Thương Vũ kéo Yến Quy không buông, nhất định phải để anh kể lại chi tiết cho cô nghe quá trình thích cô từ hồi cấp ba đến giờ.
Lúc đầu, Yến Quy cũng rất sẵn lòng kể cho cô nghe.
Dù sao mối tình đơn phương có vẻ hơi bi thảm của anh, nếu không được đối tượng thầm mến biết đến, thì cũng quá bi đát.
Phải nói rõ ràng, để Thương Vũ đau lòng một chút, để cô hồi tưởng, để cô cảm nhận.
Thú thật, Yến Quy thừa nhận, nhìn Thương Vũ chăm chú lắng nghe anh kể, khi thì nhíu mày, khi thì hối hận, khi thì ngạc nhiên, trông thật thú vị.
Nhưng dần dần, Yến Quy không còn muốn nói nữa.
"Ngày nào cũng nghe, ngày nào cũng nghe, em không thấy chán sao?"
Thương Vũ liền cười: "Đương nhiên là không chán, em muốn nghe mãi mãi."
Yến Quy liền phản bác cô: "Em nghe xong cũng không có biểu hiện gì."
Thương Vũ ngơ ngác: "Cần biểu hiện gì?"
Yến Quy nghiêm túc: "Không thấy anh rất đáng thương sao?"
Thương Vũ gật đầu: "Thấy chứ, nhưng đó không phải là do anh tự chuốc lấy sao?"
Rõ ràng thích Thương Vũ, nhưng lại cứ giấu trong lòng không chịu nói ra, rõ ràng đối xử khác biệt với Thương Vũ, nhưng lại không chịu thừa nhận, cứ phải che giấu một cách vô lý như vậy.
Yến Quy bật cười trước logic tự bào chữa của cô: "Sao lúc này lại không bảo mình chậm tiêu nữa rồi?"
Thương Vũ biện minh: "Đâu phải em chậm tiêu, mà là em đang tránh hiềm nghi, phòng ngừa yêu sớm đấy chứ."
Yến Quy bật cười: "Rồi rồi, em là học sinh ngoan, chăm chỉ học hành, không yêu sớm.
Nói thì nói vậy, nhưng Thương Vũ lại hạ giọng: "Vậy nên... vậy nên anh muốn bù đắp thế nào?"
Yến Quy ném câu hỏi lại cho Thương Vũ: "Em định bù đắp thế nào?"
Thương Vũ suy nghĩ một chút, đột nhiên đỏ mặt, tiến lại gần Yến Quy, hôn nhẹ lên môi anh như chuồn chuồn lướt nước.
Khóe miệng Yến Quy không khỏi nhếch lên.
Nhưng anh vẫn cố tình nói: "Chỉ vậy thôi sao?"
Thương Vũ chớp mắt gật đầu: "Sao, anh đã lén hôn em mấy lần rồi..."
Vừa nói ra, Thương Vũ và Yến Quy đều sững người.
Vậy nên nụ hôn lén lút trên máy bay, Thương Vũ không phải là hoàn toàn không nhận ra.
Cô chỉ lặng lẽ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thương Vũ đột nhiên rất muốn tìm cớ bỏ chạy, nhưng Yến Quy sao có thể dễ dàng để cô trốn thoát? Anh đưa tay ra kéo cô vào lòng.
Kỹ thuật hôn của Thương Vũ không được tốt lắm, nhưng Yến Quy rất kiên nhẫn dẫn dắt, sau đó Thương Vũ cũng dần dần buông lỏng bản thân, đắm chìm trong đó.
Hơi thở dồn dập, nhịp tim tăng vọt, lý trí đứt đoạn tự bao giờ.
Nước mắt làm nhòa tầm nhìn, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự cuộn trào mãnh liệt bên dưới vẻ ngoài lặng lẽ như dòng sông kia của Yến Quy.
Thương Vũ vùng vẫy trong vô vọng, đành mặc cho anh ôm siết, chìm nổi giữa dòng cảm xúc.
Cô chỉ còn biết thều thào gọi tên anh, rồi cùng anh rơi xuống, mãi rơi xuống...
Tuyết rơi bên ngoài cửa sổ.
...
Nửa đêm, Thương Vũ tỉnh dậy, phát hiện Yến Quy không ở trong chăn.
Anh đang đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Tuyết phản chiếu ánh đèn đêm, in rõ đường nét hoàn hảo của anh. Anh chỉ mặc một chiếc quần dài, phần trên để trần, dưới ánh sáng mờ ảo có thể thấy rõ cơ bắp săn chắc, trên lưng còn có những vết cào mờ nhạt.
Nghĩ đến cảm xúc nóng bỏng khác thường mà mình vừa cảm nhận được, và những vết cào này là do mình gây ra...
Dái tai Thương Vũ hơi nóng lên.
Cô không định gọi Yến Quy, mà tự mình mở chăn ra, nhưng tiếng động sột soạt vẫn làm Yến Quy giật mình.
Anh quay người lại: "Đánh thức em rồi sao?"
Thương Vũ lắc đầu: "Hả? Không có, em chỉ hơi khát nước thôi."
Yến Quy đi tới, rót một cốc trà đưa cho cô.
Dái tai Thương Vũ vẫn còn nóng bừng, cô nhận lấy cốc trà, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Yến Quy.
Yến Quy chú ý đến phản ứng khác thường của cô, cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: "Sao vậy, không dám nhìn anh nữa à?"
Thương Vũ dời mắt đi: "...Nào có."
Yến Quy cười thành tiếng: "Rõ ràng vừa nãy không phải như vậy, vừa nãy em..."
Chưa nói xong, miệng đã bị Thương Vũ đưa tay che lại.
Yến Quy dừng lại, nghiêng đầu hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Thương Vũ cảm thấy chỗ bị anh hôn tê dại, nhưng khi muốn rút tay về, anh lại không cho.
Thương Vũ thở hổn hển hỏi: "Vừa rồi anh đang nhìn gì vậy?"
Yến Quy nhẹ nhàng cắn vào lòng bàn tay cô: "Nhìn tuyết."
"Nhìn tuyết?"
"Ừ, những năm không có em bên cạnh, nơi này chưa từng có tuyết rơi à."
Chỉ có những cơn mưa triền miên, không thể cuốn trôi hết những nỗi nhớ nhung sâu đậm, cô độc.
Yến Quy hôn lên tay cô, lên cánh tay, rồi xuống xương quai xanh, lên cổ.
Thương Vũ chỉ kịp đặt cốc trà xuống thảm.
Đêm còn dài, họ có đủ thời gian để khám phá lẫn nhau.
Thương Vũ đột nhiên hỏi: "Yến Quy, có phải em chưa bao giờ nói yêu anh không?"
Yến Quy ngậm môi cô, nhẹ nhàng nói: "...Anh đã nghe thấy rồi."
Thương Vũ ngửa cổ cao lên, như con cá đang khát khao không khí.
Ngay sau đó, cô lại bị kéo trở lại mặt nước, gợn sóng lan tỏa từng vòng.
...
Trời vừa hửng sáng, Thương Vũ lại không ngủ được.
Cô đưa tay chọc vào mũi Yến Quy, lại bị Yến Quy nắm lấy ngón tay.
Yến Quy không mở mắt ra, lười biếng hỏi: "Bây giờ lại có tinh thần rồi?"
Thương Vũ cười không nói, dùng tay kia chọc vào mũi Yến Quy.
Rất nhanh, tay kia cũng bị Yến Quy nắm lấy.
Thương Vũ liền tiến lại gần, dùng mũi cọ cọ vào mũi anh.
Yến Quy khẽ cười, lật người đè lên cô.
Thương Vũ đưa tay chống đỡ Yến Quy: "Yến tổng, chúng ta ra ngoài xem tuyết đi."
Yến Quy mở mắt ra: "Em gọi anh là gì?"
Thương Vũ: "...Yến Tiểu Quy."
Yến Quy nhướn mày, rõ ràng không hài lòng lắm.
Thương Vũ nghĩ một chút, đổi cách gọi: "Vậy... Bạn học Yến."
Cô biết Yến Quy muốn nghe gì, nhưng cô ngại.
Ít nhất là ở thời điểm hiện tại, cô.. không gọi được.
May mà Yến Quy cũng rất hài lòng với cách gọi "Bạn học Yến", anh véo má cô, không làm khó cô nữa.
Nhà họ Yến yên tĩnh, chỉ có các dì giúp việc dậy sớm nấu cơm.
Hai người mặc quần áo kín mít ra ngoài, đi bộ trên tuyết.
Tuyết đã ngừng rơi, xung quanh rất yên tĩnh, Thương Vũ nặn một quả cầu tuyết cầm trong tay, nhân lúc Yến Quy không chú ý liền ném qua.
Yến Quy hơi sững người, sau đó, đưa tay lắc cành cây bên cạnh Thương Vũ.
Thương Vũ chưa kịp phản ứng, đã bị tuyết rơi đầy đầu.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác, kinh ngạc của cô, Yến Quy không nhịn được cười.
Thương Vũ cũng không chịu thua, liền đuổi theo nhảy vào lòng Yến Quy, vật Yến Quy ngã xuống đất, hai người lăn lộn trong tuyết.
Chủ yếu là Yến Quy ôm Thương Vũ, mặc kệ cô chất tuyết lên người mình.
...
Sau khi tuyết tan, Hàng Châu lại bắt đầu mưa phùn.
Sau Tết, Yến Quy đưa Thương Vũ về nhà họ Thương một chuyến.
Thương Vũ bây giờ không còn gì để nói với bố nữa, cô chỉ thản nhiên yêu cầu bố quy đổi số tài sản mà ông nội để lại cho cô thành tiền rồi trả lại cho cô.
Lúc ra về, cô mang theo cả chậu hoa mà mẹ đã trồng trong vườn nhà họ Thương về căn hộ của Yến Quy, trồng trong một chậu hoa nhỏ, đặt cạnh bể cá nhiệt đới.
Trong lễ hội đèn lồng rằm tháng Giêng, Thương Vũ lại tình cờ gặp Đoạn Trạch và Thẩm Hi Nghiên.
Thẩm Hi Nghiên bây giờ đã mang thai, đi lại bất tiện, Đoạn Trạch chỉ có thể bận rộn chăm sóc cô ấy.
Nhưng Thẩm Hi Nghiên dường như không vui lắm, luôn cau mày, sai bảo Đoạn Trạch đủ điều.
Tô Linh kể với Thương Vũ, Đoạn Trạch đã dan díu với một cô trợ lý trong công ty khi Thẩm Hi Nghiên đang mang thai. Chuyện này chẳng được bao lâu thì bị Thẩm Hi Nghiên phát hiện. Cô ta nổi trận lôi đình, nhà họ Đoạn bắt Đoạn Trạch phải quỳ xuống xin lỗi. Cuối cùng, họ tịch thu cổ phần của Đoạn Trạch mới tạm xoa dịu được cơn giận của cô ta.
Khi nghe những điều này, Thương Vũ không có chút cảm xúc nào.
Rời khỏi trung tâm thương mại, Đoạn Trạch trông thấy Thương Vũ.
Anh ta gọi với theo, nhưng cô không nghe thấy, hoặc có thể là nghe thấy rồi nhưng vẫn bước đi không chút do dự.
Anh ta thấy Thương Vũ tươi cười đi tới, Yến Quy đang đẩy xe đẩy của trung tâm thương mại đợi cô ở cuối hành lang.
Đoạn Trạch đột nhiên không còn tự tin nữa.
Thương Vũ đi tới, theo thói quen đặt đồ trên tay vào xe đẩy nhỏ, Yến Quy đi thanh toán.
Ra khỏi trung tâm thương mại, phát hiện mưa cũng đã tạnh, ánh nắng ấm áp chiếu xuống.
Yến Quy đột nhiên nhớ đến cơn mưa nhiều năm về trước, nó đã rơi mãi cho đến hôm nay, cuối cùng cũng lặng lẽ tạnh.
(Hết truyện)