*Hoa nhài hay còn được gọi là hoa lài, là loài hoa có màu trắng thuần khiết, hương thơm quyến rũ, thường được dùng để trang trí và làm thuốc. Hoa lài được xem là biểu tượng của người mẹ, thể hiện tình yêu thương và bao bọc cho con. Hay tại Mỹ, hoa nhài còn được xem là biểu tượng của tình yêu, sắc đẹp và sự lãng mạn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Nguyên Nghi chủ động tìm Dư Đàn.
Dư Đàn nhớ vô cùng rõ ràng lần đầu tiên mình gặp Nguyên Nghi là vào một ngày mùa đông, hoa nhài trồng trong nhà đã héo tàn, phiến lá cũng không mướt xanh tươi tốt, tất cả làm bầu không khí có vẻ âm u đáng sợ.
Thành phố C là thành phố ven biển, mùa đông thường sẽ không có tuyết rơi nhưng có mưa nhiều, vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo.
Hôm Nguyên Nghi tới, ánh mặt trời tươi sáng, là một ngày thời tiết đẹp khó có được. Bà ta mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, trên tay xách theo một chiếc túi da Hermès hàng hiếm, phối cùng một đôi bốt cao qua đầu gối. Mái tóc dài gợn sóng buông xõa trên vai, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta không sao rời mắt được.
Bà ta trang điểm kĩ lưỡng, trên người thơm phức, khom lưng xoa đầu Dư Đàn. Khi mỉm cười, đôi mắt cong cong vô cùng thân thiện: “Cháu là Cá nhỏ à, dễ thương quá đi.”
Bên trong ngõ nhỏ, mấy đứa trẻ thường sẽ rượt đuổi chơi đùa với nhau. Bỗng dưng có một quả bóng cao su bay tới nện vào người Nguyên Nghi. Mấy đứa bé trai này, mỗi ngày đều chơi bóng trong ngõ nhỏ, vô cùng nghịch ngợm phá phách, không biết đã đá bóng làm vỡ bao nhiêu ô cửa kính thủy tinh của các gia đình nơi đây. Càng đáng giận hơn nữa là ba mẹ chúng rất bao che cho con mình, câu nói thường treo bên miệng là: “Chúng nó đều là con nít, mấy người so đo với chúng nó làm cái gì. Cửa sổ bị vỡ thì tôi đền cho mấy người là được rồi, có gì mà làm quá lên thế.”
Trước khi quả bóng cao su bay tới bên này, Nguyên Nghi cũng đã nhẹ giọng nói với chúng: “Các bạn nhỏ, cô có chuyện muốn nói với Dư Đàn, các cháu có thể sang bên kia chơi bóng được không?”
Nếu như mấy đứa nhóc kia nghe lời thì đã không phải là mấy con khỉ con mà mỗi người trong khu này đều chán ghét. Ngay cả Dư Đàn cũng từng đánh nhau với bọn chúng rồi.
Quả bóng cao su nằm gọn trong tay Nguyên Nghi, vẻ mặt bà ta không hề thay đổi cũng không thấy tức giận, mà còn đứng trước mặt Dư Đàn ném “phốc” quả bóng vào thùng rác, rồi còn tự khoe khoang: “Dì canh chuẩn lắm đúng không?”
Chủ của quả bóng cao su tìm tới, quấn lấy Nguyên Nghi đòi trả bóng lại cho mình. Không trả bóng, nó bèn giật lấy chiếc túi da kia của Nguyên Nghi ném xuống đất rồi giẫm lên.
Cái túi bị giẫm lên nhưng Nguyên Nghi cũng không chấp nhặt với đứa bé trai. Bà ta chỉ ngẩng đầu nhìn camera an ninh trên cột điện rồi mới xoay lại nói với Dư Đàn: “Cảm ơn cháu nha Cá nhỏ, đã lâu rồi Tạ Chi Dục không được vui vẻ như vậy. Đến bây giờ thằng bé còn không nỡ ăn kẹo que mà cháu tặng cho thằng bé nữa.”
Dư Đàn nhắc nhở Nguyên Nghi: “Dì ơi, túi của dì bị giẫm hỏng rồi kìa.”
Nguyên Nghi lắc đầu: “Không sao đâu cháu.”
Nhưng một ngày sau, có luật sư chuyên nghiệp tới tận cửa nhà tìm người nhà đứa bé trai kia, báo cho ba mẹ thằng bé biết: “Túi da bà Nguyên bị phá hỏng có giá trị năm mươi vạn đô la Mỹ. Mà chiếc túi da Hermès bản giới hạn kia còn có thể tăng giá lên nữa, nhưng xem xét đến việc nhà các người là hàng xóm của Dư Đàn cho nên bà Nguyên chỉ cần bồi thường năm mươi vạn đô la Mĩ là được rồi.”
Đương nhiên người nhà nọ không chịu bồi thường. Họ lập tức giở trò vô lại ra: “Các người có bằng chứng gì nói là con trai chúng tôi làm?”
Bằng chứng đương nhiên là có, toàn bộ hình ảnh đã được camera an ninh nơi ngõ nhỏ quay lại một cách vô cùng rõ ràng.
Người nhà nọ lại nói: “Nó chỉ là đứa con nít thôi, các người so đo với nó làm gì?”
Luật sư cũng không hề nể nang gì: “Chúng tôi không so đo với con nít. Nhưng với tư cách là người giám hộ của đứa bé, các người phải bồi thường năm mươi vạn đô la Mĩ này.”
Năm mươi vạn đô la Mĩ, vào thời điểm đó nếu quy ra nhân dân tệ cũng hơn bảy triệu tệ.
Năm mươi vạn đô la Mỹ đối với Nguyên Nghi chỉ là một chiếc túi da mà thôi, nhưng người nhà nọ cho dù phải tán gia bại sản cũng không thể bồi thường nổi.
Từ khi luật sư đến bắt người nhà nọ bồi thường tới khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, Nguyên Nghi lại không có xuất hiện thêm lần nào nữa, những việc chuyên môn đều giao cho người có chuyên môn làm.
Dư Đàn tuổi nhỏ chỉ biết là người nhà nọ bị ép tới cùng đường, phải bán căn nhà trong ngõ nhỏ đổi lấy tiền.
Tin tức tiếp theo mà cô nghe được về người nhà nọ là vợ con mỗi người một ngả. Ba của đứa bé trai mắc nợ nhảy lầu, không chết nhưng lại bị liệt nửa người.
Cô Dương gọi chuyện này là thảm kịch bắt nguồn từ một quả bóng cao su. Bà cũng không thông cảm cho những việc mà người nhà nọ gặp phải, nói là gieo nhân nào gặt quả đó. Mặc dù Nguyên Nghi có tiền, nhưng bà ta cũng chỉ bảo vệ quyền lợi hợp pháp của bản thân mà thôi.
Người nhà nọ vẫn luôn dung túng cho những hành động của đứa bé kia. Tuy là mọi người trong ngõ nhỏ niệm tình hàng xóm không tính toán so đo, nhưng một ngày nào đó, xã hội này cũng sẽ dạy cho bọn họ một bài học.
Cũng là vào lúc đó, Dư Đàn mới phát hiện ra, người phụ nữ xinh đẹp tuy sẽ nói lời nói dịu dàng, nhưng cũng sẽ làm chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Mùa hè năm ấy Nguyên Nghi đến tìm Dư Đàn, khuyên cô thay đổi nguyện vọng.
Sau đó Dư Đàn dù có hối hận nhưng con đường này là do chính mình chọn, cô không thể trách ai khác được.
Thật ra từ sau chuyện đó, Nguyên Nghi cũng có đến trường học tìm Dư Đàn. Vì để bồi thường, bà ta còn tặng cho cô một tấm thẻ.
Dư Đàn không nhận phần tình cảm đó, ngỏ ý mong sau này Nguyên Nghi sẽ không bao giờ... đến tìm cô nữa. Điều kiện trao đổi là Dư Đàn sẽ không nói chuyện hai người gặp nhau cho Tạ Chi Dục biết.
Nguyên Nghi giữ lời hứa, mấy năm nay không hề xuất hiện trước mặt Dư Đàn. Nhưng vào những dịp lễ Tết, dù là nhà họ Dư hay là bản thân Dư Đàn đều nhận được quà tặng được gửi tới dưới danh nghĩa của Nguyên Nghi. Cho nên cô Dương vẫn luôn khen ngợi Nguyên Nghi không dứt miệng, bà cảm thấy Nguyên Nghi là một người hiểu lễ nghĩa.
Sau thật nhiều năm lại nhận được điện thoại từ Nguyên Nghi, Dư Đàn chắc chắn không thể nào không cảm thấy căng thẳng được. Nhưng một khi nghĩ tới có Tạ Chi Dục kiêu ngạo tự cao kia chống lưng cho mình thì dường như cô cũng không sợ hãi Nguyên Nghi nữa.
Nguyên Nghi muốn hẹn gặp mặt Dư Đàn.
Dư Đàn ngỏ ý là mình không rảnh.
Dù có rảnh cũng không muốn gặp Nguyên Nghi.
Cuối cùng Nguyên Nghi vẫn phải dùng tới biện pháp mạnh, cưỡng ép: “Chỉ năm phút thôi, được không? Bây giờ, dì đang ở trước cửa công ty cháu này.”
Dư Đàn lập tức dựng thẳng tóc gáy, cô không dám tin: “Làm sao dì biết chỗ cháu làm?”
“Việc này có phải là chuyện khó khăn gì đâu, mẹ cháu rất vui lòng nói cho dì biết đấy. Dư Đàn, chỉ cần năm phút thôi, dì sẽ không quấy rầy nhiều thời gian của cháu đâu.”
Cuối cùng vẫn là phải gặp mặt.
Dư Đàn chuẩn bị vô cùng kỹ càng. Cô lập tức lấy đồ trang điểm từ trong túi ra dặm lại lớp trang điểm. Sau khi trang điểm xong, cô cảm thấy tự tin hơn chút ít, tựa như khoác thêm một lớp áo giáp tàng hình lên trên người mình vậy.
Dư Đàn cố gắng bước xuống lầu một cách chậm chạp nhất. Nguyên Nghi đang ngồi trên một chiếc Maybach màu đen biển số là một dãy toàn số sáu.
Khi nhìn thấy Dư Đàn, Nguyên Nghi chủ động ấn hạ cửa kính xe xuống, vô cùng thân thuộc vẫy tay về phía cô: “Cá nhỏ.”
Khi gặp lại, Nguyên Nghi lại còn trẻ tuổi hơn trong tưởng tượng của Dư Đàn.
Bà ta cắt tóc ngắn tới vai, vô cùng gọn gàng nhanh nhẹn. Điều vô cùng thú vị chính là bà ta không hề trang điểm. Gương mặt mộc lúc ngước lên do được chăm sóc kĩ lưỡng, thậm chí khóe mắt cũng không hề có nếp nhăn.
Gương mặt này hơi giống Tạ Chi Dục, toát lên vẻ vô cùng cao ngạo.
Dư Đàn không định lên xe nhưng Nguyên Nghi lại chủ động bước xuống xe mời cô: “Đâu thể nào đứng bên lề đường nói chuyện đúng không.”
Nguyên Nghi mặc một bộ đồ thể thao trắng đen xen kẽ, trên chân mang giày thể thao, nhìn cách ăn mặc như thế không hề có phong thái một người phụ nữ thành đạt, mà giống như mới vừa chạy bộ tập thể dục về. Nhờ vậy mà bà ta trở nên gần gũi hơn nhiều.
Dư Đàn chỉ có thể miễn cưỡng, bất chấp tất cả bước vào trong xe.
Sau khi lên xe, Dư Đàn mới phát hiện bản thân giống như bị lừa bán vậy.
Nguyên Nghi ra hiệu cho tài xế bắt đầu lái xe, cũng không cho Dư Đàn biết nơi mình sắp tới.
Dư Đàn lộ vẻ mặt đề phòng: “Dì ơi, có gì muốn nói thì dì cứ nói thẳng đi. Nói xong làm phiền dì thả cháu xuống xe.”
Nguyên Nghi cười rộ lên, đôi mắt vẫn cong cong. Bà ta hỏi Dư Đàn: “Nghe nói cháu đã đính hôn, dì còn chưa kịp chúc mừng cháu nữa.”
Chuyện Dư Đàn đính hôn rồi lại hủy hôn, kỳ thật cũng không có bao nhiêu người biết.
Cho nên có thể là tin tức Nguyên Nghi nghe được bị sai, tưởng rằng Dư Đàn đính hôn với gã đạo diễn kia.
Lúc này, Dư Đàn cũng chẳng buồn giải thích, mà dùng giọng điệu quái gở chúc mừng ngược lại Nguyên Nghi: “Nghe nói dì lại kết hôn, làm con cháu mà cháu còn chưa kịp chúc mừng dì.”
Nguyên Nghi thở dài, bất đắc dĩ nhìn Dư Đàn: “Làm sao nói chuyện với dì mà giọng điệu cháu có vẻ cáu kỉnh vậy? Chẳng lẽ đã qua nhiều năm rồi cháu vẫn còn giận dì sao?”
Thật sự Dư Đàn không rõ ràng lắm Nguyên Nghi muốn nói cái gì, cô nhíu mày: “Rốt cuộc dì có chuyện gì muốn nói ạ? Đã nói chỉ xin năm phút đồng hồ, bây giờ chỉ còn lại hai phút thôi.”
“Sao cháu vẫn ngốc thế nhỉ? Dì nói năm phút, cháu tin ngay là năm phút sao?” Nguyên Nghi nhìn chằm chằm Dư Đàn, vươn tay sờ lên mái tóc cô, khen chất tóc cô không tồi: “Đã lâu không gặp, cháu ngày càng xinh đẹp hơn.”
Vừa nghe câu nói này từ miệng một người phụ nữ nói ra cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nếu đổi lại Nguyên Nghi là một người đàn ông, lại vươn tay sờ soạng Dư Đàn, còn nhìn Dư Đàn chằm chằm không tha như thế.
E là Dư Đàn đã phải báo công an hô cứu mạng rồi.
Bình thường Nguyên Nghi không khen ngợi ai cả, bà ta khen Dư Đàn cũng là do trong lòng cảm thấy cô bé này hiện giờ rất xinh đẹp mà thôi.
“Chuyện trước kia là lỗi của dì, sau lại nghĩ muốn bồi thường cho cháu nhưng cháu không tiếp nhận. Cháu thật là tàn nhẫn mà.” Trái lại Nguyên Nghi lại cảm thấy uất ức, cúi mặt nhìn Dư Đàn.
Dư Đàn không muốn nhìn Nguyên Nghi nên cô xoay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Dì à, cháu biết dì muốn nói gì. Nếu như dì muốn cháu không nói chuyện năm đó cho Tạ Chi Dục thì dì cứ yên tâm, cháu đã hứa với dì là sẽ không nói rồi mà.”
“Dì đương nhiên là tin cháu.”
Nguyên Nghi lại ngồi gần tới Dư Đàn hơn chút nữa, bà ta vẫn không từ bỏ: “Cháu cũng biết đó, con đường tình duyên của dì trước giờ không được thuận lợi. Đúng vào thời điểm đó, dì với chồng dì có chút mâu thuẫn, là bởi vì ba mẹ chồng có thành kiến với dì. Cháu không biết tư tưởng mẹ chồng dì bảo thủ đến độ nào đâu. Bà ta ép dì phải sinh thêm một đứa con nữa, không thì suốt ngày không để yên cho dì. Cháu nói xem lúc ấy dì cũng đã sắp bốn mươi tuổi rồi, đã quá tuổi sinh nở thì còn bắt dì sinh cái gì nữa? Dì có một mình Tạ Chi Dục là đã đủ rồi. Cũng vì lý do này mà không bao lâu sau đó, dì đã ly hôn với người đó, mà chuyện làm ăn cũng gặp nhiều khó khăn.”
Dư Đàn là người rất dễ mềm lòng. Vừa nghe Nguyên Nghi nói vài ba câu, lòng phòng bị lập tức bị kéo xuống.
Nguyên Nghi nghiêng đầu hỏi Dư Đàn: “Cháu sẽ không trách dì tư tưởng bảo thủ chứ?”
Dư Đàn ngồi dịch ra bên ngoài một chút, Nguyên Nghi lập tức nhích theo ngồi gần hơn: “Cá nhỏ, cháu đừng trách dì được không? Dì cũng tự biết là bản thân làm không đúng.”
Cuối cùng, Dư Đàn bị Nguyên Nghi dồn vào trong một góc chật hẹp, thật sự không thể tránh được nữa: “Không trách, cháu đã không trách dì nữa rồi.”
Nguyên Nghi nở nụ cười, bà ta kéo lấy tay Dư Đàn khẽ sờ: “Nhưng mà bây giờ dì đã thay đổi rồi. Con người ấy mà, phải biết sống cho hiện tại, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là điều quan trọng nhất. Cháu nói xem có đúng hay không?”
Thật ra Dư Đàn có cùng quan điểm với Nguyên Nghi.
Nhưng Dư Đàn vẫn rút tay mình lại, nhắc nhở Nguyên Nghi: “Lúc nãy chúng ta đã thỏa thuận nói xong dì sẽ thả cháu xuống xe, tối nay cháu còn có việc.”
“Cháu đừng vội.” Nguyên Nghi lại nhích tới kéo lấy tay Dư Đàn: “Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, dì mời.”
“Không cần...”
Trong lúc nói chuyện, xe đã dừng lại trước một nhà hàng xa hoa.
Nguyên Nghi vừa lôi vừa kéo, còn dỗ dành Dư Đàn: “Ăn với dì một bữa đi, chỉ mười phút thôi.”
Dư Đàn đã không còn dễ bị lừa như vậy nữa: “Vừa rồi dì còn nói năm phút đồng hồ.”
“Thì bây giờ là thật sự đúng mười phút.”
Dư Đàn thật sự khóc không ra nước mắt, cô đã bị dẫn vào trong nhà hàng, kêu trời trời không thấu.
Nguyên Nghi dẫn Dư Đàn đi vào một căn phòng. Vừa mới đẩy cửa phòng ra đã nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc từ bên trong vọng tới:
“Mười phút, Nguyên Nghi, sự kiên nhẫn của ông đây...”
Tạ Chi Dục xoay người, khi nhìn thấy Dư Đàn đứng trước Nguyên Nghi thì lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sự biến đổi cảm xúc của Tạ Chi Dục bị Nguyên Nghi bắt lấy.
Mấy năm nay, bên người Tạ Chi Dục chưa từng xuất hiện một người con gái nào khác. Nguyên Nghi vẫn luôn muốn bù đắp cho anh, cho nên đã giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái trẻ.
Một lần quá đáng nhất chính là giới thiệu một diễn viên có vẻ ngoài tương tự Dư Đàn. Lần đó, Tạ Chi Dục thật sự hoảng hốt, rồi sau đó là giận dữ.
Ngay cả Nguyên Nghi cũng không thể không cảm khái, đứa con trai này của bà ta rất là chung tình.
Nhưng mà Dư Đàn đã có bạn trai, lại sắp đính hôn, gạo đã nấu thành cơm rồi còn có thể làm gì nữa bây giờ?
Tuy nhiên, biện pháp đều là do con người nghĩ ra cả.
Lần này Tạ Chi Dục về nước, Nguyên Nghi không muốn anh lại đi cho nên mới nghĩ ra cách này.
Bà ta nghĩ cách muốn để cho hai đứa trẻ gặp nhau một lần. Cho nên, buổi trưa mới dọa dẫm hẹn Tạ Chi Dục đến nhà hàng gặp mặt, còn mình thì tự đi gặp Dư Đàn.
Mặc kệ Dư Đàn là đính hôn hay là kết hôn, chỉ cần Tạ Chi Dục thích thì giành người lại cũng không phải là vấn đề gì.
Nguyên Nghi nhìn Dư Đàn đang ngớ người ra bên cạnh, lại nhìn về phía Tạ Chi Dục: “Hai đứa tụi con chắc là đã nhiều năm rồi không gặp lại nhỉ. Hôm nay, đúng lúc gặp một lần, cứ xem như ăn một bữa cơm với mẹ đi.”
Tạ Chi Dục cúi đầu hừ cười một tiếng. Anh đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ ngỗ nghịch: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Dư Đàn nháy mắt ra hiệu về phía Tạ Chi Dục, rất sợ người này sẽ để lộ ra cái gì vào lúc này.
Tạ Chi Dục khẽ nhướng mày, dáng vẻ cười cợt vô cùng cà lơ phất phơ.
Nguyên Nghi cũng không quên đẩy Dư Đàn đứng bên cạnh về phía Tạ Chi Dục: “Cá nhỏ, chào hỏi với A Dục đi nào.”
Dư Đàn cắn răng mặt đối mặt với Tạ Chi Dục. Cô đang định giả vờ không quen lên tiếng chào hỏi Tạ Chi Dục thì bất ngờ Tạ Chi Dục lại kéo lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong lòng ngực mình.
Tạ Chi Dục trói buộc Dư Đàn vào trong lòng mình khiến cô không thể giãy dụa, ngay trước mặt Nguyên Nghi hai người ôm chặt lấy nhau. Anh còn úp mở nói: “Cá nhỏ à, nhớ em lắm.”
Da đầu Dư Đàn run lên, cô cắn chặt răng nhắc nhở Tạ Chi Dục: “Anh buông ra mau lên.”
Trong mắt người ngoài, giữa hai người này không thể nghi ngờ vẫn có tia lửa bắn ra.
Trái tim vẫn luôn treo lên của Nguyên Nghi dần rơi xuống.
Nhân lúc này, bà ta âm thầm rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Bà ta còn căn dặn nhân viên không được quấy rầy hai người bên trong phòng.
Vừa thấy Nguyên Nghi rời đi, Tạ Chi Dục lập tức cúi đầu hôn lên môi Dư Đàn.
Một ngày không gặp, nhớ bà xã là điều hiển nhiên, câu nói vừa rồi cũng không phải là nói vui cho có lệ.
Có trời biết, cả ngày nay tâm trí Tạ Chi Dục không được yên giây phút nào. Lúc mở họp thảo luận những vấn đề liên quan đến đầu tư, anh lại nhớ tới bàn tay của Dư Đàn. Nhớ đến tối hôm qua hai người ôm nhau ngủ, hai người dựa sát vào nhau, Dư Đàn ôm chặt lấy không buông, anh lập tức cảm thấy khô nóng cả người.
Nếu như không phải Nguyên Nghi nói có chuyện liên quan đến Dư Đàn cần nói cho Tạ Chi Dục thì anh cũng chẳng đồng ý lời mời ngồi trong căn phòng này mười phút.
Nhưng mà bây giờ xem ra mười phút này cũng đáng giá lắm chứ.
Lúc này, trong lòng Dư Đàn còn căng thẳng muốn chết, làm gì có thể tập trung hôn môi Tạ Chi Dục. Nhưng cô vừa trốn tránh, anh đã lập tức đuổi theo.
“Bà ta đi rồi.” Tạ Chi Dục tốt bụng nhắc cô một câu để cô yên tâm.
Sao anh có thể không nhìn ra được Nguyên Nghi sắp đặt bữa cơm này là có ý gì. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh không chỉ không có làm trái lại ý Nguyên Nghi, mà còn làm theo ý bà ta nữa.
Dư Đàn không được tự nhiên, khẽ cắn Tạ Chi Dục: “Anh buông em ra.”
Tạ Chi Dục không buông: “Cá nhỏ, em cắn nơi cần cắn đi.”
“Anh biến thái!”
“Anh nhớ em.”
Trong phòng truyền ra tiếng giãy dụa ậm ừ của Dư Đàn, Nguyên Nghi đứng ngoài cửa nghe lén góc tường tặc lưỡi một tiếng.
Thật là nồng nhiệt.
Tuy là đời người trải qua rất phong phú nhưng dù sao thanh xuân đã mất rồi cũng không thể quay về được.
Nguyên Nghi lắc đầu, rời khỏi nhà hàng như chạy trốn vậy.
*Hoa nhài hay còn được gọi là hoa lài, là loài hoa có màu trắng thuần khiết, hương thơm quyến rũ, thường được dùng để trang trí và làm thuốc. Hoa lài được xem là biểu tượng của người mẹ, thể hiện tình yêu thương và bao bọc cho con. Hay tại Mỹ, hoa nhài còn được xem là biểu tượng của tình yêu, sắc đẹp và sự lãng mạn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Nguyên Nghi chủ động tìm Dư Đàn.
Dư Đàn nhớ vô cùng rõ ràng lần đầu tiên mình gặp Nguyên Nghi là vào một ngày mùa đông, hoa nhài trồng trong nhà đã héo tàn, phiến lá cũng không mướt xanh tươi tốt, tất cả làm bầu không khí có vẻ âm u đáng sợ.
Thành phố C là thành phố ven biển, mùa đông thường sẽ không có tuyết rơi nhưng có mưa nhiều, vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo.
Hôm Nguyên Nghi tới, ánh mặt trời tươi sáng, là một ngày thời tiết đẹp khó có được. Bà ta mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, trên tay xách theo một chiếc túi da Hermès hàng hiếm, phối cùng một đôi bốt cao qua đầu gối. Mái tóc dài gợn sóng buông xõa trên vai, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta không sao rời mắt được.
Bà ta trang điểm kĩ lưỡng, trên người thơm phức, khom lưng xoa đầu Dư Đàn. Khi mỉm cười, đôi mắt cong cong vô cùng thân thiện: “Cháu là Cá nhỏ à, dễ thương quá đi.”
Bên trong ngõ nhỏ, mấy đứa trẻ thường sẽ rượt đuổi chơi đùa với nhau. Bỗng dưng có một quả bóng cao su bay tới nện vào người Nguyên Nghi. Mấy đứa bé trai này, mỗi ngày đều chơi bóng trong ngõ nhỏ, vô cùng nghịch ngợm phá phách, không biết đã đá bóng làm vỡ bao nhiêu ô cửa kính thủy tinh của các gia đình nơi đây. Càng đáng giận hơn nữa là ba mẹ chúng rất bao che cho con mình, câu nói thường treo bên miệng là: “Chúng nó đều là con nít, mấy người so đo với chúng nó làm cái gì. Cửa sổ bị vỡ thì tôi đền cho mấy người là được rồi, có gì mà làm quá lên thế.”
Trước khi quả bóng cao su bay tới bên này, Nguyên Nghi cũng đã nhẹ giọng nói với chúng: “Các bạn nhỏ, cô có chuyện muốn nói với Dư Đàn, các cháu có thể sang bên kia chơi bóng được không?”
Nếu như mấy đứa nhóc kia nghe lời thì đã không phải là mấy con khỉ con mà mỗi người trong khu này đều chán ghét. Ngay cả Dư Đàn cũng từng đánh nhau với bọn chúng rồi.
Quả bóng cao su nằm gọn trong tay Nguyên Nghi, vẻ mặt bà ta không hề thay đổi cũng không thấy tức giận, mà còn đứng trước mặt Dư Đàn ném “phốc” quả bóng vào thùng rác, rồi còn tự khoe khoang: “Dì canh chuẩn lắm đúng không?”
Chủ của quả bóng cao su tìm tới, quấn lấy Nguyên Nghi đòi trả bóng lại cho mình. Không trả bóng, nó bèn giật lấy chiếc túi da kia của Nguyên Nghi ném xuống đất rồi giẫm lên.
Cái túi bị giẫm lên nhưng Nguyên Nghi cũng không chấp nhặt với đứa bé trai. Bà ta chỉ ngẩng đầu nhìn camera an ninh trên cột điện rồi mới xoay lại nói với Dư Đàn: “Cảm ơn cháu nha Cá nhỏ, đã lâu rồi Tạ Chi Dục không được vui vẻ như vậy. Đến bây giờ thằng bé còn không nỡ ăn kẹo que mà cháu tặng cho thằng bé nữa.”
Dư Đàn nhắc nhở Nguyên Nghi: “Dì ơi, túi của dì bị giẫm hỏng rồi kìa.”
Nguyên Nghi lắc đầu: “Không sao đâu cháu.”
Nhưng một ngày sau, có luật sư chuyên nghiệp tới tận cửa nhà tìm người nhà đứa bé trai kia, báo cho ba mẹ thằng bé biết: “Túi da bà Nguyên bị phá hỏng có giá trị năm mươi vạn đô la Mỹ. Mà chiếc túi da Hermès bản giới hạn kia còn có thể tăng giá lên nữa, nhưng xem xét đến việc nhà các người là hàng xóm của Dư Đàn cho nên bà Nguyên chỉ cần bồi thường năm mươi vạn đô la Mĩ là được rồi.”
Đương nhiên người nhà nọ không chịu bồi thường. Họ lập tức giở trò vô lại ra: “Các người có bằng chứng gì nói là con trai chúng tôi làm?”
Bằng chứng đương nhiên là có, toàn bộ hình ảnh đã được camera an ninh nơi ngõ nhỏ quay lại một cách vô cùng rõ ràng.
Người nhà nọ lại nói: “Nó chỉ là đứa con nít thôi, các người so đo với nó làm gì?”
Luật sư cũng không hề nể nang gì: “Chúng tôi không so đo với con nít. Nhưng với tư cách là người giám hộ của đứa bé, các người phải bồi thường năm mươi vạn đô la Mĩ này.”
Năm mươi vạn đô la Mĩ, vào thời điểm đó nếu quy ra nhân dân tệ cũng hơn bảy triệu tệ.
Năm mươi vạn đô la Mỹ đối với Nguyên Nghi chỉ là một chiếc túi da mà thôi, nhưng người nhà nọ cho dù phải tán gia bại sản cũng không thể bồi thường nổi.
Từ khi luật sư đến bắt người nhà nọ bồi thường tới khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, Nguyên Nghi lại không có xuất hiện thêm lần nào nữa, những việc chuyên môn đều giao cho người có chuyên môn làm.
Dư Đàn tuổi nhỏ chỉ biết là người nhà nọ bị ép tới cùng đường, phải bán căn nhà trong ngõ nhỏ đổi lấy tiền.
Tin tức tiếp theo mà cô nghe được về người nhà nọ là vợ con mỗi người một ngả. Ba của đứa bé trai mắc nợ nhảy lầu, không chết nhưng lại bị liệt nửa người.
Cô Dương gọi chuyện này là thảm kịch bắt nguồn từ một quả bóng cao su. Bà cũng không thông cảm cho những việc mà người nhà nọ gặp phải, nói là gieo nhân nào gặt quả đó. Mặc dù Nguyên Nghi có tiền, nhưng bà ta cũng chỉ bảo vệ quyền lợi hợp pháp của bản thân mà thôi.
Người nhà nọ vẫn luôn dung túng cho những hành động của đứa bé kia. Tuy là mọi người trong ngõ nhỏ niệm tình hàng xóm không tính toán so đo, nhưng một ngày nào đó, xã hội này cũng sẽ dạy cho bọn họ một bài học.
Cũng là vào lúc đó, Dư Đàn mới phát hiện ra, người phụ nữ xinh đẹp tuy sẽ nói lời nói dịu dàng, nhưng cũng sẽ làm chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Mùa hè năm ấy Nguyên Nghi đến tìm Dư Đàn, khuyên cô thay đổi nguyện vọng.
Sau đó Dư Đàn dù có hối hận nhưng con đường này là do chính mình chọn, cô không thể trách ai khác được.
Thật ra từ sau chuyện đó, Nguyên Nghi cũng có đến trường học tìm Dư Đàn. Vì để bồi thường, bà ta còn tặng cho cô một tấm thẻ.
Dư Đàn không nhận phần tình cảm đó, ngỏ ý mong sau này Nguyên Nghi sẽ không bao giờ... đến tìm cô nữa. Điều kiện trao đổi là Dư Đàn sẽ không nói chuyện hai người gặp nhau cho Tạ Chi Dục biết.
Nguyên Nghi giữ lời hứa, mấy năm nay không hề xuất hiện trước mặt Dư Đàn. Nhưng vào những dịp lễ Tết, dù là nhà họ Dư hay là bản thân Dư Đàn đều nhận được quà tặng được gửi tới dưới danh nghĩa của Nguyên Nghi. Cho nên cô Dương vẫn luôn khen ngợi Nguyên Nghi không dứt miệng, bà cảm thấy Nguyên Nghi là một người hiểu lễ nghĩa.
Sau thật nhiều năm lại nhận được điện thoại từ Nguyên Nghi, Dư Đàn chắc chắn không thể nào không cảm thấy căng thẳng được. Nhưng một khi nghĩ tới có Tạ Chi Dục kiêu ngạo tự cao kia chống lưng cho mình thì dường như cô cũng không sợ hãi Nguyên Nghi nữa.
Nguyên Nghi muốn hẹn gặp mặt Dư Đàn.
Dư Đàn ngỏ ý là mình không rảnh.
Dù có rảnh cũng không muốn gặp Nguyên Nghi.
Cuối cùng Nguyên Nghi vẫn phải dùng tới biện pháp mạnh, cưỡng ép: “Chỉ năm phút thôi, được không? Bây giờ, dì đang ở trước cửa công ty cháu này.”
Dư Đàn lập tức dựng thẳng tóc gáy, cô không dám tin: “Làm sao dì biết chỗ cháu làm?”
“Việc này có phải là chuyện khó khăn gì đâu, mẹ cháu rất vui lòng nói cho dì biết đấy. Dư Đàn, chỉ cần năm phút thôi, dì sẽ không quấy rầy nhiều thời gian của cháu đâu.”
Cuối cùng vẫn là phải gặp mặt.
Dư Đàn chuẩn bị vô cùng kỹ càng. Cô lập tức lấy đồ trang điểm từ trong túi ra dặm lại lớp trang điểm. Sau khi trang điểm xong, cô cảm thấy tự tin hơn chút ít, tựa như khoác thêm một lớp áo giáp tàng hình lên trên người mình vậy.
Dư Đàn cố gắng bước xuống lầu một cách chậm chạp nhất. Nguyên Nghi đang ngồi trên một chiếc Maybach màu đen biển số là một dãy toàn số sáu.
Khi nhìn thấy Dư Đàn, Nguyên Nghi chủ động ấn hạ cửa kính xe xuống, vô cùng thân thuộc vẫy tay về phía cô: “Cá nhỏ.”
Khi gặp lại, Nguyên Nghi lại còn trẻ tuổi hơn trong tưởng tượng của Dư Đàn.
Bà ta cắt tóc ngắn tới vai, vô cùng gọn gàng nhanh nhẹn. Điều vô cùng thú vị chính là bà ta không hề trang điểm. Gương mặt mộc lúc ngước lên do được chăm sóc kĩ lưỡng, thậm chí khóe mắt cũng không hề có nếp nhăn.
Gương mặt này hơi giống Tạ Chi Dục, toát lên vẻ vô cùng cao ngạo.
Dư Đàn không định lên xe nhưng Nguyên Nghi lại chủ động bước xuống xe mời cô: “Đâu thể nào đứng bên lề đường nói chuyện đúng không.”
Nguyên Nghi mặc một bộ đồ thể thao trắng đen xen kẽ, trên chân mang giày thể thao, nhìn cách ăn mặc như thế không hề có phong thái một người phụ nữ thành đạt, mà giống như mới vừa chạy bộ tập thể dục về. Nhờ vậy mà bà ta trở nên gần gũi hơn nhiều.
Dư Đàn chỉ có thể miễn cưỡng, bất chấp tất cả bước vào trong xe.
Sau khi lên xe, Dư Đàn mới phát hiện bản thân giống như bị lừa bán vậy.
Nguyên Nghi ra hiệu cho tài xế bắt đầu lái xe, cũng không cho Dư Đàn biết nơi mình sắp tới.
Dư Đàn lộ vẻ mặt đề phòng: “Dì ơi, có gì muốn nói thì dì cứ nói thẳng đi. Nói xong làm phiền dì thả cháu xuống xe.”
Nguyên Nghi cười rộ lên, đôi mắt vẫn cong cong. Bà ta hỏi Dư Đàn: “Nghe nói cháu đã đính hôn, dì còn chưa kịp chúc mừng cháu nữa.”
Chuyện Dư Đàn đính hôn rồi lại hủy hôn, kỳ thật cũng không có bao nhiêu người biết.
Cho nên có thể là tin tức Nguyên Nghi nghe được bị sai, tưởng rằng Dư Đàn đính hôn với gã đạo diễn kia.
Lúc này, Dư Đàn cũng chẳng buồn giải thích, mà dùng giọng điệu quái gở chúc mừng ngược lại Nguyên Nghi: “Nghe nói dì lại kết hôn, làm con cháu mà cháu còn chưa kịp chúc mừng dì.”
Nguyên Nghi thở dài, bất đắc dĩ nhìn Dư Đàn: “Làm sao nói chuyện với dì mà giọng điệu cháu có vẻ cáu kỉnh vậy? Chẳng lẽ đã qua nhiều năm rồi cháu vẫn còn giận dì sao?”
Thật sự Dư Đàn không rõ ràng lắm Nguyên Nghi muốn nói cái gì, cô nhíu mày: “Rốt cuộc dì có chuyện gì muốn nói ạ? Đã nói chỉ xin năm phút đồng hồ, bây giờ chỉ còn lại hai phút thôi.”
“Sao cháu vẫn ngốc thế nhỉ? Dì nói năm phút, cháu tin ngay là năm phút sao?” Nguyên Nghi nhìn chằm chằm Dư Đàn, vươn tay sờ lên mái tóc cô, khen chất tóc cô không tồi: “Đã lâu không gặp, cháu ngày càng xinh đẹp hơn.”
Vừa nghe câu nói này từ miệng một người phụ nữ nói ra cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nếu đổi lại Nguyên Nghi là một người đàn ông, lại vươn tay sờ soạng Dư Đàn, còn nhìn Dư Đàn chằm chằm không tha như thế.
E là Dư Đàn đã phải báo công an hô cứu mạng rồi.
Bình thường Nguyên Nghi không khen ngợi ai cả, bà ta khen Dư Đàn cũng là do trong lòng cảm thấy cô bé này hiện giờ rất xinh đẹp mà thôi.
“Chuyện trước kia là lỗi của dì, sau lại nghĩ muốn bồi thường cho cháu nhưng cháu không tiếp nhận. Cháu thật là tàn nhẫn mà.” Trái lại Nguyên Nghi lại cảm thấy uất ức, cúi mặt nhìn Dư Đàn.
Dư Đàn không muốn nhìn Nguyên Nghi nên cô xoay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Dì à, cháu biết dì muốn nói gì. Nếu như dì muốn cháu không nói chuyện năm đó cho Tạ Chi Dục thì dì cứ yên tâm, cháu đã hứa với dì là sẽ không nói rồi mà.”
“Dì đương nhiên là tin cháu.”
Nguyên Nghi lại ngồi gần tới Dư Đàn hơn chút nữa, bà ta vẫn không từ bỏ: “Cháu cũng biết đó, con đường tình duyên của dì trước giờ không được thuận lợi. Đúng vào thời điểm đó, dì với chồng dì có chút mâu thuẫn, là bởi vì ba mẹ chồng có thành kiến với dì. Cháu không biết tư tưởng mẹ chồng dì bảo thủ đến độ nào đâu. Bà ta ép dì phải sinh thêm một đứa con nữa, không thì suốt ngày không để yên cho dì. Cháu nói xem lúc ấy dì cũng đã sắp bốn mươi tuổi rồi, đã quá tuổi sinh nở thì còn bắt dì sinh cái gì nữa? Dì có một mình Tạ Chi Dục là đã đủ rồi. Cũng vì lý do này mà không bao lâu sau đó, dì đã ly hôn với người đó, mà chuyện làm ăn cũng gặp nhiều khó khăn.”
Dư Đàn là người rất dễ mềm lòng. Vừa nghe Nguyên Nghi nói vài ba câu, lòng phòng bị lập tức bị kéo xuống.
Nguyên Nghi nghiêng đầu hỏi Dư Đàn: “Cháu sẽ không trách dì tư tưởng bảo thủ chứ?”
Dư Đàn ngồi dịch ra bên ngoài một chút, Nguyên Nghi lập tức nhích theo ngồi gần hơn: “Cá nhỏ, cháu đừng trách dì được không? Dì cũng tự biết là bản thân làm không đúng.”
Cuối cùng, Dư Đàn bị Nguyên Nghi dồn vào trong một góc chật hẹp, thật sự không thể tránh được nữa: “Không trách, cháu đã không trách dì nữa rồi.”
Nguyên Nghi nở nụ cười, bà ta kéo lấy tay Dư Đàn khẽ sờ: “Nhưng mà bây giờ dì đã thay đổi rồi. Con người ấy mà, phải biết sống cho hiện tại, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là điều quan trọng nhất. Cháu nói xem có đúng hay không?”
Thật ra Dư Đàn có cùng quan điểm với Nguyên Nghi.
Nhưng Dư Đàn vẫn rút tay mình lại, nhắc nhở Nguyên Nghi: “Lúc nãy chúng ta đã thỏa thuận nói xong dì sẽ thả cháu xuống xe, tối nay cháu còn có việc.”
“Cháu đừng vội.” Nguyên Nghi lại nhích tới kéo lấy tay Dư Đàn: “Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, dì mời.”
“Không cần...”
Trong lúc nói chuyện, xe đã dừng lại trước một nhà hàng xa hoa.
Nguyên Nghi vừa lôi vừa kéo, còn dỗ dành Dư Đàn: “Ăn với dì một bữa đi, chỉ mười phút thôi.”
Dư Đàn đã không còn dễ bị lừa như vậy nữa: “Vừa rồi dì còn nói năm phút đồng hồ.”
“Thì bây giờ là thật sự đúng mười phút.”
Dư Đàn thật sự khóc không ra nước mắt, cô đã bị dẫn vào trong nhà hàng, kêu trời trời không thấu.
Nguyên Nghi dẫn Dư Đàn đi vào một căn phòng. Vừa mới đẩy cửa phòng ra đã nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc từ bên trong vọng tới:
“Mười phút, Nguyên Nghi, sự kiên nhẫn của ông đây...”
Tạ Chi Dục xoay người, khi nhìn thấy Dư Đàn đứng trước Nguyên Nghi thì lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sự biến đổi cảm xúc của Tạ Chi Dục bị Nguyên Nghi bắt lấy.
Mấy năm nay, bên người Tạ Chi Dục chưa từng xuất hiện một người con gái nào khác. Nguyên Nghi vẫn luôn muốn bù đắp cho anh, cho nên đã giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái trẻ.
Một lần quá đáng nhất chính là giới thiệu một diễn viên có vẻ ngoài tương tự Dư Đàn. Lần đó, Tạ Chi Dục thật sự hoảng hốt, rồi sau đó là giận dữ.
Ngay cả Nguyên Nghi cũng không thể không cảm khái, đứa con trai này của bà ta rất là chung tình.
Nhưng mà Dư Đàn đã có bạn trai, lại sắp đính hôn, gạo đã nấu thành cơm rồi còn có thể làm gì nữa bây giờ?
Tuy nhiên, biện pháp đều là do con người nghĩ ra cả.
Lần này Tạ Chi Dục về nước, Nguyên Nghi không muốn anh lại đi cho nên mới nghĩ ra cách này.
Bà ta nghĩ cách muốn để cho hai đứa trẻ gặp nhau một lần. Cho nên, buổi trưa mới dọa dẫm hẹn Tạ Chi Dục đến nhà hàng gặp mặt, còn mình thì tự đi gặp Dư Đàn.
Mặc kệ Dư Đàn là đính hôn hay là kết hôn, chỉ cần Tạ Chi Dục thích thì giành người lại cũng không phải là vấn đề gì.
Nguyên Nghi nhìn Dư Đàn đang ngớ người ra bên cạnh, lại nhìn về phía Tạ Chi Dục: “Hai đứa tụi con chắc là đã nhiều năm rồi không gặp lại nhỉ. Hôm nay, đúng lúc gặp một lần, cứ xem như ăn một bữa cơm với mẹ đi.”
Tạ Chi Dục cúi đầu hừ cười một tiếng. Anh đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ ngỗ nghịch: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Dư Đàn nháy mắt ra hiệu về phía Tạ Chi Dục, rất sợ người này sẽ để lộ ra cái gì vào lúc này.
Tạ Chi Dục khẽ nhướng mày, dáng vẻ cười cợt vô cùng cà lơ phất phơ.
Nguyên Nghi cũng không quên đẩy Dư Đàn đứng bên cạnh về phía Tạ Chi Dục: “Cá nhỏ, chào hỏi với A Dục đi nào.”
Dư Đàn cắn răng mặt đối mặt với Tạ Chi Dục. Cô đang định giả vờ không quen lên tiếng chào hỏi Tạ Chi Dục thì bất ngờ Tạ Chi Dục lại kéo lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong lòng ngực mình.
Tạ Chi Dục trói buộc Dư Đàn vào trong lòng mình khiến cô không thể giãy dụa, ngay trước mặt Nguyên Nghi hai người ôm chặt lấy nhau. Anh còn úp mở nói: “Cá nhỏ à, nhớ em lắm.”
Da đầu Dư Đàn run lên, cô cắn chặt răng nhắc nhở Tạ Chi Dục: “Anh buông ra mau lên.”
Trong mắt người ngoài, giữa hai người này không thể nghi ngờ vẫn có tia lửa bắn ra.
Trái tim vẫn luôn treo lên của Nguyên Nghi dần rơi xuống.
Nhân lúc này, bà ta âm thầm rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Bà ta còn căn dặn nhân viên không được quấy rầy hai người bên trong phòng.
Vừa thấy Nguyên Nghi rời đi, Tạ Chi Dục lập tức cúi đầu hôn lên môi Dư Đàn.
Một ngày không gặp, nhớ bà xã là điều hiển nhiên, câu nói vừa rồi cũng không phải là nói vui cho có lệ.
Có trời biết, cả ngày nay tâm trí Tạ Chi Dục không được yên giây phút nào. Lúc mở họp thảo luận những vấn đề liên quan đến đầu tư, anh lại nhớ tới bàn tay của Dư Đàn. Nhớ đến tối hôm qua hai người ôm nhau ngủ, hai người dựa sát vào nhau, Dư Đàn ôm chặt lấy không buông, anh lập tức cảm thấy khô nóng cả người.
Nếu như không phải Nguyên Nghi nói có chuyện liên quan đến Dư Đàn cần nói cho Tạ Chi Dục thì anh cũng chẳng đồng ý lời mời ngồi trong căn phòng này mười phút.
Nhưng mà bây giờ xem ra mười phút này cũng đáng giá lắm chứ.
Lúc này, trong lòng Dư Đàn còn căng thẳng muốn chết, làm gì có thể tập trung hôn môi Tạ Chi Dục. Nhưng cô vừa trốn tránh, anh đã lập tức đuổi theo.
“Bà ta đi rồi.” Tạ Chi Dục tốt bụng nhắc cô một câu để cô yên tâm.
Sao anh có thể không nhìn ra được Nguyên Nghi sắp đặt bữa cơm này là có ý gì. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh không chỉ không có làm trái lại ý Nguyên Nghi, mà còn làm theo ý bà ta nữa.
Dư Đàn không được tự nhiên, khẽ cắn Tạ Chi Dục: “Anh buông em ra.”
Tạ Chi Dục không buông: “Cá nhỏ, em cắn nơi cần cắn đi.”
“Anh biến thái!”
“Anh nhớ em.”
Trong phòng truyền ra tiếng giãy dụa ậm ừ của Dư Đàn, Nguyên Nghi đứng ngoài cửa nghe lén góc tường tặc lưỡi một tiếng.
Thật là nồng nhiệt.
Tuy là đời người trải qua rất phong phú nhưng dù sao thanh xuân đã mất rồi cũng không thể quay về được.
Nguyên Nghi lắc đầu, rời khỏi nhà hàng như chạy trốn vậy.