• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùng bảy đã qua, Đỗ Hàn Sương quay lại làm tư bản đại ác, Tô Dật Thuần cũng trở về làm nô lệ của sách vở.

Đêm trước khai giảng có thể nói là thời khắc sinh tử, Tô Dật Thuần điều động toàn bộ nhân lực trong biệt thự, giúp cậu chép bài toán. Đỗ Hàn Sương trông đến là miễn cưỡng nhưng vẫn an phận giúp cậu chép cẩn thận.

Vào ngày khai giảng, Lâm Uyển hưng phấn chạy tới: "Tô Dật Thuần! Ông biết chưa, khai giảng xong lại kiểm tra đấy!"

Tô Dật Thuần không hiểu nổi cô nhóc vui vẻ chỗ nào, hẳn là học nhiều thành đam mê rồi. Cậu gật đầu tỏ vẻ đã biết, ai ngờ Lâm Uyển nói: "Nếu ông thi không tốt, người kia có,... có đánh mông ông không?"

"......" Tô Dật Thuần cạn lời, xoa đầu cô nhóc: "Bà nghỉ ở nhà lại đọc linh tinh rồi phải không?"

Lâm Uyển chột da, lúng túng bảo: "Chỉ đọc có chút thôi."

Trên đường lên lớp, Cẩu Đông Tây nhai khoai tây rộp rộp, bảo: "Tôi thấy cũng hợp lý phết, Đỗ Hàn Sương có khi lại ấy ấy đấy."

"Cậu chán sống rồi hử."

"Anh xem hắn là cha nuôi còn gì. Dạo này còn tập mông, vừa hay dùng luôn và ngay!"

Tô Dật Thuần vẫn còn sang chấn tâm lý vụ "gọi ba ba", lại còn bị Cẩu Đông Tây đâm chọc, suýt thì tăng xông.

"Im miệng!"

Ngày khai giảng vẫn khá thoải mái, núi bài tập trước đó chưa cần nộp vội. Tô Dật Thuần nhìn quyển vở bài tập Đỗ Hàn Sương chép hộ, đặt nó vào chỗ sâu nhất trong ngăn bàn.

Người này tốt số vừa giàu vừa giỏi, bài tập hắn chép chắc cũng có tác dụng cầu may mắn, hút tiền tài như cá chép nhỉ.

- ---------------------------------

Tô Dật Thuần vui vẻ hăng say học tập. Đỗ Hàn Sương thì đang ở công ty, hắn theo lời dặn dò của Tô Dật Thuần, đọc cuốn sổ nhỏ của cậu.

Đọc xong, hắn vùi đầu vào hai tay, mắt nhắm chặt.

Tô Dật Thuần của hắn, hoa hồng mà hắn muốn hết mực bảo bọc nhưng hắn lại quá bất lực. Quá khứ cực khổ của cậu, hắn không thể thay đổi. Tương lai mịt mờ của cả hai, hắn cũng không thể nắm chắc.

Sổ tay ghi lại chi tiết 21 năm của Tô Dật Thuần. Từ những câu chữ có chút lộn xộn này, hắn thấy hoa hồng của mình đầm chồi nảy lộc ở một góc hẻo lánh, âm u nhưng lại nở rộ đẹp đẽ, bừng bừng sức sống.

Hắn vuốt ve bìa cuốn sổ, nghẹn hồi lâu, mới phun ra một hơi.

"Hoa hồng, của tôi."

Sau khi tan học, Tô Dật Thuần lại bị lôi kéo đến quán "Giản Tâm".

Đối diện với tình địch của Đỗ Hàn Sương, cậu rén không nhẹ, túm tay áo Lâm Uyển xin xỏ: "Tôi không vào được không?"

"Đừng sợ mà, tôi thích bánh ở đây lắm. Tôi định từ ngày mai sẽ giảm cân nên hôm nay ăn cho thỏa thích đã......" Cô nhóc nài nỉ: "Ai da, ông với Đỗ Hàn Sương thành đôi rồi, bà chủ sẽ không thả thính ông nữa đâu. Ông không phải sợ, bà chủ Đường tốt lắm."

"Tôi không sợ chị ấy, tôi sợ bị Đỗ Hàn Sương đét mông," Tô Dật Thuần mặt nhăn như đít khỉ, nghĩ lại ngạc nhiên hỏi: "Bà hôm nào cũng mai phục ở đây, không phải là thích người ta rồi chứ?"

"?"Lâm Uyển sửng sốt một chút, ngẫm nghĩ: "Ông nói thế thì, tôi thấy bả cũng không tệ lắm."

"Bà chưa nghĩ về vấn đề này hả?" Tô Dật Thuần đề cử đám huynh đệ nhà mình: "Tô Hàng thì sao? Cậu trai giỏi bóng rổ của lớp 1 hoặc hội phó hội học sinh của lớp 4 cũng được lắm. Không thì đội trưởng CLB bóng rổ?"

Lâm Uyển ngẫm nghĩ, rồi ngượng ngùng sờ mặt: "Ai cũng đẹp trai, tôi thấy cũng được. Nhưng mà tôi không muốn yêu đương lắm, chỉ đam mê thân thể của họ thôi."

Tô Dật Thuần:......

Bà dám nói câu mất liêm sỉ đó thì đừng có đỏ mặt coi.

Cuối cùng cậu vẫn vào cửa hàng. Mèo ú bị một đám nữ sinh bao vây. Tô Dật Thuần nhân cơ hội bơ nó nhưng mắt mèo tinh kinh người, vừa liếc thấy cậu là kêu ầm lên.

Cẩu Đông Tây và Lâm Uyển đều là fan trung thành của mèo ta nên Tô Dật Thuần bị bắt phải cho hoàng thượng thị tẩm. Từ xa, Đường Tâm nhìn cậu như với ánh mắt sói đói lâu ngày mà thấy được dê béo.

"Tinh tinh, nhánh cốt truyện 'đừng đánh nhau vì em', tiến độ đạt 40%, xin ký chủ tiếp tục cố gắng!"

Một đĩa pancake xoài đặt trước mặt, Tô Dật Thuần sợ hãi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Đường Tâm, cậu chột dạ cười: "Bà chủ......"



"Cậu gọi chị là gì cơ?" Alpha thích thú nhướng mày: "Trước đây gọi chị cơ mà?"

"Trước đây là thế nhưng giờ khác rồi, người trong nhà không cho."

Đường Tâm nghe hiểu nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh cậu. Tô Dật Thuần dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lâm Uyển. Cô nhóc mới nãy còn hùng hồn nói cậu là hoa có chủ, quả quyết không ai dám đập chậu cướp hoa, giờ cầm bánh chạy thật xa.

Không khí lập tức trở nên an tĩnh, mèo ú còn đang lăn lộn trên đùi cậu. Tô Dật Thuần ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Đường Tâm.

Mùi trầm hương nhàn nhạt nhưng cực kỳ có tính xâm lược.

"Là Alpha lần trước à?" Cô cuốn lấy một lọn tóc của mình mà nghịch, cười gian y chang hồ ly: "Tôi tò mò lắm đấy, cậu và hắn là quan hệ gì thế? Lần đầu gặp, rõ ràng là hai người không thân thiết."

"Thì,... lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy mà." Tô Dật Thuần búng tai mèo ú, làm nó kêu ngao ngao: "Bây giừo chúng tôi đã là người yêu rồi." Đường Tâm chống cằm, hỏi: "Cậu thích hắn thật?"

"Thích chứ," Tô Dật Thuần bóp măng cụt của hoàng thượng, mặt ửng đỏ: "Không thích thì hẹn hò làm gì chứ."

"Alpha và Omega vốn hấp dẫn lẫn nhau vì tin tức tố, hoặc vì độ xứng đôi trong gen. Tôi không tin giữa A và O có tình cảm thuần túy. Có lẽ cái thích mà cậu nói chỉ vì tin tức tố mà thôi." Alpha nhìn về phía xa, hỏi: "Làm sao cậu biết được liệu cậu có yêu hắn thật lòng hay không?"

"Tôi yêu anh ấy, không bởi vì bị tin tức tố ảnh hưởng. Dù tôi không phải Omega, anh ấy vẫn sẽ yêu tôi."

Đường Tâm bối rối: "Tôi không hiểu cậu là ngốc nghếch hay ngây thơ nữa. Câu này hồi 15, 16 tuổi tôi hay nói để dỗ người yêu thôi đấy."

"Người khác nói thì có thể chỉ là chót lưỡi đầu môi, nhưng anh ấy nói được thì nhất định làm được."

Thiếu niên cười nhẹ, đầy tự tin: "Tôi tin anh ấy."

- ------------------

Tối nay dì Vương hầm cho cậu một nồi canh gà, Tô Dật Thuần nhìn chung quanh một vòng, không tìm thấy gà của mình đâu, nghi ngờ hỏi: "Dì à, đây không phải gà của con đó chứ?"

"Hả? Không phải đâu," Dì Vương vừa cắn hạt dưa vừa xem phim truyền hình: "Nó đang ngủ trong vườn, đây là gà mới mua."

Tô Dật Thuần uống một ngụm canh gà ấm áp, nghĩ ngợi, hẳn là dì Vương tưởng cậu muốn nuôi gà làm thú cưng nên không nỡ giết.

"Dì ơi, gà này mình để nuôi đi, mình đặt cho nó một cái tên nhé."

"Cũng được, tùy con. Mà tỏi con trồng dì lấy xào rau rồi."

Tô Dật Thuần buồn buồn ăn thịt gà. Gà còn, nhưng tỏi hy sinh rồi.

Lúc Đỗ Hàn Sương về thì thấy dì Vương và Tô Dật Thuần đang nghiêm túc bàn luận, trong tay còn cầm quyển từ điển tiếng Trung. Gà trống ngủ gục một bên. Hắn đến gần mới nghe thấy hai người đang đặt tên cho gà.

"Hay gọi là Đậu Tương?"

"Không được, gọi nó Đại Hồng đi."

"...... Dì à, tên Đại Hồng khó nghe lắm."

"Tên xấu dễ nuôi. Cứ thế đi, kêu nó Đại Hồng là được rồi."

Tên gà chọn qua loa, dì Vương đã ra lệnh, không ai có thể phản bác.

Tô Dật Thuần ngồi lâu trên mặt đất nên bị tê chân. Cậu nắm ống quần Đỗ Hàn Sương cũng không đứng dậy được, bị hắn bế bổng lên, đem về phòng.

Cậu về sớm hơn Đỗ Hàn Sương, nên đã thay sang quần áo mềm mại. Lúc hắn bế cậu, không cẩn thận chạm vào eo cậu, Tô Dật Thuần uốn éo, suýt thì rớt xuống đất.

Đỗ Hàn Sương bị cậu làm cho sợ, vội vàng túm chặt lấy cậu, không thì cậu sẽ được phen răng cặp đất.

"Làm sao vậy?"

"Không, em bị nhột thôi" Tô Dật Thuần che lại eo, không dám ngẩng đầu.

Không khí an tĩnh cực kỳ, Đỗ Hàn Sương tính nhéo eo cậu một cái, Tô Dật Thuần lập tức căng chặt cả người, eo run rẩy.

Đại khái đã hiểu, Đỗ Hàn Sương miết nhẹ eo cậu: "Nhạy cảm thế hả?"

Omega bị kích thích tỏa ra tin tức tố, đỏ mặt hất tay hắn ra: "Anh đừng có sờ, em không muốn tiêm thuốc ức chế."

"Thật ra, có điều tôi chưa nói với em. Có cách khác, không cần phải tiêm thuốc ức chế."

"??" Cậu trai nhỏ mặc đồ ở nhà thoải mái nhưng vẫn khoác áo đồng phục, cậu tròn xoe mắt nhìn hắn vừa hôn cậu vừa cởi bỏ vòng cổ.

"Đệt, anh làm gì đấy, ngày mai còn phải đi học. Mẹ nó, anh bảo em mới 17 thôi mà? Đỗ Hàn Sương anh có phải người hay không?" Tô Dật Thuần giữ chặt vòng cổ nhưng vẫn bị người kia tháo xuống. Không khí lập tức ngập tràn mùi hương bười chùm ngọt ngào.

"Tôi từng nói chưa thể đánh dấu, nhưng đánh dấu cũng có vài loại. Chúng ta có thể đánh dấu tạm thời," Đỗ Hàn Sương rũ mắt nhìn Omega bị hắn dồn vào góc tường, hôn vành tai cậu, nói: "Muốn tin tức tố của tôi không?"

Tô Dật Thuần khóe mắt rưng rưng, ai kia vừa thổi hơi lên xương quai xanh của cậu vừa xoa eo cậu. Tên khốn này muốn thịt cậu đây mà. Cậu nắm vạt áo của Đỗ Hàn Sương, nghiêng đầu, để lộ gáy: "Anh cắn đi."

Gáy bị răng nanh sắc nhọn của Alpha đâm thủng, Tô Dật Thuần nức nở một tiếng, cảm thấy gáy mình phồng lên, tin tức tố đàn hương và bưởi chùm trộn lẫn với nhau, làm cậu sinh ra cảm giác thỏa mãn không nói lên lời.

Hắn thỏa mãn hôn liếm dấu răng trên cổ cậu, Tô Dật Thuần run lên một cái, che lại cổ, đỏ mắt trừng hắn, giọng nói cũng nức nở: "Không cho chạm vào em nữa!"

Tên khốn này lúc nào cũng tỏ vẻ lịch thiệp quý ông làm cho nên Tô Dật Thuần nhiều khi quên mất hắn là cái đồ mặt người dạ thú.

Lưu manh, lưu manh, siêu cấp xấu xa.

Tô Dật Thuần mềm nhũn bị hắn ôm về phòng, nhắm mắt không chịu nhìn hắn.

Đỗ Hàn Sương là lưu manh, tên lưu manh dê xồm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK