Bây giờ cô cũng là tiểu tiểu tiểu phú bà!
Nhân gian là một nơi thật thần kỳ, những thứ tiền tài được xem như cặn bã ở tiên giới thì ở đây lại cho người ta cảm giác vô cùng an toàn.
Tiên tử Lăng Chân hài lòng vỗ tay một cái, bắt đầu suy nghĩ buổi tối nên ăn gì.
Gần đây, Ngụy Tỷ đặc biệt dễ nói chuyện, giống như trùm phản diện hắc hóa có thể thật sự biến thành "Bạch hóa". Lăng Chân cảm thấy những chuyện mình làm nửa năm nay dùng mắt thường cũng có thể có hiệu quả. Vẻ tàn nhẫn ngày trước của Ngụy Tỷ càng ít thấy, lúc anh nhìn cô thường là vẻ vô cùng dịu dàng.
Điều này khiến cho khi ở trước mặt anh, lá gan của Lăng Chân càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng sẽ dám làm quá.
Mặc dù Ngụy Tỷ không đòi hỏi gì cô về chuyện đãi anh, nhưng Lăng Chân vẫn muốn thể hiện chút thành ý của mình. Dù sao thì suy nghĩ kỹ một chút, số tiền lớn cô kiếm được này là do anh đã nâng đỡ cô.
Càng nghĩ cô càng quyết định mình nên tự làm. Một là bởi vì bọn họ rất thường hay ra ngoài ăn cơm, những quán ngon xung quanh đã ăn cả rồi, hai là vì Ngụy Tỷ rất thích những món cô tự nấu.
Tài bếp núc của cô đã tốt hơn nhiều so với lúc mới tới, Lăng Chân quyết định tối nay dùng hết tuyệt kĩ cả đời để nấu một bàn lớn.
Chờ qua giờ tan ca của Khánh Tỷ, Lăng Chân mới gọi điện thoại cho anh: "Tan ca chưa?"
"Vừa tan ca." Ngụy Tỷ khẽ cười một tiếng, anh rất thích cô hỏi tung tích của mình.
Anh dừng một chút, khẽ nói mang theo vẻ trêu chọc không rõ: "Đang chờ em hẹn anh."
Lăng Chân nghe thì tai hơi ngứa, lại hơi nóng lên.
Từ lần trước Ngụy Tỷ cắn trái táo của cô, Lăng Chân vẫn không thể định nghĩa hành động này là gì. Đến khi cô học được một từ qua mạng, thì ra đám người ở nhân gian gọi hành động này là "Đánh lén trái tim thiếu nữ".
Dù sao Ngụy Tỷ cũng là một người đàn ông trưởng thành có sức quyến rũ không nhỏ, chỉ cần anh vô tình nói một câu sẽ khiến cho Lăng Chân đỏ mặt một giây.
Nhưng cô không phải thiếu nữ, cô là tiểu tiên nữ, cô từ chối sự mê hoặc của trùm phản diện lạnh lùng sắc đá.
Vì thế Lăng Chân lắc đầu, tỏ ra nghiêm túc nói với anh: "Tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với anh."
Cách điện thoại anh vẫn tưởng tượng được gương mặt căng thẳng giả vờ nghiêm túc của cô, trong đáy lòng Ngụy Tỷ hơi ngứa, cầm áo khoác của mình đi ra ngoài, giọng nói mang ý cười: "Đại nhân nói đi."
Lăng Chân vờ ho một tiếng, sau đó giọng nói lại dịu dàng: "Trong nhà không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, buổi tối tôi định làm Mãn Hán toàn tịch để đãi anh, nhưng mà phải mua hơi nhiều thứ, anh cùng tôi đi siêu thị nhé?"
Mấy tháng trước, cô nhờ Ngụy Tỷ xách hộ thùng dầu cũng phải dè dặt, nhưng bây giờ cô đã dám thoải mái nhờ anh làm lao động tay chân.
"Mãn Hán toàn tịch." Ngụy Tỷ cười khẽ: "Đối tốt với anh thế à?"
Lăng Chân cười: "Phú bà đều hào phóng như thế!"
Ngụy Tỷ đi thang máy đến bãi đỗ xe, mở cửa xe cười nói: "Ô sin lập tức tới ngay."
Anh lái xe đến siêu thị lớn gần nhà, Lăng Chân đã chờ anh ở cửa ra vào, hai người cùng đi vào, Ngụy Tỷ đẩy xe mua sắm.
Lăng Chân vì muốn biểu lộ thành ý của mình mà bỏ thịt hộp Hắc Trư hảo hạng, thịt bò nạm Brazil nguyên tảng vào xe, ngay cả giá tiền cũng không nhìn.
Ngụy Tỷ đi theo sau cô, khóe môi hơi cong lên, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Đều vì anh.
Cô cẩn thận chọn làm đều vì anh.
Lăng Chân đi học theo khu hàng hóa trong siêu thị chậm rãi chọn, sau lưng Ngụy Tỷ không nhanh không chậm đi theo cô khiến cho người ta rất an tâm.
Đi tới đi tới, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng đùa giỡn ầm ĩ của đứa bé đang chạy.
Cảnh tượng này dường như từng gặp rồi, Lăng Chân còn chưa kịp nhớ ra thì chỉ thấy một bé gái vừa quay đầu vừa chạy, cười cười... "Rầm", đụng vào người đàn ông.
Ngụy Tỷ chậm rãi cúi đầu xuống.
Ngay cả Lăng Chân cũng không còn gì để nói, sao mà luôn có nhóc con đụng vào người Ngụy Tỷ vậy chứ, chẳng lẽ anh thu hút trẻ con sao? Đây sự tương phản kì diệu gì thế?
Hơn nữa cô bé kia thật sự không hề nhìn đường, đâm rất mạnh, Lăng Chân nhìn cũng thấy đau. Cô hơi lo lắng, khẽ mở miệng: "Ngụy Tỷ..."
Cô còn chưa dứt lời chỉ thấy anh vươn tay, ngón tay thon dài lạnh lùng chạm vào đầu bé gái kia.
Lăng Chân giật mình, cảm thấy tay của anh có thể bóp nát đầu đứa bé kia trong một giây.
Nhưng mà Ngụy Tỷ lại sờ nhẹ.
Anh cụp mắt, giọng nói trầm thấp: "... Em không sao chứ?"
Lăng Chân mở to hai mắt nhìn.
Cô bé kia bị đụng đến mờ mịt, vừa bình tĩnh lại cô bé từ từ ngẩng đầu lên. Dưới góc độ của cô bé chỉ thấy một đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, trong đó kiềm nén vẻ không kiên nhẫn.
Cô bé nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy: "Không, không sao..."
Ở phía xa, phụ huynh đang gọi cô bé. Cô bé vội đứng lên nói một câu "Thật xin lỗi", sau đó nhanh chóng chạy về phía mẹ của mình.
Cô bé nhào vào lòng mẹ, khóc lên: "Oa oa... Chú kia thật đáng sợ!"
Nhưng mà Lăng Chân không nghe thấy.
Cô mở to đôi mắt hạnh nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt đen bóng lộ ra ý cười.
Ngụy Tỷ nghiêng đầu thấy dáng vẻ xinh đẹp này của cô, đôi mắt kia nhìn vào anh, trong mắt chỉ đầy hình bóng anh.
Ngón tay anh đặt bên người hơi co lại, bị ánh mắt này của cô nhìn đến hơi nóng.
Sau đó anh biết rõ còn cố hỏi: "Sao thế?"
Lăng Chân cong mắt, cười: "Sao bây giờ anh lại tốt như thế? Cũng không tức giận."
Ngụy Tỷ bình tĩnh như không có việc gì: "Không tốt sao?"
"Rất tốt rất tốt." Lăng Chân cười tủm tỉm, đưa tay vuốt vuốt bụng anh: "Đụng đau không?"
Trong giây phút đó, cơ bắp dưới tay căng ra, Lăng Chân vừa vui lại vừa đau lòng.
Hệ thần kinh toàn thân của Ngụy Tỷ đều tập trung ở nơi cô đụng chạm, nơi bị đụng qua vốn không đâu, nhưng khi đầu ngón tay cô chạm đến thì hơi tê dại.
Ngụy Tỷ chớp mắt nhìn Lăng Chân một chút.
Lăng Chân ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng nghiêm túc không có chút nghi ngờ.
Anh hít vào một hơi, sau đó khẽ nói: "... Đau."
Vì thế vào ban đêm, Lăng Chân hầm gà rất lâu sau đó gắp phần cô thích nhất vào chén Ngụy Tỷ.
Ánh mắt người nào đó vẫn rất bình tĩnh.
Vô sỉ đến thoải mái.
___
Gần đến cuối năm, các hoạt động lớn trong giới ngoại trừ tiệc giao thừa thì dường như chỉ còn lại đêm tiệc từ thiện. Dựa theo lệ cũ những năm qua, năm nay cũng sẽ là một đêm các minh tinh tụ họp, ganh đua sắc đẹp.
Lăng Chân nghe Trịnh Xuyến Xuyến nói chuyện qua các minh tinh trong giới giành lấy thảm đỏ, còn thấy những nữ minh tinh đi thảm đỏ tạo dáng pk với nhau. Ai mặc đồ xa xỉ cao cấp nhất, ai mặc siêu phẩm năm sau, không chỉ cách fan tranh đấu, tiêu điểm dân mạng mà cách minh tinh cũng sẽ đấu trong tối.
Đi thảm đỏ trong đêm tiệc từ thiện là khâu chói mắt nhất trong hoạt động, toàn bộ hành trình sẽ trực tiếp tại chỗ để dân mạng quan sát.
Lăng Chân chỉ có tiền cát-sê trăm vạn nên chỉ là người mới, cũng không đủ không đủ tư cách tư cách tranh giành với những nữ minh tinh tiền bối. Cô cũng không hề có kinh nghiệm đi thảm đỏ, cũng không có ý muốn đè ép mọi người, chỉ hi vọng mình không phạm sai lầm thuận lợi vượt qua là tốt rồi.
Thật ra trước đó cũng có chuyện bị chụp lén lên hot search, Lăng Chân cũng hơi lo lắng, nhưng mà Ngụy Tỷ nói anh cũng sẽ có mặt nên cô an tâm hơn nhiều.
Việc tuyên truyền đêm tiệc từ thiện đã bắt đầu từ lâu, trên page chính thức còn thông báo có những vị khách quý nặng ký, còn có mấy người có lưu lượng cao, hấp dẫn không ít người bàn tán.
Mấy diễn viên chính của <<Tiên Vấn>> đều đi thảm đỏ, trong đó bây giờ danh tiếng của Thẩm Ngôn Sơ đang nổi, nên khiến cho những người khác cũng được chú ý.
Dưới tay Hình Lập không chỉ có một diễn viên là Lăng Chân, nhưng lần này anh ta tốn không ít tâm tư cho tạo hình của Lăng Chân, anh mời một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước đến cho cô.
Giữa những người quản lý cũng có tranh đấu, theo như anh ta nói thì thua ai cũng không được thua dưới tay Tăng Hồng.
Đến ngày hôm đó, Lăng Chân vẫn hơi căng thẳng.
Dù sao đi tham dự buổi từ tiệc thiện này Ngụy Tỷ cũng cần đi thay quần áo, đợi lát nữa anh sẽ đến đón cô. Sau đó sẽ đưa cô đến phòng làm việc trang điểm.
Lăng Chân đi loạn trong nhà, vì cô muốn chuyển sự chú ý đên học chút biểu cảm và tư thế khi chụp ảnh.
Không bao lâu sâu, cửa vang lên tiếng "Cạch", Ngụy Tỷ trở về.
Trong lòng Lăng Chân đang bối rối lại trở nên bình tĩnh, giống như tìm được người tin tưởng, cô vội vàng chạy qua: "Anh trở về rồi!Tôi nói với anh..."
Cô còn chưa dứt lời, Ngụy Tỷ đã từ sau cửa bước ra.
Đây là lần đầu tiên Lăng Chân thấy Ngụy Tỷ ăn mặc trang trọng như thế.
Mái tóc đen bình thường anh hay để tự nhiên được vuốt lên, lộ ra chiếc trán sáng bóng trắng nõn cũng gương mặt tuấn tú. Anh mặc đồ vest thêu màu đen, hai rộng vòng eo thon gọn. Áo sơ mi cài kín đè ép nốt ruồi ở cổ của anh. Dưới cổ áo có một sợi dây chuyền bạc,
Cấm dục, lạnh lùng, kiêu ngạo.
"Nói với anh chuyện gì?" Ngụy Tỷ hỏi.
Lăng Chân há to miệng, bỗng nhiên quên mình muốn nói gì.
Ngụy Tỷ nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, cụp mắt cười khẽ.
"Xem trọng anh rồi?"
Tác giả có lời muốn nói: Đàn ông hư luôn mê người (Đẩy mắt kính).