“Tiểu Tạ Tạ à, cậu không ở nhà của tớ nữa, sao đột nhiên tớ lại cảm thấy không quen!”
“Tạ Chi Dục, cậu đã đồng ý cùng nhau vào đại học rồi đấy! Cậu đừng nuốt lời nhé!”
Tạ Chi Dục sẽ không bao giờ chủ động ngắt cuộc gọi của Dư Đàn.
Khi điện thoại di động của cậu kết nối với đầu dây bên kia, Tạ Chi Dục luôn lắng nghe giọng nói của Dư Đàn, những lời phàn nàn của cô và cả sự nũng nịu của cô.
Trong lòng cậu mừng rỡ như hoa nở, bởi bọn họ của hiện giờ cũng chẳng khác nào đang yêu đương.
Đặc biệt là khi nghĩ đến mấy tháng nữa bọn họ sẽ cùng nhau đến phía bắc học đại học, trong lòng cậu lại trào dâng cảm giác ấm áp vô hình.
Thậm chí Tạ Chi Dục còn nghĩ rằng đến lúc đó, cậu sẽ mua một căn nhà ở gần trường, hai người họ vẫn sẽ sống cùng nhau như học kỳ đầu của năm cuối cấp trung học phổ thông. Cậu sẽ thuê một nữ giúp việc hoặc có thể không. Chẳng phải Dư Đàn thích xem người khác nấu ăn sao? Vậy những khi rảnh rỗi, cậu sẽ tự học cách nấu, đó cũng xem như cậu đang luyện tập một kỹ năng thành thạo.
Cậu cũng nên chính thức tỏ tình với cô chứ nhỉ?
Tặng cho Dư Đàn những bông hoa mà cô yêu thích nhất, trao cho cô sự nuông chiều và tình yêu say đắm nhất.
Cậu phải học cách trở thành một người bạn trai tốt nhất. Sau đó, Tạ Chi Dục còn muốn trở thành chồng của cô nữa.
Tuy nhiên, Tạ Chi Dục không bao giờ ngờ rằng khi giấy thông báo trúng tuyển được gửi tới, Dư Đàn lại học tại một ngôi trường trong vùng này.
Cậu không biết rốt cuộc chuyện sai lệch gì đã xảy ra và cho rằng đó chỉ là sự nhầm lẫn. Vì vậy, cậu đã trực tiếp đến nhà cô để hỏi. Nhưng Dư Đàn chỉ thản nhiên đáp lại: “Tớ vẫn nên ở lại gần nhà thì hơn.”
Tạ Chi Dục cực kỳ tức giận: “Vậy tại sao cậu không nói sớm?”
Cậu cũng có thể dễ dàng thay đổi nguyện vọng của mình mà.
Khi đó, tâm trí của Dư Đàn vẫn còn suy tư về những lời nói của Nguyên Nghi, vậy nên nhất thời cô không biết phải nói gì.
Nhìn vẻ mặt giận dữ của Tạ Chi Dục, cô âm thầm cảm thấy xấu hổ nhưng cũng rất tủi thân. Cô lờ mờ hiểu ra Nguyên Nghi chán ghét điều kiện của gia đình cô, vì vậy bà ta không muốn cô chơi với Tạ Chi Dục nữa.
Tạ Chi Dục liên tục chất vấn: “Cậu nói đi! Sao cậu không nói chuyện này cho tớ biết sớm một chút?”
Dư Đàn không nói lời nào nhưng lại khiến Tạ Chi Dục cảm thấy càng nóng giận hơn nữa.
Cuối cùng, khi thật sự không còn cách nào khác, cô đành phải nói: “Tớ quên nói với cậu.”
“Chuyện này mà cậu cũng có thể quên hả?”
“Thì tớ không nhớ mà.”
“Đúng là đồ ngốc!” Tạ Chi Dục bỏ lại câu nói này rồi lập tức rời khỏi nhà họ Dư mà không hề quay đầu lại.
...
Mùi khói thuốc tràn ngập khắp khoang xe. Tạ Chi Dục đột nhiên bị sặc và ho khan dữ dội, vành mắt cũng ngần ngận nước mắt.
Lúc đó, anh thực sự vô cùng tức giận nhưng cũng chỉ nổi nóng như vậy trong chốc lát rồi thôi.
Tạ Chi Dục nhanh chóng nghĩ ra một giải pháp: Anh có thể học lại một năm nữa hoặc tìm cách chuyển trường.
Chỉ cần nỗ lực thì một người có thể đạt được bất kì điều gì. Nếu không được thì cứ vận dụng một vài mối quan hệ là xong.
Chỉ có điều khi anh vào trường của Dư Đàn, cô lại kêu Tạ Chi Dục hãy tới phía bắc học. Cô không hề muốn ở chung với anh chút nào.
Câu nói chí mạng nhất chính là: Dư Đàn nói rằng cô đã có người mình thích rồi.
Chiếc xe băng qua vòm cầu đường sắt cao tốc, trên đỉnh đầu là vầng trăng sáng tỏ.
Tạ Chi Dục vươn tay chà mặt và yêu cầu tài xế hạ tất cả cửa xe xuống để làm tan mùi khói thuốc.
Anh sắp về nhà rồi. Dù sao thì Tạ Chi Dục vẫn không thể mang cơ thể ám mùi thuốc lá trở về được. Dư Đàn sẽ không thích thế.
*
Lúc vừa tỉnh dậy, tâm trạng của Dư Đàn không thể nói rõ là tốt hay xấu. Nhưng cô thực sự không vui khi chẳng nhìn thấy Tạ Chi Dục.
Vào lúc hai giờ ba mươi lăm phút sáng, Dư Đàn chầm chậm tẩy sạch lớp trang điểm đã sớm loang lổ trên mặt, sau đó cô định đi tìm mặt nạ để đắp.
Khi mở cái tủ trong phòng tắm ra, Dư Đàn phát hiện bên trong bày biện rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da, cái nào cũng của nhãn hiệu lớn, hơn nữa chúng đều phù hợp với làn da của cô.
Bình thường Dư Đàn đâu sẵn sàng chi nhiều tiền để mua những sản phẩm chăm sóc da này. Một bộ sản phẩm dưỡng da cũng đã trị giá bằng cả tháng lương của cô rồi.
Có phải đây gọi là thú vui của nhà giàu không?
Hai mươi phút nữa anh sẽ trở về đúng chứ?
Cô thật sự muốn nhìn xem lời nói đó là thật hay giả.
Dư Đàn đặt điện thoại di động trước bồn rửa tay, sau đó ấn mở một video làm đẹp rồi xem câu được câu chăng, phần lớn thời gian cô chỉ lắng nghe mà thôi.
Blogger làm đẹp trong video tên là Chu Phỉ, không chỉ là bạn của Dư Đàn mà còn là một người nổi tiếng trên mạng đang ký hợp đồng làm việc với một đơn vị cung cấp dịch vụ mạng đa kênh*.
*MCN: Viết tắt của cụm “Multi-channel network” – mạng đa kênh. Mạng đa kênh là các nhà cung cấp dịch vụ của bên thứ ba liên kết với nhiều kênh YouTube để cung cấp dịch vụ, có thể bao gồm cả tăng lượng người xem, dựng chương trình nội dung, cộng tác với người sáng tạo, quản lý quyền kỹ thuật số, kiếm tiền và bán hàng.
Chỉ có điều, Chu Phỉ thuộc một nhóm làm đẹp nhỏ dưới quyền quản lý của Trần Hạng Minh chứ không phải Dư Đàn. Tuy Trần Hạng Minh là một người õng ẹo và điệu đà nhưng trong công việc, anh ta lại xử lý mọi chuyện một cách trật tự và gọn ghẽ. Dưới sự quản lý của Trần Hạng Minh, Chu Phỉ cũng càng ngày càng trở nên nổi tiếng. Hiện giờ, giá của một sản phẩm thông thường được đính kèm trong một đoạn video ngắn đều có giá khởi đầu bằng số tiền của một chiếc ô tô nhỏ.
Trong video, trông Chu Phỉ đã xinh đẹp đến mức lay động lòng người nhưng thật ra ở ngoài đời thực, cô ấy còn đẹp đẽ và khiến người ta rung động hơn nhiều. Thời đại học, Chu Phỉ đã bắt đầu tự đăng tải các video chia sẻ cách trang điểm lên mạng. Cô ấy tiến lên từng bước một, để rồi bây giờ đã tích lũy được hàng triệu người hâm mộ và cũng là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng trên mạng.
Năm nay, Chu Phỉ vẫn luôn ở nước ngoài và sống cùng người bạn trai mà cô ấy đã hẹn hò từ thời đại học – Tạ Yển Xuyên. Khỏi phải nói đôi trẻ hạnh phúc đến nhường nào.
Ban đầu, Chu Phỉ dự định về nước trong khoảng thời gian này. Vốn dĩ cô ấy trở về là để làm phù dâu cho Dư Đàn, thế nhưng đám cưới đã bị hủy bỏ nên cô ấy cũng không có lý do để quay về nữa.
Sau khi biết được vị đạo diễn kia có ý nghĩ không chung thủy, Chu Phỉ cũng là người đầu tiên bênh vực người bị thua thiệt. Cô ấy đã chửi rủa mười tám đời tổ tiên của Lục Ngạn vô số lần.
Trong khoảng thời gian trước đó, vài người trong nhóm chị em các cô vẫn luôn thay phiên nhau an ủi Dư Đàn.
Vài năm sau khi tốt nghiệp, những người bạn vốn có quan hệ thân thiết dần dần trở nên xa cách.
Có người đã tới tỉnh lị thuộc thành phố khác, có người lại ra nước ngoài.
Mỗi người đều bận rộn với công việc của riêng mình. Từ việc có hơn 999 tin nhắn trong nhóm mỗi ngày lúc ban đầu, bây giờ đã biến thành chưa đến dăm ba tin nhắn trong suốt vài ngày.
Mối quan hệ giữa người với người đại khái đều là như thế.
Nhưng trong nhóm chị em này của Dư Đàn, cho dù suốt mười ngày nửa tháng không liên lạc với nhau thì họ cũng chẳng cảm thấy xa lạ chút nào.
Bây giờ, chuyện kết hôn chớp nhoáng của Dư Đàn cũng chỉ có Bách Dung Dung ở bên cạnh đề cập tới, nguyên nhân chủ yếu là vì cô không tìm được cơ hội để bất ngờ thông báo với những người khác.
Giờ này, chỗ của Chu Phỉ đang là ban ngày. Dư Đàn cảm thấy vô cùng buồn chán nên đã gửi một tin nhắn cho cô ấy để hỏi đối phương đang làm gì.
Chu Phỉ nhanh chóng trả lời: [Tớ đang nghĩ về cậu đấy.]
Dư Đàn: [Cứu mạng với! Cậu cũng sến sẩm quá rồi đấy!]
Chu Phỉ: [Chậc! Tớ nói thật mà! Tớ đang thu dọn hành lý cho chuyến bay hôm nay này.]
Họ đều là những người có tính cách thẳng thắn nên đã trực tiếp kết nối bằng video.
Chu Phỉ để Dư Đàn nhìn thấy rõ mình đang thu dọn hành lý.
Sau khi ở nước ngoài được một năm, dường như khí chất và phong cách trên người Chu Phỉ đã thay đổi rất nhiều.
Dư Đàn: “Thật hay giả vậy? Cuối cùng người chị em háo sắc của tớ cũng sắp về rồi!”
Chu Phỉ: “Cút cút cút! Ai háo sắc chứ! Vốn dĩ tớ muốn dành cho các cậu một niềm vui bất ngờ đấy. Nhưng tớ không thể kiềm lòng được.”
Chu Phỉ: “Còn một tin nữa. Lần này về nước, khả năng cao là tớ sẽ kết hôn với Tạ Yển Xuyên đấy nhé.”
Dư Đàn: “Á á á á! Chúc mừng nhé!”
Chu Phỉ: “Nói rõ ràng xem nào! Rốt cuộc ai đang chúc mừng ai thế nhỉ?”
Dư Đàn: “Tớ chúc mừng cậu nhé!”
Chu Phỉ: “Cậu mau cút đi! Nhưng tớ nghe nói rằng cái đồ đáng ghét như cậu đã bất ngờ kết hôn rồi. Dư Đàn à! Cậu muốn chết rồi phải không? Thế mà cậu lại không nói với tớ!”
Dư Đàn mặt không đỏ tim không loạn: “Bản thân tớ còn chưa ý thức được mình đã kết hôn rồi cơ đấy.”
Chu Phỉ: “Ha ha.”
Dư Đàn: “Ái chà! Khi nào cậu trở về thì tớ sẽ làm chủ xị để đón tiếp cậu!”
Chu Phỉ: “Được thôi! Nhớ gọi vị kia của nhà cậu đến luôn nhé.”
Dư Đàn: “Thôi bỏ đi.”
Chu Phỉ: “Chuyện này không được phép thương lượng.”
Dư Đàn cảm thấy da đầu mình căng lên: “... Được thôi.”
Cô cứ đồng ý trước rồi tính sau. Anh có tới hay không lại là chuyện khác.
Mấy chị em các cô đều quen biết nhau ở trường đại học, vì vậy Chu Phỉ cũng giống như Bách Dung Dung, họ đều chưa từng gặp Tạ Chi Dục trước đây.
Thật ra Dư Đàn không hề cảm thấy xa lạ trước người bạn trai của Chu Phỉ - Tạ Yển Xuyên. Cũng thật khéo vì anh ấy là người cùng dòng họ với Tạ Chi Dục.
Sau khi cả hai tâm sự được hơn mười phút, Dư Đàn nghe thấy tiếng động mang máng ở bên ngoài. Chu Phỉ ở bên kia cũng bận bịu đến mức gà bay chó chạy nên họ bèn tạm biệt nhau rồi tắt video.
Cửa nhà đã bị Dư Đàn khóa trái. Thứ nhất là cô thật sự cảm thấy khá sợ hãi khi phải ở một mình trong căn nhà lớn đến vậy. Thứ hai là Dư Đàn quả thực không muốn để Tạ Chi Dục vào trong.
Dư Đàn đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Xe của Tạ Chi Dục vừa dừng lại ở tầng dưới.
Chưa đầy vài giây, tiếng gõ cửa nhà đã lập tức vang lên.
Tạ Chi Dục đứng ngoài cửa, vừa thở hồng hộc vừa yêu cầu Dư Đàn mở cửa.
Dư Đàn tức giận dựa người vào cửa và trả lời rằng sẽ không mở.
Tạ Chi Dục thực sự cực kỳ nôn nóng và gấp gáp. Ngay lúc này, anh rất muốn gặp Dư Đàn, muốn ngắm nhìn cô, muốn ôm lấy cô và nhẹ nhàng hôn cô.
Suốt chặng đường, Tạ Chi Dục đi nhanh như chớp vì anh khao khát mình có thể nhìn thấy Dư Đàn lập tức, ngay lập tức.
Tuy anh đã nói mình sẽ về trong hai mươi phút nhưng thực ra vẫn chưa đầy hai mươi phút.
Dư Đàn nào hay biết rằng trong chuyến ra ngoài lần này, Tạ Chi Dục đã đi tìm Nguyên Nghi để hỏi tội bà ta.
Cô thầm nghĩ rằng chắc chắn Tạ Chi Dục đã thông đồng với đám người kia để làm chuyện xấu. Được lắm! Vậy thì anh đừng vào nhà nữa. Tối nay anh cứ ở bên ngoài đi.
“Em không mở cửa đâu.” Dư Đàn khá tức giận và không nói gì thêm. Bây giờ, tâm trạng của cô không tốt lắm. Nhưng loại cảm xúc này hoàn toàn khác với tâm trạng sa sút vào buổi tối.
Cũng thật kỳ lạ. Thế mà cô lại cảm thấy khá kích động và phấn khởi khi Tạ Chi Dục gấp gáp về nhà như vậy. Video vừa kết thúc thì cô đã vội vàng đi tới bên cửa sổ nhìn thoáng qua. Dư Đàn giống như một người vợ nhỏ đang ở nhà chờ đợi anh.
Rõ ràng đã bước tới cửa nhưng cô lại cố tình không mở cửa cho Tạ Chi Dục, lại còn oán trách anh đủ đường: “Anh về làm gì thế? Anh uống rượu với người khác là được rồi. Bỏ em ở đây một mình, hay đấy nhỉ? Sau này, em sẽ không bao giờ tới chỗ này của anh nữa đâu!”
Cách nhau một cánh cửa, đó là một khoảnh khắc mới lạ và sống động biết bao! Một khoảng cách mà chỉ cần chạm tay là có thể cảm nhận được nhau.
Cảm xúc phập phồng của Tạ Chi Dục dần dần bình tĩnh trở lại. Khi nghe thấy giọng nói mỏng manh và mềm mại của Dư Đàn, anh lại cảm thấy an nhiên.
“Cá nhỏ à, anh bị thương rồi.”
Sau vài tiếng đồng hồ đập phá tứ tung, trên tay anh đã xuất hiện một vết cắt thật dài vì bị dụng cụ sắc bén vô tình rạch trúng, lại chảy máu rất nhiều. Chỉ có điều, Tạ Chi Dục không hề để tâm tới một chút đau đớn này. Bây giờ, anh chỉ đang dùng chiêu khổ nhục kế mà thôi.
Hình như người bên trong thực sự lo lắng, giọng nói cũng hơi hòa hoãn lại: “Anh ra ngoài vào tối muộn làm gì?”
“Trả thù.”
“Tạ Chi Dục, cái đồ điên này!” Dư Đàn quả thật dở khóc dở cười. Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nói ra những lời như vậy chứ!
Tạ Chi Dục cong môi: “Em mở cửa được không?”
“Không mở.”
“Nếu em tiếp tục không mở thì anh sẽ đạp cửa đấy.”
Cánh cửa vừa mở ra, Dư Đàn đang quấn tóc thành một búi trên đầu, trên mặt đắp mặt nạ, dáng vẻ trông khá kỳ lạ: “Anh đá đi! Anh đá một cái thử xem!”
Tạ Chi Dục vươn tay kéo Dư Đàn vào lòng. Anh ôm cô thật chặt và tha thiết, ôm đến mức giữa hai người không còn kẽ hở nào nữa.
Vì lo được lo mất nên Tạ Chi Dục rất sợ cô sẽ đột ngột biến mất, để rồi anh có làm cách nào cũng không thể giữ chặt cô.
Dư Đàn bị anh siết chặt đến mức nghẹt thở. Nhưng cô vẫn không quên lo lắng cho Tạ Chi Dục: “Anh bị thương ở đâu vậy?”
Sau đó, cô ngửi thấy một mùi khói thuốc nồng nặc. Cảm thấy mình đang bị trêu chọc nên Dư Đàn đã dồn sức véo vào cơ bắp trên cánh tay Tạ Chi Dục: “Được lắm, Tạ Chi Dục! Anh lừa em!”
“Cá nhỏ à, em cũng lừa anh mà! Em đã lừa anh nhiều năm như vậy.”