Khi tới Phương Điền, Lư Cảnh Hàng đi thẳng đến bộ phận mua hàng, vừa khàn tiếng vừa nói chuyện phiếm với bọn họ hồi lâu. Bên kia nói rằng họ sẽ ký đơn hàng này sau một thời gian, trong cuộc trò chuyện cũng không có gì bất thường.
Trong đầu Lư Cảnh Hàng tràn đầy suy nghĩ muốn tìm Văn Lạc, cho nên không để ý lắm đến mấy lão cáo già của Phương Điền. Lần này anh không nhắc tới mời mọi người đi ăn uống, đáng ra anh phải đi phân xưởng nhưng lại không đi, bàn bạc xong đơn hàng với bộ phận mua hàng rồi tức tốc phi thẳng tới công ty chuyển nhà Lục Thành.
Mặc dù lừa được bọn họ kiểm tra ra thông tin của Văn Lạc qua điện thoại, xác nhận y sử dụng công ty này cho lần chuyển nhà vừa rồi, nhưng địa chỉ cụ thể thì không có cách nào lừa được.
Suy cho cùng, làm sao bản thân khách hàng có thể không biết mình đã chuyển đi đâu?
"Tôi thật sự rất sốt ruột tìm em ấy, điện thoại không gọi được, tôi sợ em ấy xảy ra chuyện gì."
Trong văn phòng của công ty chuyển nhà, Lư Cảnh Hàng phóng đại câu chuyện lên, nửa thật nửa giả trao đổi với người phụ trách.
"Không được không được, anh thử cách khác đi, chúng tôi thật sự không thể tùy tiện tiết lộ thông tin khách hàng."
Vẻ mặt người phụ trách khó xử, có lẽ đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.
"Hay thế này đi." Lư Cảnh Hàng lấy ví tiền ra, rút
thẻ căn cước đẩy cho người phụ trách, "Tôi sẽ để chứng minh thư ở đây, nếu tôi là tội phạm gì đó, cần địa chỉ cụ thể để tiến hành truy bắt, cậu cứ mang chứng minh thư đến đồn công an để bắt tôi, nếu chứng minh thư không đủ, tôi sẽ lấy sổ hộ khẩu, bằng lái xe, hộ chiếu, thẻ bảo hiểm y tế, giấy tờ nhà đất, cậu cần cái gì, tôi lấy cái đó."
"Vấn đề không phải là mấy cái chứng từ đó." Người phụ trách bị anh nhây đến mức muốn khóc, "Chúng tôi không có quyền giữ giấy tờ tùy thân của anh, chúng tôi cũng không thể cho anh biết địa chỉ, anh đừng làm khó tôi nữa mà."
"......"
Lư Cảnh Hàng thật sự hết cách rồi, đành hạ nước cờ cuối cùng, bịa ra chuyện vô lý hù dọa người phụ trách.
"Cậu cũng đừng làm khó tôi, để tôi nói thật cho cậu nghe, em ấy bị trầm cảm, rất nặng, có thể tự tử, nếu tôi không nhanh chóng tìm được em ấy, em ấy nhảy lầu thì cậu chịu trách nhiệm được không? Mạng người quan trọng, hay quy tắc quan trọng!"
Vật vờ mãi mới lừa được địa chỉ, Lư Cảnh Hàng không thể chờ nổi nữa, lập tức lên xe chạy như bay đến nơi ở mới của Văn Lạc.
Văn Lạc có vẻ thật sự không muốn gặp anh, chuyển đến tận phía nam, cách Thuận Hưng gần một vòng Bắc Kinh. Lư Cảnh Hàng nóng lòng muốn nhìn thấy Văn Lạc, nhưng lại bất lực vì dòng xe cộ trong giờ cao điểm buổi chiều, toàn thành phố đều như ùa ra đường, tắc nghẽn giao thông trầm trọng, Lư Cảnh Hàng bị kẹt trong dòng xe cộ đông đúc, không thể di chuyển dù chỉ một mét.
Trong lòng như có hàng vạn con kiến gặm nhắm, Lư Cảnh Hàng cáu kỉnh đập mạnh vào vô lăng. Anh hận mình không thể bay, không thể dịch chuyển tức thời, không thể xuất hồn để phi thẳng đến Văn Lạc, moi hết trái tim và linh hồn của mình để chứng minh cho y.
Không biết hiện tại em ấy đang làm gì.
Liệu thấy anh rồi, em ấy có ngạc nhiên không.
Em còn giận anh sao?
Nếu em vẫn không muốn nói chuyện với anh, không sao cả, anh sẽ đợi.
Đợi cho đến khi em tha thứ cho anh, đợi cho đến khi em bằng lòng nhìn anh một lần nữa.
Cho dù bao lâu, anh vẫn sẽ đợi.
Như cái cách mà em đã đợi anh.
*
Văn Lạc không làm bất cứ điều gì đặc biệt, ngoại trừ việc y thay đổi một nơi ở khác, cuộc sống của y vẫn giống như trước đây.
Ăn, ngủ, làm việc.
Chỉ khác là trong vòng xoay cuộc sống, y là người duy nhất còn ở lại.
Không còn ai trơ mặt tới cầu cho ăn, không còn ai nằng nặc muốn ngủ sô pha nhà y, không còn ai gửi cho y những dòng WeChat linh tinh vụn vặt.
Không còn ai cần y chờ đợi nữa.
Và cũng không còn bài hát 《 Ban Tâm 》trong danh sách nghe nhạc của y.
Màn đêm đã buông dần, Văn Lạc vươn vai, nhấn phím 'lưu' trong máy tính.
Uống gì đó để giải khát thôi. Chẳng biết còn soda trong tủ lạnh không.
Văn Lạc đứng dậy định mở tủ lạnh ra xem thì bất ngờ nghe thấy tiếng ai gõ cửa.
Chuyển phát nhanh?
Muộn như vậy rồi cũng có chuyển phát nhanh sao?
Hay môi giới bất động sản?
Cửa bị gõ thêm vài lần, Văn Lạc không nghĩ nhiều, đi tới mở cửa.
Hành lang tối như mực, ánh sáng trong phòng tràn ra cùng với động tác mở cửa, chiếu rọi vào người đứng trước mặt.
Người đó không phải là chuyển phát nhanh, cũng không phải là nhân viên môi giới bất động sản.
Văn Lạc sững sờ, bàn tay giữ lấy cánh cửa đang hé mở không biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng người ngoài cửa không đợi y phản ứng, đã bước thẳng vào phòng, đóng cửa lại, ôm Văn Lạc với ánh mắt bàng hoàng vào lồng ngực.
"Lạc à."
Lư Cảnh Hàng vùi mặt thật sâu vào cổ Văn Lạc.
"Hai ta ở bên nhau đi em."
Văn Lạc được Lư Cảnh Hàng ôm siết, não y trống rỗng, gần như không thể phân biệt những gì y nhìn thấy và nghe thấy, đâu là thực, đâu là ảo.
"Cảnh Hàng...?" Trôi qua thật lâu, Văn Lạc chần chừ gọi.
"Anh đây."
"Anh... Giọng anh bị sao vậy?"
"Anh không sao." Lư Cảnh Hàng nhẹ nhàng dụi dụi vào cổ y.
Thân nhiệt của Văn Lạc giống như làn nước ấm áp chứa đầy trong bồn tắm vào mùa đông khắc nghiệt nhất, nhấn chìm từng tấc da thịt của anh trong đó. Thần kinh đông cứng từ từ phục hồi, tứ chi, xương thịt, con tim đều dần mềm mại trong hơi nóng ấm ấy.
Dù chỉ một xen-ti-mét, anh cũng không muốn tách ra.
"Lạc, anh sai rồi." Lư Cảnh Hàng siết chặt vòng tay đang ôm Văn Lạc, "Tha thứ cho anh, đừng rời khỏi anh, được không em."
Có lẽ... không phải là mơ.
Làm sao anh ấy có thể tìm thấy...?
Anh ấy nói... muốn ở bên mình...
Vòng tay ấm êm quá mức chân thật, hơi thở của người ấy quá mức rõ ràng. Văn Lạc lấy lại tinh thần từ sau cơn bàng hoàng, muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng cái ôm quá chặt, hơi khó quay đầu nhìn sang.
"Cảnh Hàng... Anh vừa nói, hai ta..."
"Ừm. Hai ta ở bên nhau đi."
Vướng mắc gì đó, rối rắm gì đó, giờ phút này không còn quan trọng, Lư Cảnh Hàng không chút mảy may do dự, cất lên câu nói giấu kín trong lòng bấy lâu nay với Văn Lạc.
"Ở bên anh nhé em, Lạc, anh thương em."
Dường như được một đôi tay ấm ấp ôm lấy trái tim lạnh lẽo, lồng ngực dần dần được bao phủ bởi hơi ấm nồng nàn của người ấy.
Chóp mũi đột nhiên cay cay, cổ họng như bị tắc nghẽn.
Đã quá quen với việc tự làm mình tê liệt, trái tim chứa đầy vết sẹo mãi không lành, vết mới chồng lên vết cũ, chúng nó được y niêm phong chặt chẽ. Lúc này đây, từng đoạn niêm phong mà y dày công dựng lên đã bị hơi ấm ấy làm tan chảy, cảm xúc bị cưỡng ép bỏ qua bấy lâu nay trào ra từ tận đáy lòng, khi cẩn thận nếm trải, mới thấy sao mà xót xa, sao mà đau đớn quá.
Văn Lạc chịu đựng cơn nghẹn ngào trong cổ họng, đặt tay lên lưng anh, nắm chặt lại, đấm anh một cái thật mạnh.
"Khốn nạn."
"Anh khốn nạn." Sau khi nhận được một cú đấm, thay vào đó, Lư Cảnh Hàng càng ôm y chặt hơn.
"Xấu xa."
"Anh xấu xa."
"Anh không phải là người."
Mỗi một câu mắng anh, Văn Lạc đều đấm một cái. Lư Cảnh Hàng nhận trọn vẹn từng cú đấm, nhưng trong lòng lại cảm thấy quá đỗi ngọt ngào. Anh vùi đầu vào giữa cổ y, khẽ cười.
"Anh không phải là người, anh là đại tinh tinh."
Trò đùa tưởng chừng như đã mất từ
lâu ngay tức khắc khiến trái tim Văn Lạc bủn rủn. Nước mắt không tự chủ được rơi xuống, cuối cùng y cũng buông nắm đấm ra, ôm chặt lấy cơ thể Lư Cảnh Hàng.
"Đừng không cần em..."
Y nhắm mắt, hoàn toàn thả lỏng mình trong vòng tay của Lư Cảnh Hàng.
"Đừng không cần em, hãy yêu em thật nhiều, được không anh."
_____________
Q: Mình từng đọc được một đoạn thế này:
"Sống trong cuộc đời này, biết không em đến sỏi đá cũng cần có nhau. Vậy nên anh không yêu em mà là anh thương em. Ngay như khi anh viết cho em chữ thương này, nó đã dài hơn rất nhiều so với chữ yêu vốn tưởng vĩnh cửu. Tình thương vượt qua những ranh giới của tình yêu.
Thương không đòi hỏi về sự chiếm hữu. Thương không thiết tha gì về một danh phận nơi bộn bề cuộc đời người còn lại.
Thương không lấy sự ích kỷ để đong đếm mà đơn giản chỉ là nụ cười người này là hạnh phúc của người kia.
Thương không quan tâm đến con đường dài hay ngắn, chỉ cần đứng bên nhau thôi, hạnh phúc cũng đủ đầy. Thương là thứ vô hình giá trị nhất anh có thể dành riêng cho em."
Đây cũng là lý do mình chọn chữ 'thương' trong câu bày tỏ tình cảm của Cảnh Hàng. Mà mình cũng không dùng nhiều đâu ^-^