Dù đứa bé kế tiếp là nam hay nữ, bà cảm thấy nếu đã có một cô con gái, không cần nói con dâu sẽ tự cần một đứa con trai, như vậy Tôn gia sẽ có một đứa cháu trai lưu lại đời sau.
Bà tự nghĩ kế hoạch của mình rất tốt, mặc dù thiếu chút nữa bảo bảo bị tên bắt cóc gạt bán nhưng cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm* trở về. Hơn nữa con dâu cũng đồng ý mang thai đứa thứ hai... Chút áy náy trong lòng khi hại cháu gái bị gạt bán cũng dần dần tiêu tan, tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp, cuối cùng không ngờ cảnh sát vẫn tìm tới.
* Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện nhưng không bị nguy hiểm
Dự cảm của Sơ Ngữ trở thành sự thật, cô chỉ có thể thổn thức không nguôi, trọng nam khinh nữ vẫn là hiện tượng phổ biến tồn tại trong xã hội này. Quan điểm lớn trong một lúc khó mà thay đổi, ngay cả tên bắt cóc cũng chỉ muốn bán đứa bé trai, không thể không nói, đây là chuyện hết sức nực cười.
*****
Sơ Ngữ nhàn rỗi không có chuyện gì, gọi hỏi thăm những con thú cưng được nhận nuôi, cho tới trưa cô cũng chỉ thăm được bảy tám con, hiệu suất hơi thấp.
Đại Miêu thấy cô để điện thoại di động xuống thì lập tức nhảy lên trên đùi cô, "Ngôn Ngôn, meo đói, chúng ta gọi đồ ăn ngoài chứ?"
Sơ Ngữ nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ, gật đầu nói, "Được, em muốn ăn gì?"
"Cá khô nhỏ, cá khô nhỏ..." Vừa nhắc tới cá khô là hai mắt Đại Miêu tỏa sáng. Sơ Ngữ không nhịn cười được, "Được, cho em ăn ít cá khô." Nói xong lại quay đầu hỏi Nhị Lang Thần và A Bố, "Còn hai đứa?"
Hai đứa này vô cùng dễ nuôi, cho tới bây giờ chưa bao giờ để Sơ Ngữ phải bận tâm, ngay cả ăn cơm cũng dễ. Nhị Lang Thần không tính đi, trước kia nó là chó hoang, chắc là do khổ quá nên bây giờ rất quý trọng thức ăn, không kén ăn. Ngược lại là A Bố, lúc trước có chủ quan tâm chăm sóc, từ khi tới đây nó rất ít yêu cầu điều gì, giống như sợ gây phiền toái cho cô vậy.
Đúng như dự đoán, Sơ Ngữ hỏi xong, hai cái miệng đồng thanh nói, "Gì cũng được."
Tuy là nói như vậy nhưng Sơ Ngữ vẫn biết đồ ăn ưa thích của bọn nó, vì vậy gọi cho bọn nó xương sườn kho và thịt đùi gà, quả nhiên thấy mắt bọn nó sáng lên.
Gọi đồ xong, cách mấy phút là Đại Miêu lại đi ra cửa một chuyến, chờ tiểu ca giao hàng xuất hiện.
Sơ Ngữ tiếp tục lướt Weibo, đến bây giờ cô đã có hơn 400 ngàn người hâm mộ, cũng coi như là có chút danh tiếng. Trừ việc tìm chủ nhân cho thú cưng ra, có người thấy tên Weibo là phòng hỏi ý kiến thú cưng nên tìm đến hỏi cô một ít vấn đề về suy nghĩ trong lòng của thú cưng. Trước khi có năng lực hiểu tiếng nói bọn nó, Sơ Ngữ đã từng nghiên cứu về tâm lý động vật, sau đó từ từ nghiên cứu sâu hơn, cho nên đối với vài vấn đề của fan, cô vẫn có thể cho bọn họ một ít lời khuyên.
Không giải quyết được thì yêu cầu đối phương gửi tới một đoạn video về thú cưng, sau đó thêm một bước phân tích. Cũng không có gọi video đối thoại với động vật các loại. Bao gồm cả việc theo dõi xem thú cưng có sống tốt không, mỗi lần như vậy là cô đều tắt camera bên mình, chỉ nhìn đối phương. Nữ giới độc thân sống một mình cần phải có ý thức đảm bảo an toàn.
Đại Miêu đi ra ngoài lần nữa nhưng vẫn không thấy bóng dáng tiểu ca đâu, mất hứng nói, "Hôm nay chậm hơn bình thường, Ngôn Ngôn chị mau đánh giá kém đi!"
Sơ Ngữ bị chọc cười, "Em còn biết đánh giá kém nữa hả?"
Đại Miêu lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, "Đó là dĩ nhiên, meo bây giờ cũng là một con mèo có giáo dưỡng, hiểu biết nhiều!"
"Vậy đồng chí Đại Miêu có giáo dưỡng có thể bao dung một chút hay không, có lẽ trên đường kẹt xe nên mới tới chậm?" Mười hai giờ rưỡi, bất kể là ở tiệm cơm hay ở trên đường đều là giờ cao điểm, trễ mấy phút cũng có thể hiểu.
Đại Miêu muốn mau chóng được ăn cá khô nhỏ nhưng lại cảm thấy Sơ Ngữ nói đúng, mèo có giáo dưỡng nên có tấm lòng bao dung, suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cố mà làm ra vẻ, "Vậy cũng được, meo tha thứ lần này."
"Đại Miêu thật ngoan!" Sơ Ngữ không keo kiệt tán dương nó, Đại Miêu hết sức hưởng thụ cà cà vào lòng bàn tay cô.
Một người một mèo đang chơi đùa, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng gõ, một tiểu ca đưa thức ăn mặc đồ màu đỏ đứng ngoài cửa tiệm, thần thái bất an, sắc mặt đỏ bừng, ngay cả đường gân dưới da cũng nổi lên.
Sơ Ngữ vội hỏi, "Sao vậy?"
Đứa bé trai này tuổi không lớn lắm, thường xuyên tới giao hàng nên cũng coi như là quen. Thỉnh thoảng cô sẽ trò chuyện mấy câu, cô biết cậu ta thật ra mới mười bảy tuổi, trong thẻ căn cước ghi lớn hơn một tuổi nên mới có được công việc như bây giờ. Sơ Ngữ hỏi tại sao cậu ta không đi học, đứa nhỏ chỉ cười lộ ra hàm răng rõ ràng, không nói lời nào.
Sơ Ngữ rất có hảo cảm với đứa nhỏ tươi sáng như ánh mặt trời này, đừng nghĩ người ta còn nhỏ, thật ra đối với công việc cậu ta rất nghiêm túc, chất phác chuyên cần, đối đãi chân thành với người khác, lúc gọi Sơ Ngữ là chị hết sức vui vẻ. Bây giờ thấy bộ dáng này, trực giác mách bảo chắc là có chuyện gì.
Thiệu Bảo Toàn đỏ mặt, bất an nói, "Thật xin lỗi chị, bữa ăn của chị vô tình bị em làm đổ..."
Trên đường tới nhiều xe, cậu ta không chú ý đụng phải người khác, người và xe ngã xuống đường. Hộp đựng cũng bị bể, rơi khắp nơi, không thể ăn.
Lúc này Sơ Ngữ mới thấy tư thế đứng của cậu ta không tự nhiên, trên người còn có vết cà. Trong nháy mắt liền biết chắc là ngã xe, cô vội vàng tới kiểm tra, "Té xe hả? Em đi bệnh viện chưa? Xương khớp không sao chứ?"
Thiệu Bảo Toàn ngượng ngùng né né, "Em không sao đâu chị, a..."
Sơ Ngữ đụng phải vết thương cách lớp quần áo, cậu ta lập tức nhe răng toét miệng la đau.
Sơ Ngữ vén tay áo lên nhìn một cái, cùi chõ bị trầy da, máu thịt mơ hồ, nhìn hết sức dọa người. Sơ Ngữ vừa đau lòng vừa tức giận, "Vậy mà còn kêu không sao? Đã như vậy mà còn đưa thức ăn gì nữa, mau đi bệnh viện đi! Em gọi điện thoại nói thì khách hàng cũng sẽ hiểu thôi, sao mà hành hạ thân thể mình như vậy? Người nhà mà biết thì sẽ lo lắng chừng nào?"
Sơ Ngữ thật lòng nghĩ đứa nhỏ này như em trai mình, thấy cậu ta như vậy, trừ đau lòng thì còn muốn mắng cậu ta tại sao không thương tiếc bản thân mình.
Thiệu Bảo Toàn cảm động, lại xin lỗi, "Không có chuyện gì đâu chị, chỉ nhìn thấy hơi ghê thôi chứ thật ra không nghiêm trọng..."
Sơ Ngữ không nói lời nào, "Em còn bước đi được không? Chị đưa em đi bệnh viện trước, lỡ mà xương bị gì thì kéo thành bệnh nặng đó, đừng nói tiền thưởng, tiền lương một tháng cũng không đủ cho em chữa bệnh!"
Thiệu Bảo Toàn bị cô hù dọa, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi bệnh viện. Cũng may sau khi kiểm tra, bác sĩ nói ngoại trừ cổ chân có hơi trật thì không ảnh hưởng đến xương. Chích thuốc ngừa uốn ván xong, Sơ Ngữ mới dẫn cậu ta về.
"Không có chuyện gì là tốt, trở về nhớ thay thuốc đúng giờ, đừng làm vết thương bị nhiễm trùng. Nếu em không làm được thì tới tiệm chị giúp em thay thuốc..." Mặc dù cô là bác sĩ thú y nhưng thay thuốc cho người vẫn là chuyện nhỏ.
Thiệu Bảo Toàn bức rức nói, "Không sao không sao ạ, tự em làm được rồi." Cậu ta ngượng ngùng đỏ mặt nói, "Hôm nay làm phiền chị quá, em hại thức ăn bị đổ mà còn nhờ chị đưa đi bệnh viện nữa..."
Sơ Ngữ cắt lời, "Em cũng gọi chị một tiếng chị rồi, nhìn em trai mình bị thương mà chị không giúp sao? Em không cần suy nghĩ nhiều, trở về nghỉ ngơi cho khỏe, nghỉ thêm hai ngày nữa rồi làm việc cũng không muộn, thân thể là tiền vốn, không có tiền vốn làm sao làm việc?"
Thiệu Bảo Toàn gật đầu liên tục, "Em nghe lời chị."
Cậu ta toét miệng cười lộ ra hàm răng. So với khi nãy lúc vừa gặp thì Sơ Ngữ thấy cậu ta tươi tắn hơn chút rồi đó, cười lên lại có mấy phần khả ái.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này nên Sơ Ngữ và bọn Đại Miêu đến bây giờ còn chưa ăn cơm, thấy ánh mắt Đại Miêu u oán, Sơ Ngữ lập tức chột dạ nói, "Đi, chị mời các em ăn một bữa tiệc lớn, tùy ý gọi!"
Lúc này tâm tình Đại Miêu mới tốt lên, "Vậy chị phải gọi cho meo thật nhiều cá khô nhỏ mới được!"
"Được được được, nghe em!"
*****
Một gian phòng sạch sẻ ngăn nắp trong khu dân cư, trên ban công treo lồng chim, một con anh vũ xinh đẹp đang đứng trên thanh gỗ vắt ngang.
Giản Diệc Thừa đứng trên ban công, sắc mặt tỉnh táo nhìn nó.
Anh vũ không sợ người, hai cái móng vuốt bám chặt thanh gỗ, thỉnh thoảng giương cánh ra vỗ hai cái.
"Xin chào! Tạm biệt!"
"Ăn cơm!"
"Đại Bảo về rồi!"
"Anh Tử về rồi!"
...
Anh vũ quái dị nói chuyện, câu chữ rõ ràng, từ ngữ phong phú, có thể thấy chủ nhân bỏ nhiều tâm tư ra dạy.
Lâm Lang chẳng biết tới từ lúc nào, cười nói, "Con chim này thật thông minh." Quay đầu nói với anh vũ, "Đây đây, mày nói cho đại soái ca nghe một chút đi."
"Đại Bảo về rồi."
"Không phải Đại Bảo, là đại soái ca."
"Đại Bảo về rồi, Anh Tử về rồi."
...
Dạy nửa ngày, anh vũ vẫn chỉ lặp lại hai câu này, Lâm Lang nổi giận, lẩm bẩm một tiếng, "Chim ngu, dạy cũng như không!"
"Ngươi mới ngu!" Anh vũ trợn hai con mắt nhìn Lâm Lang.
Đám người Giang Liên Thành vừa tới không nhịn được bật cười, "Lâm Lang, ngay cả một con anh vũ cậu cũng không nói lại."
Lâm Lang sờ lỗ mũi, "Thì ra mày không ngốc à."
Giang Liên Thành đã đi tới bên người Giản Diệc Thừa, hỏi, "Sao rồi? Có phát hiện gì không?"
Sở dĩ bọn họ xuất hiện ở đây là do trong phòng này phát hiện một thi thể. Người chết là chủ nhà, 68 tuổi, sống một mình, ông tên Triệu Văn Đức. Bạn già đã qua đời, con gái cũng thành gia lập nghiệp, sau khi về hưu ông lão nuôi một con anh vũ làm bạn, thường ngày hay đi ra ngoài đánh cờ tán gẫu với bạn cùng lứa, giống như đại đa số ông lão về hưu khác. Sáng sớm hôm nay lại bị hàng xóm phát hiện chết ở trong nhà mình.
Hiện trường không có dấu vết xô xác, tài sản cũng không bị mất, trên tủ đầu giường còn có một chai thuốc ngủ, chỉ còn lại mấy viên... Tất cả dấu hiệu cho thấy, đây là vụ án tự sát.
Giản Diệc Thừa yên lặng nửa ngày, đột nhiên hỏi, "Đại Bảo và Anh Tử là ai?"
Giang Liên Thành nói, "Theo lời hàng xóm thì con trai ông lão tên Triệu Bảo Lai, con gái tên Triệu Anh, Đại Bảo và Anh Tử chắc là tên thường gọi của bọn họ."
Người già hiu quạnh chỉ có một con anh vũ làm bạn, ông dạy anh vũ nói "Đại Bảo về rồi", "Anh Tử về rồi", có thể nhìn ra ông rất trông đợi mấy người con.
"Vậy bây giờ bọn họ ở đâu?"
"Hàng xóm báo cảnh sát xong liền thông báo cho bọn họ, chắc bây giờ đang trên đường tới."
Đang nói, ngoài cửa có hai người xông vào, một nam một nữ, mặt đầy lo lắng, "Ba tôi sao rồi?"