Ngày... tháng... năm...
Hôm nay cậu ấy đã nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình về chiếc đồng hồ có mặt ngoài là hình trái tim làm bằng pha lê mà mình đang đeo trên cổ, khi nhìn vào mắt cậu ấy, mình thấy như toàn bộ niềm vui và sự xúc động đang bao trùm trong đôi mắt đó. Cậu ấy đã nhớ ra mình rồi ư? Mình quả thật rất vui, rất vui.
Ngày... tháng... năm...
Cậu ấy không còn đối xử lạnh nhạt với mình như trước nữa, thay vào đó là thái độ ân cần và dịu dàng. Mình quả thật rất hạnh phúc, nhưng trong lòng mình vẫn nhen nhóm một sự bất an, liệu niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này có giữ được lâu không hay chỉ trong phút chốc rồi lại sụp đổ?
...
Cùng lúc đó, ngoài ban công của một ngôi nhà cao tầng nằm ở ngoại thành thành phố, có một người con trai đang ngồi vắt vẻo trên lan can, một chân chống lên lan can, chân kia thả tự do xuống dưới, đôi mắt trong veo của cậu chăm chú hướng vào khoảng không đen tối xa xăm, mờ mịt và dường như đang cố gắng tìm kiếm lại những mảnh vụn kí ức rời rạc của quá khứ...
***
- Chào cậu, rất vui được làm quen, tớ là “nàng tiên bồ công anh bé nhỏ”. Còn cậu?
Thằng nhóc hướng con mắt nghi hoặc vào con bé, đôi mắt nó hiện rõ suy nghĩ đầu óc con bé này có vấn đề. Con bé vẫn đứng đó, vẫn nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười đó khiến thằng nhóc thẫn thờ, nó vội quay mặt đi để che giấu sự bối rối.
- Hừ, tên gì mà dài. Từ nay tớ sẽ gọi cậu là đồ ngốc, rõ chưa?
- Sao lại là đồ ngốc? - Con bé ngơ ngác trước biệt danh mà tên nhóc đặt cho.
- Trông mặt cậu ngốc lắm. Không chịu thì thôi, tớ đi đây!
Thấy thằng nhóc chuẩn bị bỏ đi, con bé cuống quýt:
- Được, được, cậu gọi tớ thế nào cũng được. Vậy tớ phải gọi cậu là gì?
- Này đồ ngốc, cậu ngốc thật hay vờ vậy? Cậu là đồ ngốc thì tôi tất nhiên là đồ ngu rồi, hỏi thế cũng hỏi! - Thằng nhóc cáu kỉnh.
- Ha ha! Tên gì ngộ thế!
Thằng nhóc giận tím mặt bỏ đi, con bé hoảng hốt chạy theo:
- Này, tớ là đồ ngốc thì gọi là No, còn cậu là đồ ngu thì gọi là Nu nhé! Rút gọn tên thế dễ đọc hơn mà! - Con bé nài nỉ với vẻ mặt đáng thương.