• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quần chúng vây quanh:!!!

Ánh mắt nhìn Vi Oanh từ tôn kính chuyển sang nóng cháy hừng hực, nếu không phải Thục phi đang ở đây thì bọn hạ đã quỳ hết xuống biểu diễn màn thắp hương lễ Phật rồi.

Thời hạn của thẻ bài chỉ có mười giây, hòa thượng mập dần dần tỉnh táo lại, há to miệng kinh ngạc nhìn Vi Oanh.

Trương Thiên Sư quát mắng: "Ngươi mù à? Nàng là thần tiên hạ phàm."

Hòa thượng mập ý thức được rằng bây giờ mà phủ nhận lời mới nói thì sẽ khiến danh dự của mình mất hết, chẳng thà cứ nhận là như thế, bèn ngoảnh đầu như kẻ trộm gà mắng Trương Thiên Sư rằng: "A di đà phật, người xuất gia không nói dối, vị thí chủ này rõ ràng là Phật Thích Ca chuyển thế, Thiên Sư chớ nên ăn nói lung tung."

Sau đó, một người trong số họ cầm kiếm gỗ mun, một người cầm thiền trượng chiến đấu trong hoa viên, trong phút chốc cảnh tượng thành gà bay chó sủa, các cung nhân nháo nhào núp sau lưng Vi Oanh.

Đến cả Chung Bối Nô cũng kéo tỷ tỷ trốn sau lưng Vi Oanh, ló cái đầu nhỏ nhỏ ra, nhìn một sư một đạo đánh nhau chửi lộn, rồi vội vã rụt đầu về nói với Thục phi: "Tỷ, đừng sợ, Oanh Oanh sẽ bảo vệ chúng!"

Thục phi thở phào, vỗ vỗ ngực, nhưng rồi chợt nhận ra có điều gì sai sai, trừng mắt: "Muội nói gì?"

Cung Bối Nô: "Oanh Oanh sẽ bảo vệ chúng ta!"

Thục phi: "Ai sẽ bảo vệ chúng ta?"

Giọng Cung Bối Nô nhỏ đi, nắm chặt lấy góc áo thì thầm: "Oanh Oanh..."

"Hử?"

"Đoạn Vi Oanh!"

Vi Oanh nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại cười với nàng ta.

Cung Bối Nô ngồi chồm hổm trên mặt đất ngước khuôn mặt nhỏ xinh lên, cũng cười tươi như hoa với nàng, rồi nhanh chóng tàn lụi trong ánh mắt giận dữ của Thục phi.

Thục phi: "Ta biết ngay muội không đáng tin mà."

Vi Oanh như gà mẹ cần mẫn chăm chỉ, vươn tay ra bảo vệ đàn gà con sau lưng. Nàng bước đến trước mặt hai người đang mắng chửi nhau rồi hét lên: "Này."

Một sư một đạo quay đầu lại nhìn nàng.

Vi Oanh buông tay: "Thân kiêm nhiều chức nhưng ta không mệt đâu."

Trương Thiên Sư ngả người ra sau cảm khái: "Không hổ là ngài!"

Vi Oanh xua tay: "Các người muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, nếu không ta sẽ gọi thị vệ tới bắt người."

Trương Thiên Sư: "Vâng Chân tiên, tuân mệnh Chân tiên."

Hòa thượng mập cũng nói: "Vâng Lạt Ma, tuân mệnh Lạt Ma."

Hai người nhìn nhau một cái đầy sát khí, hẹn nhau ra ngoài đánh, rồi hùng hổ bước thẳng đi.

Vi Oanh khoanh tay, quay đầu lại liếc nhìn tỷ muội Thục phi, không biết bọn họ mời hai tên hề này từ đâu ra, đây chắc hẳn là phường giả người xuất gia tu hành đi lừa gạt.

Nàng cười cười: "Không có chuyện gì rồi."



Các cung nhân vọt lên trước, ánh mắt nóng bỏng sùng bái: "Cảm ơn nương nương."

Cung Bối Nô vẫn còn đang ngồi chồm hổm ở trên đất, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn sang. Thiếu nữ đứng ngược sáng ở dưới gốc cây, những hạt bụi li ti phát sáng chuyển động quanh người nàng, bầu trời trong xanh như được gột rửa, những đám mây trắng như tuyết xếp chồng xen nhau sau lưng nàng.

Nàng từ từ đi tới, đưa tay ra cười bảo: "Không tê chân à? Đứng dậy đi." Cung Bối Nô ngẩn ngơ đưa tay lên, muốn giữ lấy nàng nhưng kết quả là cánh tay bàn tay đưa ra được nửa đường lại bị đánh rớt thật mạnh.

Thục phi giận dữ lôi muội muội ngốc nhà mình lên, nói với Vi Oanh: "Lần này là bản cung bị hai tên giang hồ dối trá này lừa gạt, Oanh Mỹ nhân chớ để tâm, chỉ là hai tên lừa đảo mà thôi."

Vi Oanh cười ngăn bọn họ lại: "Nương Nương, không phải đã nói rồi ư, sau khi chứng minh trong sạch thì sẽ xin lỗi ta à?"

Thục phi cau hàng mày, đại để là không ngờ tới người này thật sự có gan đòi một câu xin lỗi. Cung Bối Nô xem trò vui ở bên cạnh còn thấy chuyện chưa đủ to: "Đúng thế, tỷ tỷ, hình như nàng ta đã chứng minh bản thân không phải là yêu quái đó."

Thục phi mặc kệ muội muội, cười một cách miệng nam mô bụng một bồ dao găm: "Bổn cung từng nói lời như thế à?"

Vi Oanh còn chưa cất tiếng thì Cung Bối Nô đã nói trước: "Đúng vậy đúng vậy, tỷ tỷ, tỷ từng nói rồi." nàng ta vỗ ngực, khẳng định chắc nịch: "Muội nhớ rất rõ ràng, trí nhớ muội tốt lắm."

Thục phi:...

Vi Oanh cười.

Thục phi chú ý đến ánh mắt của các cung nhân xung quanh, đỏ mặt không cam tâm tình nguyện nói lời xin lỗi với Vi Oanh, rồi lôi Cung Bối Nô nhanh chóng bỏ đi.

Vi Oanh dựa vào cái cây, khoanh tay nhìn bọn họ rời đi.

Một đoàn người đi qua trước mặt nàng, nàng cũng vỗ vỗ tay chuẩn bị đi, thì có một cung nữ cao to quay lại tìm nàng.

Vi Oanh nhận ra người này, cung nữ cầm roi hành hình ngày hôm ấy, hẳn là tâm phúc của Thục phi.

Cung nữ kia lo lắng chắp tay lại: "Oanh Mỹ nhân, ngày hôm đó, chuyện hôm đó..."

Vi Oanh cười nói: "Ta không để ý đâu."

Cung nữ kia thở phải nghẹ nhõm, mấy ngày hôm nay nàng ta rất sợ bán tiên vẫn còn nhớ chuyện hành hình ngày hôm ấy, rồi sẽ ghi thù mà vẽ bùa nguyền rủa bà ta, nghe xong lời của hòa thượng mập thì bà ta càng sợ hơn, động phải Lạt Ma, là tội lớn đó!

"Hu hu" bà ta suýt chút nữa đã quỳ bái ngay dưới chân của Vi Oanh: "Người thật sự là đại nhân đại lượng mà, sau này ta nhất định thắp hương cho người mỗi ngày."

Vi Oanh: "... Cái này thì không cần đâu."

Nhưng được cung nữ kia nhắc như thế, nàng đột nhiên nhớ tới trong phòng còn có một cái bàn thờ, vốn là đêm nào cũng cúng máy hút Âu khí, bây giờ đã lâu không dùng tới, lúc về không biết là có phủ bụi rồi hay không nữa. Chắc là phải vứt bàn thờ đi rồi.

Cái nóng mất dần, trời ngày càng mát hơn. Hoàng đế dẫn các tần phi rời khỏi sơn trang nghỉ mát, quay về hoàng cung.

Lần này, Vi Oanh muốn lên xe ngựa lớn như thường lệ, nhưng lại bị Phúc Thọ ngăn lại, dẫn tới chiếc xe ngựa khung đỏ ở trước mặt: "Nương nương, người ngồi ở đây."

Vi Oanh mở cửa xe ra, Vân Thiều đã ngồi bên trong, quay đầu nhìn nàng cười.

Bánh xe chầm chậm chuyển động, đoàn xe bắt đầu đi về phía Thịnh Kinh. Tấm ván gỗ dưới chân Vi Oanh khẽ rung lên, nàng chỉ đành khom người bước vào thùng xe, ngồi ở chỗ đối diện Hoàng đế.

Vân Thiều lấy bàn bánh ngọt đã được chuẩn bị từ lâu ở trong ngăn kéo ra, với một đĩa nho ướp lạnh bóng mượt, đặt ở chính giữa bàn. Nàng ấy cầm một quả nho ướp lạnh lên, chầm chậm lột vỏ ra, để lộ phần thịt trong suốt như pha lê.

"Ăn không?"

Vi Oanh lắc đầu, ngả người ra đằng sau, dựa lên tấm nệm mềm mại, nhìn đờ đẫn vào tấm mành rèm tua rua lắc lư khi cỗ xe di chuyển, ánh mắt nàng trống rỗng.

Vân Thiều cầm quả nhỏ trong tay, ngước mắt lên nhìn nàng: "Ngọt lắm, không ăn sao?"

Vi Oanh: "Bệ hạ tự ăn đi."

Vân Thiều cụp mắt xuống, ăn không biết vị mà nhét quả nho vào trong miệng, nhai hai cái rồi cầm khăn tay lên lau sạch nước dính trên ngón tay. Lát sau nàng ấy lại nhìn về phía thiếu nữ: "Thật sự không ăn à? Ngọt lắm."

Vi Oanh bất đắc dĩ rời tầm nhìn tấm mành tua rua sang nhìn Hoàng đế, cứ cảm thấy mình mà không ăn là sẽ có mấy kiểu câu hỏi, "nàng ăn chưa", "có ăn không", "không ăn à" như thế này không ngừng.

Mặt Vân Thiều nóng lên, cúi đầu cẩn thận chọn từng quả nho tròn trịa to béo nhất, rồi bóc tách cận thận ra phần thịt trong veo. Vi Oanh quay mặt đi, Vân Thiều nhân cơ hội nhích tới, ngồi ở bên cạnh nàng, rồi đút nho vào trong miệng nàng.

Vi Oanh cắn nho, nghĩ thầm, quả đúng là rất ngọt.

Vân Thiều tiếp tục bóc vỏ nho, vừa khẽ khàng nói: "Ngày trước cạnh nhà có một giàn nho, ban đầu là trồng hoa hồng thơm, sau đó thì trồng nho tím, màu sắc rất đậm. Lúc ấy lão sư sẽ hái một chùm nho từ trên giàn xuống rồi rửa sạch bằng nước trong hồ nước bên cạnh, dưới giàn nho có kê một cái bàn, trên bàn có một đĩa nho, một bình rượu."

Nàng ấy cười bảo: "Nho hồi ấy ngọt hơn giờ."

Vi Oanh lại được đút cho quả nho khác vào miệng, vừa nhai một cách thờ ơ vừa nghe nàng ấy nói chuyện cũ.

Ký ức của quá khứ như hiện rõ ra trước mặt nàng ấy, Vân Thiều có thể kể từng chi tiết, bao gồm cả ánh mặt trời rọi qua những kẽ hở trên giàn nho, người con gái dựa vào ghế tre, ánh mặt trời lốm đốm trên người. Nàng cúi đầu bóc vỏ nho màu tím sậm, đầu ngón tay trắng nõn còn dính chút ẩm ướt.

Vân Thiều nhắm mắt lại, thoáng dừng một chút rồi mới chậm nói: "Tháng giêng tuyết rơi, tháng hai nổi gió, tháng ba nho leo giàn, tháng tư phải tưới nước, đến tháng năm là bẻ ngọn bấm râu, tháng sáu phun thuốc, tháng bảy bón thúc, đến khi giàn nho đã chín thì lại trở nên bận rộn." Nàng ấy bóc vỏ nho xong, ánh mắt liếc nhìn phần thịt quả long lanh trên đầu ngón tay, khẽ nói: "Vất vả cả bốn mùa, chỉ để nhìn thấy nó."

Vi Oanh nghiêng đầu, ngậm lấy quả nho trong tay nàng ấy một hơi nhai sạch, rồi không nhịn được cười bảo: "Rồi ăn mất nó luôn?"



Đầu ngón tay Vân Thiều khẽ run.

...

Đoàn xe kéo ùn ùn cuồn cuộn đánh vào hoàng cung.

Hoàng đế xuống xe trước, dẫm lên mặt đất rồi đưa tay về phía Vi Oanh ở trên xe.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Vi Oanh chỉ có thể nắm lấy tay nàng ấy, rồi nhảy xuống xe ngựa, sau nó lại nhanh chóng vùng tay ra, lúc nàng đang định nhảy lên xe của Tiêu Thiên Tuyết thì lại bị Hoàng đế nắm tay áo lại.

Nàng quay đầu, trợn đôi mắt xinh đẹp: "Bệ hạ?"

Vân Thiều khẽ bật cười, rồi nhỏ giọng bảo: "Cả đường đi vất vả rồi, điện Dưỡng Tâm ở ngay phía trước, chi bằng nàng vào nghỉ ngơi một chút đi."

Nói rồi nàng ấy khẽ kéo tay áo của Vi Oanh, đưa nàng bước vào bên trong, còn về phần các phi tần khác đều được đưa về tẩm cung của mình.

Vi Oanh đi theo sau lưng Vân Thiều, thở than chấp nhận số phận đi cùng nàng ấy.

Kể từ sau đêm giao thừa, Hoàng đế đã bắt đầu trắng trợn, trắng trợn lợi dụng đặc quyền của Hoàng đế, làm những chuyện mà bản thân muốn, gần gũi với những người mà mình muốn gần gũi.

"Oanh Oanh..." Tiêu Thiên Tuyết kêu lên ở đằng sau.

Vi Oanh quay đầu lại theo tiếng gọi, lệ nóng quanh tròng: "Thiên Tuyết..."

Hai người nhìn nhau bịn rịn, hệt như một đôi uyên ương số khổ bị chia rẽ vậy, mãi đến khi Tiêu Thiên Tuyết vẫy tay vui vẻ nói: "Muội về điện Ngọc Lộ trước đây, tỷ cứ hầu hạ bệ hạ cho tốt nhé!"

Vừa dứt lời nàng ta liền quay đi không ngoảnh lại.

Vi Oanh tiếp tục thở dài, nàng bước vào cửa cung, trông thấy bóng lưng Hoanhg đế đột nhiên căng cứng thì cũng dừng bước, tò mò ngó vào trong xem.

Ngồi ở trên chiếc ghế bành bằng gỗ đàn hương là một người phụ nữ vận y phục màu trắng mà nàng chưa từng trông thấy bao giờ.

Người phụ nữ ấy mắt sâu mũi cao, có dáng vẻ của phụ nữ người Hồ, trên cổ tay có đeo chuỗi phật châu. Từ cái nhìn đầu tiên nàng đã nhận ra người phụ nữ này, liền vô thức nhìn về phía Hoàng đế. Phải nói là, tuy Hoàng đế rất chó má nhưng tướng mạo lại được thừa hưởng những ưu điểm của phụ mẫu, ánh mắt đôi mày rất sâu, đậm chất ngoại tộc, lúc cụp mắt xuống thì lại có sự dịu dàng uyển chuyển của người Đại Thịnh, có thể nói là tuyệt sắc.

Vân Thiều đứng ở cửa cung, nàng ấy buông tay áo Vi Oanh ra, đi đến trước mắt người phụ nữ kia rồi hành lễ: "Thỉnh an Mẫu hậu."

Vi Oanh cũng nước tới bái kiến vị Tây Thái hậu mới gặp lần đầu này, mẹ ruột của Hoàng đế.

Tây Thái hậu gật đầu, ánh mắt rơi xuống trên người Vi Oanh, lạnh nhạt liếc nhìn nàng rồi lại nhìn về phía Hoàng đế.

Vân Thiều dâng một ly trà, hỏi rằng: "Không phải Mẫu hậu đang ở Phật Đường chuyên tâm lễ Phật sao?"

Thái hậu không nhận ly trà: "Mấy năm nay Phật đường không tu sửa nên đã đổ nát rồi, phải tu sửa một phen, sao bệ hạ lại gạch bỏ cái sổ con đó?"

Cơ thể Vân Thiều cứng đờ, lát sau liền khẽ đặt tách trà xuống bàn, bảo: "Đông Nam nạn lụt, bách tính thì lại tha hương cầu thực, trong cung không nên xây dựng rầm rộ gì."

Thái hậu cười, dịu dàng nói: "Bệ hạ lại lấy chính sự trong triều ra để qua loa tắc trách với ai gia, năm nào cũng có lũ lụt, nhưng trước giờ lại chưa từng thấy Tiên đế không tu sửa Phật đường bao giờ."

Hoàng đế giữ im lặng, đứng im.

Thái hậu nói tiếp: "Ai gia không tổ chức yến tiệc sinh thần, chỉ muốn yên ổn thờ Phật, đến mong ước này mà bệ hạ cũng không cho ư?"

Hoàng đế vẫn giữ cái biểu cảm "ta không nghe, ta không nghe".

Thái hậu nheo mắt: "Bệ hạ, không sửa Phật đường ư?"

Hoàng đế nghiêng đầu, nhìn Vi Oanh mà không để lại dấu vết, sau đó mím môi kiên định đáp: "Không sửa."

Thái hậu tức giận tới độ phất tay áo bỏ đi.

Vi Oanh đứng nhìn một lúc, thấy Hoàng đế không nói gì bèn ngập ngừng hỏi: "Vậy ta đi trước nhé?"

Nàng xua xua tay, phóng chạy mau lẹ như chú chim tước, lúc Vân Thiều quay đầu lại thì chỉ còn thoáng trông thấy vạt váy nhàn nhạt ở cửa.

Trong điện Ngọc Lộ, Hiền phi đã chuẩn bị một bàn bánh ngọt đồ ngon từ lâu.

Tiêu Thiên Tuyết bốc bánh đậu đỏ lên ăn, trông thấy nàng thì hơi giật mình: "Oanh Oanh, hai người nhanh như thế à?"

Hiền phi vừa kinh ngạc vừa thất thần: "Nhanh như thế, hai người chưa làm cái gì hết à?"

Vi Oanh nhăn mày: "Làm?"

Hiền phi ngẩn ngơ một lát rồi mỉm cười bước tới, nắm lấy tay nàng: "Làm... làm chút chuyện phân ưu giúp bệ hạ đó, Oanh Oanh à, sao muội lại gầy đi rồi? Ai bắt nạt muội thế?"

Tiêu Thiên Tuyết cáo trạng với Hiền phi: "Đám người Cung Tiệp dư luôn tới quấy rầy chúng ta, còn cầm roi diệt uy muốn đánh chúng ta nữa!"

Hiền phi sợ đến độ tái xanh mặt mày, bèn vội hỏi: "Vậy, vậy hai người?"



Vi Oanh vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta trấn an: "Không sao, không có chuyện gì lớn cả, chúng ta không ta không sao."

Hiền phi thậm chí còn muốn vạch váy của nàng ra ngay tại chỗ, nức nở bảo: "Sao lại không sao chứ, ấy là roi diệt uy đó, đau lắm, nếu sớm biết thế thì đã không để các người đi rồi. Ô, nếu sớm biết..."

Vi Oanh: "Nương nương, chúng ta không sao."

Tiêu Thiên Tuyết nuốt hết cái bánh rồi nói tiếp: "Nói ra chắc người không tin, nhưng bọn ta thật sự không sao."

Vi Oanh: "Giải thích thì lằng nhằng lắm, hay là ngồi xuống rồi từ từ nói."

Nàng kéo Hiền phi còn đang bàng hoàng cùng ngồi xuống, rồi bưng ly trà lên, chuẩn bị từ từ kể lại hành trình đến sơn trang nghỉ mát lần này. Kể đến chuyện Cung Bối Nô bị quất roi, Hiền phi liền "phì" cười một tiếng, rồi nhanh chóng che miệng lại cười trộm.

Vi Oanh mỉm cười, để cho nàng ấy chút thời gian cười, lúc đang định nói tiếp thì có người tới ghé thăm.

Người tới là thị nữ của bên người của Qúy phi, cúi đầu nói rằng Qúy phi muốn mời Vi Oanh tới gặp mặt ở điện Bảo Vân.

Vi Oanh khó xử liếc nhìn Hiền phi: "Nương nương, ta sang bên đó trước nhé?"

Hiền phi cắn môi: "Nhưng mà, Oanh Oanh còn chưa kể hết mà." Nàng ta khẽ khàng nói: "Chẳng lẽ không phải là ta tới trước à?"

Bầu không khí im lặng kỳ quặc lại càng khiến thị nữ kia cúi đầu thấp hơn.

Vi Oanh ngẫm nghĩ rồi nói: "Phiền ngươi về nói lại với Quý phi nương nương, ta sẽ đến sau."

Thị nữ hành lễ với các nàng, đáp lời "vâng" rồi quay về cung Bảo Vân.

Thế là Vi Oanh tính truyện dài kể ngắn, nói nhanh chuyện về sơn trang nghỉ mát cho Hiền phi, rồi tiếp tục chạy sô tới cung Bảo Vân tụ họp với Quý phi.

Nàng nháp một ngụm trà cho ấm giọng, chưa kịp nói gì thì lại bị người tới ghé thăm cắt ngang.

Lần này là thị nữ của Lệ Tần, tiểu thị nữ không dám ngẩng đầu, nơm nớp lo sợ nói: "Nương Nương, Nương nương đã chuẩn bị tiệc rượu xong, mời Oanh Mỹ nhân tới dùng cơm tẩy trần."

Vi Oanh liếc nhìn Hiền phi, ho khan một tiếng rồi nói với nàng ta: "Chốc nữa ta lại đến, xin nương nương chờ chút."

Tiêu Thiên Tuyết giơ ngón tay lên: "Xếp thứ ba nha!"

Vi Oanh:...

Bầu không khí như bị đông lạnh, tiểu cung nữa nhận ra có điều kỳ lạ nên vội vã chuồn đi.

Vi Oanh cố gắng làm dịu bầu không khí, cười nói với Hiền phi rằng: "Tỷ muội trong cung nhiệt tình quá, à đúng rồi, mới nãy nói đến Cung Tiệp dư bị thương nhỉ? Sau đấy ta và Thiên Tuyết đi thăm Tiệp dư, kết quả..." câu chuyện lại bị cắt ngang.

Vi Oanh vô cùng bất lực, nàng nhận ra ma ma ở trước mặt: "Hoàng hậu bày tiệc cho ta?"

Ma ma khen: "Nương Nương quả nhiên liệu sự như thần!"

Tiêu Thiên Tuyết xòe tay ra: "Thứ tư nha! Oanh Oanh tỷ đừng chốc lát nữa đi, chốc lát nữa là tối rồi."

Vi Oanh xoa vuốt ấn đường. Lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự mệt mỏi.

Hết chương 56

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK