• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nguyên tác kịch bản, ngày sinh của Thái Hậu cũng là một bút đậm đà trong lịch sử chịu ngược của nữ chủ.

Đại thọ năm mươi tuổi của Đông Thái Hậu, trong cung náo nhiệt phi phàm, từng nhóm cung phi đều vắt hết óc vì lễ vật. Thông thường và cũng ổn thoả nhất đơn giản là các loại vàng bạc châu báu, trang sức đồ sứ, nhưng Thái Hậu tôn quý mấy chục năm, nhìn quen mấy thứ này, cho nên cũng không lấy làm mới lạ.

Có phi tử tự tay thêu màn che, để thể hiện hiếu tâm cùng kỹ năng nữ công tinh tế của mình.

Trong nguyên tác, nữ chủ chuẩn bị cũng là một kiện y phục trăm hạc tự tay may. Hạc tượng trưng cho trường thọ cát tường, lại là điểu tiên mà đạo giáo thờ phụng, Đông cung Thái Hậu hướng tới đạo giáo, thu được vật ấy theo lý hẳn phải thập phần vừa lòng, nhưng trong buổi thọ yến đó, lễ vật nàng đưa lên lại bị đổi, biến thành một kiện y phục rách nát bị vò đầy nếp nhăn.

Thái Hậu giận tím mặt, Hoàng Thượng tuy muốn che chở nàng, cũng không át được cơn thịnh nộ của Thái Hậu, đành phải cấm túc nàng ở An Nhạc Đường ba tháng. Ở trình độ nào đó tương đương với bị biếm vào lãnh cung.

Cuộc sống trong lãnh cung thê thê thảm thảm, so với những ngày tháng sủng hưng thịnh như trên trời dưới đất, chỉ có hai tiểu nha đầu trung thành và tận tâm theo bên người.

Nữ chủ ở trong này bị ma luyện, biến thảm, cũng mạnh lên.

Nhưng đây là lần đầu tiên nữ chủ vào lãnh cung, sau này nàng còn có thể vào ba ra ba, càng ngày càng thảm, cũng càng ngày càng mạnh, thẳng đến khi lên đỉnh núi.

Mà lúc này, nữ chủ còn không biết vận mệnh bi thảm của mình, cười sáng lạn với Vi Oanh: "Vi Oanh, ngươi chuẩn bị cái gì?"

Vi Oanh bình tĩnh nói: "Ta không chuẩn bị."

Tiêu Thiên Tuyết nao nao: "Nhưng mà, nhưng đám phi tử đều phải trình hạ lễ lên, không phải Hiền phi tỷ tỷ đã nói với chúng ta sao? Nếu không tặng, Thái Hậu sẽ trách cứ đó."

Vi Oanh cười cười: "Không sao cả, thọ lễ của ta không cần chuẩn bị." Nàng nháy mắt với Tiêu Thiên Tuyết: "Nhất định ta sẽ cho Thái Hậu một buổi thọ yến khó quên."

Trái tim Tiêu Thiên Tuyết nhảy lên thình thịch, ôm ngực hút không khí: "Hút --"

"Đừng hút!" Vi Oanh đánh gãy hành động của nàng, rất nhanh dừng cương ngựa, hai chân kẹp một cái, Lôi Đình phóng như bay mà đi, gió thổi tới cuốn những sợi tóc mai của nàng bay lên, bị ánh chiều tà nhuộm thành màu vàng nhàn nhạt: "Đến đuổi theo ta đi!"

Tiêu Thiên Tuyết cười rộ lên, giữ cương ngựa, thúc ngựa đuổi theo: "Bắt được ngươi có thưởng không?"

Vi Oanh quay đầu, mặt mày cong cong nhuốm vẻ rạng rỡ đường hoàng: "Đuổi được ta, ngươi muốn thế nào thì thế đó."

Tiêu Thiên Tuyết vừa nghe như thể được tiêm máu gà, cưỡi ngựa lộc cộc đuổi theo, nhưng nàng bi thương phát hiện, cho dù có tiêm máu gà thì mình cũng không đuổi kịp Oanh Oanh. Nàng sợ mệt chết Tiểu Lê Hoa, đành phải ghìm đầu ngựa, xoay người nhảy xuống.

Vi Oanh cũng dẫn ngựa lại đây.

Tiêu Thiên Tuyết mím môi, không phục nói: "Rõ ràng ta học cưỡi ngựa từ nhỏ, sao lại cưỡi còn không bằng ngươi thế chứ?"

Vi Oanh biếng nhác cười: "Ta cũng từng luyện mà."

Nhiệm vụ giả bọn họ chính là toàn năng như vậy.

Tiêu Thiên Tuyết kinh ngạc, cao thấp đánh giá nàng, ánh mắt nghi ngờ.

Vi Oanh hiện tại đã chậm rãi từ lớp nguỵ trang tái nhợt mà ốm yếu kia thoát ra, trở nên....mười phần chói mắt.

Tiêu Thiên Tuyết bỗng nhiên nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt yếu đuối của thiếu nữ khi mới gặp, ánh mắt chứa đầy nước mắt, chỉ cảm thấy bừng tỉnh như cách một thế hệ, tựa như hai người khác hoàn toàn. Nãng bỗng nhiên cũng cười cười, đánh mất lòng nghi ngờ, đưa tay giữ bả vai Vi Oanh, cùng về Ngọc Lộ Điện.

"Oanh Oanh, nói thật, nếu không phải ta không tin thuyết quỷ thần thì ta sẽ cảm thấy là lão yêu quái nào đó mượn thân thể của ngươi, mượn da của ngươi cho nên mới biến hoá lớn như vậy."

Vi Oanh còn nghiêm túc thanh minh: "Ta đâu có già."

Tiêu Thiên Tuyết ngẩn ra một lát, sau đó cười ha ha: "Oanh Oanh ngươi thật biết nói đùa!"

Vi Oanh: ".......Ta nghiêm túc mà."

Nhưng hiển nhiên nữ chủ sẽ không tin sự thẳng thắn của nàng, hì hì cười liền quẳng chuyện này ra sau đầu, kéo Vi Oanh đi nhìn bộ váy thêu trăm hạc của mình.

Áo vạt chéo, châu ngọc đính đầy cổ áo, trên nền vải màu lam đậm được dùng chỉ bạc thêu rất nhiều đầu tiên hạc giương cánh bay cao.

Lông chim của tiên hạc sáng rõ, trông rất sống động, giữa có mây mù nhàn nhạt lượn lờ, tiên khí mười phần.

Vi Oanh thầm yên lặng cảm khái trong lòng, thì ra một món đồ thêu thật sự có thể đạt được trình độ như trong sách miêu tả, sống động như thật. Gió nhẹ phất qua, trăm đầu tiên hạc đón gió mà bay, giống như tiên cảnh.

Ở trong truyện là Cung Bối Nô trộm bộ bách hạc y hiến cho Thái Hậu.

Thái Hậu nhìn thấy bộ y phục đó, rất vui sướng, người ở đó đều tán tưởng trình độ thêu tinh xảo tuyệt luân, Cung Bối Nô bởi vậy nổi bật, từ Tiệp Dư thăng lên thành Chiêu Dung.

Kẻ trộm công khai thu lợi, mà nguyên chủ lại khổ sở bị biếm vào lãnh cung.

Vi Oanh từ ái khuyên Tiêu Thiên Tuyết: "Mau cất đi, cẩn thận bị người khác trộm mất."

Tiêu Thiên Tuyết vỗ ngực, cam đoan cất lễ vật vào hòm, bên ngoài khoá chặt.

Vi Oanh nhìn nàng lạch cạch khoá kỹ lễ vật, nhìn trái phải, hỏi: "Đổng cô cô đâu?"

"Không biết, nàng ấy thường xuyên ra khỏi cửa, có lẽ là đi phủ nội vụ."

- --

Hiện tại Đổng Nga đang ở Nùng Hoa điện, kẹp ở giữa hai tỷ muội Cung gia, cảm thụ ánh nhìn chăm chú tử vong từ cấp trên.

Từ sau sự kiện hương phấn lần đó, Thục phi rốt cục học ngoan, mỗi khi làm chuyện xấu sẽ dẫn theo muội muội.

Dù sao mang theo Cung Bối Nô tuy sẽ không hỗ trợ được gì, nhưng nếu không dẫn nàng theo thì khẳng định sẽ làm trở ngại chứ không giúp được gì.

Nàng phe phẩy quạt nhỏ, cảm khái một tiếng mệt lòng, hỏi Đổng Nga: "Ngươi có biết lần này hai người đó chuẩn bị hạ lễ gì không?"

Đỏng Nga khoanh tay, thành thật trả lời: "Tiêu Quý nhân thêu một kiện y phục vạt chéo đính ngọc thêu trăm hạc, tinh xảo tuyệt luân, xảo đoạt thiên công."

Cung Bối Nô hừ một tiếng, hất cằm lên, bình luận: "Bình thường không có gì đặc biệt, còn Đoạn Vi Oanh thì sao?"

Đổng Nga lắc đầu: "Ta vẫn chưa thấy Oanh Quý nhân chuẩn bị gì."

Cung Bối Nô nhíu mi, thân mình dướn tới trước dò xét, lại hỏi: "Không chuẩn bị gì?"

Đổng Nga: "Đúng vậy."

Cung Bối Nô: "Nàng ta chẳng lẽ không biết lập tức là tới đại thọ của cô cô sao? Không dâng hạ lễ cho Thái Hậu, không sợ cô cô trị tội?"

Thục phi nhớ tới biểu hiện mọi lần của Vi Oanh, trong lòng bỗng dưng trầm xuống, cứ cảm thấy sắp có chuyện không tốt lành sắp xảy ra.

Cung Bối Nô lơ đễnh, tiếp tục trào phúng: "Dã nha đầu đến từ nông thôn, ngay cả chuẩn bị hạ lễ cho Thái Hậu cũng không biết, để ta xem ngày đó nàng ta phải làm sao? Tỷ tỷ, vẫn là miếng ngọc khắc phượng hoàng bay lên của chúng ta tặng là trân quý nhất, lần này khẳng định không ai có thể cướp mất sự nổi bật của chúng ta."

Hạ lễ mà các nàng chuẩn bị là một pho tượng ngọc. Ngọc là dùng loại ngọc bích Tân Cương trân quý hiếm có nhất, đại sư cầm đao điêu khắc là Lỗ sư đã thành danh mấy chục năm, một tác phẩm thiên hạ khó cầu. Cung gia nhốt Lỗ sư ba năm mới rốt cục có được bức tượng ngọc này, để dâng lên làm thọ lễ cho Thái Hậu.

Cung Bối Nô kiêu ngạo ưỡn thẳng sống lưng, thầm nghĩ, vẫn là các nàng tốn nhiều tâm tư cho Thái Hậu nhất, bức tượng khắc ngọc này khẳng định sẽ loé mù mắt đám phi tử chưa từng được chứng kiến qua thứ gì như thế kia, để cho bọn họ mở rộng tầm mắt.

Thục phi không để ý muội muội, hỏi Đổng Nga: "Tay nghề thêu của Tiêu Thiên Tuyết thế nào?"

Đổng Nga suy nghĩ một lát, nói: "Rất tốt."

Thục phi lại hỏi: "Chạm ngọc và bách hạc y, ngươi cảm thấy cô cô sẽ thích món nào hơn?"

Đổng Nga nâng mắt liếc các nàng, thật cẩn thận nói ra cái nhìn của mình: "Kiện bách hạc y kia thực tinh diệu, không thua gì bức tượng ngọc phượng hoàng, huống hồ Thái Hậu nương nương xưa nay hướng đạo, yêu thích tiên hạc, tay nghề thêu thùa của Tiêu quý nhân vừa mới lạ lại chứa đựng tâm ý của mình, mà bức chạm ngọc tuy trân quý thì trân quý, nhưng những thứ càng trân quý hơn mà Thái Hậu đã từng gặp qua cũng không phải không có....."

"Làm càn!" Cung Bối Nô vỗ cái bàn đến mức đau cả tay, nhe răng trợn mắt vừa xoa vừa mắng: "Ngươi cảm thấy hạ lễ của chúng ta so ra còn kém mấy con gà rừng mà nàng ta tuỳ tiện thêu sao?"

Đổng Nga trầm mặc.

Nàng đã biết không nên nói thật với vị cấp trên đầu óc không tốt lắm này mà.

Thục phi kéo tay muội muội qua, xoa xoa móng vuốt cho nàng: "Được rồi được rồi, tức giận làm gì chứ, mặc kệ Tiêu Thiên Tuyết chuẩn bị hạ lễ là gì, chúng ta trước tiên cứ tráo đổi là được chứ gì, đổi thành cái gì mới tốt nhỉ?"

Thuộc tính nhân vật phản diện thiên phú của Cung Bối Nô lại trỗi dậy, nóng lòng muốn thử: "Con cóc!"

Thục Phi cùng Đổng Nga đồng loạt trầm mặc.

Ánh mắt Cung Bối Nô toả sáng: "Như thế không được sao?"

Thục Phi thở dài, xoa xoa giữa mày nhói đau: "Bối Nô, trước tiên đã sắp vào đông, đã sớm không có cóc rồi, huống hồ,....đó là cô cô ruột của ngươi, ruột đó."

Lấy một con cóc đi doạ một người lớn tuổi như Thái Hậu, thật sự thích hợp sao?

Muội muội ngốc ngay cả chuyện xấu cũng không biết làm này, thật làm cho người ta đau đầu.

Cung Bối Nô bĩu môi: "Ta không nghĩ tới mà, tỷ tỷ, chúng ta cần phải để ý hai người đó như vậy làm gì, không phải nàng ta chỉ thêu mấy con gà thôi à."

Thục Phi: ".......Là tiên hạc."

"Không khác mấy không khác mấy." Muội muội ngốc thò cái tay kia qua cho tỷ tỷ xoa, lại nói: "Quản bọn họ làm gì, dù sao chúngta cũng là phi tử mà cô cô thích nhất."

Cung Bối Nô vẻ mặt kiêu ngạo, nghiễm nhiên đem chuyện "tiểu hài tử mà cô cô thích nhất" như một huân chương ánh vàng rực rỡ, chỉ hận không thể lúc nào cũng treo trên mặt.

Thục Phi cong ngón tay gõ lên cái đầu không nghĩ thông của nàng: "Muội muội ngốc của ta à, ngươi là phi tử của Hoàng đế, cũng không phải phi tử của cô cô, chỉ làm cô cô vui thôi không được, trong buổi thọ yến hẳn bệ hạ sẽ ở đó."

Cung Bối Nô mếu máo: "Được rồi mà."

Thục Phi ngẫm lại, dặn dò Đổng Nga: "Đổi thành một bộ y phục rách nát bị vò nhăn dúm dó đi, chuyện này liền giao cho ngươi."

Đổng Nga gật đầu, rời khỏi Nùng Hoa điện, lúc tới cửa, Thục Phi lại gọi giật nàng lại: "Đừng quên tìm được lễ vật của Đoạn Vi Oanh."

Nàng khựng lại một chút, cước bộ cũng trở nên nặng nề.

Nàng nghĩ, Oanh quý nhân vốn khó có thể dùng lẽ thường phỏng đoán, mà không phải lẽ thường cũng khó phỏng đoán, nhìn như thân mật dễ gần, kì thực lại không dễ thân cận, nếu không cần thiết thì nàng thực sự không muốn tới gần vị Oanh quý nhân thoạt nhìn nhu nhược nhất kia.

Trở lại Ngọc Lộ điện, Đổng Nga tận dụng thời cơ, tìm được cơ hội trước khi dâng hạ lễ lên, dùng một bộ y phục nũ nát tráo đổi với bộ bách hạc y của Tiêu Thiên Tuyết, nhưng dù nàng dùng hết mọi công phu cũng không tìm được manh mối lễ vật của Vi Oanh.

Ngay khi Đổng Nga tâm mệt mỏi, chuẩn bị tuỳ tiện tìm cớ thông báo kết quả công tác, lại bắt gặp Lục Chá đang bưng cái hòm thần thần bí bí đi vào.

Đổng Nga tiến lên đón: "Đây là?"

Lục Chá hạ giọng, nhỏ tiếng nói: "Là hạ lễ mà Oanh quý nhân chuẩn bị cho Thái Hậu."

Hai mắt Đổng Nga sáng lên, nhất thời vực dậy tinh thần: "Là cái gì thế?"

Lục Chá lắc đầu: "Oanh quý nhân không cho ta mở ra, nói đây là linh vật, nếu liếc nhìn thì linh khí sẽ lộ ra, mất đi hiệu quả vốn có. Nàng muốn ta từ giờ trở đi, mỗi đêm trăng đứng ngoài phòng, giơ hòm lên, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, liên tục trong chín ngày mới được."

Ánh mắt Đổng Nga đảo quanh chiếc hòm.

Nàng đi theo bên người Thái Hậu, gặp qua vô số thứ, lần đầu gặp một món hạ lễ thần bí như vậy. Bí ẩn đến thế, cũng rất phù hợp với thân phận bán tiên của vị kia. Nàng suy tư chủ ý, giây lát sau liền cười hiền lành nói: "Như vậy cũng quá vất vả rồi, không bằng để ta tới thay ngươi đi."

Lục Chá lo lắng nói: "Nhưng chủ tử đã phân phó....."

Đổng Nga tươi cười hoà ái vô hại: "Chẳng lẽ ngươi còn không yên lòng ta sao?"

Lục Chá cắn cắn môi: "Chủ tử nói, nhất định phải hai tay giơ thẳng, giơ từ khi trăng mới lên đến khi trăng lặn, không thể dừng lại, cũng không thể nhìn trộm đồ trong hòm, hơn nữa sau khi giơ lên thì giữa đường không thể đổi người."

Là rất vất vả.

Nhưng vì nghiệp lớn của chủ tử, vất vả một chút cũng không sao cả!

Đổng Nga khăng khăng khuyên: "Để ta tới đi, ta quen làm việc nặng, sẽ không mệt."

Tiểu cung nữ không chịu nổi nàng tìm mọi cách thỉnh cầu, đành gật đầu đồng ý, đưa hộp gỗ cho Đổng Nga, dặn: "Cô cô trăm ngàn lần không được mở ra xem nha."

Đổng Nga tiếp nhận hộp gỗ, dùng tư thế thực ngốc giơ cao nó giữa không trung, trong lòng hy vọng tiểu cung nữ sớm đi một chút.

Nhưng Lục Chá lại rất tận chức tận trách, cho dù công việc bị Đổng Nga đoạt lấy, cũng vẫn bướng bỉnh đứng ở chỗ này giám sát nàng. Ánh trăng chưa đi nàng chưa đi, ánh trăng không ngủ nàng không ngủ.

Cánh tay Đổng Nga giơ đến cứng đờ, đứng trong gió thu lạnh lẽo sắp đông lạnh thành kẻ ngốc, hơi động đậy một chút là tiểu công nữ bên cạnh đã khẩn trương đến hô lên --

"Cô cô, đừng để rơi."

Đổng Nga vội vàng duổi thẳng, giơ giơ, cánh tay vừa mỏi vừa nhức nhịn không được lại giật giật, bên cạnh lập tức truyền đến thanh âm quen thuộc: "Cô cô!"

"Cô cô!"

"Cô cô!!"

"Cô cô!!!"

.....Một đêm này vượt qua trong vô số tiếng "cô cô", trong lúc hoảng hốt Đổng Nga có cảm tưởng mình đang ở trong một rừng cây, trên mỗi một cành cây có một trăm con bồ câu đang đậu, tất cả đều nhằm về phía nàng mà kêu "cô cô", quả thực là một loại ô nhiễm tinh thần.

Mãi cho đến sáng sớm, dưới sự giám sát của Lục Chá, nàng không có chút cơ hội nào nhìn xem hạ lễ là cái gì.

Ánh trăng vừa biến mất, Lục Chá liền đoạt lại hòm, cười cảm tạ Đổng cô cô, sau đó vui vẻ đi rồi.

Tinh thần + thân thể song song bị tàn phá làm cho Đổng Nga mất hồn mất vía trở lại phòng mình, một đầu ngã quỵ lên giường, từ bình minh ngủ thẳng đến hoàng hôn.

Hôm sau vẫn còn đang trên giường, nàng đã bị Lục Chá lắc tỉnh.

Hai mắt Lục Chá toả sáng: "Cô cô mau dậy, đợi lát nữa còn đi nâng hòm! Trăng sắp lên rồi."

Đổng Nga hai mắt tối sầm, cảm thấy một trận tuyệt vọng: "Còn nữa hả?"

Lục Chá nghiêm túc nói: "Đương nhiên! Vì Oanh chủ tử, cũng vì ngày sinh của Thái Hậu nương nương được vui vẻ, chúng ta nâng hòm vài bữa có tính là gì! Cô cô, ngươi đi theo bên cạnh Thái Hậu lâu như vậy, phải có tính giác ngộ chứ."

Đổng Nga không hiểu sao tự dưng lại bị phê bình một phen, đành phải đi theo phía sau Lục Chá, một lần nữa khổ sở bắt đầu nhiệm vụ nâng hòm.

Nhoáng lên chín ngày ngâm mình trong gió lạnh lẽo, Đổng Nga từ thống khổ đến chết lặng, cuối cùng trở thành cái xác không hồn, giống một con rối gỗ mất đi linh hồn.

Người khác đều ở trong ổ chăn ấm áp thơm ngào ngạt ngủ, chỉ có nàng còn trong gió thu, thảm thiết giơ hai cánh tay đau nhức, một bên run một bên nghe thiếu nữ cạnh bên "cô cô cô cô."

Đổng Nga nghĩ, nếu có thể được quay trở lại, nàng nhất định sẽ không nảy sinh lòng hiếu kỳ không nên có, đi rình hạ lệ của Oanh quý nhân.

Nàng đây không xứng!

Nhưng ngay ngày thứ chín, Lục Chá bất cẩn ngủ gật, dựa vào tường nhắm mắt lại.

Đổng Nga hiếm hoi bắt được cơ hội, vội vàng buông hòm, run rẩy mở ra hộp gỗ --

Nếu có thể bởi vậy biết được hạ lễ của Oanh quý nhân, hơn nữa thành công hoán đổi thì sự cố gắng suốt chín ngày này của nàng cũng không uổng phí!

Nàng nhặt một tảng đá từ dưới đất, chuẩn bị đổi hạ lễ thành tảng đá, khiến cho Vi Oanh xấu mặt trong ngày thọ thần, cho dù bị phát hiện...thì bọn họ cũng không có cơ hội chuẩn bị hạ lễ gì khác.

Nhưng sau khi mở hộp ra, Đổng Nga ngây ngẩn cả người.

Bên trong thiên địa linh vật an tường nằm úp sấp, là.....một con rùa lớn.

Con rùa đang nằm ngủ trong hòm, trên mai rùa còn có tờ giấy: "Kẻ nhìn lén trước tiên cũng tương tự như vật này."

Trong nháy mắt Đổng Nga bị coi thành đồng loại của rùa đen bi thương buông tảng đá.

Nàng cảm thấy không cần đổi, ai có thể nghĩ đến hạ lễ của Thái Hậu dĩ nhiên là một con rùa chứ?

Má nó, chín ngày thức đêm hôm như thế được cái gì?

Hết chương 37

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK