Cho dù quãng thời gian này rất bận rộn, luôn bị ràng buộc vì sửa chữa kịch bản ở đoàn phim, không đi đâu được.
Khó khăn lắm mới hoàn thành nhiệm vụ, có thể tạm nghỉ một lúc, cô cũng không có tâm trạng nào mà ở lại đó nhìn họ đóng phim, chỉ muốn quay về khoa cấp cứu xem xem bên Triệu Tế Thành thế nào, nhưng đúng lúc cô định đi thì anh chàng nhân viên công tác ở đó bỗng đến gõ cửa.
Nhan Lạc đến sao?
Cô không biết lúc này chị cô đến đây để làm gì, nhưng quả thật cung rất lâu rồi không gặp nhau, Nhan Cửu đẩy cửa phòng ra thì Nhan Lạc đang ăn cơm cùng nhân viên công tác của mình, nhìn thấy Nhan Cửu thì vội vẫy tay bảo cô tới đó.
Nhan Cửu ngồi xuống, gỡ đôi đũa dùng một lần ra, rồi vừa ăn cơm vừa hỏi:
“Chị, sao chị lại tới đây?”
Nhan Lạc đặt một túi hồ sơ màu xanh trước mặt Nhan Cửu rồi nói:
“Chị đến làm khách mời một tập, quên nói với em, à đúng rồi, còn muốn cho em xem qua kế hoạch show văn nghệ mới.”
“Show văn nghệ?” Nhan Cửu nghe đề nghị này cũng cảm thấy khá bất ngờ, Nhan Cửu chủ yếu vẫn là đóng phim, hiếm khi đi show, bây giờ lại sắp kết hôn với Tô Gia Hành, lúc này mà…???
Nhan Lạc nhận ra vẻ nghi hoặc của Nhan Cửu thì ăn một miếng bắp cải, lấy khăn giấy chùi vết dầu mỡ ở khóe môi rồi nói:
“Trời ạ, cái show này giống kiểu quay đời sống hàng ngày của chị thành từng đoạn nhỏ ấy mà, nói thế nào nhỉ, ban đầu chị rất không muốn nhận, nhưng Ga Hành nói bây giờ thị trường không tốt, tài nguyên của các phim truyền hình lớn được đầu tư nhiều cũng ít, cứ xuất hiện đều đều là rất quan trọng, một năm chị đều đóng phim, bây giờ lại sắp kết hôn, sợ nhiệt độ sẽ giảm, đúng lúc này thì đề nghị ghi hình show mới này xuất hiện, cũng có thể giúp chị ghi lại quãng thời gian chuẩn bị cho lễ cưới.”
Nhan Cửu lật xem đại khái nội dung, lại nghe chị nói về việc chuẩn bị cho đám cưới thì thuận miệng hỏi:
“Chuyện hôn lễ có cần em giúp không?”
Nhan Lạc cười rồi lắc đầu, nói:
“Đương nhiên là không, em cũng bận, Gia Hành nói để anh ấy lo, lát sau em bớt thời gian thử đi làm phù dâu là được.”
“Được rồi…” Lật đến trang sau đó, Nhan Cửu bỗng ngẩn người, vì cô nhìn thấy phía trên người đánh dấu sao, cũng có cả tên cô.
“Hả? Em với chị quay chung à?”
Nhan Lạc tỏ vẻ ngây thơ gật đầu, nói:
“Đúng thế! Người ta hỏi những câu kỳ quặc chị sẽ thấy rất căng thẳng, hơn nữa các khách mời ở trường quay mà họ bảo chị mời là những người có quan hệ tốt với chị, thế thì em là thích hợp nhất! Chị đã hỏi bên tổ biên kịch của họ rồi, em cũng nói là nhiệm vụ chủ yếu của em cũng làm xong kha khá rồi, bên tổ đạo diễn chị cũng đã mời cơm, cũng đã gọi tổ biên kịch đến phòng khi có sự cố, trời ạ, làm ơn đi làm ơn đi em gái của chị, chuyện này rất quan trọng với chị đó! Có thể giúp chị được không?”
Nhan Lạc rất hiếm khi nhờ cô làm chuyện gì, Nhan Cửu biết, chị cô cũng thật sự rất sợ bị thị trường giải trí lãng quên và thay thế, show giải trí này trước mắt đúng là một cơ hội rất tốt. Cô vốn phải ở ngoại ô này ba tháng, bây giờ xem ra…
Nếu đi quay show với Nhan Lạc, có thể lúc rảnh rỗi sẽ có nhiều cơ hội đến tìm Triệu Tế Thành hơn.
Nhan Cửu đã có âm mưu riêng.
“Chị đã liên hệ với họ xong rồi à?”
“Ừ ừ.” Nhan Lạc mắt lấp lánh như sao.
“Vậy thì được.”
……
Nhan Cửu buổi sáng nhắn tin wechat cho Triệu Tế Thành, nhưng đến trưa anh mới nhắn lại, mấy ngày nay ngoài lượng công việc ở khoa cấp cứu tăng vọt, anh còn phải tranh thủ lúc rảnh rỗi đến thăm Tưởng Tiểu Minh đang nằm viện.
Ngay cả y tá cũng thấy Triệu Tế Thành thực sự quá bận, mỗi buổi trưa có thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi ngoài việc cấp tốc đến căng-tin ăn cơm ra, còn phải mang về cho cô bé kia nữa.
Tận tâm, làm hết trách nhiệm.
Căn nguyên của mọi việc bắt nguồn từ lúc cô bé nhận lời với anh, nếu anh không bỏ mặc cô bé, khi ra viện nhất định sẽ tìm một công việc đàng hoàng có thể duy trì cuộc sống.
Triệu Tế Thành vốn không phải người sợ rắc rối, bao gồm cú điện thoại của anh và Nhan Cửu hôm đó, cuối cùng họ đều thống nhất cho rằng “tiễn Phật tiễn đến Tây phương”, dù sao một cô bé mới mười bảy tuổi đã phải gặp bao nhiêu khổ sở thế này.
Hơn nữa những điều anh làm cũng không nhiều, vì thời gian có hạn, mỗi ngày chỉ có thể mang một phần cơm từ căng-tin về cho cô bé, sau đó lại cấp tốc quay lại công việc.
Mấy hôm nay đều là như thế, dù hôm đó cô bé muốn hiến thân cho anh, thì thái độ của Triệu Tế Thành với cô ta vẫn y như cũ, không có gì thay đổi.
Triệu Tế Thành vừa nhìn thấy tin nhắn wechat Nhan Cửu gửi, vốn định gọi cho cô theo thói quen, ai ngờ thông báo có một bệnh nhân bị bỏng sắp đưa tới, đúng vào lúc ăn cơm trưa, nhưng anh cũng không có thời gian nên đành nhắn tin cho Đoàn Thanh đang ăn cơm ở căng-tin, bảo anh ta mang cơm về cho Tưởng Tiểu Minh.
Đoàn Thanh đương nhiên tuân lệnh, anh ta biết sư phụ rất để tâm tới bệnh nhân đó, cũng biết tuổi cô bé còn nhỏ mà đã thê thảm như vậy, thế nên dùng thẻ của mình lấy về rất nhiều món ngon.
Lúc xách đồ ăn về, đẩy cửa phòng ra, ánh mắt Tưởng Tiểu Minh sáng rỡ, sau đó nhìn thấy anh ta thì lại trở nên ảm đạm.
“Bác sĩ Đoàn à… là anh hả, bác sĩ Triệu đâu rồi?”
Đoàn Thanh đặt thức ăn lên đầu giường của cô bé, đáp:
“Sư phụ hả, anh ấy mới nhận một bệnh nhân bị bỏng, đang bận cấp cứu, cơm còn không kịp ăn nên gọi tôi mang đồ ăn về cho em đó.”
“Ồ…”
Tưởng Tiểu Minh ngồi dậy, dựa vào gối đầu, trả lời.
Đoàn Thanh rất tiện tay rút cuốn sổ bệnh án của cô bé ra xem, rồi sờ cằm và nói: “Em cũng hồi phục nhanh đấy, có lẽ mấy hôm nữa là ra viện được rồi.”
Ánh mắt Tưởng Tiểu Minh tối lại, tay cô bé cầm đũa khựng lại giữa chừng, ngần ngừ mãi không chịu ăn. Đoàn Thanh tưởng cô bé vui mừng nên thêm một câu:
“Này, cũng không uổng công sư phụ tôi đối xử tốt với em như vậy, tuổi trẻ bình phục cũng nhanh quá. Được rồi, tôi đi đây, em cứ ăn đi nhé.”
Đoàn Thanh ra khỏi phòng đi được mấy bước sực nhớ ra đã bỏ quên thẻ cơm bên trong, liền quay lại lấy, gõ cửa một cái rồi đi thẳng vào trong, nói một câu: “A, tôi quên lấy thẻ.” Còn chưa nói xong thì đã thấy Tưởng Tiểu Minh lúc này không ngồi trên giường, mà chân trần đứng dưới đất, tay đang cầm phần cơm mà mình mang về…
Đổ vào thùng rác.
“Em đang làm gì vậy?”
Tưởng Tiểu Minh không ngờ Đoàn Thanh lại quay về bất ngờ, tay đang đổ cơm khựng lại, một miếng cà tím lớn rơi thẳng xuống mu bàn chân cô bé, nóng quá khiến cô bé hét “á” một tiếng.
Đoàn Thanh mới nhìn đã biết cô bị bỏng, vội chạy tới đỡ cô bé ngồi lại lên giường bệnh, vừa lau sạch đi vừa nói:
“Này, cô bé em cũng thật là… có phải là không ăn được nhiều như vậy không? Hay là không thích ăn cà tím? Em không ăn cứ nói với tôi, còn đứng dậy đổ, lần này hay rồi, bị bỏng rồi đây này.”
Anh ta vội xử lý cho cô bé, đang cúi đầu lau thì bỗng nghe thấy cửa phòng bệnh vang lên tiếng nói: “Đoàn Thanh, anh đang làm trò gì vậy?”
Mấy hôm trước nghe anh ta nói Nhan Cửu và Triệu Tế Thành trước đây ngày nào cũng ăn cơm với nhau, giọng nói đầy vẻ ngưỡng mộ, nên Dịch Linh vốn định tìm anh để ăn cơm, đến khoa cấp cứu thấy bác sĩ Triệu vừa bận xong, hỏi ra mới biết Đoàn Thanh đang ở phòng bệnh trên lầu nên cô lên thẳng trên đó tìm, ai ngờ đứng ở cửa phòng…
Thì lại nhìn thấy Đoàn Thanh đang nâng chân của cô bé nhà người ta!
Đoàn Thanh nghe giọng nói đó mà giật bắn người, đứng bật dậy, nói:
“Trời ơi em làm anh sợ chết được! Anh đang khám mà, khám cho người ta đấy! Cái gì mà làm trò gì!”
Dịch Linh sải bước nhanh vào trong, đầu tiên lướt nhìn Tưởng Tiểu Minh đang run lập cập, sau đó một tay véo tai Đoàn Thanh, vừa lôi ra ngoài vừa nói:
“Khám bệnh có cần xem chân không hả?! Anh tưởng em không hiểu hả, nhìn và nghe, chứ làm gì có chuyện nâng chân người ta lên!”
“Người ta bị bỏng mà!”
Đoàn Thanh thật sự không thể giải thích, vừa lớn tiếng phản bác vừa bị lôi ra ngoài.
“Bị cái gì làm bỏng?! Cà tím á?! Ha, lần trước em làm tóc bị máy làm bỏng, nũng nịu than vãn với anh thì anh trả lời em thế nào nhỉ, anh nói da em dày không sợ bỏng, sao mà tiêu chuẩn kép thế hả, da thịt của cô bé kia là thịt, còn thịt của em thì không phải thịt hay sao?”
Dù sao hai người họ cứ gặp là cãi nhau, đủ mọi lý do, mọi người cũng đã quen với chuyện đó, nhắc đến cô bé trong phòng bệnh, Đoàn Thanh mới thấy có gì đó không đúng, anh ta nheo mắt lại, nhìn Dịch Linh, rồi bỗng không nói gì nữa.
Dịch Linh tưởng anh ta bị làm sao, có vẻ không quen vì không nghe anh đấu khẩu lại, nhưng lại thấy Đoàn Thanh nhìn mình vẻ nghi hoặc, rồi hạ thấp giọng hỏi:
“Dịch Linh, em nói xem, cô bé kia nhân lúc anh không để ý đã đổ phần cơm anh lấy cho nó, liệu có phải vì…”
“Vì cái gì?”
“Nó không muốn ra viện?”
Đoàn Thanh nói với vẻ suy tư.
“Không muốn ra viện? Tại sao? Phòng bệnh của bệnh viện các anh là khách sạn năm sao hả?” Dịch Linh lườm anh ta vẻ chê bai.
“Nguyên nhân gì thì anh chưa nghĩ ra… nhưng anh cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có lý do!”
Dịch Linh không biết anh đang nói gì, tưởng rằng lại lên cơn nên hỏi qua loa: “Thế thì xin hỏi thám tử Đoàn, cơ sở nào để anh đưa ra suy luận này vậy?”
Đoàn Thanh lơ đãng chỉnh lại cổ áo, đẩy gọng kính vô hình lên sống mũi giống thám tử Conan, đáp:
“Đoán.”
…….
Nhưng Tưởng Tiểu Minh đang đứng sau lưng cánh cửa lại không xem lời Đoàn Thanh nói là trò đùa, cô ta nghe tiếng họ đùa giỡn mỗi lúc một xa, lưng lại toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Thực ra mấy hôm nay cô ta luôn luôn lén đổ cơm đi, để trì hoãn việc phục hồi sức khỏe, tránh bị ra viện sớm, ai biết hôm nay lại bị Đoàn Thanh tóm được.
Cũng may dấu bị bỏng trên mu bàn chân giúp cô ta thoát được ải này
Nhưng như vậy cũng không phải là kế lâu dài.
Cô ta tựa lưng vào cánh cửa, thầm nghĩ.
Mấy phút sau, một mình cô đi ra quầy y tá.
Đưa cho y tá trực ban một miếng giấy ăn có ghi số điện thoại trên đó, nói:
“Chị ơi, em sực nhớ ra có một số này, có thể giúp em liên lạc với chị ấy được không?”
Y tá ngẩng lên nhìn cô ta rồi nhận lấy, đồng ý, sau đó gọi điện.
Tưởng Tiểu Minh nhận lấy ống nghe, lúc chờ đợi luôn li.ếm đôi môi khô nứt của mình, bên kia mãi không ai nghe máy, cô ta bắt đầu thấy căng thẳng dậm dậm chân.
“Alo, xin chào, ai đấy ạ?”
Bên kia đầu dây, một giọng nữ vang lên.