có vẻ tâm trạng vô cùng khoái chí: “Cô ta có thể nói được cái gì? Dù sao cũng không ảnh hưởng đến cảm tình của chúng ta.”

Ánh đèn chỗ này lờ mờ, Dung Hoan nhân cơ hội không có người, vòng ra đằng trước anh, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm, giống như một chú mèo nhỏ đang cố gắng lấy lòng chủ nhân.

Anh lại nhìn bộ lễ phục lệch vai để lộ ra cần cổ tuyết trắng xin đẹp, hầu kết lăn một cái, nắm cằm của cô: “Nhóc con nhớ anh rồi?”

“Không có đâu...”

Cô cố tình không thừa nhận, không ngờ anh lại đưa bàn tay đang ôm eo cô lên, xoay người lập tức đặt cô ở trên tường, cúi người cắn vào môi mềm của cô.

Áp sát trằn trọc gặm cắn, giống như muốn dùng ngọn lửa vô tận thiêu đốt lấy cô, hòa tan vào trong lồng ngực anh.

Đầu lưỡi anh cạy hàm răng của cô ra, tham lam tiến vào, đầu óc cô choáng váng, bấm quần áo anh càng chặt hơn. Khi anh hôn, từ môi đỏ của cô phát ra tiếng mềm mại yếu ớt, dáng vẻ vô cùng đáng thương, càng dấy nên cỗ ham m.uốn chinh phục của đàn ông.

Cuối cùng, anh buông môi cô ra, từ từ đi xuống, đến cần cổ mịn màng.

Cô kêu la bảo anh dừng lại, anh tựa lên cổ cô, thấp giọng hỏi: “Bây giờ nói có nhớ hay không?”

“Nhớ…”

Người này đúng là một tên xấu xa.

Anh lặng lẽ nở nụ cười nắm lấy cằm của cô, lại mổ mấy cái lên môi của cô: “Anh cũng rất nhớ Hoan Hoan.”

Nghe vậy, trong lòng cô ngọt ngào giống như ăn mật, mềm mại gọi anh một câu “Anh Tư Diễn”, cũng không biết rằng như thế càng làm anh thực sự không thỏa mãn...

Đi ra khỏi góc tối tăm, gương mặt của Dung Hoan càng đỏ hơn, bị anh ôm vào trong ngực, anh xoa đầu của cô không khỏi trêu chọc: “Em như vậy bị người khác nhìn thấy còn tưởng anh làm gì em đó.”

Dung Hoan: “...”

Hai người đi vào sảnh tiệc, trong lúc nhất thời lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, vài người có danh tiếng trợn to hai mắt: “Kia không phải là Phó Tư Diễn sao...”

“Sao anh ta lại ôm một cô gái!”

“Không phải cô gái này vừa nãy đi bên cạnh Bạch Ngưng sao?! Lẽ nào cô ấy là bạn gái của Phó Tư Diễn...”

Dung Hoan cảm nhận được ánh mắt ghen tị và dò xét của mọi người quăng đến đây, cô cảm giác càng xấu hổ, nhưng mà Phó Tư Diễn không để ý lắm, dẫn cô đến chỗ bánh ngọt: “Muốn ăn cái gì?”

“Ừm, cái này...”

Anh lấy cho cô một miếng bánh mousse trà xanh, cô muốn từ mình cầm lấy, ai ngờ anh đưa miếng bánh ngọt tới miệng cô, cười nói: “Há miệng, anh đút cho em ăn.”

Cô không từ chối được anh, không thể làm gì khác là ngoang ngoãn há miệng, hành động của hai người thân mật làm người xung quanh mở rộng tầm mắt, sao Phó Tư Diễn có thể cưng chiều cô ấy như thế!

Đúng lúc này, Bạch Ngưng đi tới: “Tư Diễn, cậu trở về rồi à, tối nay cậu phụ trách đưa Tiểu Hoan Hoan về nhà nhé.”

“Ừm.”

Bạch Ngưng liếc nhìn Dung Hoan, kề sát vào bên tai cô, cười nói: “Vừa rồi em đã làm gì cùng Phó Tư Diễn.”

Dung Hoan ngây người.

“Son trên môi không còn đâu.”

"........." Dung Hoan xấu hổ muốn ôm mặt chui xuống đất.

Bạch Ngưng đi rồi, Dung Hoan thở phì phò trừng mắt nhìn người đàn ông bên canh một chút, Phó Tư Diễn mặt vô tại: “Hoan Hoan, anh làm sao?”

“Không cho... anh hôn em nữa.”

Anh dần dần nở nụ cười, nhẹ giọng nỉ non bên tai cô: “Chuyện này e là không thể nghe em được.”

-

Buổi tối có Phó Tư Diễn ở đây, Dung Hoan uống nhiều rượu vang trắng một chút, khi kết thúc tiệc rượu, cô dựa vào lồng ngực của anh, mí mắt rũ xuống, mệt mỏi mà ngáp.

Anh cúi đầu gãi thịt trên cằm của cô: “Mệt mỏi như vậy sao?”

“Buồn ngủ...” Cô lầm bầm, cọ cọ đầu trong lồng ngực của anh.

Anh bế ngang cô lên, đi lên trên xe: “Được, chúng ta về nhà.”

Ở trên xe, Dung Hoan vẫn luôn không thành thật, cứ khăng khăng dính lên người của anh, Phó Tư Diễn không thể làm gì khác ngoài ôm cô vào trong ngực. Thân thể cô mềm mại nhích tới nhích lui, làm anh bị trêu chọc đến mức khó chịu.

Đến căn hộ của Phó Tư Diễn, anh ôm cô vào trong phòng ngủ, đặt lên trên giường.

“Tư Diễn...” Ý thức của cô mê man, mê ly nhìn anh.

Anh đặt cô dưới thân, cắn lên vành tai cô: “Không ngoan, sẽ phải trừng phạt.”

Anh lại hôn mạnh cô lần thứ hai, mãi đến tận khi cô nghẹn ngào muốn anh buông ra, mềm giọng xin tha.

Đầu cô nghiêng đi, chóng mặt ngủ mất. Anh buông ra tiếng thở dài, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Thay quần áo xong cho cô, để cô nằm lại, cuối cùng đặt một nụ hôn lên trán của cô: “Sao em lại ngọt như thế.”

-

Ngày hôm sau, Dung Hoan tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ở căn hộ của Phó Tư Diễn, giường lớn của anh bị một mình cô chiếm hữu.

Cô lăn người, phát hiện thế mà mình lại mặc một cái áo sơ mi nam màu đen. Khi cô phản ứng lại thì sắc mặt đỏ bừng... không phải là tối qua anh giúp cô thay quần áo chứ?!

Cô vội vã lao xuống giường, mở cửa ra ngoài vài bước đã nhìn thấy Phó Tư Diễn ngồi trên ghế sofa.

Người đàn ông nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn về phía cô, chỉ thấy cô gái nhỏ chỉ mặc một cái áo sơ mi của anh, phía dưới lộ ra chân dài trắng nõn như tuyết, có một tia dụ hoặc khác biệt.

Hầu kết của anh khẽ lăn, vẫy tay với cô: “Sao Hoan Hoan tỉnh sớm thế?”

Cô đỏ mặt đi tới, anh đưa tay kéo cô để cô ngồi xuống bên cạnh, anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, thấp giọng trêu đùa hỏi: “Sao lại ngại ngùng vậy?”

Cô gái nhỏ lầm bầm hổi lâu mới nói: “Em không có quần…”

Đáy mắt anh chìm xuống, kìm nén cảm xúc dâng trào trong cổ họng, ôm cô càng chặt hơn: “Không sao đâu, áo sơ mi của anh có thể làm váy cho Hoan Hoan.”

“Buổi trưa em còn phải về Ngự Long Loan nữa... Dì Tịnh nói là nấu canh cho em, em phải về nhà uống.”

“Được, buổi trưa anh cùng em trở về.” Tầm mắt anh lai quét trên người cô một vòng: “Trêu em thôi, đợi lát nữa lại cho người mang quần áo đến.”

Cô gật đầu, anh thả cô ra để cô đi rửa mặt.

-

Một lát sau, Kế Sâm đưa một bộ quần áo cho Dung Hoan, sau khi hai người ăn uống ở trong căn hộ xong, Phó Tư Diễn dẫn Dung Hoan về nhà, trước khi xuống xe, cô dặn anh: “Trước mắt đừng để cho dì Tĩnh biết...”

Anh nhíu mày, không nói tiếng nào.

Cô xuống xe, đi vào biệt thự, dì Tịnh thấy cô thì vui mừng chào đón: “Hoan Hoan, lâu lắm rồi dì Tịnh không gặp con, sao gần đây gậy như vậy.”

Dung Hoan cười: “Con không gầy đâu, một cân cũng không giảm...”

“Buổi trưa dì Tịnh nấu canh gà ác cho con, có cả nhân sâm Triều Tiên, còn có những thứ làm đẹp dưỡng da, đều là những thứ trước đây con thích ăn.”

Bà ấy nói, đang định dẫn Dung Hoan vào trong bếp thì nghe thấy cửa lại được mở ra.

Dì Tịnh nhìn thấy Phó Tư Diễn thì bất ngờ một chút: “Ngài Phó, trùng hợp như thế sao, cậu và Dung Hoan đúng là lần lượt đến đây.”

Phó Tư Diễn đè ý cười xuống, thản nhiên nói: “Trùng hợp sao? Bọn tôi ngồi cùng một chiếc xe đến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK