Gần ga Cẩm Giang có một hồ nước lớn.
Khu vực ven hồ đang thi công, không hiểu sao lại đào thủng nền móng khiến nước hồ tràn vào ga tàu điện ngầm.
Các chuyến tàu đi qua ga Cẩm Giang đều phải dừng khẩn cấp và chuyển hướng.
Sau khi cửa mở, nhân viên nhà ga nhanh chóng hỗ trợ sơ tán hành khách.
Thương Vũ có chút hốt hoảng chạy theo dòng người ra ngoài, nước tràn vào làm ướt giày, tất và ống quần của cô.
Điện thoại của cô với Yến Quy vẫn chưa ngắt, đầu dây bên kia cũng rất hỗn loạn, không biết anh đang làm gì.
"Bây giờ em đang ở cửa nào?"
"Em không biết..." Thương Vũ theo dòng người leo lên thang cuốn đã ngừng hoạt động, "Hình như là đi về phía cửa A, em vẫn còn trong ga... giày tất, quần áo đều ướt hết rồi..."
Trong ga tàu điện ngầm, nhân viên cầm loa thông báo đã bố trí xe buýt trung chuyển ở các cửa ra.
Trong ga người rất đông, sàn nhà ướt sũng, ống quần của Thương Vũ đã ướt đẫm, cô rùng mình một cái.
Vừa định nói tiếp thì Thương Vũ bị ai đó vội vã đi phía sau va phải, loạng choạng suýt ngã. Điện thoại trên tay cô không giữ được, văng ra ngoài.
"Ôi!" Thương Vũ kêu lên một tiếng, vội vàng cúi xuống nhặt.
Cô mò mẫm hồi lâu trong nước lạnh mới tìm thấy chiếc điện thoại. Màn hình điện thoại đã bị nước vào, chập chờn lúc sáng lúc tối. Cuộc gọi vẫn đang tiếp tục nhưng âm thanh lúc được lúc mất.
"Em... em nghe không rõ anh nói gì, điện thoại em vừa rơi xuống nước..."
Chưa nói hết câu, điện thoại đã tự động tắt nguồn.
Thương Vũ hơi chán nản, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng rời khỏi ga tàu điện ngầm.
Bên ngoài trời đang mưa, âm u, từ xa đã thấy vài chiếc xe buýt trung chuyển miễn phí đỗ bên đường, trước cửa xe người xếp hàng dài chờ lên.
Thương Vũ nhìn điện thoại, nó đã không thể bật lên được nữa.
Lên xe buýt trước đã, đến công ty rồi tính sau.
Thương Vũ đi một vòng, tìm được tuyến xe buýt đi về phía công ty mình.
Hai bàn chân cô lạnh cóng, gần như mất hết cảm giác. May mà túi xách không bị ướt, tài liệu bên trong vẫn còn nguyên.
Đến công ty, cô thay dép đi trong nhà, còn điện thoại... tạm thời mượn điện thoại của Đan Ny vậy.
Thương Vũ đứng ở cuối hàng.
Một cơn gió thổi qua khiến cô rùng mình một cái.
Sáng nay ra khỏi nhà vội quá, quên cả mang ô, đội mưa phùn nên tóc ướt sũng, người lạnh run cầm cập.
Đang nói chuyện dở chừng thì điện thoại hỏng, chắc Yến Quy sẽ thấy khó hiểu.
Thôi, đến công ty rồi xin lỗi anh sau.
Thương Vũ nghĩ vẩn vơ, xoa xoa tay trong gió lạnh.
Không chấm công được rồi, tháng này mất thưởng chuyên cần, thật tiếc.
Đúng lúc ấy, có người nhẹ nhàng vỗ vai cô từ phía sau.
Thương Vũ theo bản năng quay đầu lại, rồi ngẩng lên, bắt gặp một đôi mắt đen láy.
Yến Quy đang đứng sau lưng cô, cầm ô, trông anh không có vẻ gì là vui vẻ cho lắm.
Nhưng vào khoảnh khắc này, tim Thương Vũ lại đột nhiên lỡ một nhịp.
Một cảm giác... an tâm khó tả.
"Điện thoại của em đâu?"
Thương Vũ sững người, theo bản năng cúi đầu tìm trong túi: "Bị vào nước rồi..."
"Thôi đừng tìm nữa." Yến Quy đưa tay lấy túi xách của cô, "Đi. Về nhà với anh."
Thương Vũ nghe vậy, vội vàng hỏi theo sau anh: "Về nhà? Không được, không đi làm nữa sao?"
Yến Quy bật cười: "Đến nước này rồi mà còn nghĩ đến đi làm, với tư cách là sếp của em, anh có nên khen em một câu tận tụy không nhỉ?"
Thương Vũ có chút ngượng ngùng: "Vậy... vậy cũng không cần thiết."
Xe của Yến Quy đỗ ở cuối hàng xe buýt.
Sau khi Thương Vũ lên xe, anh đưa cho cô một chiếc túi nilon của cửa hàng tiện lợi. Bên trong có một đôi tất mới, một khăn mặt và một đôi dép lê lông.
Thương Vũ: "?"
Yến Quy khởi động xe: "Cởi giày ra."
Thương Vũ nhìn tấm thảm lót sàn mới thay của anh, do dự.
Yến Quy nhìn sang: "Nhanh cởi ra, thay tất luôn đi, không thì dễ bị cảm đấy."
Thương Vũ đành "Ồ" một tiếng, cúi đầu vội vàng thay đồ.
Yến Quy nhìn mái tóc ướt sũng của Thương Vũ, tiện tay tăng nhiệt độ điều hòa.
"Cảm ơn Yến Tổng." Thương Vũ không quên cảm ơn anh.
Yến Quy nhướn mày, không đáp.
"Điện thoại em hỏng rồi, lát nữa có thể phải..." Thương Vũ hơi ngượng ngùng.
"Để anh xem."
Thương Vũ đưa điện thoại cho anh, Yến Quy kiểm tra một chút: "Về nhà cho vào thùng gạo thử xem."
"Vâng, được."
"Nếu không được thì anh đổi cho em cái khác."
Thương Vũ nghe vậy vội vàng xua tay: "Thôi không cần đâu, biết đâu điện thoại em còn sửa được."
Yến Quy chỉ "Ừm" một tiếng ngắn gọn, cũng không ép buộc.
Về đến nhà, Thương Vũ xách giày tất ướt sũng vào nhà, đi thẳng vào phòng tắm, tắm gội thay quần áo.
Khi cô tắm xong đi ra, thấy Yến Quy đang ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại, trên bàn trà có một hộp điện thoại.
Thương Vũ vừa lau tóc vừa tìm máy sấy, Yến Quy đẩy hộp điện thoại về phía cô.
"Em dùng cái này trước đi."
Thương Vũ do dự: "Đây là...?"
Yến Quy: "Máy dự phòng của anh."
Cũng chẳng thể từ chối, công việc của cô cần dùng đến điện thoại.
Thương Vũ: "Vậy cảm ơn Yến Tổng."
Thương Vũ: "Bây giờ chúng ta quay lại công ty nhé, hôm nay anh có đến KORIS không?"
Yến Quy không vội trả lời, đặt điện thoại xuống: "Em sấy tóc khô trước đã."
Thương Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh sấy tóc.
Yến Quy đứng dậy rót một cốc trà nóng đã pha sẵn, đặt lên bàn trà trước mặt cô.
Nhìn vẻ mặt bối rối của cô, không hiểu sao Yến Quy lại muốn cười, nhưng lại không cười nổi.
Sáng sớm vừa từ phòng tập thể dục ra, anh đã thấy tin tức nước hồ tràn vào ga Cẩm Giang tuyến số 1, nhớ ra Thương Vũ đi làm cũng đi tuyến số 1, như ma xui quỷ khiến, anh gọi điện cho cô để xác nhận.
Quả nhiên, chuyến tàu điện ngầm của cô vừa đến ga Cẩm Giang.
Yến Quy không chút do dự lái xe đến ga Cẩm Giang, cuộc gọi đang nói dở thì đột ngột bị ngắt, gọi lại thì không liên lạc được nữa.
Hai tay Yến Quy cầm lái ướt đẫm mồ hôi.
Mãi đến khi anh đến ga tàu điện ngầm, từ xa nhìn thấy Thương Vũ đang co ro trong gió lạnh và mưa phùn, xếp hàng chờ xe buýt, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thảo luận một việc."
Khi tóc Thương Vũ gần khô, Yến Quy đột nhiên lên tiếng.
Thương Vũ tắt máy sấy, lấy lược chải tóc: "Anh nói đi."
"Sau này buổi sáng em đi xe của anh đi làm, đừng đi tàu điện ngầm nữa."
Thương Vũ ngạc nhiên hỏi: "Tại sao, em đi tàu điện ngầm không sao cả, hôm nay chỉ là trường hợp đặc biệt. Hơn nữa, buổi sáng không phải anh đi tập thể dục sao?"
Yến Quy bình tĩnh giải thích: "Đổi giờ tập thể dục rồi, sau này chuyển sang sau bữa tối."
Thương Vũ vẫn phản đối: "Đi tàu điện ngầm tiện mà, anh cũng phải đến trụ sở chính, chúng ta đi khác hướng nhau."
"Không, gần đây trong một khoảng thời gian dài anh sẽ ở KORIS. Nếu anh cần đến trụ sở chính, anh sẽ đưa em đi trước, rồi mới đến đó."
"... Tại sao..." Thương Vũ theo bản năng hỏi.
"Anh không cần phải chấm công chuyên cần." Yến Quy nói đùa.
"Hả?"
Yến Quy mỉm cười: "Em là phu nhân nhà họ Yến, hàng ngày chen chúc trên tàu điện ngầm đi làm về, để đối thủ cạnh tranh của chúng ta biết được, không chừng họ còn nói ra nói vào, nói chúng ta keo kiệt với em, không bố trí tài xế đưa đón."
Thương Vũ: "Vậy, để tài xế đưa đón em?"
Yến Quy dứt khoát từ chối: "Tài xế không rảnh."
Thương Vũ: "... Ồ."
Tuy cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng nhất thời cô lại chẳng nói rõ được.
Hai người đến công ty thì đã gần trưa, Thương Vũ vội vàng viết giấy xin phép rồi gửi phê duyệt cho Yến Quy qua OA.
Yến Quy thấy vậy, mỉm cười, phê duyệt cho cô.
Điện thoại dự phòng của Yến Quy rất mới, mở ra xem thì bộ nhớ trống trơn, chỉ có duy nhất một bức ảnh được lưu trong album - một cánh đồng hướng dương.
Thương Vũ chợt nhớ ra ông nội Yến từng kể, Yến Quy đã từng trồng một cánh đồng hướng dương trong vườn nhà, sau khi thất tình thì nhổ bỏ hết.
Nghĩ một lúc, Thương Vũ vẫn không động vào album ảnh của anh.
Ăn trưa xong, Yến Quy gửi một email, Thương Vũ mở ra xem, là dự án đàm phán kho hàng ở nước ngoài.
Bây giờ Black Friday và Cyber Monday đã kết thúc, các phòng ban tạm thời bước vào giai đoạn nghỉ ngơi tương đối ổn định. Nói là nghỉ ngơi, thực ra vẫn cần phải làm công việc lựa chọn sản phẩm.
Nhưng dù sao cũng không bận rộn như trước nữa.
Vì vậy, Yến Quy dự định, để ban quản lý công ty chọn một vài người đi cùng anh đến Los Angeles, khảo sát thực tế các kho hàng ở nước ngoài, nhân tiện đàm phán mua kho hàng ở nước ngoài của KORIS, chuẩn bị cho việc tung sản phẩm mới, đưa thương hiệu thâm nhập mạnh mẽ vào thị trường Mỹ vào mùa xuân năm sau.
Yến Quy đã lập danh sách, cả người đứng đầu và người thứ hai của bộ phận Logistics đều có mặt, nhưng Thương Vũ phát hiện tên mình cũng nằm trong đó.
Thương Vũ mở WeChat, tìm khung chat của Yến Quy.
Thương Vũ: Tại sao em cũng phải đi ạ?
Yến Quy:?
Thương Vũ: Los Angeles...
Yến Quy: Em là giám đốc vận hành, tại sao lại không đi?
Thương Vũ không biết việc kho vận có liên quan mật thiết gì đến giám đốc vận hành như cô.
Nhưng ngay sau đó Yến Quy lại nói: Hành chính đã đặt vé rồi
Thương Vũ biết nói gì hơn, chỉ đành đáp: "Vâng, Yến tổng."
Đi nước ngoài cơ mà, không đi thì phí.
Dù sao dạo này công ty cũng không có việc gì quá bận.
Chỉ là cô không biết Yến Quy ngày xưa học đại học ở đâu tại Mỹ, biết đâu còn có thể ghé qua trường cũ của anh.
Nhưng nghĩ lại, cho dù có ở Los Angeles, cũng chẳng có lý do gì để đến trường đại học của anh dạo chơi cả. Lần này là đi công tác mà, Thương Tiểu Vũ, mày đang nghĩ gì vậy!
... Thương Vũ phải thừa nhận, dạo gần đây cô có chút tò mò về anh.
Thương Vũ trao đổi với giám đốc Logistics, lấy tất cả tài liệu của một số kho hàng ở nước ngoài dự định khảo sát để dành thời gian nghiên cứu, tiện thể báo cho Tô Linh một tiếng, cô sẽ đi Mỹ với Yến Quy, nếu có gì cần mua thì nhờ cô ấy mua hộ.
Tô Linh không có gì cần mua, gửi đến một biểu tượng cảm xúc cười nham hiểm: Hai người đi hưởng tuần trăng mật à?
Thương Vũ đỏ mặt: Người làm công ăn lương hưởng tuần trăng mật gì chứ, đây là đi công tác!
Tô Linh: Vậy là hai người thật sự không định hưởng tuần trăng mật à, bán cả tình yêu cho sự nghiệp rồi sao?
Nhìn đến đây, lòng Thương Vũ dâng lên một tia buồn bã.
Anh ấy chắc chắn sẽ đi hưởng tuần trăng mật, chỉ là chưa chắc đã đi với mình.
Thương Vũ cười trừ cho qua chuyện với Tô Linh, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan làm về nhà xem điện thoại của mình trong thùng gạo thế nào rồi.
Đúng lúc này, điện thoại cô rung lên.
Mở ra xem, là tin nhắn của Yến Quy.
Anh đã trả lời đường link bài kiểm tra MBTI mà cô gửi.
Chỉ vỏn vẹn một câu: Anh là INFJ.
Thương Vũ mở to mắt ngạc nhiên.
Editor: Team Kites