– Có muốn cùng đi biển với gia đình tôi –
Phòng khám nhỏ trên đỉnh núi vẫn cứ ấm áp đáng yêu, tuy rằng không có Augustine, nhưng có Dạ Phong Vũ và MOKA làm bạn, Cindy vẫn thực vui vẻ phấn chấn, thậm chí còn hái một bó hoa dại, gửi về tặng cho Augustine.
“Thật sự cảm ơn cậu hôm nay đã đến tham dự nhạc hội trong rừng, Cindy rất vui.” Bác sĩ Grater đưa cho cậu một ly nước trái cây.
“Cũng rất cảm ơn ngài đã mời tôi.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Tôi rất thích phòng khám.”
“Đáng tiếc là Augustine tiên sinh không tới, tôi còn cố ý chuẩn bị liệu pháp hương thơm hoàn toàn mới.” Grater hỏi, “Gần đây ngài ấy bận rộn lắm sao?”
“Hình như trong việc làm ăn có chút phiền toái.” Dạ Phong Vũ nhún vai.
“Có lẽ cậu có thể thử khuyên nhủ ngài ấy.” Bác sĩ Grater đặt ly nước trên bàn.
“Tôi?” Dạ Phong Vũ bất ngờ.
“Phillip gọi điện thoại, nói cậu và Augustine tiên sinh đang yêu nhau.” Bác sĩ Grater thực thẳng thắn, cười vỗ vỗ cậu, “Có chút bất ngờ, nhưng thật sự là một chuyện đáng chúc mừng.”
“Mặc kệ ngài có tin hay không, đây thật sự chỉ là hiểu lầm.” Dạ Phong Vũ dở khóc dở cười.
“Hy vọng cậu không để ý, có điều làm bác sĩ cho Augustine tiên sinh, thực tế là tôi đây không nên không được biết chút gì, Phillip đã làm một việc mà người nhà bệnh nhân nên làm.” Hiển nhiên là Bác sĩ Grater không định tin tưởng cậu, “Huống chi đây còn là một sự việc vô cùng lớn.”
Dạ Phong Vũ nói: “Chúng tôi thật sự là bạn bè bình thường.”
“OK OK!” Bác sĩ Grater giơ tay đầu hàng, “Tôi tin hai người thực chỉ là bạn bè bình thường.”
Dạ Phong Vũ: “………”
“Chỉ làchình như MOKA rất buồn bực.” Bác sĩ Grater nháy mắt với anh, “Dù sao cũng thật vất vả mới có thể rời khỏi lâu đài, không ngờ lại phải trở về.”
Dạ Phong Vũ xoa xoa mi tâm, hình như bản thân thật sự cần tìm Phillip nói chuyện một chút.
Có điều chờ khi cậu xuống núi, Phillip đã lên máy bay đi Tahiti, quản gia nho nhã lễ độ, “Có cần tôi thông báo với Augustine tiên sinh không?”
“Không cần, tôi về nhà trọ.” Dạ Phong Vũ dắt MOKA, “Đưa bó hoa này cho anh ta là được rồi, cảm ơn ngài, hẹn gặp lại.” Đi nghỉ phép cũng được, ít nhất cậu ta cũng không phải kẻ ngốc, trừ bác sĩ Grater, hẳn là sẽ không mang chuyện này đi rêu rao khắp nơi.
Vài ngày sau, Dạ Phong Vũ ngồi xe lửa rời Milan, đến Paris. Anh tạm thời ở lại nhà của một người bạn tốt, dự định tham gia hôn lễ xong sẽ quay về Normandy.
Kết hôn là một chuyện hạnh phúc mà cũng thực sứt đầu mẻ trán, bạn bè từ mấy tháng trước đã bận rộn xoay quanh, giữa trưa hôm nay, Dạ Phong Vũ chủ động đến tiệm bánh ngọt giúp bạn chuẩn bị bánh cưới.
Chủ tiệm là hai cô gái trẻ xinh đẹp, vốn đang hướng dẫn khách hàng làm cupcake, nhìn thấy soái ca tiến vào, lập tức ra hiệu cho những người còn lại cùng vô tay chào đón.
“Tôi đã xem phim điện ảnh của anh.” Trong các khách hàng có người nhận ra anh.
“Cảm ơn.” Dạ Phong Vũ lấy đơn đặt hàng, “Tôi đến tìm chủ tiệm, muốn viết tên cô dâu chủ rể lên bánh.”
“Có muốn tham gia lớp học cùng chúng tôi không?” Chủ tiệm nhiệt tình hỏi.
“Đương nhiên, cầu còn không được.” Dạ Phong Vũ sảng khoái nhận lời, thay tạp dề màu xám chuyên dụng.
Đàn ông vào bếp luôn hấp dẫn, huống chi đối phương còn là một anh đẹp trai lại quyến rũ. Vì thế nửa giờ sau lớp học kết thúc, không ít người lưu luyến, lần lượt cùng Dạ Phong Vũ chụp ảnh ký tên rồi mới rời đi.
“Muốn ở lại dùng bữa tối không?” Chủ tiệm mời.
“Bữa tối thì chắc không cần, có điều tôi muốn làm thêm một cái bánh ngọt.” Dạ Phong Vũ cười cười. “Cho MOKA.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Chủ tiệm giúp anh lấy sốt hoa quả đến, “Miễn phí.”
“Cảm ơn.” Dạ Phong Vũ xắn tay áo, đứng cạnh cửa sổ từ tốn đánh trứng, dáng người và sườn mặt đều không thể soi mói, như là một bức tranh quý báu. Thỉnh thoảng có người qua đường dừng chân chụp ảnh, thậm chí còn có người đến mua bánh ngọt, mượn dịp này tranh thủ ngắm soái ca.
Có điều mặc kệ chung quanh có bao nhiêu ánh nhìn, Dạ Phong Vũ một chút cũng không bị quấy rầy, sau khi lấy bánh nướng ra khỏi khuôn, bắt đầu đánh một tô kem. Một chiếc xe màu đen đỗ ở đối diện, Augustine xuyên qua cửa kính xe nhìn, vừa lúc có thể nhìn thấy vẻ mặt chuyên chú của cậu.
“Augustine tiên sinh?” Trợ lý thử gọi anh một tiếng.
“Về trước đi, tôi còn có việc.” Augustine mở cửa xe.
“Được.” Trợ lý gật đầu, nhìn anh đi đến đối diện, cảm thấy có chút hoang mang ——— từ khi nào thì bắt đầu, vậy mà lại có hứng thú với bánh ngọt?
“Đang quay quảng cáo sao?” Augustine đi vào tiệm.
Dạ Phong Vũ hơi bất ngờ: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi đến Paris bàn chuyện thu mua với chủ nhân trang viên Edinburgh.” Augustine trả lời, “Vừa rồi vô tình thấy cậu.”
“Thì ra vậy.” Dạ Phong Vũ lau tay, “Tôi chỉ là đến đây giết thời gian, tiện tay làm chút bánh ngọt.”
Bánh ngọt mới ra lò mềm xốp, Augustine tiện tay cầm một cái.
“………….. Ăn ngon không?” Dạ Phong Vũ khóe miệng cong cong.
“Không tồi. ” Augustine hiếm thấy khen ngợi điểm tâm ngọt.
“Hi, vị này chính là MOKA anh muốn tặng bánh ngọt?” Chủ tiệm đem đến hai ly trà chanh, tiện thể ngắm soái ca mới đến ——– bởi vì không quan tâm đến truyền thông nhiều, cho nên hai người cũng không biết đến Augustine.
“Khụ!” Dạ Phong Vũ ho khan, “Anh ta không phải MOKA.”
Augustine sắc mặt xanh mét.
Tuy rằng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng khí tràng đối phương quá mức mạnh mẽ, chủ tiệm vẫn là lựa chọn quyết đoán biến mất.
“Chỉ là bánh bông lan bình thường mà thôi, cũng không có đặc biệt làm cho ai.” Dạ Phong Vũ đưa cho anh một cái bút màu thực phẩm, “Hay là viết một câu chúc lên trên tấm bảng chocolate?”
“Tôi không nhớ là MOKA có thể ăn chocolate.” Augustine lắc đầu.
“Đương nhiên không cho nó ăn, tôi có thể ăn giùm.” Dạ Phong Vũ vẽ lên một bên tấm bảng hình chú chó nhỏ, “Đến anh.”
Augustine qua loa viết câu “Happy birthday”.
“Hôm nay không phải sinh nhật MOKA.” Dạ Phong Vũ cắm tấm bảng lên bánh ngọt, “Nhưng dù sao nó cũng không hiểu, cũng không vấn đề gì.”
“MOKA đâu?” Augustine cuối cùng cũng dịu mặt đi một chút, “Sao lại không cùng cậu đến.”
“Ở nhà ngủ, tôi đang ở tạm trong nhà trọ của bạn.” Dạ Phong Vũ buộc cái nơ con bướm xinh đẹp lên hộp bánh ngọt, “Buổi tối chúng tôi cùng ăn món ăn Trung Quốc, muốn đến không?” Nói xong lại bổ sung một câu, “Chỉ có tôi và MOKA.”
“Không cần.” Augustine lắc đầu.
“Nhưng một người ăn cơm sẽ rất nhàm chán, cho dù có người hầu và quản gia bên cạnh.” Dạ Phong Vũ cầm ly nước, “Hơn nữa MOKA gần đây mới học được trò chơi mới.”
Augustine trầm mặc một chút: “Được.”
“Good!” Dạ Phong Vũ đưa hộp bánh ngọt cho anh, “MOKA nhất định rất vui.”
Cửa phòng vang lên tiếng mở khóa, MOKA đã tỉnh ngủ nhanh chóng ngậm dép lê chạy ra, đuôi to liều mạng ngoáy.
Ngay sau đó, chỉ thấy Augustine đi vào.
MOKA cảm giác chính mình đã bị lừa gạt.
Không phải chủ này.
“Ngoan, bọn tao giúp mày mua bánh quy vị mới, còn có bánh ngọt cho sinh nhật muộn.” Dạ Phong Vũ xoa xoa đầu MOKA, thuận tiện hỏi Augustine: “Ở đây không có rượu đỏ, bia hoặc đồ uống được không?”
“Một ly nước là được rồi.” Augustine ngồi trên sô pha, lông mày hơi nhăn lại.
“Không thoải mái?” Dạ Phong Vũ ngồi bên cạnh anh.
“Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, vừa nãy lại bị kẹt xe.” Augustine lắc đầu, “Không sao.”
“Đúng như lời bác sĩ Grater nói, anh thật sự quá mệt mỏi.” Dạ Phong Vũ thử độ ấm trên trán anh, “Hơi sốt, muốn ngủ một chút không?”
Augustine gật đầu: “Cảm ơn.”
Dạ Phong Vũ nhìn theo anh đi vào phòng ngủ nằm xuống, đi nấu chút mì rau, cầm thuốc mang vào.
“Đồ ăn kì quái.” Augustine dựa vào đầu giường, tiếng nói khàn khàn.
“Nhưng không khó ăn.” Dạ Phong Vũ đưa cho anh đôi đũa, “Thử xem?”
Đầu lưỡi có chút không nhạy, có điều sợi mì rất mềm, cho nên cũng không làm cho yết hầu tổn thương. Ăn xong uống thêm nước đường, Augustine nằm trên giường, cảm thấy váng đầu.
Chắc bởi vì thấy chủ cũ thực là suy yếu, cho nên MOKA cũng không có quậy nữa, mà ngoan ngoãn nằm góc nhà gặm đồ chơi yêu dấu. Dạ Phong Vũ ngồi cạnh nó lên mạng, tiêu điểm bát quái là về chủ nhân trang viên Edinburgh, nghe nói là hôm qua vừa cùng mười mấy cô nàng đi biển, không biết khi nào mới trở về.
Dạ Phong Vũ tắt trang mạng, khó trách hôm nay gặp Augustine cảm thấy sắc mặt anh khó coi. Dựa theo tin tức này, chủ nhân trang viên Edinburgh không giống như là nghỉ phép theo kế hoạch, mà là vì tránh né Augustine, nên mới tìm cớ biến mất. Về phần Yuhan phu nhân, tin tức lại là căn bản không có nhắc đến.
“Gâu gâu.” MOKA ngậm một chiếc đĩa ném đến.
“Không được, ngày mai lại mang mày ra ngoài.” Dạ Phong Vũ nhéo mũi nó, “Ngoan, đi ăn bánh ngọt đi.”
MOKA tiếp tục cọ đầu, cổ đặc biệt dài ra! Dạ Phong Vũ bị bộ dáng nó làm cho buồn cười, ngồi trên thảm ôm đầu nó xoa xoa. Một người một chó ở chung hài hòa, Augustine đứng ở cửa phòng ngủ ho khan: “Có thể cho tôi mượn máy tính dùng chút không?”
“Anh vừa mới nghỉ ngơi không đến nửa giờ.” Dạ Phong Vũ bất đắc dĩ.
“Vậy là đủ rồi.” Augustine khoác áo, “Hoặc là gọi lái xe đến đón giúp tôi.”
“Lúc rời khỏi Milan, bác sĩ Grater nói anh cần một kỳ nghỉ nhàn nhã thật dài.” Dạ Phong Vũ ngồi xếp bằng dưới đất, “Một tuần sau tôi cùng gia đình sẽ có một chuyến đi biển ngắn, muốn cùng tham gia không?”
“Tôi không nghĩ là mình thích hợp loại hoạt động này.” Augustine nhận lấy máy tính trong tay cậu, “Cảm ơn.”
“Nhưng chủ nhân trang viên Edinbrugh đang ở vùng biển gần đó.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở.
“Cho nên muốn tôi đuổi theo anh ta, tiếp tục bàn chuyện thu mua trang viên?” Augustine mặt không chút thay đổi.
“Cũng chưa chắc.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Cũng có thể là chặn đầu đập một trận, xem về sau anh ta có còn dám nói linh tinh ở trước mặt phóng viên không.”