Trần Thông lĩnh mệnh cáo lui, ngay lúc hẳn đi ra ngoài, đụng phải Tam Bảo vừa vặn trở về.
Hai người liếc nhau, mỗi người dịch ra một góc.
Tam Bảo nheo mắt lại, nhìn bóng lưng Trần Thông một cái, bước nhanh vào trong Tập Chính điện.
“Thái tử điện hạ, chuyện của phủ đại tướng quân, nô tỳ đã điều tra rõ ràng.”
Lý Thần bưng chén trà nhấp một ngụm, nói: "Nói đi"
"Đại tướng quân dưới thời đế quốc Đại Tân đã qua đời, quân thần Tô Hoắc đã là đại tướng thời kỳ: Cao Tông hoàng đế, chiến công lừng lẫy, từng dùng ba ngàn người đối kháng Hung Nô tám vạn thiết kỵ mà không bại, năm Cao Tông thứ mười một dẫn quân ra trận, giết Hung Nô đến mức tơi bời, đuổi giết đến dưới núi Cư Tư, bắt Hung Nô tiến cống triều ta sáu mươi năm, tiến cống vàng bạc nô lệ”
“Quân Thần cả đời trải qua hơn ba trăm trận chiến lớn nhỏ, không một lần bại trận, lúc cường thịnh nhất, chỉ cần nhắc tới tên Quân Thần, liền có thể dọa sợ những người Hung Nô, người Hồ kia nghe tiếng gió mà chạy, cũng là bởi vì như vậy, Cao Tông Bệ Hạ ngự tứ phong hào Quân Thần, hiện chính là Đại tướng quân đế quốc, thừa kế vương vị Quán quân, cũng là vương gia thế tập của triều ta”
sau khi Quân Thần Tô Hoắc mắc bệnh qua đời năm tám mươi lắm tuổi, hoàng đế Cao Tông đặc chuẩn được lập miếu, hưởng hương khói người đời”
"Đương kim thánh thượng Đại Hành hoàng đế bệ hạ lại có tâm đầu ý hợp với con trai của Quân Thần Tô Chấn Huyên, chỉ là ba năm Đại Hành xảy ra chuyện Ngọc Hành tạo phản, bệ hạ cực kỳ tức giận với Tô Chấn Huyên, từ đó đến nay đã mười năm phủ đại tướng quân làm việc khiêm tốn, ngày thường không mở cửa không tiếp khách, rời xa tranh đấu trong triều”
"Hơn nữa... Năm xưa Triệu Huyền Cơ từng có ý định kết thông gia với phủ Đại tướng quân, muốn con trai Triệu Khang cưới Tô Cẩm Mạt làm vợ, nhưng bị Tô Chấn Huyên từ chối, từ đó đến tận bây giờ không có tin tức gì truyền ra từ phủ Đại tướng quân nữa."
"Triệu Huyền Cơ còn muốn kết thành thông gia với phủ Đại tướng quân?"
Lý Thần cười lạnh nói: "Đại tướng quân phủ nhiều năm qua đều là khiêm tốn làm việc bo bo giữ mình, hẳn thân là đương triều thủ phụ, là đứng đầu quan văn, nếu Tô Chấn Huyên không điên thì không thể nào đồng ý được"
Thái giám Tam Bảo đúng lúc nịnh hót nói: "Đúng là như thế, nhưng căn cứ vào tin tức nô tỳ điều tra được, Triệu Khang con trai Triệu Huyền Cơ lại nhất kiến chung tình với Tô Cẩm Mạt, tuy rằng hôn sự bị từ chối, nhưng vẫn luôn nghĩ trăm phương ngàn kế lấy lòng Tô Cẩm Mạt.”
Lý Thần đặt chén trà lên bàn, nói: "Được rồi, bổn cung đã biết, ngươi lui ra đi."
Tam Bảo cung kính hành lễ, lặng lẽ lui đi.
Sau khi Tam Bảo rời khỏi, Lý Thần ngồi ở Tập Chính điện một hồi, mới trở về tẩm điện.
Hắn đi đâu à? Đương nhiên là tẩm điện của Triệu Nhụy.
Đi vào tẩm điện của Triệu Nhụy, Triệu Nhụy vội đứng dậy hầu hạ Lý Thần thay quần áo.
"Thấy ngươi sắc mặt trắng bệch, là cảnh tượng trước đó dọa ngươi sao?" Lý Thần thuận miệng hỏi. . Bạn đang đọc 𝒕𝐫u𝐲ện 𝒕ại ( 𝒕 𝐫 ù m 𝒕 𝐫 u 𝐲 ệ n.Vn )
Triệu Nhụy nói khẽ: "Những loạn thần tặc tử kia, đi ngược ý trời, tất nhiên là đáng chết."
"Đáng chết thì không sai, nhưng chết cũng có rất nhiều kiểu chết, có thống khoái có tra tấn, còn có, khiến người ta muốn sống không được muốn chết không xong, lợi hại nhất chính là muốn chết cũng không chết được.”
Lý Thần mỉm cười, giơ tay lên dùng lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Triệu Nhụy, nói: "Đối với người tội ác tày trời, một đao giết chết hắn thật sự là quá lời cho bọn họ, chỉ có để cho bọn họ bị nỗi sợ hãi ăn sâu tận xương tủy, để cho bọn chúng hiểu được cảm giác ngay cả chết cũng biến thành một loại hy vọng xa vời, lúc này mới có thể răn đe người khác, làm cho bọn họ hiểu được làm sai chuyện phải trả giá lớn bao nhiêu."
Trong lòng Triệu Nhụy run lên, luôn cảm thấy trong lời nói của Lý Thần có ẩn ý, nàng cẩn thận hỏi thăm: "Điện hạ, liệu có ngày ngươi sẽ dùng loại hình phạt này với ta không?"