Sao có người có thể vô sỉ như thế!
Động tay động chân cũng thôi đi, không đi phòng của anh thì anh lại muốn ngủ giường cô!
Giường của cô là giường đơn!
Hơn nữa ga giường gấu nhỏ thích hợp sao! Hợp! Anh! Sao!
Bây giờ Lăng Chân tràn đầy cảm giác không tin tưởng Ngụy Tỷ.
... Dù cho muốn yêu đương thì ít nhất cũng phải dựa theo trình tự chứ! Trong phim ảnh, không phải người ta đều tuần tự đi lên, từ từ theo trình tự sâu sắc sao?
Cô trợn mắt nhìn anh chằm chằm, sau đó "Ầm" đóng cửa lại.
Vô sỉ!
Ngụy Tỷ không hề bất ngờ khi bị cô đóng cửa nhốt ngoài, anh ở ngoài cửa cười khẽ. Anh không nghĩ cô sẽ để anh vào, chỉ là trong lòng ngứa ngáy muốn chọc cô mà thôi.
Đến khi Lăng Chân tức hổn hển trở lại giường thì bên ngoài lại vang lên giọng nói của Ngụy Tỷ: "Vậy ngủ ngon."
Cô không đáp, ôm gối ôm đắp chăn nằm xuống.
Nhưng nhắm mắt lại hơn nửa ngày cũng không thấy ai đến.
Những kinh nghiệm cô có đều là tìm tòi trong thế gian mà có được, nhưng những thứ cô biết đó cũng nói với cô không thể áp dụng vào hiện thực được.
Lăng Chân không biết tình cảm của những người khác là thế nào, chẳng là những người đàn ông khác cũng giống như Ngụy Tỷ sao?
Cô lăn qua lăn lại trên giường một lúc, khi cuộn mình thành một đoàn thì ngồi dậy.
Chính cô cũng không biết nguyên nhân là gì nên đành phải hỏi người có kinh nghiệm ở phương diện này. Nghĩ tới nghĩ lui, hình như trong những người bạn mà cô biết thì chỉ có một người thích hợp.
Năm phút sau, cô Trịnh Xuyến Xuyến nhận được tin nhắn Wechat của Lăng Chân.
[Chị Xuyến Xuyến, chị ngủ chưa?]
Trịnh Xuyến Xuyến vừa viết xong một thông báo, đang rảnh rỗi nằm, thấy tin nhắn của Lăng Chân lập tức lên tinh thần.
[Chưa ngủ, sao lại muốn tìm chị thế?]
[Còn chưa chúc mừng em, lưu diễn thành công nha]
Lăng Chân nhắn icon thẹn thùng qua.
Sau đó cô chần chừ một lát, do dự nhắn một tin qua Wechat: [Thật ra em muốn hỏi chị một vấn đề về tình cảm]
Trịnh Xuyến Xuyến có hứng thú hơn, chính cô từ nhỏ đến lớn đều là hoa khôi, tình cảm kinh nghiệm cực kỳ phong phú, luôn là cố vấn trong nhóm bạn.
Mà dựa vào sự hiểu biết của cô về Lăng Chân thì có vài chuyện cô gái này đơn thuần đến mức không giống người ở thời đại này, kinh nghiệm ít đến đáng thương, có đôi khi còn sợ cô ấy bị người ta lừa gạt.
Nhất là vị kia trong nhà cô ấy, nhìn cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Trịnh Xuyến Xuyến ranh mãnh nhắn lại: "Liên quan đến Ngụy tổng nhà em sao ~ ~"
Lăng Chân lập tức luống cuống tay chân giải thích: [Không phải không phải, là gặp phải người khác]
Chuyện này nếu nói ra thì đối với Ngụy Tỷ cũng không tốt lắm.
Trịnh Xuyến Xuyến nhíu nhíu mày, có hơi bất ngờ. Nhưng mà Lăng Chân tâm tư đơn thuần sẽ không nói dối nên cô tin là thật. Trịnh Xuyến Xuyến nghĩ rằng cô và Ngụy tổng đã chia tay rồi nên không nhắc anh nữa.
[Ừm, vậy em nói đi, chị tư vấn cho em]
Lăng Chân hơi xấu hổ, cắn môi một cái: [Đó là... Nếu như có người muốn lên giường của chị là có chuyện gì xảy ra?]
Trịnh Xuyến Xuyến vừa nhìn thì thầm nghĩ chuyện này còn phải hỏi sao?
Xem ra có người đàn ông muốn cợt nhả Lăng Chân? Hơn nữa cô gái nhỏ còn không biết từ chối?
Cô lập tức nói chém đinh chặt sắt: "Là người đàn ông cặn bã!"
Lăng Chân giật nảy mình: [Chuyện này là thế sao]
Trịnh Xuyến Xuyến oán hận nói: "Người đàn ông mà mỗi ngày muốn kéo phụ nữ lên giường thì trăm phần trăm là người đàn ông cặn bã! Em cách xa anh ta một chút, đừng cho anh ta có cơ hội!"
Trịnh Xuyến Xuyến giáo dục Lăng Chân hơn nửa ngày, cuối cùng hẹn ngày mai gặp mặt mà tiếp tục dạy dỗ.
Lăng Chân bị cô dạy dỗ đến hoảng sợ, trong lòng lo âu.
Ngày hôm sau khi nhìn thấy Ngụy Tỷ thì trong ánh mắt có vẻ hoài nghi.
Ngụy tổng cũng không biết mình đã biến thành người đàn ông cặn bã, anh đưa cho cô ly sữa bò: "Ngủ có ngon không?"
Dưới sự dạy bảo của Trịnh Xuyến Xuyến, bây giờ Lăng Chân vô cùng nhạy cảm với chữ "Ngủ" này. Cô nghe xong câu này thì đôi mắt hạnh hơi tròn nhìn anh chằm chằm: "Một mình ngủ rất ngon!"
Ngụy Tỷ: "..?"
Anh rủ mắt xuống, mang theo vẻ tìm tòi: "Ý là ngủ cùng anh thì càng tốt hơn?"
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Chân nghiêm túc, nói thẳng: "Anh đừng lúc nào cũng muốn lừa phụ nữ lên giường."
Đuôi lông mày của Ngụy Tỷ chau lên, anh cảm thấy có lẽ Lăng Chân đã nhìn lén những thứ kỳ quái rồi.
Quả nhiên câu tiếp theo, cô mở miệng vô cùng nghiêm túc.
"Như thế là đồ cặn bã!"
Ngụy Tỷ: "..."
Lộn xộn cái gì thế.
Cũng trong hôm đó Lăng Chân muốn ra ngoài, ngoại trừ đi gặp Trịnh Xuyến Xuyến thì cô còn muốn đi vũ đoàn một chuyến.
Chuyến lưu diễn thành công viên mãn nên tổ chức cuộc họp tổng kết kinh nghiệm thành quả.
Lúc đầu, cuộc họp này sẽ không gọi người mới vừa vào vũ đoàn hai tháng như Lăng Chân, nhưng bây giờ Lăng Chân nghiễm nhiên trở thành trụ cột của vũ đoàn với Ôn Tử Sơ nên đương nhiên được coi trọng.
Trong cuộc họp của ca vũ đoàn, trưởng đoàn ngồi vị trí chủ vị, xung quanh là nhóm người chỉ đạo nghệ thuật, sau đó là Ôn Tử Sơ.
Lúc Lăng Chân đi vào phòng họp thì chỉ còn lại vị trí bên cạnh Ôn Tử Sơ, cô lễ phép chào hỏi các thầy sau đó ngồi xuống cạnh Ôn Tử Sơ.
Hôm trước ở sân bay, thầy Ôn còn có lời chưa nói với cô, đợi lát nữa tan họp cô muốn đến hỏi anh ta một chút.
Trưởng đoàn chủ trì cuộc họp, khen thưởng Ôn Tử Sơ ở mỗi nơi đều diễn hoàn mỹ xuất sắc, sau đó cũng nói Lăng Chân phát huy rất tốt.
Lần lưu diễn này hot hơn bất kỳ lần nào trong những năm qua, danh tiếng của ca vũ đoàn Phương Đông tăng vọt. Trong chuyến lưu diễn ở trạm ba thì có vũ ca đoàn nước ngoài gửi lời mời muốn hợp tác với bọn họ.
Sau khi tổng kết hết kinh nghiệm và bài học thì trưởng đoàn cười nhìn về phía Lăng Chân đang tập trung nghe nói.
"Lần sau có diễn nữa thì có thể cân nhắc để Lăng Chân múa đơn."
Mọi người ngập ngừng mở miệng: "Chuyện này có hơi sớm quá không?"
Cô gái thông qua bài kiểm tra đến lúc biểu diễn phải trải qua một quá trình khá dài mới có thể từ múa tập thể chuyển qua múa đơn, mà dù sao Lăng Chân cũng mới vào đoàn hai tháng thôi.
Chính Lăng Chân cũng vừa mừng lại vừa lo.
Nhưng trưởng đoàn chỉ cười cười không giải thích gì thêm.
Khi bà mười ba mười bốn tuổi đã bắt đầu khiêu vũ, đến nay đã ở trong giới này ba mươi năm, nhìn người nhìn chuyện đều rất có kinh nghiệm. Bà vô cùng hiểu rõ người giống Lăng Chân không thể nào che giấu được sự nổi tiếng. Mặc dù bây giờ cô ấy vẫn là một vũ công nhỏ bé trong vũ đoàn, nhưng có lẽ không bao lâu sau thì cô ấy có thể bay đến thế giới chỉ thuộc về mình.
Nếu như bà không thừa dịp thời gian cô ấy ở trong vũ đoàn còn nhiều, sau này cô ấy bay mất thì chắc hối hận không kịp mất.
...
Sau khi tan họp, đám người tự mình rời đi.
Chuyến lưu diễn này kéo dài một tháng mới kết thúc, sau khi kết thúc thì cả đoàn nghỉ ngơi một tuần.
Lăng Chân và Ôn Tử Sơ đi ở phía sau, chờ những người khác đi rồi thì Ôn Tử Sơ mới mở miệng: "Tôi có chuyện muốn nói với em một chút."
Lăng Chân gật đầu: "Vâng."
Ôn Tử Sơ nhìn vật ở trước cổ cô, nói trước: "Linh khí trong hạt châu của em cũng đã tiêu hao hơn phân nửa rồi."
Trong khoảng thời gian này Lăng Chân cũng không để ý, nghe Ôn Tử Sơ nói thế thì cô mới đưa tay sờ lên: "Hình như thế..."
Lúc này cô cũng biết được Ôn Tử Sơ muốn nói gì với cô.
Ôn Tử Sơ hơi hạ giọng: "Trước chuyến lưu diễn tôi đã nói qua, bên thành phố A này linh khí cằn cỗi, cho nên phải tìm ở xung quanh."
Lăng Chân hỏi: "Vậy thầy..."
Ôn Tử Sơ hơi gật đầu: "Càng đi về phía tây nam thì linh khí tốt hơn bên này nhiều. Nhưng tôi chưa khảo sát thực tế, chỉ có cảm nhận được sơ sơ thôi."
Vốn dĩ trong thế giới quyển sách cũng không có linh khí gì, phía tây nam linh khí càng nhiều, rất có thể vì nơi có chôn báu vật của đất trời gì đó.
"Nhưng mà bây giờ tôi chỉ có chút tin tức đó mà thôi." Ôn Tử Sơ nói: "Tôi chỉ nói thế với em thôi, đừng quá để ý đến nó. Sau này có phát hiện khác thì tôi cũng sẽ nói cho em biết."
Lăng Chân gật gật đầu.
Chỉ khi nói với Ôn Tử Sơ những điều này thì cô mới có thể ý thức được cô vốn không thuộc về nơi này.
Tiên cung Lãnh Nguyệt, thời gian như gió thoi đưa, bây giờ nghĩ lại lại có cảm giác mơ hồ.
Thì ra trong lúc vô tình cô đã quen với nhân gian.
Rời khỏi vũ đoàn vừa đúng lúc, Lăng Chân đón xe đi về câu lạc bộ đã hẹn với Trịnh Xuyến Xuyến.
Câu lạc bộ này hạn chế hội viên, thường có minh tinh ra vào nên được bảo vệ rất tốt. Trịnh Xuyến Xuyến không đặt phòng, Lăng Chân đi vào đã thấy cô.
Trịnh Xuyến Xuyến đi lên ôm cô: "Đồ không có lương tâm, chuyện gì cũng không nói, không nhìn hot search chị cũng không biết em đi khiêu vũ."
Lăng Chân ngượng ngùng cười: "Trong đó có nhiều chuyện lắm."
Lúc chờ thức ăn lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Trọng tâm của Trịnh Xuyến Xuyến vẫn là người đàn ông cặn bã kia, cô nói: "Sau đó người kia có tìm em cợt nhã không?"
Lăng Chân chột dạ, không biết giải thích thế nào, không thể làm gì khác hơn mà nói: "Không có."
"Chị nói em nghe, bây giờ đàn ông ai cũng ra vẻ đạo mạo, trên thực tế là thèm khát thân thể của em."
Lăng Chân nuốt nước bọt: "Không thể nào."
"Em nhớ lại đi, có phải anh ta rất thích dùng lời nói lỗ mãng với em, còn thường xuyên làm hành động mập mờ?"
Lăng Chân suy nghĩ, Ngụy Tỷ nói rất nhiều, đúng là khiến cho người ta đỏ mặt.
"Cũng có."
Trịnh Xuyến Xuyến khoát khoát tay: "Loại người này hơn phân nửa là lăng nhăng, không chỉ dụ dỗ một mình em. Nếu em từ chối anh ta thì vừa quay đầu lại anh ta đã tìm được mục tiêu kế tiếp."
Lăng Chân lộ vẻ bối rối.
Đêm đó Ngụy Tỷ cũng không thích hợp.
Thật sự anh mập mờ với cô.
Nhưng hình như... Chỉ mập mờ với cô thôi.
Ăn cơm gần xong thì món tráng miệng sau bữa ăn được đưa lên.
Chủ đề của Trịnh Xuyến Xuyến từ người đàn ông cặn bã nói đến tất cả đàn ông, thao thao bất tuyệt đem kinh nghiệm của mình ra mà khuyên cô.
Lăng Chân càng nghe càng thẹn thùng, cuối cùng thật sự không chịu được nữa.
Cô rụt bả vai nhỏ bé lại, khẽ hỏi: "Vậy, vậy nếu người kia là Ngụy Tỷ thì sao?"
Vẻ mặt Trịnh Xuyến Xuyến cứng đờ, biến hóa như đang đóng phim hài: "... Cái quái gì?"
Lăng Chân che mặt, vô cùng xấu hổ mà nói: "Huhu thật xin lỗi, hôm qua em ngượng quá."
Trịnh Xuyến Xuyến tỏ vẻ ngây ngốc.
Cho nên nói Lăng Chân và Ngụy tổng ở cùng nhau.
Đồng thời đến bây giờ Ngụy tổng còn chưa lừa cô ấy lên giường?
Con mẹ nó nếu như không phải không được vậy chính là thánh rồi!
Lăng Chân che gương mặt đỏ bừng, khẽ nói cho Trịnh Xuyến Xuyến nghe hành động lúc bình thường của Ngụy Tỷ.
Vì thế, trong đầu Trịnh Xuyến Xuyến thay hình ảnh tên cặn bã kia bằng một gương mặt lạnh lùng nghiêm túc.
Mà chủ nhân của gương mặt kia sẽ ôm cô gái, hôn lỗ tai cô ấy.
Sẽ ôm cô ấy lên giường mình nhưng sẽ kiềm chế không làm gì cả.
Lăng Chân nói rất qua loa, thật ra cô chỉ muốn hỏi có phải người đàn ông bình thường cũng giống Ngụy Tỷ, luôn muốn làm chuyện không trong sáng kia không.
Nhưng khi cô nói xong ngẩng đầu nhìn qua phía đối diện thì thấy cô Trịnh tự xưng tung hoành tình trường mười năm...
Lại từ từ đỏ mặt.
Trịnh Xuyến Xuyến bị suy nghĩ của mình kích thích, hoảng hốt nghĩ: Đây là sát khí của ai...
Lúc này, điện thoại Lăng Chân "Reng reng" một tiếng.
Cô cúi đầu nhìn, "A" một tiếng nói xin lỗi với Trịnh Xuyến Xuyến: "Ngụy Tỷ tới đón em."
Mà ánh mắt của Trịnh Xuyến Xuyến đã lướt qua cô, nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa đang đẩy cửa đi tới.
Anh đi tới trong bóng đêm, mang theo vẻ lạnh lẽo. Gương mặt của anh vô cùng hoàn mỹ, đôi mắt lạnh lùng, ánh mắt mang theo sự áp bức lướt qua phòng ăn.
Người đàn ông như thế thì ra sẽ nâng niu một cô gái trong đáy lòng ở chỗ không người.
Cặn bã?
Cặn bã cái rắm đó!
Lăng Chân nói: "Có lẽ em phải đi trước rồi..."
Bỗng nhiên Trịnh Xuyến Xuyến nói: "Chân Chân."
Lăng Chân ngẩng đầu: "Sao?"
"Chị cảm thấy em vẫn nên thuận theo đi."
Lăng Chân: "Sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Ngụy Tỷ: Có người dạy hư vợ tôi, nói tôi là người đàn ông cặn bã (Mài dao)
Anh Tỷ vô cùng tủi thân.