Giản Sơ, người bạn nhỏ bốn tuổi ngoẹo đầu, lông mày nhíu lại, hết sức khổ não nói. Sơ Ngữ ngồi chồm hổm xuống, nhìn đứa nhỏ ôn hòa hỏi, "Con sao thế?"
"Cô giáo nhà trẻ nói trường sắp tổ chức hội thể thao. Mỗi bạn phải dẫn thú cưng theo để tranh tài."
"Mẹ thấy rất tốt mà?" Sơ Ngữ không hiểu tại sao con trai lại rầu rĩ.
"Nhưng con biết dẫn đứa nào đi chứ? Đại Miêu thích dỗi, không dẫn nó theo là nhất định nó sẽ không vui, nhưng mà nó rất mập, chắc chắn chạy không lại. Nhị Lang Thần chạy nhanh nhất nhưng Manh Manh lại thích tiểu Bạch, bạn ấy bảo con dẫn tiểu Bạch tới đại hội thể thao. A Bố cũng rất giỏi nên con không biết phải làm sao hết." Giản Sơ xòe hai tay nhún vai, không biết nên làm sao, ra dáng người lớn.
Sơ Ngữ không khỏi bật cười, bảo bối nhà họ ra đời vào năm thứ hai sau khi cô kết hôn với Giản Diệc Thừa, cứ như từ một tượng đúc ra, hơn nữa còn giống cha ở chỗ không thích nói chuyện. Nhưng đứa nhỏ rất thông minh, cũng biết làm người lớn hài lòng, cho nên ở nhà trẻ rất được hoan nghênh, có khi sau này lớn lên lại trở thành nam thần trường học.
"Vậy con không thể mang tất cả đi sao? Chỉ chọn một con dự thi, mấy con khác ngồi dưới làm khán giả!" Sơ Ngữ đề nghị.
"Không được đâu, cô giáo nói mỗi người chỉ có thể mang một con, mang nhiều quá không trông coi được."
"Vậy con hỏi các bạn trong lớp xem các bạn có muốn mượn chó mèo nhà mình không, có rất nhiều bạn ở nhà không nuôi thú cưng đó."
"Đúng ta, tiểu mập cũng không có thú nuôi, mẹ bạn ấy không cho bạn ấy nuôi, nói là không có thời gian chăm sóc." Giản Sơ lập tức phấn khởi, nói phải đi gọi điện thoại cho tiểu mập liền, "Con đi hỏi bạn đây."
"Ừ, đi đi."
Sơ Ngữ nhìn con tung tăng chạy về phòng, lấy điện thoại gọi cho bạn mình. Khóe miệng cô không kìm được cong lên, chỉ cảm thấy giờ phút này trong lòng rất thỏa mãn.
"... Vậy thì tính vậy nha, hôm đại hội cậu chờ tớ ở cửa nhà trẻ, tớ dẫn A Bố đến cho cậu mượn một ngày. Chỉ một ngày thôi nha, tớ cũng thích A Bố lắm, không thấy nó tớ sẽ buồn đó."
Lúc Giản Sơ gọi điện thoại Giản Diệc Thừa cũng tan làm về nhà, trong tay xách thức ăn mua trên đường, vừa đổi dép vừa nói, "Ba về rồi đây." Ngẩng đầu không thấy con trai ôm bắp đùi như ngày thường, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, "Con gọi điện cho ai vậy em?"
"Một người bạn trong lớp." Sơ Ngữ ôm anh một cái, đây là thói quen hình thành sau khi kết hôn.
"Ừm ừm, được, gặp cậu sau."
Giản Sơ gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó cúp điện thoại, thấy Giản Diệc Thừa về thì lập tức chạy như bay tới, "Ba, ba về rồi ạ?"
Giản Sơ chạy được nửa đường đột nhiên ngừng lại, cố làm vẻ chững chạc giữ khoảng cách, "Con lớn rồi, không thể giống như khi còn bé ngày nào cũng để ba ôm lên nữa."
Bộ dáng nghiêm trang làm Sơ Ngữ bật cười, Giản Diệc Thừa ôm cậu, ném lên không trung sau đó đón lại, "Khi đó con cao lên, ba ôm không nổi nữa."
"Vậy thì đổi lại con sẽ ôm ba mẹ."
"Con trai ngoan quá!"
...
Giản Diệc Thừa ở dưới bếp nấu cơm, Sơ Ngữ phụ anh một tay, Giản Sơ ngồi trong phòng khách chơi đùa với bọn Đại Miêu. Giản Sơ ghép hai cái ghế nhỏ lại, chỉ huy mấy con chó nhảy qua. Trong đại hội có cuộc thi vượt chướng ngại vật nên cậu muốn luyện tập trước.
"A Bố, nhảy!"
"Tiểu Bạch, nhảy!"
"Ây da, tiểu Bạch em đừng nhảy sớm, phải chạy đến nơi rồi mới được nhảy, nếu không sẽ rơi vào ghế, bị thương."
"Gâu gâu."
...
Giản Sơ thừa kế năng lực nói chuyện với động vật của cô, mới sinh ra đã thân quen với bọn Đại Miêu, sau khi biết nói thì khả năng này hoàn toàn được bộc lộ. Trong bếp, Sơ Ngữ đang thương lượng với anh xem có nên cho con trai đăng kí thêm vào lớp nghệ thuật*.
*Đây là chương trình học ngoại khoá của học sinh trung học và tiểu học, trong đó không bao gồm việc học các môn chính của bậc trung và tiểu học như ngữ văn, toán, v.v., chủ yếu là để bồi dưỡng hứng thú ngoài giờ học chính khoá của học sinh như các lớp về nhạc cụ, mỹ thuật, âm nhạc, vũ đạo, mô hình máy bay, các loài cờ, các lớp Anh văn nâng cao và các lớp học thể thao khác.
"Con mình nên rèn luyện một sở thích gì đó, trẻ con nhà khác thì tung tăng nhảy múa hát hò, con trai mình không nói gì cả, có khi nào vì vậy mà nó tự ti không?"
Giản Diệc Thừa gật đầu, "Em nói vậy cũng đúng nhưng phải xem con mình thế nào nữa, không có tài nghệ thì con cũng có thể lên biểu diễn màn huấn luyện thú mà. Ông trời ban cho nó kỹ năng đặc biệt, người khác còn không có được cái con mình có đâu."
Sơ Ngữ cười đánh anh một cái, "Làm gì có ai như vậy đâu, kỹ năng mà không thể để người khác biết." Cô nghi ngờ có khi nào Giản Diệc Thừa cố ý trêu chọc cô.
"Không có gì đâu, càng thản nhiên càng không bị người ta hoài nghi, em nhìn em đi, giúp cảnh sát phá được bao nhiêu vụ án mà cũng có ai nói gì đâu?"
"Đó là do có anh che chở."
"Giống vậy thôi, sau này con trai có hai chúng ta che chở." Giản Diệc Thừa múc đồ ăn ra, bận bịu nhưng vẫn tranh thủ hôn lên mặt cô một cái, "Cho nên không cần lo lắng đâu."
Sơ Ngữ đẩy anh ra, nói ghê quá nhưng trong lòng thì hết sức cảm động. Cô vẫn luôn cảm thấy năng lực của mình không bình thường, sợ bị người ta phát hiện rồi đem đi nghiên cứu gì đó. Nếu chỉ có mình cô thì cũng được đi, đằng này lại di truyền cho con trai, lỡ mà người khác biết được rồi con trai sẽ bị làm tổn thương thì sao? Đây mới là việc cô lo lắng, không ngờ anh cũng phát hiện sự bất an của cô, còn dùng cách này an ủi. Giống như chỉ cần có anh ở đây, cái gì cô cũng không sợ.
"Ăn cơm thôi."
Cuối cùng món ăn cũng xong, Giản Diệc Thừa vui vẻ kêu. Sống với nhau lâu, ngay cả anh cũng vui vẻ nói nhiều hơn, không lạnh lùng như ngày trước. Anh thế này càng làm cô thấy chân thật, càng thấy an toàn.
Trên bàn ăn, Giản Sơ vừa giúp ba mẹ chia chén đũa vừa hít mũi ngửi đồ ăn, "Oa, hôm nay ba làm đồ ăn thơm quá!"
Giản Diệc Thừa nhéo mũi con, "Vậy con phải ăn nhiều lên nhé."
"Dạ dạ, con muốn ăn hai chén cơm!"
"Thật hả? Đại Miêu còn không ăn giỏi như con đâu."
Sơ ngữ nhìn gia đình nhỏ ấm áp của mình, không nhịn được mỉm cười, hạnh phúc thì ra là thế này. Cô cười bưng cơm đi tới phòng ăn, "Cơm tới rồi đây!"
"Mẹ ơi mau tới đây, con lột cho mẹ một con tôm."
"Cám ơn bảo bối!"
"Mẹ đừng khách sáo."
******
Màn đêm buông xuống, dỗ Giản Sơ ngủ xong hai vợ chồng ra ban công ngồi, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có. Màn đêm đen lấm tấm sao tạo thành một bức họa tuyệt vời.
"Đẹp quá."
"Ừ."
Giản Diệc Thừa ôm vai cô, xích đu chậm rãi đung đưa, gió nhẹ nhẹ thổi, người mình yêu đang ở bên cạnh, không còn gì hạnh phúc bằng.
"Chúng ta may mắn lắm mới có thể gặp nhau giữa biển người mênh mông, đúng người đúng thời điểm."
"Gặp được em anh toàn nhận được sự may mắn, cho nên em là tất cả may mắn của anh." Anh đã từng gặp phải bất hạnh, cũng nhờ trời cao an bài mà gặp được cô.
Sơ Ngữ bỗng nhiên tò mò, "Anh nói anh thầm mến em tám năm, vậy anh bắt đầu thích em khi nào?"
"Chuyện này à, nói thì dài lắm." Giản Diệc Thừa cố ý chọc cô.
"Vậy anh từ từ nói, còn cả một đời mà."
Nghe được câu này, Giản Diệc Thừa yên lặng nắm tay cô, mười ngón tay lồng vào nhau, anh nhắm mắt nhớ lại, nói:
"Đầu cấp ba anh chuyển tới Giang Thành đi học," thế nhưng lúc đó anh hư hỏng, ngỗ nghịch, cúp học, đánh nhau... Hoàn toàn là một thanh niên bất lương, anh muốn dùng cách này để bộc lộ sự bất mãn của mình với cha, tự làm hư mình, nhưng cuối cùng người bị trừng phạt lại là anh.
"Lúc không biết em là ai, anh thường xuyên thấy em cho chó hoang ăn trong sân trường..."
Sau đó cảm thấy cô rất tốt rất hiền lành? Trước kia mười người theo đuổi chín người đều nói như vậy, Sơ Ngữ nghĩ thế.
"Sau đó có một ngày, anh và người ta đánh nhau, nửa chết nửa sống nằm ở đầu đường, em đi từ bên kia qua, không thèm nhìn anh một cái."
"Giây phút đó, lần đầu tiên anh sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là người không bằng chó..."
Sơ Ngữ: "..."
Anh không phải nói Sơ Ngữ thấy chết không cứu mà là chân chính tỉnh ngộ, người sa đọa như mình không có ai thích. Người sa đọa là anh, hư đốn cũng là anh, không thể trừng phạt ai mà càng làm mọi người thất vọng.
Cho nên anh kịp thời tỉnh ngộ, từ đây bắt đầu thay đổi, nhuộm tóc lại màu đen, mặc đồng phục học sinh, học tập cho giỏi, cố gắng đi lên, biến mình trở thành người tài giỏi, xứng với cô gái mình thích.
"Em giống như một ngôi sao sáng trong đêm tối, lúc cuộc đời anh tối tăm nhất, sắp không chịu nổi nữa thì em xuất hiện, thức tỉnh anh từ trong vực sâu, cho nên anh mới có ngày hôm này."
Sơ Ngữ không biết cuộc đời anh còn có khía cạnh tăm tối như thế, cô không nhịn được nắm chặt tay anh, thế nhưng ngoài miệng nói, "Anh sến súa thế?"
"Còn có lời sến hơn em muốn nghe không?"
"Không muốn!"
"Anh yêu em."
"Em nói không muốn mà!"
"Anh yêu em."
"Không muốn thật mà!"
"Anh yêu em."
"Được rồi, em cũng yêu anh."
...
- ------- HOÀN 29/11/2019 -------