"Nhiều năm như vậy mà hội trưởng vẫn nhớ tới tôi." Văn Lạc nói.
Người gọi đến là hội trưởng hội sinh viên của trường đại học trước đây của Văn Lạc, tên là Hạ Đông Xuyên.
Sau khi tốt nghiệp, Văn Lạc chưa từng gặp lại hắn, mức độ nhiệt tình và khả năng giao lưu kết nối của người này còn hơn Lư Cảnh Hàng một bậc. Khi còn đi học, hắn rất thích tham gia các hoạt động tụ họp khác nhau, cuộc thi biện luận, mở gian hàng từ thiện trong khuôn viên trường, còn có buổi hoà nhạc mà Văn Lạc thiết kế poster, đều là do một tay người này đứng lên khởi xướng.
"Sao không nhớ được, nghệ thuật gia của hội sinh viên chúng ta đấy." Hạ Đông Xuyên cười nói trong điện thoại, "Sao rồi, dạo này cậu làm gì?"
"Làm linh tinh." Văn Lạc trả lời, "Vẽ minh hoạ, thiết kế các thứ."
"Được đấy, phát huy hết sở trường của cậu." Đối phương nói.
"Cũng tạm thôi." Văn Lạc đáp, rồi không gợi chuyện thêm nữa.
"À, quên nữa, lần này tôi gọi cho cậu là muốn hỏi một chút, tối thứ bảy này, tôi dự định tổ chức họp mặt cho hội sinh viên chúng ta với mấy người khác, cậu đi được không?" Sau vài câu nói chuyện, Hạ Đông Xuyên mới đi vào vấn đề chính.
Đương nhiên là không muốn đến. Hiện tại, Văn Lạc không có tâm trạng để ôn lại kỷ niệm xưa một cách sôi nổi với các bạn học cũ, và y cũng thật sự không muốn bị hỏi về cuộc sống hiện tại của mình.
Không có gì để nói, phải giữ khuôn mặt tươi cười trong suốt hàng giờ đồng hồ, quá mệt mỏi.
"Thứ bảy này à... Thứ bảy này hình như tôi có việc, để tôi sắp xếp, không hứa trước với anh được." Mặc dù không có ý định đi, nhưng Văn Lạc nói chuyện rất khéo léo.
Hạ Đông Xuyên hiển nhiên không xem câu nói của Văn Lạc là lời từ chối, tiếp tục mời: "Vậy cậu cố gắng sắp xếp đi, phải đi đó, chúng ta đã lâu không gặp, khó khăn lắm mới chọn được thời gian thích hợp. Còn có Hồ Vũ, Hồ Vũ đó, cậu nhớ không, hôm bữa cậu ta có nhắc tới cậu với tôi, cậu ta nói đang cùng bạn bè mở một công ty trò chơi, cần một nhà thiết kế vẽ tranh minh hoạ có kinh nghiệm, cậu ta còn nói định bàn chuyện này với cậu trong buổi họp lớp."
Sau khi nghe những lời này của Hạ Đông Xuyên, Văn Lạc có hơi do dự. Việc làm thêm bán thời gian của y không phải là giải pháp lâu dài, được bữa nay lo bữa mai, y cần một một công việc chính thức hơn, ổn định hơn và có triển vọng hơn. Y có thể vẽ tranh minh hoạ cho trò chơi, nếu có cơ hội như vậy, y nhất định phải tham gia buổi tụ họp này.
Cũng may, y chưa thật sự lên tiếng từ chối. Trong lòng Văn Lạc thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thấy hôm nay bản thân thật may mắn.
"Vậy thì để tôi cố gắng sắp xếp, tôi còn chưa có WeChat của anh ta đâu." Văn Lạc lại kéo câu chuyện trở về, nói xong câu này, y chợt nhớ tới một chuyện khác.
Hội sinh viên...
"Còn ai tham gia buổi họp mặt hội sinh viên nữa không?" Y hỏi Hạ Đông Xuyên.
"Tôi gọi hơn chục người." Hạ Đông Xuyên liệt kê một dãy những cái tên với Văn Lạc, nhưng Văn Lạc lại không nghe thấy cái tên mà y quen thuộc nhất.
"... Lư Cảnh Hàng có đi không?" Y hỏi.
"Lư Cảnh Hàng?" Hạ Đông Xuyên hỏi ngược lại Văn Lạc, có vẻ hơi ngạc nhiên khi Văn Lạc chỉ đích danh tên anh, "Tôi có gọi cho Lư Cảnh Hàng, nhưng thứ bảy này anh ấy bận, chắc không đi."
"À..." Văn Lạc không nói thêm gì khác.
"Rồi, vậy đi, tôi tính cậu luôn nha, nhớ tới đó!"
Nhận được câu trả lời xác nhận tham dự của Văn Lạc, Hạ Đông Xuyên cúp máy.
Biết rằng Lư Cảnh Hàng sẽ không đi, Văn Lạc cũng không biết bản thân nên tiếc nuối, hay là nên thở phào nhẹ nhõm.
Y khống chế chính mình đừng suy nghĩ về chuyện Lư Cảnh Hàng là thật sự có việc nên không đi hay là vì lý do nào khác, bật TV lên, tìm một bộ phim ồn ào sôi động, chuẩn bị đè xuống những dao động đang muốn ngóc đầu trỗi dậy.
Không phải đã sớm nghĩ kỹ rồi sao, cho dù anh ấy làm gì, y đều chấp nhận.
Bây giờ anh ấy chỉ ban cho y thêm một lần hy vọng, rồi lại nhanh chóng rút về thôi.
Không khác gì trước đây cả, đừng quá nặng lòng.
*
Lư Cảnh Hàng không phải muốn trốn tránh Văn Lạc, anh thật sự có việc.
Công ty đã mời một chuyên viên kỹ thuật rất giỏi từ bên ngoài để giúp bọn họ giải quyết các vấn đề bên Phương Điền. Lịch trình của chuyên viên kỹ thuật rất kín, đặc biệt để trống thời gian vào thứ bảy tuần này bay đến Bắc Kinh trợ giúp bọn họ, dù sao buổi tối cũng phải chiêu đãi người ta một bữa, như vậy mới đúng với đạo đối nhân xử thế.
Vốn dĩ qua điện thoại, Lư Cảnh Hàng cũng muốn hỏi Hạ Đông Xuyên là 'Văn Lạc có đi không', nhưng cuối cùng anh vẫn không thể thốt nên lời.
Với tính cách của Văn Lạc, y có thể sẽ không đi.
Đã rất lâu rồi, không gặp y.
Lư Cảnh Hàng không muốn đối mặt với suy nghĩ của chính mình, rằng liệu anh có thật sự muốn thấy Văn Lạc hay không, nhưng chẳng hiểu vì sao, anh lại đặt bữa cơm chiêu đãi chuyên viên kỹ thuật trùng với nhà hàng nơi tổ chức buổi tụ họp hội sinh viên.
Mà thứ bảy tuần nay, Văn Lạc thật sự đi.
Dù bản thân bày tỏ muốn gặp mọi người, muốn cùng nhau ôn chuyện, thì những điều này đều thuộc loại hình 'làm ra vẻ', nhưng đối mặt với kế sinh nhai, 'làm ra vẻ' gì đó vốn chẳng có chỗ đứng.
Lên lầu hai, tìm được phòng riêng, vừa mở cửa đã thấy Hạ Đông Xuyên niềm nở chào hỏi, Văn Lạc cười nói với Hạ Đông Xuyên, nhưng ánh mắt hướng vào bên trong bàn tiệc, nụ cười trêи khuôn mặt ngay tức khắc đông cứng, cả người sững sờ như thể bị ấn tạm dừng.
Trong một nhóm bạn cùng lớp có một người đàn ông đeo kính, người nọ không chào hỏi y như những người khác mà lại nhìn y không chớp mắt.
Người nọ là Phương Tử Dương.
Văn Lạc biểu hiện quá bất thường, Hạ Đông Xuyên men theo ánh mắt của y nhìn đến, cũng phát hiện Phương Tử Dương đang trong trạng thái không được tự nhiên.
"Cậu ấy là Phương Tử Dương cùng ngành chúng tôi, cậu cũng biết cậu ấy hả?" Hạ Đông Xuyên ngập ngừng hỏi.
"À... Ừm."
Đúng vậy, vào năm đó, Phương Tử Dương và Hạ Đông Xuyên là cùng ngành cùng lớp.
"À đúng rồi, hồi con đi học tôi từng thấy hai người ở cùng nhau mà."
Hạ Đông Xuyên vỗ trán, chợt nhớ đến chuyện năm đó.
"Thế thì cậu cũng ngồi bên kia đi, ban đầu cậu ấy nói với tôi là muốn tới, tôi sợ cậu ấy không quen ai ở đây sẽ nhàm chán, nếu hai người quen biết nhau, vậy ngồi cùng nhau nói chuyện đi."
Dứt lời, Hạ Đông Xuyên bèn dẫn Văn Lạc đến ngồi cạnh Phương Tử Dương.
"Ừm... Không được." Văn Lạc dừng lại, cố gắng nhếch khoé miệng kéo ra một nụ cười với Hạ Đông Xuyên, "Hồ Vũ tới chưa? Để tôi tìm anh ta trước."
"Ừ, tới rồi, cậu ta ở bàn bên trong." Văn Lạc thẳng thắn từ chối khiến Hạ Đông Xuyên hơi sửng sốt, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, dẫn Văn Lạc đến bên bàn của Hồ Vũ.
Những buổi tụ tập bạn bè cùng lớp thường rất náo nhiệt, thật sự không phải là nơi thích hợp để bàn chuyện công việc. Văn Lạc và Hồ Vũ trao đổi vài câu về công ty trò chơi, cho nhau thông tin liên hệ trêи WeChat, phần còn lại chính là ôn chuyện thuở đại học.
Tất nhiên, ngay cả khi không có cái gọi là công ty trò chơi, Văn Lạc cũng không ngồi bên cạnh Phương Tử Dương.
Bữa tiệc tụ họp hội sinh viên, y chỉ nghĩ rằng Lư Cảnh Hàng có thể đến, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Phương Tử Dương ở đây.
Rõ ràng không phải là thành viên của hội sinh viên, nhưng người này lại muốn tới tham dự buổi họp mặt. Là cố tình đến gặp y sao.
Chia tay đã hơn bốn năm, lần tình cờ gặp gỡ tại lẩu tháp Cửa Nam đã trôi qua hơn một năm, con gái của bọn họ chắc hẳn cũng có thể chạy nhảy khắp nơi. TruyenHD
Còn tới gặp y làm gì đây.
Văn Lạc thỉnh thoảng đáp lại những câu trò chuyện của các bạn cùng lớp, nhưng y không thể thật sự hoà nhập vào bầu không khí náo nhiệt của mọi người. Tâm trạng chìm mãi dưới đáy biển, suy nghĩ miên man trôi dạt theo làn sóng, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của Phương Tử Dương từ bàn bên cạnh, y chỉ mong buổi tụ họp sớm kế thúc, để y thoát khỏi cảm giác khó xử khi ở cùng một nơi với Phương Tử Dương, chỉ cần bầu không khí hạ nhiệt một chút, y đã có thể xin phép về trước, như vậy sẽ không khiến mọi người cảm thấy mất vui.
Lư Cảnh Hàng đang ở sảnh tầng một của nhà hàng này, dùng bữa với chuyên viên kỹ thuật mà bọn họ mời đến.
Chuyên viên kỹ thuật này là kiểu người điển hình chỉ nói về công việc và không đụng vào một giọt bia rượu. Một bữa cơm chỉ tập trung vào chuyện thưởng thức món ăn nên kết thúc rất nhanh, không cần mời rượu người nọ người kia khiến Lư Cảnh Hàng cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Lư Cảnh Hàng không vội rời đi sau khi ăn xong, lấy cớ còn có việc cần phải ở lại, anh gọi xe, tiễn người đến tận cửa, sau đó trở lại sảnh tầng một ngồi xuống.
Vì sao lại quay về ngồi ngẩn ngơ nơi đây, Lư Cảnh Hàng không nghĩ tới, cũng không cần phải nghĩ tới.
Anh moi hộp thuốc lá và bật lửa từ trong túi, mở hộp rồi ngậm một điếu vào miệng, ngước mắt lên thấy trêи tường có biển cấm hút thuốc, lại nhét điếu thuốc vào, xoay chiếc bật lửa trong tay.
Nghĩ lại thấy thật buồn cười, anh còn chẳng biết liệu Văn Lạc có đến hay không, và ngay cả trong suy đoán của anh, Văn Lạc cũng có thể sẽ không đến.
Nhưng anh giống như trúng bùa chú hay lời nguyền mà ngồi lì ở đây không rời đi, anh cũng không biết bản thân mình đang chờ đợi điều gì nữa.
Dường như nếu anh có thể gặp Văn Lạc theo cách này, thì có thể xem như chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, chứ không phải vì anh có ý định muốn gặp y.
Trong phòng riêng ở tầng hai, Văn Lạc ngồi giữa một nhóm bạn cùng lớp tán gẫu, y vẫn không tìm thấy thời điểm thích hợp để rời đi. Ánh mắt nóng rực của Phương Tử Dương như muốn rút đi dưỡng khí xung quanh y, toàn bộ lồng ngực và phổi đều bị bóp nghẹt, khiến y không thở nổi.
"Tôi đi vệ sinh." Y nói một câu với bạn học bên cạnh, chuẩn bị ra ngoài để hít thở không khí. Vừa ra khỏi cửa chưa được hai phút, Phương Tử Dương đã tìm cớ đi theo y.
Lư Cảnh Hàng ngồi ở góc hành lang tầng một, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cầu thang từ lầu hai xuống lầu một, đột nhiên có bóng người xuất hiện ở đầu cầu thang, Lư Cảnh Hàng mở to hai mắt, khẽ siết chặt chiếc bật lửa trong tay.
Văn Lạc thật sự tới đây.
Nhưng Văn Lạc tới rồi thì lại như thế nào, Lư Cảnh Hàng không biết bản thân phải làm gì tiếp theo. Giả vờ trùng hợp rồi đến chào hỏi sao, hay như con mèo nhỏ trong góc, lặng lẽ nhìn y đến và nhìn y đi?
Rốt cuộc, tại sao anh nhất định phải đợi ở đây để chỉ nhìn thấy Văn Lạc một lần?
Rõ ràng nút thắt trong lòng chưa giải, rõ ràng vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với Văn Lạc...
Cho dù anh tiến lên một bước và chào hỏi, anh có thể nói gì với Văn Lạc?
Lư Cảnh Hàng đang tự kiểm điểm phỉ nhổ trong lòng, lại nhìn thấy một người khác chạy nhanh xuống lầu. Lư Cảnh Hàng cảm thấy dáng vẻ của người nọ có hơi quen mắt, lục lọi một giây trong trí nhớ, kết luận đưa ra suýt chút nữa khiến anh bật dậy khỏi ghế.
Bạn trai cũ?! Phương Tử Dương?!
Toàn bộ chuỗi hoạt động tự phỉ nhổ đột ngột chấm dứt. Nhìn thấy Phương Tử Dương đuổi theo hướng Văn Lạc, làm sao Lư Cảnh Hàng còn có thể ngồi yên một chỗ, anh nhét chiếc bật lửa vào trong túi, nhấc chân đi theo.
Rẽ hai lối rẽ và đi vào một lối đi hẹp, bỗng có một giọng nói cất lên. Ý nghĩ xấu hổ về việc nghe trộm lóe lên trong đầu anh một lúc nhưng lại bị anh ném ra sau đầu, Lư Cảnh Hàng lập tức dừng lại, lắng nghe cẩn thận.
Tiếng nói này không thuộc về Văn Lạc.
"Lạc Lạc, anh rất hối hận. Em có thể cho anh một cơ hội được không?"
Tiếng nói này đến từ người nọ.