Buổi chiều, khi Tô Dật Thuần trở về nhà họ Đỗ thì thấy một người phụ nữ trong hoa viên.
Mặt mày người kia có nét muộn phiền, là một người đẹp mảnh mai, ốm yếu.
Khi người phụ nữ nhìn về phía anh, đôi mắt dường như sáng lên. Tô Dật Thuần đứng chôn chân tại chỗ, không thể động đậy.
Người phụ nữ này giống y hệt mẹ của anh.
Giọng Cẩu Đông Tây vang lên:"Nhân vật quan trọng của nhánh cốt truyện "Thiếu gia bị vứt bỏ" lên sân khấu, xin ký chủ nỗ lực khai thác cốt truyện."
Ngụy Liễm Mi vươn tay vỗ đầu anh, lại giúp anh bẻ cổ áo đồng phục cho ngay gắn.
"Thuần Thuần trưởng thành rồi."
Bà ấy không đề cập tới chuyện Tô Dật Thuần đánh Tô Hàng, trông bà dịu dàng và thản nhiên như một người mẹ bình thường lâu không gặp con"
Tô Dật Thuần không chớp mắt nhìn bà ta, Ngụy Liễm Mi cũng không nói thêm lời nào, hai mẹ con im lặng cúi đầu.
Hai người thật sự không có gì để nói.
Hoàng hôn ngày hè tới muộn, sáu giờ chiều trời vẫn sáng, không trung ngập tràn tia nắng vàng rực.
Tô Dật Thuần nhìn chằm chằm cây hoa hồng sau lưng Ngụy Liễm Mi, khẽ nói: "Con đánh Tô Hàng."
Ngụy Liễm Mi không trả lời, một lúc sau mới khẽ ừ một tiếng. Thiếu niên mặt mày đã nảy nở, dáng người đã cao lớn, trưởng thành hơn, tất cả ấm ức và đau khổ đều giữ trong lòng, chẳng để bà mảy may hay biết.
Tô Dật Thuần đứng dậy, không nhìn bà ta nữa, anh lễ phép nói: "Mấy ngày sau con sẽ đến tận nhà nhận lỗi, bà Tô về trước đi, trời không còn sớm, con kêu người đưa bà về"
Nói xong, anh xoay người rời đi, không hề lưu luyến.
Đỗ Hàn Sương đứng sau cửa sổ quan sát cuộc nói chuyện ngắn ngủi của đôi mẹ con ruột thịt mà như người dưng nước lã này, hắn cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.
Tô Dật Thuần nguyên bản có lẽ sẽ căm giận người mẹ này, bởi vì bà ta chưa từng thực hiện trách nhiệm mà một người mẹ nên làm.
Nhưng Tô Dật Thuần này sao lại lạnh lùng với bà ta đến thế?
Dường như nghĩ ra điều gì đó, hắn buông tách cà phê xuống.
Tô Dật Thuần về tới phòng của mình liền lăn lên giường, anh nhìn chậu tường vi trên cửa sổ mà ngẩn người.
Thời tiết nóng bức, cánh hoa đã hơi héo. Anh nhớ lại khi mình 13 tuổi, anh đã tìm thấy một cành hoa mơ, vươn mình nơi khoảng không chật hẹp giữa hai tòa nhà.
Một đóa hoa trắng tinh khôi sạch sẽ, chẳng hề ăn nhập với khu ổ chuột này.
Bên tai anh dường như vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn, tiếng người đàn bà đứt ruột khóc thét lên vừa điên cuồng, vừa chói tai.
Tô Dật Thuần nhíu mày thật chặt, kéo chăn lên quá đầu.
Đúng lúc này hệ thống online, quả nhiên là hệ thống tri kỷ đáng yêu.
"Thuần Thuần, anh đang buồn à?"
Tô Dật Thuần chậm rãi mở mắt ra, khẽ thở dài một hơi.
"Không buồn gì hết, tôi quen rồi."
Tô Dật Thuật ngồi dậy, vỗ vỗ mặt: "Cẩu Đông Tây này, thế giới này có Omega cường tráng không?"
Cẩu Đông Tây mỗi ngày đều rối bời với mớ ý nghĩ khác người của ký chủ nhà nó.
Nó cảm thấy nhân loại thật là kỳ quặc.
"Tới nay không có trường hợp nào như vậy, bởi vì đặc điểm sinh lý, Omega khó có thể có vóc người to lớn."
Tô Dật Thuần vui không nổi, anh sờ cái bụng bằng phẳng, cảm thấy không an tâm tý nào.
Anh nhất định, nhất định phải tìm lại 8 múi cơ bụng của mình.
Tô Dật Thuần nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng cân bằng, cho dù vừa mới gặp được người không muốn gặp, anh vẫn có thể làm bản thân vui vẻ trở lại trong thời gian ngắn.
"Ài, Cẩu Đông Tây, tôi có thể tự chọn phần thưởng khi hoàn thành nhánh cốt truyện không?"
"Cái này không được, tùy vào may mắn thôi."
"Cậu cũng không làm được gì à."
"Tui không biết đâu."
"Nếu trúng được phần thưởng cường hóa thân thể thì tôi đổi lấy cơ bụng được không?"
Anh nhắc đi nhắc lại chuyện cơ bụng với Cẩu Đông Tây, âm mưu lừa gạt hệ thống ngây thơ giúp anh đi cửa sau.
Tuy Cẩu Đông Tây chưa chắc đã hiểu ám hiệu của anh, dù sao anh cũng đã nhấn mạnh ước muốn của mình đến thế rồi.
Tô Dật Thuần vô cùng có lòng tin. Anh nhảy xuống giường, mở cửa phòng ra, vừa lúc bắt gặp Đỗ Hàn Sương đang định gõ cửa.
Tình cảnh vô cùng xấu hổ, Đỗ Hàn Sương đúc tay vào túi, đánh vỡ bầu không khí lúng túng.
"Ban nãy cậu không vui à?"
Giọng điệu của người đàn ông trầm ấm, Tô Dật Thuần dựa vào cửa, hơi rũ mắt.
"Cũng không buồn lắm."
Tô Dật Thuần cúi đầu, anh thấp hơn Đỗ Hàn Sương. Từ góc nhìn của hắn, đập vào mắt chính là cái gáy trắng nõn như ngọc.
Tô Dật Thuần đang đeo vòng ức chế, vòng cổ đen bóng che lại tuyến thể của anh, chỉ lộ ra một chút da thịt mềm mại, khiến người ta buồn bực trong lòng.
Đỗ Hàn Sương nheo mắt, hắn nâng cằm của anh lên, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt anh.
Xác nhận là anh không muốn khóc, một ngón tay của hắn gãi nhẹ cằm anh, như đang nựng mèo.
***Ơ!!! Hai người thân thế từ bao giờ đấy? Ba Đỗ kiềm chế chút, em nó chưa 18!!!***
"Không được khóc, tôi mà thấy sẽ đánh cậu."
"Tại sao khóc mà còn bị đánh, thật quá đáng, tôi khóc mà anh còn đánh tôi, Đỗ Hàn Sương anh có lương tâm không hả?"
Thiếu niên nhăn mặt tránh khỏi tay hắn, thở phì phì mắng hắn.
Đôi mắt Đỗ Hàn Sương như đang cười, chẳng có mấy người dám mắng hắn đâu. Nhưng ý cười nhanh chóng biến mất, hắn chọc nhẹ lên trán Tô Dật Thuần.
"Cậu sống ở nhà tôi, tôi sẽ có trách nhiệm với cậu. Hai ngày nữa đưa cậu đi nhà họ Tô, cậu phải xin lỗi anh của cậu."
"Cậu ta không phải anh tôi."
Tô Dật Thuần cau mày, trông đến là đáng thương. Anh nắm góc áo Đỗ Hàn Sườn, ngẩng đầu nhìn hắn.
"So với Tô Hàng, anh càng giống anh trai tôi hơn."
Đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh, nhẹ nhàng gọi hai tiếng anh trai.
Da đầu Đỗ Hàn Sương run rẩy, hắn dùng hết sức bình sinh mới nhịn không thất thố.
Hắn ra vẻ lạnh lùng mà nói tùy cậu, trên người lại tỏa ra một mùi gỗ đàn hương dịu dàng.
Luồng khí này triền miên quấn lấy đầu ngón tay Tô Dật Thuần, không hề hung dữ mà rất hấp dẫn.
Tô Dật Dật hít một hơi thật sâu, nhìn theo bóng lưng Đỗ Hàn Sương- cái người đang chạy trối chết kia, anh nheo mắt.
Cẩu Đông Tây muốn nổ pháo ăn mừng luôn rồi, Tô Dật Thuần chỉ nghe được một đống tạp âm nào là tiếng thét chói tai nào là đủ loại tình ca. Nó gào tên Tô Dật Thuần liên tục, cứ như fan cuồng gặp idol vậy.
"Thuần Thuần ơi! Sếp Tuần, anh thật trâu bò, quá đẳng cấp, đúng là chúa quyến rũ người ta, nếu trên đời có cuộc thi dụ dỗ đàn ông, anh chắc chắn là hồ ly tinh số một.
Tô Dật Thuần không thèm đoái hoài tới nó, anh dựa vào khung cửa rồi hỏi: "Đỗ Hàn Sương là người ngoài lạnh trong nóng à?"
Đáp lại anh chính là tiếng thét của Cẩu Đông Tây: "Người đàn ông của anh, anh hỏi tôi làm gì?"
"Bây giờ vẫn chưa phải của tôi đâu."
Tô Dật Thuần sờ vòng ức chế trên cổ: "Tôi cảm thấy Đỗ Hàn Sương thật ngây thơ, hắn thật sự là rất ngốc, tôi gọi hắn hai tiếng anh trai hắn ta đã không chịu được rồi."
Cẩu Đông Tây cảm thấy hôm nay vui như Tết vậy, CP nó chèo ngọt quá trời!
"Anh biết cách làm hắn ta yêu anh chưa? Trèo lên giường của hắn, lột đồ của hắn, phóng tin tức tố quyến rũ hắn!"
"... Cậu mới nhập cái quỷ gì vào kho dữ liệu vậy hả?"
"AAAAAAA! ĐẺ! Đẻ con cho hắn ta đi!"
Tô Dật Thuần không muốn để ý cái hệ thống dở hơi này nữa.
Nếu là trước đây anh nằm mơ cũng không ngờ được có một ngày mình phải hao tổn tâm cơ khiến một người đàn ông yêu mình.
Nhưng mà anh cũng không ghét lắm, bởi vì Đỗ Hàn Sương là người tốt.
Người tốt nào đó đang ngồi bên bàn đọc sách im lặng vò đầu bứt tai.
Hắn cảm thấy quan hệ của mình và Tô Dật Thuần không ổn lắm.
Tô Dật Thuần thật ra chỉ là được gửi nuôi ở nhà hắn, trên danh nghĩa, là hôn thê của hắn nhưng Tô gia và Đỗ gia đều ngầm hiểu với nhau, hôn sự này chỉ là một trò đùa.
Lão Đỗ không thể nào chấp nhận việc con trai duy nhất của ông ta lấy một người con dâu Omega không có hậu thuẫn, thậm chí không có gia thế.
Mặc dù Tô Dật Thuần trên danh nghĩa là nhị thiếu gia nhà họ Tô, nhưng ai cũng biết, công tử họ Tô chỉ có Tô Hàng mà thôi.
Nhưng mà đây cũng chỉ là lời bàn tán, thực tế là Đỗ Hàn Sương đã có người trong lòng.
Lúc Đỗ Hàn Sương đưa Tô Dật Thuần vào nhà mình cũng chẳng nghĩ sâu xa.
Cùng lắm là làm một người giám hộ tạm thời cho một cậu nhóc, tiện thể cảm nhận tâm tình khi được làm cha thôi.
Nhưng mà bây giờ hình như có gì đó hơi thay đổi.
Nhóc con hình như lớn rồi...
Đỗ Hàn Sương lại không nhịn được nhớ lại khi Tô Dật Thuần túm áo hắn gọi anh ơi, hắn nhăn mặt nhăn mày.
Hơi bị vượt rào, nhưng hắn lại không biết trách mắng người ta kiểu gì.
Nhóc con 16 tuổi, thiếu thốn tình thương của cha, cậu ấy dựa dẫm vào mình, kêu anh ơi mà thôi, hắn làm sao nỡ hất người ta ra?
Đỗ Hàn Sương mất một lúc để hạ quyết tâm giữ mối quan hệ bình thường với Tô Dật Thuần, thế mà hắn mở cửa phòng ra lại thấy Tô Dật Thuần ôm gối đầu đứng bên ngoài, đôi mắt hồng hồng, trông đến là đáng thương.
"Anh ơi, em xin lỗi,... Em không nhịn được lại khóc rồi, em thấy mẹ là lại buồn, em ngủ một mình không được.. Em ngủ cùng anh được không?"
Nước mắt của cậu nhóc từng giọt từng giọt lăn xuống hai má, rơi trên tấm thảm.
Thiếu niên dường như nhận ra mình lại rơi nước mắt vội vàng lau đi.
Lúc lau còn hé mắt nhìn hắn, xem hắn có giận hay không.
Hồi lâu sau, Tô Dật Thuần vẫn không được đáp lại, trông càng khổ sở, ôm gối cúi đầu, ngập ngừng nói khẽ:
"Em xin lỗi anh, anh không thích thì thôi vậy... Em về phòng đây... "
Cậu nhóc nói xong còn sụt sùi hai cái, Đỗ Hàn Sương đành kéo cậu lại.
"Vào đi."
Đỗ Hàn Sương dứt lời, âm thanh gáo rú kinh thiên động địa của Cẩu Đông Tây cũng vang lên.
"Nhánh cốt truyện "Vợ yêu chạy trốn của tổng tài bá đạo" hoàn thành 30%, xin ký chủ tiếp tục nỗ lực!!!"
Lần đầu tiên Tô Dật Thuần cảm thấy tuyến lệ sung mãn này có tác dụng ra phết.
Đóng vai đóa hoa cúc yếu đuối đáng thương đến là chuẩn.
Đàn ông chính là như vậy đó, nhìn không thấu thảo mai, hiểu không nổi bạch liên.
Anh lau sạch nước mắt rồi bước vào phòng Đỗ Hàn Sương, trong lòng hừng hực ý chí chiến đấu.
Anh sẽ bất chấp tất cả tán đổ tên Alpha này.
***Ha ha ha, mấy thím chống mắt lên mà coi sếp Thuần ra tay đây này!
Đông Đông đúng là tri kỷ của chị em ta, em nó sắp điên vì sướng rồi ;))))))
Btw, đã giải quyết vấn đề sếp Thuần có bị ép buộc trong trò chơi tình ái này không; cũng như ổng có phải gay hay không rồi ha (tui khá ghét lừa tình rỗi miễn cưỡng phải yêu các kiểu ;v)
Khi nói về sếp Thuần tui dùng 'anh' là chính, một số chỗ dưới góc nhìn của ba Đỗ, thì tui dùng 'cậu', mong là mọi người không hiểu nhầm hay bị lấn cấn***