Chờ sau khi Triệu Huyền Cơ lui ra, Đại Hành Hoàng Đế quay đầu nhìn về phía Lý Thần, cố hết sức nói: "Ngươi, tranh thủ thời gian”
Nói xong, Đại Hành Hoàng Đế đột nhiên ho khan.
Phổi của hẳn như lọt gió, phát ra tiếng oi oi khủng bố làm người ta sợ hãi, Lý Thần vội vàng gọi thái y tới.
Thái y đâm cho hoàng đế Đại Hành hai châm, lại uống một chén thuốc, mới chắp tay nói với Lý Thần. “Thái tử điện hạ, hoàng thượng lại mê man rồi”
Lý Thần nhìn hoàng đế nằm trên giường rồng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhớ tới lời cuối cùng hắn nói với mình, trong lòng không khỏi căng thẳng, thấp giọng hỏi: "Phụ hoàng còn bao nhiêu thời gian?"
"Thái y lộ vẻ khó xử, nói: "Thái tử điện hạ, vi thần nói một câu đại bất kính, nếu là trên người người khác, bệnh tình của Hoàng thượng như thế, chỉ sợ sớm đã không kiên trì nổi, hiện tại hoàn toàn dựa vào ý chí của Hoàng thượng giữ lại một hơi, thời khắc ý chí này tan rã cũng không còn cách nào khác... Nhiều nhất, nhiều nhất sẽ không vượt qua ba tháng."
Cảm giác gấp gáp mãnh liệt tự nhiên sinh ra, Lý Thần truy hỏi: "Ba tháng? Nửa năm cũng không kiên trì được sao?"
Thái y vội vàng quỳ xuống nói: "Chúng thần nhất định sẽ dùng hết khả năng, nhưng có lúc đám vi thần cũng chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời."
Thở ra một hơi, Lý Thần nói: "Bổn cung biết rồi, mọi chuyện đành làm phiền các thái y.”
"Chúng thần không dám”
Bước ra khỏi Càn Thanh cung, Lý Thần giương mắt liền thấy Triệu Huyền Cơ mặt không chút thay đổi đứng khoanh tay ngoài điện.
Những người khác đã rời đi trước, Triệu Huyền Cơ còn ở đây, đương nhiên là đang đợi Lý Thần.
“Thủ phụ”
“Thái tử điện hạ."
Hai người liếc nhau, đều đè ép sát khí trong lòng đối với nhau.
từa rồi, lời cam đoan của thủ phụ ở trước mặt phụ hoàng, có mấy phần thật lòng?" Lý Thần lạnh nhạt nói. Triệu Huyền Cơ bình tĩnh nói: "Lời tâm huyết, đương nhiên là thật lòng."
Lý Thần cười rộ lên, nói: "Vậy thì làm phiền thủ phụ rồi."
"Triệu Huyền Cơ khom người nói: "Lão thần cáo lui.
Hai người nói vài câu rất vô bổ, nhìn như hoàn toàn không có giá trị, trong lời nói thủy chung cũng không có đề cập tới sự tình bức vua thoái vị ở đông cung trước đó.
Nhưng Triệu Huyền Cơ tận lực chờ Lý Thần, hai người nói chuyện với nhau, coi như ăn ý vạch ra một dấu chấm hết cho chuyện Đông cung.
Nếu Triệu Huyền Cơ không đợi Lý Thần, hoặc là Lý Thần không phản ứng Triệu Huyền Cơ, như vậy chứng tỏ chuyện Đông Cung vẫn chưa xong, trước mắt hai người nhất định còn phải tiếp tục đấu một trận.
Đó đều không phải lựa chọn tốt đối với hai bên.
Chuyện bức vua thoái vị tạm thời bỏ qua, Lý Thần cũng không cần đập rồi dìm thuyền.
Hai bên ngầm hiểu lẫn nhau.
Nheo mắt nhìn bóng dáng Triệu Huyền Cơ rời đi, rong lòng Lý Thần cảm thấy rất gấp gáp, chẳng những không thả lòng vì bỏ qua chuyện bức vua thoái vị ở đông cung này, trái lại càng ngày càng gấp gáp.
Lão hồ ly như Triệu Huyền Cơ, lần đầu tiên ra tay thất bại, như vậy tất nhiên còn có lần thứ hai, hơn nữa lần thứ hai hẳn ra tay, nhất định là làm tốt chuẩn bị, triệt để để cho mình vĩnh viễn không có chỗ xoay người.
Hiện tại lực lượng trong tay mình vẫn quá mức mềm yếu, thứ thực sự dựa vào chính là đại hành hoàng đế nằm trong Càn Thanh cung sau lưng, nhưng đại hành hoàng đế lúc nào băng hà cũng không biết, một khi đến ngày hoàng đế băng hà, mình còn chưa đủ lực lượng lật đổ Triệu Huyền Cơ, như vậy người chết chính là mình.
Một đường trở lại Đông cung, trong Tập Chính điện, Lý Thần vuốt ve ngọc bội trong tay suy nghĩ đến xuất thần.
“Tam Bảo” Lý Thần đột nhiên mở miệng nói.
Tam Bảo giống như u linh xuất hiện, quỳ sấp rước Tập Chính điện, lắng nghe mệnh lệnh của Lý Thần.
"Đi, chém cả nhà lão thất phu Tôn Bá Lễ kia.”
Lý Thần nheo mắt lại, nói: "Vừa vặn, quốc khố còn thiếu bạc, trước hết lấy gia sản của Tôn Bá Lễ đến gom góp."
"Bổn cung biết ngươi rất muốn giết Tôn Bá Lễ, bổn cung liền theo ý của ngươi, nhưng bổn cung đã mở đường, ngươi cũng phải làm tốt”
Tam Bảo vui mừng quá đối, vội nói: “Nô tỷ nguyện vì Thái tử gia xông pha khói lửa, không chối từ.”
Cười nhạt một tiếng, Lý Thần nói: "Đi, điều tra rõ ràng chi tiết phủ đại tướng quân, bổn cung căn có. việc.”
“Nô tỷ lĩnh mệnh.”
Sau khi thái giám Tam Bảo rời đi, Lý Thần lập tức nhận được thông báo, Lưu Tư Thuần, tới rồi.
“Dân nữ Lưu Tư Thuần, tham kiến Thái tử điện hạ, Thái tử Thiên Tuế, Thiên Tuế, Thiên Thiên Tuế-"
Lý Thần dùng ánh mắt bình thản nhìn Lưu Tư Thuần một thân áo trắng, mặc dù dựa theo lễ chế nàng không thể mặc tơ lụa, chỉ có thể mặc quần áo vải bông dệt thành.
Nhưng mỹ chất trời sinh, y phục mộc mạc không những không làm cho nàng lộ vẻ bần hàn, ngược lại còn có một loại hương vị càng thêm độc đáo.