“Hình như thật sự là theo dõi chúng ta.” Trình Hạ nhìn kính chiếu hậu, “Tin tức đủ linh thông.”
“Phóng viên nhà ai?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Không biết.” Trình Hạ lắc đầu, “Nhưng mà theo cũng chặt đó, rẽ hai khúc rồi cũng chưa có mất dấu.”
Dạ Phong Vũ phiền muộn xoa huyệt thái dương.
“Đáng tiếc không quen, nếu không có thể gọi một cuộc điện thoại nói là chúng ta chỉ đơn thuần về nhà thôi, để cho bọn họ sớm xong việc mà nghỉ ngơi.” Trình Hạ vừa lái xe vừa chọc ghẹo, “Từ ngoại thành cố gắng theo chúng ta về đến trung tâm thành phố, kết quả tin gì cũng không có, tiền xăng cũng không kiếm lại được.”
“Đúng rồi, lúc trước Lương Hạo gọi cho em, nói gì vậy?” Dạ Phong Vũ nhìn cậu.
“Anh không nói em cũng quên mất.” Trình Hạ lập tức bật người lên, “Phỏng vấn ngày kia dời tới mười ngày nữa, cho nên anh lại có thêm vài ngày để nghỉ ngơi.”
“Lý do?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Lúc đó không hỏi.” Trình Hạ đau đầu, “Có điều không biết vì sao, ngày phỏng vấn của Catherine lại không có đổi.” Nói xong lại không yên lòng, “Không phải là các anh có mâu thuẫn chứ?” Nếu không rõ ràng là có thể cùng nhau nhận phỏng vấn, vì sao phải một trước một sau.
“Có lẽ em nên đi hỏi chủ biên, sẽ có được đáp án nhanh hơn.” Dạ Phong Vũ cười cười vỗ cậu, “Yên tâm, bọn anh không có vấn đề gì.”
“Vậy tốt rồi.” Trình hạ lái xe vào khu nhà, “Đi thôi, thời gian còn sớm, vừa kịp nấu chè ăn khuya.”
Hai người cùng xuống xe về nhà, mà chiếc xe theo dõi kia quanh quẩn ở cửa khu nhà một lúc, sau cũng quay đầu đi, không có theo nữa.
“Về nhà rồi sao?” Augustine gọi điện thoại đến.
“Ừ.” Dạ Phong Vũ ôm MOKA xoa xoa, “Vừa mới về.”
“Muốn gặp anh không?” Augustine hỏi.
“Đương nhiên là muốn.” Dạ Phong Vũ đứng lên, “Nhưng bên ngoài chắc sẽ có phóng viên, em ra ngoài nhất định sẽ bị theo dõi, không chắc có thể đuổi đi, anh xác định muốn gặp?”
“Cho nên là anh tới tìm em.” Augustine nhìn đồng hồ, “Một tiếng nữa gặp.”
“Được.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Nhưng Hạ Hạ đang ở đây, anh có ngại em nói mọi chuyện cho fan nhỏ của anh không?”
“Đương nhiên không, nhưng em phải cam đoan cậu ấy sẽ không xỉu hoặc là hét ầm lên.” Augustine cong khóe miệng, nhẹ nhàng hôn một cái vào di động, ‘”Bởi vì trừ việc ở cùng em, anh không muốn phải làm bất cứ cái gì khác.”
“Anh họ.” Trình Hạ còn đang ở trong nhà bếp cắt trần bì, “Nấu ngọt một chút được không?”
Dạ Phong Vũ đi đến tắt bếp, bỏ dao xuống, vác người đi ra khỏi nhà bếp, tiện tay đặt lên bàn ăn.
“Có có có chuyện gì?” Trình Hạ chấn kinh.
“Nói cho em một bí mật.” Dạ Phong Vũ khoác hai tay lên vai cậu, “Nghe xong rồi phải bình tĩnh.”
“Từ từ, trước tiên nói cho em biết là chuyện tốt hay xấu.” Trình Hạ cảnh giác vạn phần.
“Đương nhiên là chuyện tốt.” Dạ Phong Vũ trả lời.
“Vậy là được rồi.” Trình Hạ thở phào, “Chuyện tốt thì việc gì phải nghiêm túc như thế, nói đi, chuyện gì?”
“Anh đang yêu.” Dạ Phong Vũ rất sảng khoái.
“Anh nói cái gì?!” Trình Hạ nháy mắt ngũ lôi oanh đỉnh.
“Anh, đang, yêu.” Dạ Phong Vũ lặp lại một lần.
Sau đó chỉ thấy em họ mặt trắng bệch, rất có dấu hiệu muốn ngất đi.
“Có cần bình dưỡng khí không?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Đây mà là tin tốt cái gì!” Trình Hạ bi phẫn túm cổ áo anh, “Đối phương là ai, bắt đầu từ khi nào, vì sao không nói cho em biết sớm!”
“Hơn một tháng trước, thẳng thắn mà nói cũng chưa quen nhau lâu.” Dạ Phong Vũ nhìn cậu, “Bây giờ nói cho em cũng chưa muộn.”
“Nói láo, một tháng này anh ngày nào cũng đều ở với em, làm sao có thời gian yêu đương?” Trình Hạ đỡ trán muốn hỏng mất, “Đừng nói với em anh quen bạn gái trên mạng.” Truyền ra ngoài thì xong, có điều mạng cũng có cái tốt của mạng, em họ tiếp tục cầm tay anh, “Đối phương biết anh là ai không? Nhất định còn chưa có lên giường đúng không? Biết đâu đối phương vốn là nam thì sao?” Cẩn thận nghĩ lại thì rất có thể a, đi sai đường chỉ cần biết quay đầu, vậy vẫn là anh họ tốt!
“Là Augustine.” Dạ Phong Vũ ngắt lời cậu.
“Hoặc cũng có thể là tập đoàn lừa đảo quốc tế…. Từ từ! Anh anh anh vừa rồi nói là ai?!” Trình Hạ trợn mắt.
“Augustine.” Dạ Phong Vũ nhướng mi, “Đúng vậy, chính là anh ấy.”
“Augustine?” Trình Hạ vô định lặp lại, cả người đều thấy sóng to gió lớn, sấm đánh cuồn cuộn, sét giữa trời quang, trời trăng đều tắt.
“Em có thời gian một tiếng để bình tĩnh.” Dạ Phong Vũ giúp cậu khép lại cái cằm, “Sau đó sẽ được gặp nam thần.”
Trình Hạ hai mắt vô định nằm trên sô pha, giống như người chết trong phim võ hiệp. MOKA tràn ngập nghi hoặc đi đến, vươn chân trước đẩy đẩy cậu.
Em họ hữu khí vô lực “Ừ” một chút, thể hiện chính mình còn chưa có bị treo.
MOKA yên tâm, ngoáy đuôi bổ nhào vào lòng chủ nhân, muốn quấy nhiễu một chút.
“Muốn uống một ly không?” Dạ Phong Vũ hảo tâm đề nghị.
Trình Hạ nghẹn ngào: “Vì cớ gì lại có chuyện này chứ.”
“Anh yêu anh ấy.” Dạ Phong Vũ ôm MOKA xoa xoa, mơ hồ lầm bầm lầu bầu, “Yêu rất lâu rồi.”
“Rất lâu?” Trình Hạ nghi hoặc ngồi dậy.
Chuông cửa leng keng vang lên, Dạ Phong Vũ đẩy chó lớn ra, đứng lên mở cửa.
Augustine đang đứng ở cửa, đằng sau còn có Phương Nhạc Cảnh —— cho dù bị người khác nhận ra là xe Nghiêm Khải, nhưng trong giới mọi người đều biết quan hệ giữa Dạ Phong Vũ và Phương Nhạc Cảnh không tệ, đến thăm nhà tặng quà nhau là chuyện bình thường.
“Vậy tôi đi trước nhé.” Phương Nhạc Cảnh cười vẫy tay, “Không quấy rầy mọi người, nghỉ sớm đi.”
“Cảm ơn.” Augustine gật đầu. Trình Hạ dắt MOKA đứng cuối hành lanh, tâm tình phức tạp hai chân muốn nhũn ra, rất muốn đi toilet, thế thế thế mà lại là thật thật thật a………..
“Gâu!” Thấy rõ người đến là ai, MOKA chạy về ổ chó của mình, vùi đầu xuống dưới bụng, rất không cho chủ cũ mặt mũi.
“Em cũng nên về nghỉ sớm đi.” Dạ Phong Vũ vỗ em họ, “Sáng mai gặp.”
“Ngủ ngon.” Augustine cũng tao nhã cười cười với cậu.
Trình Hạ đầu óc choáng váng, mơ màng lên lầu.
Đây nhất định là mình đang mơ.
“Xem sắc mặt em rất kém.” Augustine nhíu mày, vươn tay ôm người vào lòng.
“Không sốt nữa rồi.” Dạ Phong Vũ nói, “Chỉ là ngủ không đủ mà thôi.”
“Vậy bây giờ đi ngủ, nếu ngày mai còn chưa đỡ, anh sẽ gọi bác sĩ tư cho em.” Augustine bế cậu lên.
Dạ Phong Vũ bất ngờ không kịp đề phòng, đau đớn kêu một tiếng.
“Làm sao vậy?” Augustine lo lắng.
“Đau lưng.” Dạ Phong Vũ gảy cái cằm anh, “Có điều không phải vì công việc, mà là vì anh.”
Augustine: “………”
“Có vẻ anh sẽ còn phải học rất nhiều thứ.” Giọng Dạ Phong Vũ đầy khiêu khích.
“Cũng không quá khó.” Augustine bế cậu lên lầu, “Ít nhất bây giờ anh đã biết, em thích tư thế nào, cùng với lúc hưng phấn sẽ có giọng điệu biểu tình mê người nào.” Tiếng nói trầm ổn từ tính, giọng cũng càng ngày càng thấp, cuối cùng bị bao phủ bởi một nụ hôn nhẹ.
Trình Hạ yếu ớt dựa vào cửa phòng ngủ.
Này này nói cái đề tài gì vậy.
Mình vừa rồi cái gì cũng chưa có nghe.
“Đêm nay còn muốn làm không?” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh.
“Anh rất muốn, có điều em rõ ràng cần nghỉ ngơi.” Augustine trực tiếp ôm người vào phòng tắm, đặt lên thảm mềm, “Có lẽ anh nên thẳng thắn với em một chuyện.”
“Về việc lùi thời gian phỏng vấn?” Dạ Phong Vũ quấn cái cà vạt của anh.
“Không có liên quan đến Catherine, anh chỉ là muốn em nghỉ cho tốt.” Augustine cầm tay cậu, “Xin lỗi, không hỏi ý kiến của em trước.”
“Không sao.” Dạ Phong Vũ cười, “Em vốn không phải một nghệ sĩ nhiều nỗ lực, có cơ hội được nhàn hạ, cầu còn không được.”
Bồn tắm rất lớn, Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, để Augustine xoa bọt lên tóc mình.
Dấu hôn vẫn chưa tan đi, nhìn vô cùng tình sắc, Augustine từ phía sau ôm lấy cậu, hô hấp nóng rực.
“Thật sự không làm?” Dạ Phong Vũ tựa vào ngực anh, lười biếng hỏi.
“Anh đã hỏi bác sĩ, họ nói em sẽ rất đau, cần nghỉ ngơi nhiều.” Augustine thở dài, “Anh thật sự không nên thả em đi làm việc.”
“Nhưng tiếp theo có cả mười ngày để nghỉ.” Dạ Phong Vũ ngáp, “Cho nên chúng ta có thể ở lỳ trong biệt thự.”
“Về sau có suy nghĩ gì, đều phải nói với anh.” Augustine ghé vào tai cậu nói.
“Anh là nói…… Về kỹ xảo yêu đương?” Dạ Phong Vũ xoay người, ngồi xổm trên người anh.
“Tất cả mọi thứ.” Augustine nhìn vào mắt cậu, “Anh muốn bảo vệ em.”
“Ừm.” Dạ Phong Vũ cọ trán với anh, cười nhẹ, “Tuy rằng nghe có vẻ không biết tự lượng sức mình, nhưng em cũng muốn bảo vệ anh.”
Augustine ôm chặt thắt lưng cậu, hôn thật sâu.
Tuy rằng nói là phải nghỉ ngơi, nhưng Dạ Phong Vũ vẫn lấy tay giúp anh giải quyết vấn đề xong, hai người mới về giường.
Vết bầm trên thắt lưng bị ngâm nước ấm xong, tựa như càng rõ ràng thêm. Augustine bắt đầu suy nghĩ, mình hình như thật sự hơi thô lỗ. May mắn Phillip đã chuẩn bị trước thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa ở trên lưng, mang lại từng đợt cảm giác lạnh lẽo, cũng có thể giảm bớt không ít đau nhức.
Mười phút sau, Dạ Phong Vũ nằm trên giường nhíu mày, “Rất rõ ràng, anh cũng không phải là một người thợ mát xa đủ tư cách.”
Augustine đưa tay xuống.
“Em tự làm là được.” Dạ Phong Vũ miễn cưỡng đứng dậy, lấy khăn ướt giúp anh lau tay, “Anh nghỉ trước đi.”
Augustine hơi bất đắc dĩ, anh cho tới bây giờ vẫn không hề biết, thì ra chính mình sẽ có thời điểm…. thất bại đến như vậy.
“Không sao, có thể từ từ học.” Dạ Phong Vũ xoa xoa đầu anh, giống như dỗ dành bạn nhỏ.
“Em cảm thấy anh phải mất bao nhiêu lâu, mới có thể trở thành một người yêu đủ tư cách?” Augustine ôm cậu, hai người cùng tựa vào đầu giường.
“Ừm… ba năm?” Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ.
Augustine nhíu mày: “Vì sao phải lâu như vậy?”
Dạ Phong Vũ nhíu mày: “Bởi vì yêu cầu của em nhiều.”
Augustine: “………”
“Nếu anh thấy phiền, bây giờ đi còn kịp.” Dạ Phong Vũ cong khóe miệng.
“Rất phiền, có điều anh không định đi.” Augustine đặt cậu dưới thân, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn triền miên, “Ngủ ngon.”
“Từ từ, còn một việc.” Dạ Phong Vũ tránh anh.
“Em nên nghỉ ngơi.” Augustine nhíu mày.
“Về sau không được tùy tiện tặng quà cho người khác.” Dạ Phong Vũ nhéo hai má anh.
“Ví dụ như?” Augustine khó hiểu, vì sao đột nhiên nhắc tới vấn đề này.
Dạ Phong Vũ nheo mắt nhìn anh.
“Vòng tay của Catherine? Khi đó anh đang làm ăn với Adams, hơn nữa cô ấy còn chưa có thích anh.” Augustine kịp phản ứng.
Dạ Phong Vũ tiếp tục nhìn anh.
“OK.” Augustine giơ tay đầu hàng, “Từ hôm nay trở đi, trừ em ra, quà tặng ai cũng đều dùng danh nghĩa Phillip.”
Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại: “Ngủ ngon.”
“Thì ra em cũng sẽ để ý những chuyện này.” Augustine cười ra tiếng, vùi đầu cọ cọ vào cổ cậu, “Có điều……… Thật sự rất đáng yêu.”