Tin tức ngày hôm qua còn nói Hà gia và Ân gia cường cường liên thủ, sắp trở thành thông gia. Hôm nay người liền mất tích, hay là giam lỏng?
Quần chúng ăn dưa đều suy đoán, nhưng chỉ số thông minh của họ không đủ dùng, hay là thủ pháp lăng xê hiện tại là thế?
Không đợi mọi người làm rõ các tin đồn bịa đặt. Bọn họ đã tra ra người bịa đặt, bắt ép người đó phải chịu trừng phạt theo pháp luật.
Quần chúng ăn dưa:???
Nói thì dưa hào môn năm nay thật hăng hái, biến đổi bất ngờ, lên xuống phập phồng. Hơn nữa mỗi lần đều có quan hệ với Hà Hoan, quả thực là kẻ huỷ diệt hào môn.
—【 Cược một sợi lông mũi, tuyệt đối là đoàn phim đang lăng xê. Ngồi chờ Tưởng Tân Thiên thu hồi lệnh truyền, cũng dám tạo nồi cho Ân gia. 】
—【 Ngồi chờ vả mặt Hà gia, tên cặn bã Hà Huân lại đùa chết mình rồi. 】
—【 Tưởng đạo sẽ không bao giờ bịa đặt, Hà Hoan khẳng định là đã xảy ra chuyện. Hy vọng hết thảy đều bình an. 】
Lúc này, trên mạng đột nhiên có một tài khoản mang V chứng thực —— Tề Bằng - người đại diện của Hà Hoan —— đăng một bài viết than thở khóc lóc xin giúp đỡ.
"Hà Hoan nhà tôi rất đáng thương, quay phim gặp phải thú dị hình bạo động, người khác đều an toàn trở về đế đô, em ấy lại bị phần tử phản động bắt cóc. Thật vất vả được quân đội cứu về, vừa xuống trạm không gian đã bị Hà Huân lừa về nhà, sau đó liền không liên hệ được.
Mọi người đều biết vì gia tộc Gibbs, Hà gia đã quyết liệt với Hà Hoan, sau khi Hà Huân lừa em ấy về nhà, lập tức liền truyền ra tin hôn ước.
Sau khi Hà Hoan bị đuổi khỏi Hà gia, không xu dính túi, hằng ngày đều là tôi tiếp tế cho em ấy, ngay cả chai nước cũng luyến tiếc mua.
Hà gia cố ý không cho Hà Hoan đóng phim, bắt em ấy gánh tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, mục đích này không cần nói cũng biết.
Tôi biết đối phương có quyền có thế, nhưng tôi làm người duy nhất để Hà Hoan có thể dựa vào, có trách nhiệm và nghĩa vụ đứng ra lên tiếng ủng hộ cho em ấy.
Tôi tuyệt đối không sợ quyền quý lòng dạ hiểm độc các người, mau trả Hà Hoan lại cho tôi!"
Bài viết xin giúp đỡ của Tề Bằng, lập tức bị các thành viên trong đoàn phim chuyển phát.
Tưởng Tân Thiên V: Mong Hà gia sớm ngày trả lại Semir cho tôi. @Tề Bằng - người đại diện của Hà Hoan V: Hà Hoan nhà tôi....
Đạo diễn Cao Kim Duyệt V: @Hà Hoan, cậu đã nói sẽ làm bánh quy cho tôi rồi, cậu đừng đổi ý nhé! @Tề Bằng - người đại diện của Hà Hoan: Hà Hoan nhà tôi....
Nicolia V: @Hà Hoan, phối hợp vai diễn giữa chúng ta còn chưa bắt đầu đâu, cậu hãy mau trở lại.
......
Theo sau đó, Nghiêm Đình Vân cũng đăng một bài viết, lại tiếp thêm lửa cho sự kiện lần này:
Nghiêm Đình Vân V: @Hà Hoan, tôi sẽ tới đón em về nhà.
—【 Trời ạ, Nghiêm Đình Vân thật khí phách, anh ấy nói chính là điều mà tôi nghĩ đến sao? 】
—【 Về nhà? Về nhà ai mới được? Hai người bọn họ đang ở bên nhau sao? 】
—【 Từ diễn thành thật? Bernie và Semir BE trong tiểu thuyết, hiện thực phát đường, a a a quả thực là ước mơ của tôi! 】
......
Hà gia.
Một cái ly hung hăng nện vào bể cá, pha lê bị đập nứt, nước biển tanh mặn bắn tung toé hơn nửa phòng khách, cá biển trân quý giãy đành đạch trên sàn.
"Cút! Đều là chủ ý mày nghĩ ra!" Hà Huân lại ném một cái gạt tàn thuốc qua.
Sở Mỹ Huyên sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau, một chân đạp lên cá biển trơn trượt, lập tức ngã chổng vó: "A a a......"
Một ngã này làm tóc bà ta rũ rượi, ướt hơn nửa người, chật vật như bước ra từ trong ao.
Một chân Hà Huân đá vào eo bà ta, dùng hết sức lực: "Nếu không phải mày...... Đều là mày sai!"
8000 vạn, ông ta hiện tại ngay cả 800 vạn cũng không lấy ra được!
Ân Phụng lúc trước còn nói sẽ giúp ông ta ngăn chặn ngôn luận trên mạng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện Hà Hoan mất tích lên men.
Hiện tại không chỉ không ký hợp đồng, điện thoại cũng bị kéo đen!
"Ba ba!" Hà Cẩm vội vàng đỡ Sở Mỹ Huyên: "Sao ba lại đánh mẹ, bà ấy cũng là vì tốt cho......"
"Cút! Mày cũng cút cho tao!" Hà Huân nổi trận lôi đình, mấy ngày gần đây xảy ra chuyện, tựa như đổ thêm thùng dầu vào tình trạng nước sôi lửa bỏng của Hà gia.
Từ ngày nháo với gia tộc Gibbs, hạng mục ở tinh cầu El liền lâm vào cục diện bế tắc, người và tiền quăng vào đó không chỉ không rút ra được, còn cần phải tiêu tiền để tiếp tục duy trì.
Hạng mục đã tiến hành tới 90 mấy phần trăm, Hà Huân không thể dừng tay được.
Nhưng đi nhờ cậy quan hệ ở khắp nơi, cũng không có chút tiến triển nào.
Ngay lúc ông ta cho rằng Hà gia sắp phải chìm nổi với hạng mục này, Ân Phụng đột nhiên yêu cầu gặp mặt, dùng Hà Hoan làm điều kiện trao đổi hợp tác.
Yêu cầu này, làm Hà Huân thấy được hy vọng.
Nhưng Hà Hoan vẫn luôn đóng phim ở Ksburg, nghe nói ít nhất một năm sau mới có thể trở về. Đến lúc đó, cũng không biết là quang cảnh gì, Hà gia ngay cả chờ ba tháng cũng không chờ nổi.
Hà Huân lo âu đến mức cuộc sống hàng ngày khó an, nghĩ hết biện pháp cũng không biết làm thế nào bắt Hà Hoan trở về.
Cục diện lại lâm vào tình trạng gian nan.
Nhưng mọi chuyện luôn tràn ngập kịch tính, tựa như ông trời thật sự chiếu cố Hà gia.
Thú dị hình bạo động ở Ksburg, toàn thể đoàn phim 《 Kho tinh trấn biến mất 》 quay về đế đô.
Sở Mỹ Huyên luôn chú ý tin tức về đoàn phim, nghe được Hà Hoan không về cùng đoàn phim, nghĩ ra biện pháp đến trạm không gian đón người.
Tất cả đều phát triển rất thuận lợi.
Hà Hoan dễ dàng cắn câu, ở dưới tình huống không ai phát giác đưa y đến tay Ân Phụng.
Nhưng vì sao cục diện lại phát triển thành dạng này?
Tiền vi phạm hợp đồng là thứ gì? Hợp đồng đâu? Nói là liên hôn cũng bị Ân gia phủ nhận ngày hôm sau.....
"Chồng à, lúc trước là anh quyết định muốn đưa Hà Hoan cho Ân gia, dựa vào đâu mà trách em......" Sở Mỹ Huyên rất khó chịu, bà ta bị đá không thẳng nổi eo, còn làm chân bị thương.
"Cút! Cút cho tao!" Hà Huân lại nhấc chân đạp, lần này là đá vào đùi Hà Cẩm: "Ngay từ đầu chính là mày khua môi múa mép ở sau lưng, một hai phải quấy nhiễu tình yêu giữa Hà Hoan và Sedland, làm Sedland khinh thường Hà Hoan......"
Vừa nói xong câu đó, Hà Huân nháy mắt dừng lại, tất cả chuyện xảy ra trong nhà ông ta đều biết, Hà Hoan bị ngược đãi ông ta cũng biết.
Ông ta là gia chủ trong nhà, phải nhọc lòng vì gia tộc, nhọc lòng vì công ty, làm gì còn tinh lực đi bận tâm ý tưởng của Hà Hoan......
Omega mẫn cảm yếu ớt, căn bản là một thứ phiền toái.
Còn may Hà Hoan vẫn luôn ngoan ngoãn, không ồn không nháo...... Hà Huân đương nhiên mà hưởng thụ Hà Hoan thuận theo nghe lời.
Nhưng, có phải là sai ở nơi nào rồi không? Hà Huân hơi chút hoài nghi, liền nhanh chóng phủ định, nghĩ như vậy chẳng phải là đang phủ nhận chính mình sao!
Ông ta không sai! Ông ta sinh ra Hà Hoan, nuôi dưỡng y, cho y sinh hoạt trong điều kiện tốt nhất.
Hà Hoan hy sinh một chút vì Hà Gia không được sao?
Đối tượng liên hôn an bài cho y đều là thanh niên tài tuấn ưu tú nhất, gả qua chẳng khác nào hưởng phúc.
Loại chuyện tốt này có bao nhiêu omega cầu mà còn không được, Hà Hoan còn bất mãn cái gì?!
Hà Huân che lại lồng ngực đang nhảy lên kịch liệt, hai mắt đỏ bừng, thở hồng hộc, cả người tựa như một con trâu đang tức giận.
Nhưng thân hình run rẩy của ông ta, lại biểu hiện ông ta tùy thời đều có khả năng té xỉu.
Hà Cẩm bị Hà Huân doạ sợ tới mức nuốt nước miếng, nhưng tình huống hiện tại của Hà Huân thật sự là không tốt, cậu ta đành phải liều mình tiến lên: "Ba ba...... Ba có ổn không, con đi lấy thuốc cho ba nhé?"
"Cút! Tao uống thuốc? Mày đang trù ẻo tao chết sớm đúng không?!" Hà Huân oán hận trừng Hà Cẩm, ngực đau đớn làm ngũ quan ông ta cũng vặn vẹo theo.
"Con không có, con chỉ là lo lắng cho ba ba!" Hà Cẩm lớn tiếng phản bác, cậu ta chưa bao giờ bị Hà Huân mắng như vậy, ủy khuất đến mức đôi mắt đỏ lên: "Ba, ba bình tĩnh một chút!"
Cũng không biết có phải là hai chữ "Bình tĩnh" thật sự chui vào lỗ tai Hà Huân hay không, ông ta đột nhiên ngẩn người, tầm mắt thẳng tắp mà dừng trên người Hà Cẩm.
Hà Cẩm bị ông ta nhìn đến mức rùng mình một cái: "Ba, ba làm sao vậy?"
Hà Huân bỗng nhiên bình tĩnh lại, ngay cả khí thế bạo lực cũng đã biến mất không ít.
Hà Cẩm hơi thở phào, cho rằng ông ta rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, thừa dịp này này mà vội vàng đỡ Sở Mỹ Huyên ngồi xuống ghế sô pha.
"Ba, trước tiên phải bình tĩnh đã, chúng ta cùng nghĩ biện pháp, con......"
"Tiểu Cẩm." Vẻ mặt Hà Huân ôn hoà nhìn Hà Cẩm, tựa như cầu vồng đột nhiên xuất hiện trong bão táp: "Con là bé ngoan của ba ba đúng không?"
Hà Cẩm lấy lòng cười: "Vâng ạ, con nghe lời ba ba nhất......"
"Vậy con cũng đến chỗ Ân Phụng được không, con thông minh hơn Hà Hoan, lại xinh đẹp hơn nó, nhất định có thể khuyên bảo Ân Phụng ký hợp đồng!" Hà Huân càng nói, tươi cười càng thêm hiền lành, tựa như đang dò hỏi con trai buổi tối hôm nay muốn ăn cái gì.
Tươi cười của Hà Cẩm đọng lại trên mặt, ngũ quan run rẩy, trông rất khó coi: "Ba...... Ba đang nói cái gì vậy, con vừa mới thành niên...... Hơn nữa ba không phải là đã đáp ứng con, để con tự lựa chọn đối tượng liên hôn của mình mà?"
"Tiểu Cẩm, con rất rõ tình huống hiện tại của Hà gia, nếu không có Hà gia, con còn có thể liên hôn với ai?" Hà Huân nhếch miệng cười to, thậm chí còn có thể nhìn thấy lợi: "Con là bé ngoan của ba ba, không muốn ba ba ngồi tù đúng không?"
"Nếu không có Hà gia, con ngay cả cái gì cũng không phải."
Hà Cẩm run rẩy, hàm răng đập vào nhau, phát ra tiếng "cầm cập".
Sở Mỹ Huyên vội vàng đứng lên chắn Hà Cẩm ở sau người: "Hà Huân! Sao ông có thể đưa Tiểu Cẩm đến tay Ân Phụng, ông điên rồi sao?!"
Sắc mặt Hà Huân lạnh lùng, ánh mắt không có cảm tình mà nhìn bà ta: "Tiểu Hoan có thể, vì sao Tiểu Cẩm không thể? Bọn họ đều là con trai tôi, vốn sinh ra vì Hà gia, chết vì Hà gia, bằng không sinh bọn nó ra làm gì? Tự nhiên hưởng phúc sao?!"
"Bà thấy Tiểu Hoan rất nghe lời không, Tiểu Cẩm cũng không thể tùy hứng như vậy."
Hà Cẩm co rúm lại, tránh sau người Sở Mỹ Huyên, trên mặt đều là sợ hãi: "Mẹ, con không muốn đến Ân gia, không đi......"
Sở Mỹ Huyên che chở cho con trai mình, dị thường kiên quyết: "Hà Huân, trừ phi tôi chết, tuyệt đối sẽ không để Tiểu Cẩm đến Ân gia! Ân Phụng là dạng người gì ông còn không rõ sao? Tiểu Cẩm sẽ chết mất!"
Hà Huân bị thanh âm sắc nhọn của bà ta làm cho ồn ào đau não, hai ba bước liền đi đến trước mặt Sở Mỹ Huyên.
Omega sống trong nhung lụa hàng năm sao có thể là đối thủ của alpha, Hà Huân túm cánh tay Sở Mỹ Huyên, trực tiếp ném bà ta xuống sàn.
Sở Mỹ Huyên bị pha lê đâm vào người, đau đến mức không ngừng kêu thảm thiết, trong căn biệt thự đều là tiếng kêu thê lương thảm thiết của bà ta.
Máu tươi nhiễm đỏ nửa người bà ta.
Hà Cẩm muốn đi xem Sở Mỹ Huyên, vừa bước được nửa bước, cánh tay liền bị Hà Huân kéo lấy.
"Ba ba! Mẹ bị thương rồi!"
Hà Huân nhìn một màn lộn xộn trước mắt, cảm thấy phiền đến mức như muốn giết người, ngữ khí lạnh lẽo tựa như sát thủ không có nhân tính: "Tao mới sắp chết! Hà gia sắp xong rồi! Sao mày không nghĩ đến tao? Mày và mẹ mày quá ích kỷ!"
Hà Cẩm sợ hãi nhìn ông ta, sợ tới mức nước mắt không ngừng chảy.
Đế đô không còn gia tộc nào quyền thế hơn Ân gia, hạng mục El chính là cái động không đáy, bao nhiêu người trốn cũng không kịp.
Alpha vừa có tiền lại vừa trẻ tuổi không có mấy người, cũng chỉ có nhị thế tổ* như Ân Phụng mới nguyện ý bỏ tiền vì sắc đẹp......
(*nhị thế tổ: con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp)
Bằng không chính là những alpha đầu trọc vừa già vừa xấu lại có đam mê đặc thù, hoặc là...... Làm tình nhân cho người khác......
"Ba ba, con sẽ gả, con nghĩ lại rồi......" Hà Cẩm rụt rụt vai, rũ đầu không dám nhìn ông ta.
Cậu ta tính toán có lệ Hà Huân trước, sau đó tìm một cơ hội để trốn thoát.
Hà Huân liếc mắt một cái liền nhìn thấu tính toán của cậu ta: "Không có người nào thích hợp hơn Ân Phụng đâu. Mày muốn làm tình nhân? A...... Tao tuyệt đối sẽ không để mày làm ra chuyện mất mặt như làm tình nhân đâu!"
"Buông con ra......" Hà Cẩm sợ tới mức da đầu tê dại, Hà Huân điên rồi.
Hà Huân dùng sức túm chặt hai tay Hà Cẩm, ý đồ tìm đồ vật che lại cái miệng đang gọi bậy của cậu ta.
Sở Mỹ Huyên đỡ sô pha đứng lên, há mồm hung hăng cắn vào mu bàn tay Hà Huân.
"Các người......" Nghiêm Đình Vân mang theo người vọt vào Hà gia, vừa lúc thấy một màn hỗn loạn như vậy.
Gã có ấn chuông cửa, hơn nửa ngày không có ai ra mở cửa, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào trong nhà, đành phải dẫn người xông vào.
Hà Huân bị khiếp sợ, đau đớn trên tay làm ông ta theo bản năng trở tay tát Sở Mỹ Huyên một cái.
Sở Mỹ Huyên lại hét thảm một tiếng, té lăn trên đất, đầu đụng vào chỗ ngoặt trên tường, máu loãng chảy dọc theo khuôn mặt bà ta.
Bà ta cảm thấy trên mặt có một chất lỏng ấm áp không giống bình thường, run rẩy đưa sờ lên, là máu đỏ tươi chói mắt.
"A a a a......"
Hà Huân không rảnh lo sợ, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Việc xấu trong nhà chật vật hỗn loạn như vậy lại bị người ngoài thấy......
Cố ý cho người hầu nghỉ, khoá cửa kín mít, thế mà vẫn bị người đánh vỡ......
Một trận gió lạnh thổi qua, Hà Huân nhanh chóng hoàn hồn, hung thần ác sát mà hô to: "Cút đi! Ai cho các người quyền xông vào nhà dân?! Tôi muốn báo nguy, tôi muốn kiện mấy người! Cút ra ngoài cho tôi!"
Nghiêm Đình Vân lại rất bình tĩnh: "Hà tiên sinh, tôi tới để đàm phán với ông, ông và người nhà của ông có thể đi thu dọn đồ một chút."
Hà Huân cảnh giác nhìn chằm chằm gã: "Đàm phán chuyện gì?"
Ông ta nói xong, quay đầu quát Hà Cẩm: "Còn đứng đây làm gì, còn không mau mang mẹ mày đi!"
Đi theo sau Nghiêm Đình Vân là năm người, ba bảo an, hai luật sư.
Gã giới thiệu đơn giản với Hà Huân, tùy tiện tìm một vị trí sạch sẽ ngồi xuống, tư thái vừa tùy ý lại tràn ngập khí thế: "Là chuyện về Hà Hoan."
Hà Huân cười lạnh một tiếng, tháo cà vạt, ngồi xuống đối diện gã.
Một mặt mất mặt nhất đã bị tiểu bối như Nghiêm Đình Vân thấy, ông ta dứt khoát bất chấp tất cả.
"Mấy người các cậu cũng thật khôi hài, một đám lúc trước muốn từ hôn Hà Hoan, hiện tại lại mặt dày cầu hợp lại."
Nghiêm Đình Vân nâng mí mắt: "Tôi tới đây không phải để cãi nhau với ông, tôi đã tìm người điều tra hạng mục ở tinh cầu El, các người dẫm không ít mảnh đất màu xám, còn có lúc ông hợp tác với gia tộc Gibbs, làm một ít chuyện đen tối......"
"Cậu!" Hà Huân bỗng nhiên đứng lên chỉ vào Nghiêm Đình Vân, hận không thể giết gã. Nhưng ánh mắt chạm vào ba bảo an hung hãn chắc nịch, lại không nói nên lời tàn nhẫn.
Nghiêm Đình Vân nhớ tới lần gặp mặt Hà Huân lúc trước, ông ta làm bộ dáng trưởng bối hiền từ, lại đối lập với tên điên đỏ mắt hiện tại, thật đúng là vừa châm chọc lại vừa làm người chán ghét.
"Hà tiên sinh, tôi đã nói rồi, tôi tới để đàm phán chứ không phải cãi nhau với ông."
Hà Huân căm giận: "Vậy cậu muốn nói chuyện gì?!"
Nghiêm Đình Vân nói: "Đầu tiên, tôi sẽ rót vốn vào hạng mục để bảo đảm hoạt động kế tiếp, nhưng tôi yêu cầu giữ 20% cổ phần trong đó. Thứ hai, giao Hà Hoan cho tôi, về sau không bao giờ được làm em ấy khó xử."
Hai mắt Hà Huân sáng ngời, tựa như xì ke nghiện ma túy đột nhiên hút được một liều thuốc ngon: "Cậu nói thật?!"
Ông ta hoàn toàn không nghĩ rằng rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, còn có thể nhìn thấy ánh sáng hy vọng.
Vẫn là Hà Hoan tốt, thật đúng là con trai của ông ta.
Nghiêm Đình Vân bị ánh mắt của ông ta làm cho ghê tởm, nhưng vì Hà Hoan, gã chỉ có thể cố nén: "Chúng ta có thể ký hợp đồng rồi, tôi thành cổ đông, ông không nên hoài nghi tấm lòng thành của tôi."
Hà Huân tức khắc nở nụ cười, có thể là vừa rồi phát giận quá nặng, khuôn mặt nho nhã lúc đầu của ông ta cũng trở nên quỷ dị, tươi cười cũng làm người hoảng hốt: "Được, chúng ta lập tức ký hợp đồng, tôi mới có thể tin tưởng tấm lòng thành của cậu!"
Hai tròng mắt của Nghiêm Đình Vân lạnh lùng, ngữ khí lãnh đạm nói: "Hà tiên sinh, tất cả cơ sở mà chúng ta đàm phán đều được thành lập dựa trên Hà Hoan, tôi muốn được gặp Hà Hoan trước."
Tươi cười của Hà Huân cứng đờ, tựa như làm việc xấu bị người phát hiện: "Hà Hoan...... Hà Hoan nó...... Tôi hiện tại an bài người mang nó lại đây."
Ông ta đứng dậy, bước nhanh đến căn phòng ở sau, bên trong đang cất giấu Hà Cẩm và Sở Mỹ Huyên.
Hà Huân ra lệnh cho Sở Mỹ Huyên: "Còn không mau nghĩ cách mang Hà Hoan về!"
Sở Mỹ Huyên đương nhiên là cũng nghe được đối thoại giữa ông ta và Nghiêm Đình Vân: "Nhưng, nhưng mà......" Hà Hoan đang ở trong tay Ân Phụng, trí não của Ân Phụng lại vẫn luôn tắt, không thể liên hệ được.
Hà Huân đen mặt, gắt gao trừng bà ta, hạ giọng uy hiếp: "Tiểu Cẩm có thể đi Ân gia hay không, mày xem mà làm đi!"
Sắc mặt Sở Mỹ Huyên trắng bệch, nhớ tới thủ đoạn của Ân Phụng liền kinh tủng.
Hà Cẩm cầm tay Sở Mỹ Huyên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: "Mẹ, mẹ ơi! Cứu con với!"
Hà Huân mặc kệ hai người bọn họ, nhanh chóng trở về phòng khách.
Ông ta cười khan vài tiếng, tầm mắt cực nóng mà nhìn Nghiêm Đình Vân: "Đình Vân, trước kia tôi rất thích cậu, bởi vì cậu đối xử tốt với Tiểu Hoan, nếu giao Tiểu Hoan cho cậu tôi liền an tâm rồi......"
Ông ta nói vài câu khen tặng, thấy Nghiêm Đình Vân vẫn mặt lạnh mắt lạnh, đáy lòng có chút hốt hoảng, ông ta nhanh chóng gửi mấy tin nhắn thúc giục cho Sở Mỹ Huyên. Bên kia mãi vẫn chưa thấy hồi âm.
Quá trình chờ đợi dày vò dị thường, đặc biệt là Nghiêm Đình Vân không muốn cho mặt mũi, hoàn toàn không muốn phản ứng ông ta.
Hà Huân lên tiếng rất nhiều lần, cũng không thể hóa giải xấu hổ.
Ông ta rất muốn nói vài chuyện thú vị của Hà Hoan cho Nghiêm Đình Vân nghe, mới nói hai câu liền phát hiện ông ta căn bản là không có nhiều ký ức về Hà Hoan. Nói mở đầu nhưng không nói được mấy câu sau, được lại mắt lạnh châm chọc của Nghiêm Đình Vân.
"Hà Hoan ở đâu? Khi nào mới đến?" Nghiêm Đình Vân nhìn đồng hồ, đã qua hai giờ rồi, đáy lòng càng ngày càng nôn nóng.
Hà Huân lau mồ hôi lạnh trên trán: "Rất, rất nhanh thôi, cậu chờ một chút, khoảng cách có hơi xa......"
Nghiêm Đình Vân thật sự là không kiên nhẫn chờ nổi nữa, trực giác nói cho gã biết Hà Hoan có khả năng là đã xảy ra chuyện, nhưng gã tốn nhiều tinh lực tra tìm, cũng không phát hiện tung tích Hà Hoan, bằng không gã cũng sẽ không tới tìm Hà Huân.
Đúng lúc này, đột nhiên có một đám người mặc quân trang vọt vào.
Cầm đầu là một alpha cao to tuấn mỹ, Nghiêm Đình Vân nhìn thấy người nọ, đồng tử co rụt lại, không tự giác đứng lên: "Tới đây làm gì?!"
Mại Luân lười nhác dựa vào khung cửa, làm một thủ thế với đám binh lính ở đằng sau, ý bảo bọn họ vào nhà điều tra.
Hà Huân sợ tới mức mặt trắng bệch: "Các, các người làm gì vậy, dựa vào cái gì mà lục soát nhà tôi!"
Mại Luân cởi quân mũ xuống, khí thế lăng liệt thuộc về quân nhân có hơi thu liễm, hơn nữa thái độ bất cần đời kia, ngược lại có loại cảm giác làm người nhìn lên thượng vị giả.
Hắn giơ ra một tờ giấy có lệnh điều tra của sở cảnh sát: "Có người báo nguy, nói mấy người giam giữ công dân."
"Tôi không có! Tôi đón con trai mình về nhà, có gì sai chứ!" Hà Huân chạy đến cầu thang, kích động giang hai tay ra, muốn ngăn lại mấy người định lên lầu.
Mại Luân đi tới, đẩy đám binh lính chen chúc, đứng ở trước mặt Hà Huân, vỗ vỗ bờ vai ông ta: "Thức thời chút đi, thời gian của tôi rất quý giá. Nhìn này......"
Mại Luân chỉ vào ký tên dưới lệnh điều tra: "Tướng quân Miles tự tay ký tên, yêu cầu cảnh sát cần phải tìm ra Hà Hoan, ông hiểu chưa?"
Hà Huân khiếp sợ nhìn chằm chằm ký tên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, Miles......
Người có hôn ước từ bé với Hà Hoan, sao lại......
Mại Luân không chút khách khí ra lệnh cho hai binh lính giữ chặt Hà Huân: "Mau lục soát đi!"
Mười mấy binh lính chia làm ba đội, phóng đi các phương hướng khác nhau trong biệt thự.
Mại Luân dựa vào lan can, ôm cánh tay hỏi Hà Huân: "Hà Hoan ở đâu?"
Vẻ mặt Hà Huân như tro tàn, rũ đầu không dám nói lời nào. Ông ta không nghĩ rằng người bị ông ta quên như Miles, cũng đột nhiên nhảy ra tìm Hà Hoan.
Mấy vị hôn phu cũ đó, sao một đám đều muốn nhấc lên quan hệ với Hà Hoan?!
Miles chính là tướng quân trẻ tuổi nhất đế quốc, quyền thế ngập trời!
Nếu ông ta sớm biết Hà Hoan có quan hệ với người này......
Cả người Hà Huân run rẩy, hận không thể ngất xỉu, nhưng cố tình đầu óc ông ta càng ngày càng tỉnh táo.
Mại Luân đạp ông ta một cái: "Hà Hoan đâu?!"
Vừa nhìn bộ dáng của lão cặn bã này liền biết Hà Hoan không ở đây. Hắn chỉ có thể lãng phí thời gian bắt ép lão nói ra chỗ của Hà Hoan, bằng không hắn không thể báo cáo kết quả cho Miles.
Cũng không biết Miles nghĩ như thế nào, dám đoạt omega với anh trai hắn. Vừa nghe thấy Hà Hoan xảy ra chuyện, liền cưỡng chế hắn về đế đô giúp gã tìm người, còn nói muốn cướp được Hà Hoan trước khi Phỉ Tì tìm được người.
Hiện tại rõ ràng là thời kì mấu chốt trong chiến dịch tiêu diệt thú dị hình, hắn lại bị bắt quay về đế đô, thật là không cam lòng.
Càng nhìn lão Hà Huân không thành thật này, hắn càng tức giận!
Mại Luân thấy Hà Huân không nói lời nào, hung hăng đá vào bụng ông ta: "Mau nói! Đừng khiêu chiến kiên nhẫn của tôi!"
Nghiêm Đình Vân rốt cuộc cũng nhận ra người này không phải là Phỉ Tì, mà là người đùa giỡn Hà Hoan lúc trước.
Gã tuy khó chịu, nhưng cũng biết chính mình bị Hà Huân chơi, Hà Hoan rất có khả năng...... Rất có thể đã bị đưa đến tay Ân Phụng! Đây là kết quả gã không dám nghĩ nhất!
Nghiêm Đình Vân bước nhanh qua, nhéo cổ áo Hà Huân: "Hà Hoan ở đâu?! Có phải là ở chỗ Ân Phụng không?!"
Hà Huân run run miệng, hối hận đến mức xanh ruột.
Đầu tiên là Nghiêm Đình Vân nguyện ý vì Hà Hoan mà rót vốn hạng mục cho ông ta, sau đó lại là Miles sai người điều tra.
Đều là cơ hội tốt nhất, ông ta lại cố tình giao Hà Hoan cho Ân Phụng......
Cái gì mà 8000 vạn, cái gì mà những ngôn luận ác độc trên mạng, so sánh với mấy tình huống trước mắt thì quả thực là không đáng giá nhắc tới......
Hà Huân cắn chặt răng, chỉ ngóng trông Sở Mỹ Huyên nhanh chóng mang người về, bằng không, bằng không......
"A!"
Bụng bị hung hăng đấm một cái, Hà Huân đau đến mức phun ra nước chua, ông ta muốn cuộn người, lại bởi vì bị người giữ chặt nên chỉ có thể gắng gượng.
Nghiêm Đình Vân thu hồi nắm tay, thấy ông ta vẫn không nói, chỉ sợ chuyện đã phát triển tới phương hướng tệ nhất rồi.
Lúc này, ba đội điều tra trở về.
"Không phát hiện dị thường nào."
Nghiêm Đình Vân xoay người, mang theo người của gã chạy ra khỏi biệt thự: "Đi, đi Ân gia!"
Sắc mặt Mại Luân trầm xuống, theo sát sau đó.
......
Mà lúc này, nhà chính Ân gia.
Ân lão gia tử và gia chủ đương nhiệm Ân Hải đang sợ hãi quỳ trên mặt đất.
Đằng trước là hai alpha cao lớn mặc quân trang, mà ngoài cửa, còn một đám binh lính đang đứng, sẵn sàng đón quân địch.
Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng ầm ĩ.
"Các người đang làm gì vậy, buông tay ra! Con mẹ nó, ngươi đụng tới miệng vết thương của ta rồi!"
"Ngươi đừng tưởng mặc quân trang ta cũng không dám động vào ngươi, ngươi có biết ta là ai không?!"
"Cút! Không được chạm vào ta, có nghe thấy không, không được chạm vào lão tử!"
Ân Hải sợ tới mức cả người phát run, nhanh chóng đứng lên vọt tới cửa, vừa vặn đụng phải Ân Phụng.
"Ba! Con nói với ba này, ba tên ngu này dám......"
"Bang!"
Một bạt tai đánh gãy Ân Phụng kêu gào.
Ân Hải tiếp tục tát gã ba cái, sau đó nắm tóc gã, hung hăng nhấc đầu gã lên, một đường kéo lê tới chính giữa đại sảnh.
"Ba! Ba! Đau quá, đừng đánh con......"
"Câm miệng!" Ân Hải lại hung hăng tát gã hai cái, tiếng tát vang dội quang quẩn trong đại sảnh rộng lớn.
Ân Phụng sợ nhất là ba và ông nội gã, đây vẫn là lần đầu tiên gã thấy ba mình tức giận như vậy.
Dư quang khoé mắt quét tới ông nội gã, từ từ...... Ông nội gã đang quỳ?!
Ân Phụng đột nhiên có dự cảm không ổn, trái tim đập thình thịch.
Trước kia cũng không phải là không có binh lính đến nhà gã, những quý tộc lớn, quan lớn trong quân đội có đôi khi sẽ đến bái phỏng, bên người đều mang theo quân hộ vệ.
Nhưng hôm nay...... Ân Phụng phát hiện khí thế và trang phục của mấy binh lính đó không giống bình thường.
Gã ngày đó bị Hà Hoan đánh, bị mưa xối suốt một ngày một đêm, vẫn là quản gia phát hiện gã, đưa gã đến bệnh viện, bằng không gã liền toi rồi.
Hôm nay gã còn đang truyền dịch, đột nhiên có năm binh lính xông vào, cái gì cũng không nói mà bắt gã đi.
Phanh ——
Sau ót Ân Phụng truyền đến đau đớn bén nhọn, hai mắt gã lờ đờ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Là cha gã nắm đầu gã nện xuống sàn nhà.
Lão già này, dám đối xử tàn nhẫn với con mình như vậy......
Ân Phụng vất vả mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy trên đỉnh đầu có một nam nhân xa lạ đang nhìn gã.
Hắn có một khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm, hai tròng mắt màu xám bạc lạnh lẽo làm người hốt hoảng, khí thế khiếp người, uy nghiêm lãnh khốc, tựa như đang nhìn một người chết.
Ân Phụng nhịn không được co rúm lại, không dám đối diện với nam nhân này.
Đột nhiên gã nghe thấy thanh âm ông già nhà mình: "Thái Tử điện hạ, đây là con trai Ân Phụng của tôi, tuỳ ngài xử lý, tôi không có bất kì oán hận nào!"
Đây là lần đầu tiên gã nghe thấy cha mình dùng thanh âm sợ hãi chật vật như vậy để nói chuyện, tựa như mấy tên hèn nhát không ngóc đầu lên được.
Từ từ, cha gã đang nói cái gì, Thái Tử??
Ân Phụng mở mắt ra, lại nhìn về phía alpha đang nhìn chăm chú vào gã, khí thế cường hãn làm người sợ hãi kia, làm gã không nhịn được mà xích người sang bên cạnh, gã thậm chí còn cảm thấy không khí xung quanh đang loãng hơn, cảm giác sắp nghẹt thở làm gã vô cùng hốt hoảng.
"Hà Hoan ở đâu?" Ngữ khí lạnh băng của nam nhân giống như một thanh kiếm sắc bén.
Ân Phụng rùng mình một cái, hai mắt tối sầm lại.
Hai chữ Hà Hoan, như mở ra một chốt mở đáng sợ, sắc mặt Ân Phụng trắng bệch, cả người run rẩy, miệng đầy nói mớ: "Cầu, cầu xin cậu, đừng đánh tôi......"