• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không biết nữa.” Trường Bình trầm mặt, thật ra chuyện cũng có chút manh mối, nhưng là chưa có đủ chứng cứ, hắn cũng không thể kết luận.

“Bây giờ cũng chỉ có thể đề phòng. Nếu một ngày nào đó để ta bắt được hắn...”

“Bọn họ hại chàng, chẳng qua là muốn nhìn bộ dàng chàng khổ sở. Bây giờ nhìn chàng chẳng những không chết, ngược lại còn một ngày hơn một ngày, không biết sẽ bị chọc giận thành bộ dáng gì nữa!” Vân Hoan lo lắng nói.

“Trước đây ta chỉ có một mình, yếu thế liền yếu thế. Nhưng bây giờ ta có nàng, dù thế nào cũng không thể để người khác nói nàng gả cho một con ma ốm không dùng được!” Trường Bình trầm giọng nói, ôm chặt Vân Hoan vào trong lòng.

“Lâm đại phu nói, chỉ cần chàng lại đuổi cổ thêm mấy lần là có thể không khác gì người bình thường... Có điều ta thấy biện pháp này thật sự quá hung hiểm, không có biện pháp khác à!” Vân Hoan lại hỏi.

Trường Bình suy tư một lát nói, “Biện pháp khác thì cũng có, chính là có chút khó làm. Có người giỏi về nuôi cổ, tự nhiên có người giỏi về đuổi cổ, chỉ cần có thể tìm được người giỏi về phương diện này, có lẽ ta có thể miễn được đau xót da thịt này rồi. Có điều người giỏi như vậy không dễ tìm lắm, ta đã tìm hơn một năm, cũng không tìm thấy một người.

“Làm sao có thể, ta có...” Vân Hoan suýt thì thốt ra nàng có quen biết một người. Nhưng là nghĩ lại, đời trước nàng quen được Miêu Ngọc Tủy, vẫn là rất lâu sau khi nàng bị đuổi ra khỏi Hướng phủ.

Miêu Ngọc Tủy người này, hành tung bất định, lúc này không biết đang ở Ung Châu hay Kiến Châu, lại có lẽ là đang chu du ở nước Đại Chu, nàng biết đi đâu tìm hắn?

Vân Hoan ngạnh sinh sinh quẹo lời nói, “Thể nào chúng ta cũng sẽ nghĩ được biện pháp.”

“Ừ!” Trường Bình thấp giọng nói, vỗ về lưng Vân Hoan, trên người dần dần nổi lên lửa nóng, ôm nàng liền đi về phía giường, Vân Hoan liếc mắt, nhướn mày, nhéo lỗ tai Trường Bình, cắn răng cười gian, “Vết sẹo tốt lắm liền quên đau! Không nhéo chàng hai lần, chàng sẽ không nhớ lâu!”

“Nương tử người ta đều là ôn nhu săn sóc đoan trang hiền thục...” Trường Bình ủy khuất nói.

“Trước đây ta thấy chàng là ma ốm nên nhường chàng ba phần, bây giờ biết chàng rất khỏe còn vô cùng có khả năng sẽ bắt nạt ta, ta không nhanh chóng bắt lấy cơ hội bắt nạt chàng sao được!” Vân Hoan cười ha ha, nâng đầu Trường Bình lên liền bẹt một cái hôn xuống.

Vân Hoan mấy lần hỏi chuyện về Đinh Sơn, Trường Bình đều nói mơ hồ, ban đêm hôm đó, Lâm Khinh Nam tự mình đến phủ đón Đinh Sơn đi, cách mấy ngày lại truyền ra tin tức Đinh Sơn đã chết, ngay cả quan binh thủ ở ngoài Tống phủ cũng rút toàn bộ.

Tống phủ trên dưới cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhất là Tôn di nương, liên tục cảm tạ Bồ Tát phù hộ.

Chính là Vân Hoan thấy bộ dáng của Tống Trường Bình, cảm thấy cái chết của Đinh Sơn có chút kỳ quái

Cũng may chuyện cuối cùng cũng được giải quyết viên mãn. Đinh Sơn vừa đi, bả đao treo ở trên đầu Tống phủ cũng biến mất. Vân Hoan thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới mấy ngày trước đây Chương Khuê tìm mình, nàng vội vàng tìm một lý do đến Phong Niên.

Nào biết người vừa mới đến Phong Niên, liền thấy trước cửa Phong Niên đầy người, nhìn không giống như muốn ăn cơm, tất cả đều là bộ dáng xem náo nhiệt.

“Chậc chậc, bài tử của Phong Niên sợ là sắp phải dỡ xuống rồi! Một tên khất cái làm thức ăn đều ngon hơn đại trù ở đây, trách không được Lý Đại Chủy tức đến hộc máu!”

“Vậy cũng chưa biết được, nghe nói tay nghề của ông chủ Phong Niên mới tốt, Lý Đại Chủy cũng so ra kém. Nếu như nàng có thể tự mình nghênh chiến, chuyện này cũng nói không chính xác đâu!”

“Theo ta ấy, chính là bởi vì Phong Niên thay chủ mới có thể càng ngày càng lụn bại! Nếu như Hướng Hằng Ninh ở đây, Phong Niên sao có thể đánh mất mặt.”

“... ....”

Mấy người líu ríu, Vân Hoan ở bên cạnh nghe, nhưng nghe được một lúc lâu vẫn hoàn toàn không hiểu.

Vừa đúng tiểu nhị ra cửa nhìn thấy nàng, đón nàng đi vào, vừa đi vừa nói: “Tiểu thư ngài cuối cùng cũng đến đây.”

Như vậy, quả thật là vô cùng lo lắng.

“Sao bên ngoài lại có nhiều người như vậy!” Vân Hoan nghi hoặc nói.

“Tiểu thư ngài không biết đâu! Lý sư phó trong tiệm ta không biết cùng người khác đáu trù nghệ thế nào, thua, tức quá ngất rồi.”

“Thua? Giận ngất á?” Vân Hoan lập tức kinh ngạc, theo lý thuyết, Lý Đại Chủy không phải mao đầu tiểu tử, ngày thường làm người cũng trầm ổn, làm sao có thể cùng người đấu trù nghệ, đấu trù nghệ cũng thôi, thua còn giận ngất đi?

Chuyện này thật đúng là không thích hợp.

Nàng vội vàng gia tăng bước chân, tiểu nhị một đường dẫn nàng đi đến hậu viện chỗ Lý Đại Chủy ở, Chương Khuê sớm đã ngồi bên cạnh hắn, mặt ủ mày chau.

Vân Hoan thấy Lý Đại Chủy nằm ở trên giường, sắc mặt xanh xao, môi tái nhợt, con ngươi khép chặt, nàng gọi hai tiếng “Lý sư phụ”, Lý Đại Chủy cũng không nhúc nhích.

Một bên người nhà Lý Đại Chủy nằm ở bên giường khóc nói: “Cho ông cùng người khác đấu khí, ông muốn so, so tới so lui, ngay cả nửa cái mạng của mình cũng đem tặng, ông cảm thấy đáng lắm à? Nếu ông thật sự đi rồi, để tôi làm quả phụ, tôi lập tức đụng đầu chết, xuống dưới đó tôi cũng phải bóp chết ông thêm lần nữa!”

Bà khóc đứt quãng, giọng một hồi cao vút một hồi nghẹn ngào, Vân Hoan nghe trong lòng khổ sở, vội vàng gọi Chương Khuê ra.

Chương Khuê thấy nàng, vội vàng một năm một mười nói rõ ràng.

Hóa ra, ngay hôm Vân Hoan xuất giá, Phong Niên liền bắt đầu gặp chuyện không may. Đầu tiên là liên tiếp có mấy tên du côn lưu manh đến làm loạn, cũng không tính là làm loạn, những người đó cũng mặc ngay ngắn chỉnh tề đến tiệm, bất kể món gì cũng không gọi, mỗi người chiếm một cái bàn, trên bàn đặt một đại đao, chỉ gọi một món đậu hũ, ngồi ngày nào thì chính là cả một ngày.

Nếu người khác muốn gọi bàn, thấy mấy người đó người đầy sát khí, lại thấy đại đao trên bàn, đã sớm bị dọa chạy.

Chương Khuê nghĩ nếu những người đó thường đến thì chính là cố ý gây chuyện, nhưng cố tình những người đó cách hai ngày đến một lần, có đôi khi đến một canh giờ, có đôi khi lại gần nửa ngày, làm Phong Niên không có người nào dám đến.

Đến khi Chương Khuê thật sự tức giận, những người đó lại không đến đây nữa. Chương Khuê cho rằng cuối cùng cũng sóng yên biển lặng, nào biết trong tiệm có mấy vị khách cực soi mói đến, gần như món nào cũng gọi, ăn một miếng liền thở dài đặt đũa xuống, trước thì cứ theo đó mà làm, nhưng là mỗi khi đi sẽ ở cửa nhổ một bãi nước miếng, mắng một câu “hư danh”!

Người sáng suốt đều hiểu đây là có người cố ý muốn Phong Niên qua không tốt, nhưng cũng có mấy người đỏ mắt, trước đây không bằng Phong Niên, giờ thì bỏ đá xuống giếng, ở bên ngoài tung tin đồn, nói Phong Niên sắp đóng cửa.

“Lý Đại Chủy làm người thẳng tính, người khác ăn không vào mấy món hắn làm, hắn liền hỏi cho ra kết quả. Hắn hỏi mấy lần, người đó lại chỉ lắc đầu, không nói gì cả. Lý Đại Chủy tức giận chính là cái này. Ngày ấy ta vội vã đi tìm tiểu thư, cũng là bởi vì ngày ấy Lý Đại Chủy tức không chịu được, ném áo ngoài xuống nói muốn từ công, bị ta khuyên can mãi mới ở lại.” Chương Khuê chậm rãi nói.

“Người bên ngoài nói cái gì tỷ thí, chuyện này là sao?” Vân Hoan nhíu mày hỏi.

Chương Khuê thở dài nói: “Ai biết chúng ta đụng phải cái vận tà ma gì! Hôm qua vừa đúng ta không ở đây, đi tìm Hướng lão gia nghĩ cách. Nghe người trong tiệm nói, ta chân trước vừa đi, chân sau trong tiệm có một người trẻ tuổi đến. Tiểu Lưu nói hắn không giống như người Đại Tề, sống mũi cao, làn da cũng trắng, hắn đi vào gọi món đậu hũ, ăn một miếng liền nói đậu hũ quá già, lửa quá to, tóm lại là soi mói. Vừa vặn Lý Đại Chủy nghe được, đã nhiều ngày trong lòng hắn không được thoải mái, chỉ vào người trẻ tuổi nói một số lời không dễ nghe.”

Vân Hoan nhớ Hướng Hằng Ninh đã từng nói, khi Lý Đại Chủy còn nhỏ cuộc sống hết sức khổ sở, trong nhà trừ hắn ra đều chết trong tay người phiên bang, nàng có thể tưởng tượng ra bộ dáng phá lệ kích động của Lý Đại Chủy khi nhìn thấy người nước khác.

“Kết quả người trẻ tuổi tức giận, nói Lý Đại Chủy tay nghề không tinh, vốn không có gì để nói. Lý Đại Chủy tức không chịu được, người nọ thêm dầu vào lửa nói một câu muốn cùng Lý Đại Chủy so trù nghệ. Hai người hẹn sáng sớm hôm nay, ngay tại Phong Niên, ở trước mặt mọi người so tài!” Chương Khuê lại thở dài một hơi nói: “Nhị tiểu thư, ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái. Hôm nay khi ta biết được chuyện này liền cảm thấy không thích hợp, muốn ngăn Lý Đại Chủy bảo hắn đừng so, sáng sớm hôm nay còn nghĩ nhất định phải ngăn hắn. Nhưng sáng sớm hôm nay ta vừa mới ra cửa, hậu viện nhà ta liền cháy, khi ta tới nơi, bọn họ đã so xong rồi, Lý Đại Chủy tức quá ngất đi thôi!”

Tiểu Lưu ở một bên nghe thấy, vội vàng bỏ thêm một câu: “Chưởng quầy, bộ dáng người nọ không giống người Đại Tề ta, nhưng lại biết nói tiếng Đại Tề, còn nói rất tốt. Bên người còn mang theo rất nhiều chai lọ, thật sự là người khó hiểu. Hay là người nọ hạ độc Lý sư phụ?”

“Đừng nói bậy!” Chương Khuê quát hắn, lại thấp giọng nói với Vân Hoan: “Ta mời đại phu cẩn thận xem cho Lý Đại Chủy rồi, nói hắn là khó thở công tâm, điều dưỡng vài ngày liền không sao.”

“Ý của ngươi là...” Vân Hoan ngừng lại một chút, kinh ngạc nói: “Lý Đại Chủy chắc chắn là thua nên tức?”

Chương Khuê im lặng gật gật đầu, dẫn Vân Hoan đến phòng bếp, chỉ vào hai món trên bàn, nói với Vân Hoan: “Nhị tiểu thư nếm thửa hai món này đi.”

Hai món ăn này rõ ràng là hai món ăn chay, nhìn từ bên ngoài cũng không kém lắm, Vân Hoan nhận ra, tất cả đều là món thịt kho tàu nổi tiếng Thục Châu. Tương truyền xuất xứ của món ăn này là ở vùng nông thôn Thục Châu, ngày mùa nhiều việc ít người, muốn ăn thịt kho tàu lại cảm thấy sẽ chậm trễ việc đồng áng. Vì thế dân chúng Thục Châu nghĩ ra biện pháp, lấy một cái nồi to, cắt thịt thành miếng to cho vào nồi, sau đó cho các loại gia vị, lấy củi chậm rãi ninh mà thành.

Trước đây Lý Đại Chủy từng sống ở Thục Châu, hắn làm thịt kho tàu, mỗi khi mở nồi ra, mùi thịt bay bốn phía, Vân Hoan cũng rất thích ăn.

Có điều hôm nay nàng ăn một miếng cũng nhíu mày: thịt kho tàu này mềm mà không mất hình, béo mà không ngấy, nhưng rõ ràng hôm nay người làm món này, độ lửa không đúng, nấu quá nhừ, thịt mềm tỏa ra hương vị khá nặng.

Nàng ăn một miếng liền đặt xuống, ngược lại hướng sang một đĩa khác, chỉ ăn một miếng nàng đột nhiên trầm mặc.

Chương Khuê ở một bên thấy nàng không nói chuyện, tiếp câu chuyện nói, “Ta ăn qua cũng lắp bắp kinh hãi. Người khác làm thịt kho tàu đều là món mặn, người này lại dùng cà tím đậu hũ làm thịt kho tàu. Chuyện này vốn cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng quan trọng là hắn lại có thể biến món chay thành giống y như thịt kho tàu thật, giống nhau cũng thôi, hương vị cũng giống. Chẳng trách Lý Đại Chủy ngất vì tức. Hắn làm đầu bếp mấy chục năm, còn không bằng một người phiên bang chưa đến hai mươi tuổi!”

Vân Hoan vẫn không nói gì, ăn hai miếng thịt kho tàu chay, sửng sốt một lúc lâu sau đó gọi Tiểu Lưu lại, hỏi: “Ngươi miêu tả lại bộ dáng người nọ cho ta xem chút.”

“À, vóc dáng rất cao, cao hơn cô gia nửa cái đầu. Mũi cao, làn da đặc biệt trắng, trên tai còn có lỗ tai y như cô nương, đeo khuyên tai nữa...”

Hắn càng nói, Vân Hoan càng nhăn mày: trời ạ, Tiểu Lưu càng nói, sao nàng lại càng cảm thấy người này nàng biết đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK