Triệu Tế Thành là đồ đệ giỏi nhất mà lão viện trưởng từng đề cử nên khi anh vẫn chưa phải là phó chủ nhiệm khoa thì đã có thể phá lệ đến nghe họp, thế nên quy trình cuộc họp thế nào anh đã nắm bắt rõ từ lâu.
Nội dung anh phải báo cáo không nhiều, người phụ trách chính của khoa cấp cứu vẫn là chủ nhiệm Vương, sau khi cuộc họp bắt đầu không lâu thì Tiển Diên mới xuất hiện, ngồi vào chỗ phía sau lưng phó viện trưởng. Cô ta cũng không phải lần đầu tham gia cuộc họp kiểu này.
Chỗ ngồi của Tiển Diên có thể nhìn rõ Triệu Tế Thành đang làm gì, cô ta tưởng anh sẽ mở quyển sổ bìa da màu đen như mọi lần, cầm cây bút mực ghi chép, sau đó uống trà, sắc mặt lạnh lùng ngồi yên ở đó.
Nhưng Triệu Tế Thành hôm nay dường như có chút phân tâm.
Anh ngồi xuống rồi, tuy tay cầm bút nhưng lại không ghi một chữ nào.
Nhìn chủ nhiệm khoa khác đang phát biểu, lát sau ánh mắt không rõ đang nhìn nơi nào, rồi như ngưng đọng ở đó, thất thần.
Chủ nhiệm Vương ngồi cạnh cũng phát hiện ra sự bất thường của anh, len lén nghiêng người sang phía anh rồi hỏi:
“Tế Thành, cậu không sao chứ? Có phải chưa được nghỉ ngơi không?”
Triệu Tế Thành khẽ lắc đầu, sắc mặt dịu lại rồi nhỏ giọng cảm ơn sự quan tâm của chủ nhiệm Vương, ý thức được đúng là bản thân đang lơ đãng, anh hít hơi thật sâu rồi kéo sự tập trung từ ảnh hưởng của ai đó gấp gáp chạy ra khỏi bệnh viện quay về nội dung cuộc họp.
Tiển Diên ngồi đằng sau nhìn rất rõ mọi chuyện, cô ta bắt đầu lo lắng, trước kia Triệu Tế Thành chưa bao giờ như thế, anh làm gì cũng đều tỏ phong thái đường hoàng, đĩnh đạc, trước đây dù có thức đêm thức hôm cũng chưa thấy anh như vậy, điều này khiến cô ta bất giác liên tưởng đến sự thay đổi của lứa sinh viên mới đến khoa cấp cứu gần đây, sự xuất hiện của Ôn Nhạc Lê, có phải đây là nguyên nhân nảy sinh ra sự thay đổi đó không?
Tuy rằng Đoàn Thanh là người phụ trách Ôn Nhạc Lê, nhưng nghe nói Triệu Tế Thành rất tán thưởng cô ta, mặc nhiên cho cô ta đi theo anh để học hỏi, cô ta không dám hoàn toàn tin rằng đây chỉ là do anh tiếc nhân tà, lỡ như hai người họ ưng ý nhau thì cô ta sẽ mất đi cơ hội rồi!
Không được.
Tay cầm bút của Tiển Diên vì ra sức quá mạnh mà đầu ngón tay trắng bệch, trong đầu cô ta nhớ đến gương mặt kia là giận dữ, một hotgirl mạng cứ phải đến khoa cấp cứu thực tập cho bằng được, cô ta không tin mục đích của cô ả kia đơn giản như vậy.
Cô ta hễ cuống lên là thích uống nước, uống nhiều nên phải đi vệ sinh, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện đó, vừa vào trong phòng vệ sinh thì nghe có người đẩy cửa vào, theo tiếng chân là tiếng nói vang lên:
“Haizzz, nghe nói nhóm thực tập sinh tối nay liên hoan đó!”
“Đúng rồi, còn có nhiều hoạt động hay lắm, phải đến khuya luôn đó, họ từ nước ngoài về nên rất biết ăn chơi, ha ha, đúng rồi, cô không đi sao?”
“Không đi, báo cáo còn chưa viết xong, bác sĩ Thẩm hướng dẫn tôi nghiêm khắc lắm, tôi còn muốn giành cơ hội ở lại mà, tôi không giống Ôn Nhạc Lê đâu, cảm giác cô ta có lẽ là người đầu tiên trong lứa chúng ta có thể ở lại đó.”
“Tại sao lại nói thế?”
“Ôi chà, cậu không nghe người ta nói à, có người trông thấy hôm đó cô ta và bác sĩ Triệu khoa cấp cứu ở hành lang, tay cô ta dừng ở cổ áo anh ấy, không biết đang làm gì, bác sĩ Triệu cũng không tránh né, cô nói xem… chậc chậc…”
“Không thể nào, tôi cảm thấy bác sĩ Triệu đứng đắn lắm mà… Tiển Diên mà anh ấy còn không thích, lẽ nào đi thích kiểu như Ôn Nhạc Lê chứ?”
“Tôi thấy có khả năng… phải tôi thì tôi cũng chọn bác sĩ Ôn, đẹp mà, ha ha, không nói nữa không nói nữa, đi thôi.”
Cửa lại đóng, tiếng giày cao gót của Tiển Diên giẫm lên nền gạch trong phòng vệ sinh vô cùng rõ ràng, trong mắt cô ta tràn ngập sự phẫn nộ và không cam tâm, còn cả sự ganh ghét đối với người bẩm sinh đã xinh đẹp hơn cô ta, tất cả trộn lẫn vào nhau. Cuối cùng, trong mắt lóe lên một nét cười nham hiểm, dường như đã có chủ ý nào đó, cô ta ngắm mình trong gương, đưa tay đẩy lọn tóc xoăn ở phần đuôi tóc, rửa tay rồi rời đi.
……
Hai tiếng sau, Ôn Nhạc Lê lo liệu xong công việc đang làm, chuẩn bị đi liên hoan cùng bọn họ ở nhà hàng đã đặt trước. Trước khi đi còn đến chào Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh, Đoàn Thanh bảo cô chơi cho thật vui và còn căn dặn:
“Tôi đến bệnh viện năm đó cũng tham gia hoạt động này, lúc ấy có mấy người trong khóa bọn tôi từ Hongkong về, trời đất ạ, chơi tới bến luôn, chơi trò mạo hiểm nói thật rồi bao gồm cả đến nhà xác, khóa cửa lại đứng năm phút v.v… cô phải bình tĩnh nhé, ngày mai còn phải đi làm đó.”
Ôn Nhạc Lê cười cười rồi gật đầu, nói:
“Nếu thật sự có loại hoạt động đó thì tôi không tham gia đâu, ha ha, yên tâm đi, tôi sẽ chú ý mà. Cảm ơn tiền bối Đoàn nhé.”
Nói xong cô quay sang nhìn Triệu Tế Thành đang chuẩn bị tối nay trực ca đêm, cười nói:
“Thế, sư huynh, ngày mai gặp nhé.”
Quay về hiện tại.
Nhan Cửu trải qua những chuyện ban nãy, khi trở về nhà thì đã gần mười một giờ, nhưng cô vẫn không thể nghỉ ngơi, gần đây Thị Nhiên đã yêu cầu phải chạy deadline, cô cần nhanh chóng viết xong sửa xong mười hai tập đầu để gửi cho họ. Tối nay lượng thông tin phải tiếp nhận là quá lớn, có lẽ không được ngủ rồi, tâm trạng cứ lên xuống vô cùng phức tạp, sáng tác khiến cô tự sắp xếp lại bản thân, bình tĩnh lại, thực ra cũng là cách giải tỏa áp lực của riêng cô.
Vừa tẩy trang xoong, lấy một ly sữa rồi ngồi xuống bàn chuẩn bị bắt đầu chạy deadline thì máy tính lại hết pin, cô thò tay vào túi lần tìm, pin sạc cô lại quên không cầm về rồi?!
Ký ức lúc này mới quay về trước lúc cô chạy ra khỏi bệnh viện, vội vội vàng vàng, đồ sạc pin hình như để quên trên bàn Đoàn Thanh. Cô vội cầm điện thoại lên, nhớ lại tối nay trực ca đêm đầu là Triệu Tế Thành, nửa đêm sau là Đoàn Thanh, có lẽ anh ta đang ngủ nên nhắn tin cho Triệu Tế Thành:
“Anh có bận không?”
Lát sau, tin nhắn trả lời đến:
“Bây giờ không bận. Sao vậy?”
“Đồ sạc pin của tôi có phải để quên trên bàn không?”
“Ừ.”
“Vậy tôi đến đó lấy, mấy giờ anh hết trực?”
“Sắp rồi, đồ đặt trên bàn nhé.”
“Vậy tôi đến đó lấy xong có thể phiền bác sĩ Triệu lái xe chở tôi về được không, hàng xóm tốt nhất Trung Quốc?:)”
Nhan Cửu lúc bấm biểu tượng mặt cười, trên gương mặt cô thực ra cũng đang nở nụ cười, chỉ là chính cô cũng không biết, căng thẳng nhìn cái tên Triệu Tế Thành biến thành “đối phương đang gõ chữ”, sau đó một chữ xuất hiện:
“Được.”
Cô lập tức bò dậy, ngân nga bài hát, mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài, ở cổng có xe đến thẳng bệnh viện, ở khu trung tâm thành phố tiện lợi thế đấy, ha ha.
……
Ban nãy Ôn Nhạc Lê có nhâm nhi vài ly, thực ra ý thức vẫn khá tỉnh táo, dù sao so với những bữa cơm trước kia cô ấy từng tham gia thì dễ ứng phó hơn nhiều. Ăn xong thì mọi người cùng ra ngoài hát karaoke, đang vui chơi náo nhiệt thì màn hình điện thoại của bác sĩ thực tập Tiểu Tiền ở khoa Ngoại thần kinh sáng lên, cô ta liếc nhìn rồi bất lực thở dài, nói:
“Gi thế, bây giờ bắt tôi đi hay sao?”
“Sao vậy?” Ôn Nhạc Lê vốn đang im lặng ngồi nghe họ hát, thấy Tiểu Tiền dường như gặp phải vấn đề gì đó nên hỏi.
“Trời ạ, nói là bệnh án ban ngày tớ điền có chút vấn đề, biết tớ đang ở gần đây nên bắt đến bệnh viện kiểm tra đối chiếu ngay.”
Ôn Nhạc Lê cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ đêm, Tiểu Tiền gầy ốm ngại ngùng lay lắc vạt áo của Ôn Nhạc Lê, cắn môi khẩn cầu:
“Nhạc Lê à, có thể phiền cậu đi cùng tớ về đó một chuyến không? Muộn quá rồi, tớ đi một mình hơi sợ.”
Ôn Nhạc Lê chần chừ một chút rồi dịu dàng gật đầu, nói:
“Ừ.”
Năm phút sau, trên con đường đang giữa đêm khuya, tất cả đều yên tĩnh.
Nhan Cửu bước xuống từ chuyến xe đêm, khép lại áo khoác, gió đêm vẫn hơi lạnh nên cô không muốn bị cảm, trên tayy cô xách ba chai sữa nóng mua ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ ngay cổng, sau đó ôm vào lòng, nhớ ra Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh đều trực đêm vất vả, uống chút sữa cũng tốt cho sức khỏe.
Đoàn Thanh nhắn tin cho cô hỏi đi đến đâu rồi, anh ta vừa từ phòng nghỉ ra, ngủ mấy tiếng đồng hồ, chuẩn bị thay ca cho sư phụ, sư phụ trước khi thay ca còn muốn đi thăm những bệnh nhân tối nay ở lại kiểm tra, trước khi đi bảo anh ta nói với Nhan Cửu là sạc pin để trên bàn, nói cô chờ anh một chút.
Nhan Cửu vừa nhắn lại “đến rồi” thì thấy một bóng người quen thuộc đi vào thang máy, đang định nhìn kỹ lại xem có phải Ôn Nhạc Lê hay không thì bị ai đó vỗ vai một cái, cô quay đầu lại nhìn, là bác sĩ Bạch khoa Huyết học.
Nhan Cửu về sau cũng đến thăm Niệm Niệm mấy lần, cha mẹ cô bé đều mất trong vụ tai nạn giao thông lần đó, hiện giờ là người thân ở tỉnh khác đến chăm sóc, bệnh tình cũng xem như đã ổn định, cô tới lui vài lần cũng quen biết với bác sĩ Bạch.
“Tối nay khoa các cô là cô trực ban hả?”
Cô nhìn café và đồ ăn vặt mua ở máy bán tự động mà bác sĩ Bạch đang cầm trong tay, cười hỏi:
“Đúng rồi, sao cô lại tới đây?” Bác sĩ Bạch nhìn sữa trong tay cô, mắt đảo một vòng, rồi cười trêu:
“Đến tìm bác sĩ Triệu hả?”
Nhan Cửu cúi đầu cười, thừa nhận, đúng vậy mà, cô đến để tìm anh lấy sạc pin mà.
Nhưng câu này vào tai bác sĩ Bạch là biến thành ý khác, cô nàng bấm thang máy đi lên, vẻ mặt kiểu biết thừa rồi:
“Ha ha, tôi biết ngay mà.”
Nhan Cửu biết ngày mai Niệm Niệm sẽ ra viện, về quê có họ hàng cô bé, đứa bé này rất đáng yêu, cũng rất vất vả, cô bé rất thích cô, Nhan Cửu nghĩ vậy liền lấy sữa của cô ra rồi đưa lên mặt, cũng vẫn còn nóng, sau đó đưa cho bác sĩ Bạch:
“Lát về phiền cô giúp tôi đặt trước giường cô bé nhé.”
Bác sĩ Bạch định nhận lấy thì thang máy đến, Nhan Cửu như bị tiếng “ding” nhắc nhở, vội cất sữa vào túi rồi theo bác sĩ Bạch vào thang máy, nói:
“Tôi cũng lên trên thăm cô bé xem sao, có lẽ đang ngủ, ngắm một chút thôi.”
……
Ôn Nhạc Lê đứng chờ ngoài văn phòng khoa Ngoại thần kinh, Tiểu Tiền vào trong tìm bệnh án mãi không thấy ra, cô đứng chờ ở hành lang yên tĩnh, vì ngấm men rượu nên thấy hơi lạnh, định xuống khoa cấp cứu lấy áo khoác thường ngày hay để ở đó, thế là cô báo với Tiểu Tiền một tiếng rồi bấm nút thang máy.
“Vậy lát chúng ta gặp ở dưới nhé, bạn trai tớ lái xe đến đón, bọn tớ đưa cậu về trước, cảm ơn Nhạc Lê nhé.”
Tiểu Tiền thấy cô đi vào thang máy thì thở phào một hơi, ngừng động tác tìm kiếm lại, vội vàng nhắn một đoạn tin rồi gửi đi.
Lúc này là đêm khuya, người ra ra vào vào bệnh viện rất ít, ở phía ngoài thang máy góc Đông Bắc này, mỗi tầng đều chẳng có ai đứng chờ cả.
Con số hiển thị của một bên thang máy là màu đỏ, đi xuống, một bên kia thì hiển thị đang đi lên.
Sau đó, con số hiển thị của thang máy bên trái vụt biến mất.