Không ai biết tờ giấy được để lại bằng cách nào.
Tê Thiên cầm tờ giấy, lấy nước trà đổ lên, trên tờ giấy trằng tinh bỗng xuất hiện những dòng chữ mờ ảo, ai nhìn vào những dòng chữ này thì đều cảm thấy choáng váng, không phải vì chữ xấu mà ngược lại, hàng chữ rất ngay ngắn gọn gàng, chỉ là nó được viết bằng năm ngôn ngữ của năm quốc gia khác nhau, từ vựng trừu tượng, không phải ai cũng có thể hiểu được.
Có điều, đối với Tê Thiên thì nó không có gì khó cả, kiến thức về các loại ngôn ngữ là lớp học cơ bản nhất của Tề Thiên khi ở cùng ông cụ Khương.
Tê Thiên chỉ lướt qua một lượt, những chữ viết phức tạp trên tờ giấy đã được anh phiên dịch ra và ghi nhớ rồi, anh nắm nhẹ tay lại, tờ giấy nát thành bụi rồi phủi hết vào thùng rác.
'Tê Thiên cười mỉm: “Chỉ trong một buổi tối mà có thể mua chuộc cả 1/3 lãnh đạo cấp cao của công ty, xem ra tư bản đăng sau Thẩm Bằng Bân không hề nhỏ.”
Tập đoàn Thẩm thị, trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc.
Phó tổng giám đốc Ngô Thiên, người đáng lẽ nên ngồi trên ghế và ra lệnh thì bây giờ lại đang tự mình pha trà và đặt lên bàn làm việc.
Còn người ngồi trên ghế lúc này lại chính là Thẩm Băng Bân, hai mươi tám tuổi, hẳn ta mặc một bộ vest đắt tiền, thắt cà vạt, trên khuôn mặt không mấy đẹp trai có một vết sẹo dữ tợn, dáng vẻ của một tên côn đồ đang đóng vai người quân tử.
'Thẩm Băng Bân châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, nhìn quanh phòng làm việc, cười khẽ: “Không ngờ chỉ trong hai năm mà đã thay đổi nhiều như vậy, tôi nhớ rằng phòng làm việc của phó tổng giám đốc trước đây đâu có được. như thế này.”
Phó tổng giám đốc Ngô Thiên nhanh chóng cười hùa: “Cậu Thẩm, hai năm nay công ty phát triển không tồi, cho nên...
“ồ?” Thẩm Băng Bân nhướng mày, đánh giá Ngô Thiên một lượt, rồi nhìn sang tách trà nóng trên bàn mà Ngô Thiên vừa pha.
Vài giây sau, Thẩm Băng Bân bỗng nhiên cầm lấy chén trà, trực tiếp hất chén trà nóng vào người Ngô Thiên.
Ngô Thiên đã ngoài năm mươi, bụng cũng phệ cả rồi, giờ bị hät nước sôi vào mặt thì liền kêu thảm như con lợn đang nằm trên bàn mổ.
Cùng lúc Ngô Thiên hét lên, cửa văn phòng bị đá tung, hai người đàn ông cao lớn cường tráng bước vào mà bảo vệ của tập đoàn Thẩm thị chỉ dám đứng ở cửa, còn không dám nhìn vào bên trong.
Hai người đàn ông cao lớn, to khoẻ này đều là tay chân được Thẩm Bằng Bân dẫn từ nước ngoài về, vô cùng hung dữ, những người bảo vệ làm công ăn lương này tất nhiên không dám gây sự với bọn họ.
Hai người vào trong phòng, trực tiếp ấn Ngô Thiên xuống đất, cho dù Ngô Thiên có kháng cự thế nào thì cũng vô dụng.
Thẩm Băng Bân từ từ ngồi dậy, tiến đến trước mặt Ngô Thiên, dùng chân đạp lên đầu ông ta, châm thuốc rồi nói: “Phó tổng giám đốc Ngô, ý của ông là lúc tôi còn ở công ty thì công ty phát triển không tốt à? Ông nghĩ rằng, một người phụ nữ lên làm chủ còn tốt hơn Thẩm Băng Bân tôi đây sao?”
Phó tổng giám đốc Ngô bị dẫm lên đầu, mặt đỏ cả lên, nhanh chóng giải thích: “Cậu Thẩm, cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó”
Sắc mặt Trần Băng Bân đột nhiên trở nên ác độc, dí mũi giày da lên mặt Ngô Thiên.
Cái đạp này khiến mũi Ngô Thiên chảy máu, tiếng hét thảm thiết lại vang lên nhưng ông ta cũng không có cách nào.
Thẩm Băng Bân rút ra một chiếc khăn, lau đi vệt máu trên giày, khoé miệng lộ ra nụ cư: m chó cho Thẩm Thu Thuỷ thì nên chuẩn bị tâm lý phải gánh vác hậu quả, không biết mấy người có thể gánh vác nổi không.”
Mũi Ngô Thiên toàn là máu, nhưng đối mặt với Thẩm Bằng Bân, ông ta cũng chỉ có thể gượng cười.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Thẩm Thu Thuỷ mặc đồ công sở tiến vào, nhìn thấy Ngô Thiên đang bị ấn xuống đất, ánh mắt cô liền nhìn về phía Thẩm Băng Bân, nghiến răng hỏi: “Thẩm Bằng Bân, anh có ý gì đây?”
Thẩm Băng Bân nhìn thấy Thẩm Thu Thuỷ, nụ cười càng tươi hơn: “Xem kìa, đây là cách mà em gái nên nói chuyện với anh trai sao? Mới có hai năm thôi mà phép lịch sự của nhà họ. Thẩm đã trở nên tệ thế này rồi à?”