• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đùa nhau một hồi lâu, nằm trên giường nói chuyện. Vân Hoan nói cho Tống Trường Bình sau khi mẫu thân nàng mất, nàng đã làm rất nhiều chuyện vô pháp vô thiên.

“Có một lần một mình ta lén đến hầm rượu của Phong Niên trộm uống rượu, khi đó tầm 6, 7 tuổi, nghe người ta nói rượu uống ngon, ta liền đến gần. Kết quả vừa mới đi vào hầm rượu, mở nắp vò rượu thứ nhất ta liền say. Sau này mới biết vò rượu này là cha ta ủ vào năm ta sinh ra, vốn muốn đợi ngày ta thành thân sẽ mở nắp, lại sinh sôi bị ta làm đổ xuống đất! Ngày đó cha ta rất tức giận, đánh ra rất đau...”

Vân Hoan chậm rãi nỉ non, Trường Bình thấp giọng ừ một tiếng, chỉ cảm thấy người trong lòng càng lúc càng mềm, cúi đầu xem, Vân Hoan đã ngủ rồi.

Trường Bình không dám cử động, chỉ chờ nàng ngủ say mới đặt nàng nằm xuống. Bản thân lén lút xuống giường, khép cửa. Tống Lỗi quả nhiên đã chờ ở ngoài, tiến lên ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Gia, tìm được người rồi.”

... ........

Thành Tây, một khách điếm nhỏ.

Ôn Ngọc Lương nhếch miệng xoa vết thương trên người, khi bôi thuốc lên vết thương trên ngực, y không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

“Con mẹ nó!” Ôn Ngọc Lương không khỏi mắng một câu.

Một trận gió lạnh thổi vào, thân mình y không khỏi run lên, nhìn khách điếm rách nát, chăn rách, chén vỡ, tất cả đều bị hỏng, trong lòng y không lý do cảm thấy buồn phiền, cầm lấy ấm trà vỡ, hung hăng đập mạnh xuống đất.

“Cái cửa rách này, cửa đều đóng không chặt, muốn người ta ngủ thế nào!” Ôn Ngọc Lương thấp giọng mắng, chưởng quầy khách điếm đã sớm quen y như vậy, dứt khoát coi như không nghe thấy.

Ôn Ngọc Lương chỉ phải lê chân đi đóng cửa, nhưng người vừa mới ra đến cửa, một đạo ánh sáng xẹt qua, khi y lấy lại được tinh thần, một cây đao đã đặt trên cổ hắn.

Chân y mềm nhũn, cũng không nhìn rõ là ai, vội vàng cầu xin nói: “Hảo hán tha mạng!”

Đao trước mắt lại đẩy về phía trước một bước, Ôn Ngọc Lương vội lui về phía sau một bước. Dưới ánh sáng mờ nhạt, y nhìn thấy mặt người cầm đao, đầu tiên là cả kinh, sau khi nhìn thấy người đứng sau người cầm đao, y không khỏi ‘a’ một tiếng, theo bản năng quay đầu hô: “Chưởng quầy, cứu mạng...”

Miệng y đột nhiên có thêm một miếng vải, trong miệng có mùi hôi khiến Ôn Ngọc Lương cảm thấy buồn nôn.

Y nôn một cái, người cầm đao cũng dùng sống đao đánh vào mặt y một cái: “Đây chính là vải bó chân của nữ nhân. Không phải ngươi thích nhất cô nương ở Thiên Hương lâu sao, đây chính là ta cố ý chuẩn bị cho ngươi đó.”

“Ọe...” Ôn Ngọc Lương vừa xoay người, người trước mặt y đập một quyền lên gáy hắn, hắn lập tức ngất.

Khi tỉnh lại Ôn Ngọc Lương đã bị đổi chiều ở bên trên. Y mở to mắt, chỉ cảm thấy choáng váng, trước mắt toàn sao, y mất một hồi lâu mới tỉnh táo lại. Nhưng khi y nhìn thấy thứ ở dưới đầu mình, y cũng giật nảy mình: đó là một cái hố cao 5 trượng, trong hố có một con rắn to chiếm cứ, ở bên cạnh con rắn chi chít bò cạp đang bò lổm ngổm.

Đầu của y chúc xuống dưới, y thậm chí còn nghe thấy tiếng con rắn thè lưỡi.

Cũng vậy trên thân cây, một cái tổ ong vĩ đại treo trên đó, dường như chỉ cần hắn thoáng động một cái, sẽ sẽ làm kinh động đến trăm ong trong đó....

Cánh rừng yên lặng như đã chết, ngay lúc hắn trợn mắt, bên cạnh đột nhiên có ngọn đèn sáng lên, rắn và bò cạp dưới hố như là bị quấy nhiễu, có dị động.

Ôn Ngọc Lương nhịn xuống tiếng thét chói tai, run run rẩy rẩy nhìn về phía nguồn sáng, mang theo khóc nức nở nói: “Tống Trường Bình, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Mời ngươi đến hố bò cạp chơi!” Một bên trên cỏ chẳng biết từ lúc nào chỗ đất trống đã có thêm một chiếc bàn gỗ lê hoa, Tống Trường Bình nhàn nhã ngồi bên cạnh bàn, sắc mặt không gợn sóng.

Một bên Tống Lỗi châm trà, Tống Trường Bình nhấp nhẹ một ngụm, nhướn mi, bộ dáng vẫn phong trần tuấn lãng như cũ, miệng lại chê: “Trà này hương vị không đúng, đổ đi!”

“Vâng!” Tống Lỗi vui vẻ đồng ý, cầm ấm trà này, trực tiếp đổ nước vào trong hố.

Trong hố một con rắn một đột nhiên bị kinh hác, nâng thân mình ‘tư’ một tiếng, đuôi tóc của Ôn Ngọc Lương ngay tại trước mặt nó, nó một ngụm ngậm chặt, cứng rắn ngậm một hồi lâu, phát giác không có gì thú vị, rốt cuộc buông tha cho.

Ôn Ngọc Lương đã sớm bị dọa sợ run, da đầu tê dại, khi phát hiện sau lưng đã ướt đẫm, mồ hôi chảy dọc theo sống lưng, từng chút rơi vào trong hố.

“Tống Trường Bình, ta đúng là không nên chạm vào nương tử của ngươi, nhưng ngươi đánh cũng đã đánh, đến giờ ánh mắt ta đều không mở ra được, ngươi còn tức giận gì chưa tiêu hết? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi nói thẳng, có bản lĩnh chúng ta đơn dộc đấu, ngươi đừng có ngấm ngầm.” Y thấp giọng lên án.

“Đơn độc đấu?” Giống như nghe được chuyện gì buồn cười, Tống Trường Bình hơi hơi nhếch môi.

Một bên Tống Lỗi đi theo cười nói: “Vị công tử này sợ là không biết rồi. Gia nhà ta không thích nhất chính là đơn độc đấu, chúng ta thích nhất, vẫn là lấy nhiều khi dễ ít!”

“Ngươi... Uống công ngươi xuất thân từ danh môn!” Đầu Ôn Ngọc Lương choáng váng, ngay cả mắng đều không có khí lực.

Hai cái chân thay nhau đổi chiều, đau đến không được. Ôn Ngọc Lương chỉ cảm thấy bản thân sắp không chịu được rồi.

Dưới có rắn rết bò tới bò lui, trên có tổ ong, trái phải đều là đường chết.

“Tống Trường Bình, ngươi muốn giết ta hay sao? Ta nói cho ngươi, hôm nay ta bị ngươi ném ra ngoài cửa ta đã đến nha môn báo án tử, nếu ta chết nhất định là ngươi làm. Tống Trường Bình, nếu ta chết, ngươi cũng phải chôn theo!” Đột nhiên tỉnh táo lại, hắn rốt cuộc tìm được đường đột phá.

Ngươi người trước mắt, vẫn cười vân đạm phong khinh.

Xuất thân danh môn? Tống Trường Bình cười lạnh trong lòng.

Nhớ ngày đó hắn một mình ở bên ngoài an dưỡng, sau khi nhận thức đám người Triệu Du Hoán, hắn chỉ biết, luận trình độ vô sỉ, vốn là núi cao còn có núi cao hơn.

Mỗ ta (dùng chỉ mình) có khi vô sỉ đến đáng yêu, làm cho người ta muốn ghét cũng không được, đây mới là cực phẩm. Nhưng người giống Ôn Ngọc Lương, ai mà không muốn chặt hai chân hắn?

Nghĩ Tống Trường Bình hắn, nếu không phải có bản lĩnh từng trải làm sao có thể cùng ba người Triệu Du Hoán kết làm bạn tốt, hắn lại làm sao có thể làm cho ba người tự cho mình rất cao gọi hắn một tiếng ‘Đại ca’?

Một tiếng Đại ca này, không phải xếp theo tuổi.

Năm đó hắn dẫn dắt đám người Triệu Du Hoán, cầm đao quét ngang toàn bộ tổ thổ phỉ, khi máu tươi đầy người, mắt hắn nháy cũng không nháy một cái.

Lúc này xử lý một Ôn Ngọc Lương nho nhỏ, chỉ có từng đó thủ đoạn, hắn còn sợ làm hỏng danh dự danh môn?

Hơn nữa, người giống Ôn Ngọc Lương, sao xứng cùng hắn nói tiếng danh dự?

Thật sự là buồn cười!

“Thạch đầu, Ôn công tử mệt mỏi, ngươi đi giúp hắn đi.” Tống Trường Bình chậm rãi nói.

“Vâng!” Tống Lỗi tuân lệnh, cầm đao lên liền vung về phía Ôn Ngọc Lương.

Ôn Ngọc Lương lắp bắp kinh hãi, nhắm mắt lại hét lên một tiếng ‘đừng’, sau một lúc lâu lại không thấy động tĩnh,

Hắn mở mắt thành một đường nhỏ xem, Tống Lỗi mang theo ý cười đứng ở nơi an toàn, vung đao, thân mình y đột nhiên rung lên, cả người lại rơi xuống một chút.

Cây kịch liệt lung lay, thế này y mới phát hiện dây thừng ở một bên chân đã bị chém đứt.

Tổ ong vò vẽ bị kinh hách, đã có mấy con đốt hắn mấy cái.

Ôn Ngọc Lương hét lên một tiếng, vừa muốn giả bộ bất tỉnh, Tống Trường Bình nhẹ nhàng như có như không uy hiếp nói: “nếu bây giờ Ôn công tử ngất đi, đao của gã sai vặt nhà ta không chừng sẽ chặt đứt một sợi dây khác.”

Ôn Ngọc Lương lập tức tỉnh một nửa, nức nở nói, “Ngươi giết ta đi!”

“Được!” Lần này Tống Trường Bình lại phản ứng cực nhanah, “Thạch đầu, ngươi đã nghe được Ôn công tử thỉnh cầu?”

“Không cần...” Nước mắt nước mũi trộn thành một mảng, rơi vào trên vết thương, đau như bị xé rách.

Ôn Ngọc Lương khóc ròng nói: “Ta biết ta lòng lang dạ sói không phải là người, nhưng ta chưa từng làm gì nương tử ngươi. Muốn trách thì hãy trách Tô thị và Hướng Vân Cẩm, tất cả đều là bọn họ chỉ ta làm. Không tin ngươi có thể hỏi người bên cạnh Tô thị... Ta thật sự đường cùng mới có thể đòi tiền Hướng Vân Hoan. Tống đại gia, Tống đại lão gia, ngài tha ta một mạng đi!”

“Nghe nói ngươi và nương tử nhà ta, còn từng có cái gì?” Tống Trường Bình thế này mới nhướn mi nhìn hắn.

“Không có, cái gì cũng không có!” Ôn Ngọc Lương vội vàng đáp, thấy Tống Trường Bình sắc mặt vẫn như cũ, hắn vội vàng bỏ thêm hai câu: “Ta chỉ tiện miệng mà thôi, nếu sau này ta còn dám nói lung tung, ông trừng trừng phạt ta bị mất đầu lưỡi!”

Trên mặt Tống Trường Bình vẫn là nụ cười nhàn nhạt như trước, phát phất tay nói với Tống Lỗi: “Xem, Ôn công tử đã ra đầy mồ hôi, đi, lau mồ hô cho hắn. Để hắn tỉnh táo tinh thần, xem còn có gì muốn nói không.”

“Vâng!” Tống Lỗi cầm đao lên muốn đi qua, Ôn Ngọc Lương lắc đầu nói: “Không cần, không cần!”

Y vừa run lên, lại dẫn tới mấy con ong vò vẽ, trực tiếp đốt lên mũi y.

Ôn Ngọc Lương đau đến gần như sắp chết lặng luôn. Tống Lỗi quơ đao, trực tiếp cắt sạch một chùm tóc của y.

“Đừng dọa ta, ta cầu xin ngươi...” Ôn Ngọc Lương khóc hu hu nói, “Hôm nay ta cố ý đến Hướng phủ, là Hướng Vân Cẩm nói với ta các ngươi hôm nay nhất định sẽ lại mặt. Biện pháp cũng là nàng ta dạy ta, bảo ta lấy mèo đen lừa Hướng Vân Hoan, bằng không ta làm sao có thể thần không biết quỷ không hay đi vào? Còn có, Tô thị đã từng nói với ta, Hướng Hằng Ninh là đồ không tốt, nếu ông ấy cố ý muốn đi Thục Châu, vậy bà ta không để ý lại lần nữa làm quả phụ, đến lúc đó tiền của Hướng gia đều sẽ dừng trong tay bà ta. Còn có Hướng Vân Cẩm, nàng ta nói sẽ không bỏ qua cho Hướng Vân Hoan.... Tất cả đều do nàng ta làm...”

Ôn Ngọc Lương khóc nói một hồi lâu, tạm thời cái gì đều phun ra.

Sau khi nói xong, thân mình y vừa nhẹ, bịch một cái ngã xuống mặt đất, bên người tất cả đều là rắn như hổ rình mồi, còn có bò cạp rục rịch.

Y co rút thành một đoàn, mắng: “Tống Trường Bình, nếu ta chết, ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!”

“Ngươi chỉ cần nhớ lỹ lời nói hôm nay của ngươi. Sau này nếu ngươi lại xuất hiện ở Ung Châu, ta cam đoan sẽ tự tay cắt từng miếng thịt của ngươi xuống!” Trên đầu là một thanh âm sẵng giọng, một lát sau, từ trên hạ xuống một sợi dây thừng, Ôn Ngọc Lương chỉ cảm thấy mình nhặt được dây thừng cứu mạng, vội vàng bò lên trên.

Trên mông đột nhiên bị cắn một cái, Ôn Ngọc Lương càng liều mạng bò lên, khi lên đến đỉnh đầu, chỗ kia đã sớm không còn người. Nhưng y vẫn nghĩ mà sợ, lê một cái chân bị thương, ở trong rừng chạy như điên.

Thẳng đến bờ sông, y rốt cuộc xụi lơ, phía sau lưng đã sớm ướt đẫm.

Ở dưới ánh sáng mỏng manh, Ôn Ngọc Lương bị dọa một đêm ôm cái mông đã sưng lên của mình, lại nhìn nhìn nước trong sông, bản thân giống như đầu heo, rốt cuộc lớn tiếng khóc.

... ...... ......

Ngày hôm sau khi Vân Hoan tỉnh lại, Tống Trường Bình vẫn đang ngủ say. Nàng nổi lên ý đùa, bóp mũi Tống Trường Bình, thật lâu, Tống Trường Bình cũng không lại hô hấp.

Nàng lập tức phát hoảng, vội vàng nới tay, Tống Trường Bình lại đột nhiên mở mắt, một tay ôm nàng vào trong ngực, lấy râu mới mọc trên cằm cọ cọ nàng.

Vân Hoan bị cọ ngứa, tùy tay lại cù hắn, nào biết cù một lúc lâu Tống Trường Bình vẫn không có chút phản ứng nào, ngược lại hô hấp càng thêm nặng, ánh mắt dâng lên một tầng dục vọng, Vân Hoan vội vàng cầu xin tha thứ nói: “Không chơi không chơi!”

“Xem nàng sau này còn làm loạn nữa không...” Tống Trường Bình ở bên tai nàng thấp giọng nỉ non, một bàn tay cũng trực tiếp kéo Vân Hoan sát lại gần, chậm rãi di chuyển xuống dưới, thẳng đến bụng mới dừng lại.

Có cái gì đó cứng rắn chạm vào nàng, mặt Vân Hoan đỏ lên, vội vàng thu tay lại, cũng không dám lộn xộn nữa.

Sờ quầng thâm dưới mắt Tống Trường Bình, Vân Hoan hỏi: “Hôm qua chàng đi tiểu đêm lâu như vậy? Ta chờ một hồi lâu vẫn không thấy chàng trở về.”

Đêm qua khi ngủ nàng sờ sờ bên cạnh lại rơi vào khoảng không. Nàng mơ mơ màng màng chờ, đến khi ngủ cũng không thấy hắn trở về. Nhưng là khi sắp tỉnh, nàng lại cảm thấy có người nhìn chăm chú vào nàng.

Hay là tất cả đều là nằm mơ?

“Ngủ không được, sợ làm ồn đến nàng, đứng ngay ở ngoài sân.” Trường Bình thấp giọng trả lời, cằm để trên đầu nàng.

Không biết vì sao, trong đàu hắn bình tĩnh dị thường, ôm Vân Hoan, thế nào cũng không chịu buông tay, ‘Ta hận không thể cứ mãi ôm như vậy, ôm nàng không cần động, tốt biết bao.”

“Vậy không phải đói chết à!” Vân Hoan ngọ nguậy một cái, cười nói: “Con heo lười, rời giường! Ta nấu cơm cho chàng!”

Tống Trường Bình xoay người ấn nàng vào trong ngực, híp mắt ai oán nói: “Ta cũng không phải cưới nương tử về làm đầu bếp nữ! Nấu cơm còn có nha hoàn mà, sau này nhiệm vụ lớn nhất của nàng chính là theo giúp ta ngủ!”

“... ........” Hôm qua tướng công nàng không phải đứng ở trong sân, mà là đi làm nhã tặc trộm hương đúng không?

Vân Hoan thầm nghĩ, vươn hai tay muốn nhéo mặt Tống Trường Bình, vừa véo vừa nói: “Đừng ngủ! Dậy mau!”

“Không, mệt!” Tống Trường Bình dứt khoát vùi mặt vào gối.

Vân Hoan bất đắc dĩ, đang nghĩ có nên sử dụng đòn sát thủ không, bên ngoài lại mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.

“Đại gia và Đại nãi nãi đã tỉnh?” Nghe giọng nói này, giống như là Tú Bình trong phòng Lão thái thái.

“Hình như là chưa, sao vậy?” Tư Hoa đáp.

“Ta cũng không biết. Sáng sớm, Lão gia và phu nhân đều đến chỗ Lão thái thái, bây giờ lão thái thái đang sốt ruột muốn gặp Đại gia và Đại nãi nãi.” Tú Bình lại nói.

Vân Hoan vội vàng nhéo eo Tống Trường Bình, thúc giục nói: “Mau đứng dậy đi! Đã xảy ra chuyện!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK