• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều hôm đó, vợ chồng Lâm Hạc và Diệp Trăn Trăn nhận được điện thoại, người gọi thông báo cháu trai út của họ bị tai nạn phải nhập viện, mời họ đến bệnh viện đón. Trong hoàn cảnh bình thường, hai cụ nhà họ Lâm sẽ không tin mấy cuộc điện thoại nghe có vẻ là lừa đảo thế này. Nhưng không biết lần này xảy ra chuyện gì mà hai cụ vừa nghe thấy giọng nói của người ở đầu kia thì tin tưởng 100%, lập tức gọi tài xế đưa mình đến tận cửa bệnh viện được nhắc tới.

Trong ký ức của họ, con trai và con dâu đã ra nước ngoài, nhưng họ không thể nhớ chính xác là đi du lịch hay phải làm công việc gì, chỉ nhớ rằng hai người đó đi hơi vội vàng, để lại hàng đống rắc rối. Cháu trai lớn của họ là Lâm Tu Trúc mới đây đi du lịch nghỉ ngơi, lần trước gọi điện về nhà báo an toàn, còn nói thêm sẽ tạm thời ở lại trấn Vân Hòe để hai ông bà không phải lo lắng. Tóm lại, hiện tại người thân duy nhất của Lâm Tất Quả là ông bà nội, thế nên họ vẫn phải chăm sóc cháu.

Hai cụ vừa xuống xe đã thấy có người ra đón. Người này cao to vạm vỡ, khuôn mặt vuông vắn, dáng vẻ rất thô kệch nhưng lại mặc một chiếc váy trắng, một người ấn tượng như vậy khiến Lâm Hạc có cảm giác mình từng gặp rồi. Lần trước họ gặp mặt tựa hồ là vào một dịp rất quan trọng, hai bên còn trao đổi mấy câu. Ông mở miệng định gọi tên người đối diện, nhưng lời sắp ra đến miệng lại cứ nghẹn lại trong cổ họng, không sao nhớ nổi.

May là đối phương không quan tâm đến việc ông đột nhiên nghẹn lời, còn chính thức tự giới thiệu, nói rằng mình tên là Tần Bất Phàm, là một công chức. Tần Bất Phàm kể lại chi tiết về vụ tai nạn của Lâm Tất Quả, còn nói biết hiện tại Lâm Tất Quả không sao, đã tỉnh và đang kiểm tra sức khỏe lần cuối, kiểm tra xong là có thể theo hai cụ về rồi. Tần Bất Phàm còn nói thêm cháu trai lớn của họ là Lâm Tu Trúc hiện cũng đang nằm viện, hỏi họ có muốn gặp trước không. Nghe xong quá trình xảy ra vụ tai nạn xe cộ tưởng chừng như rất lộn xộn, đột nhiên lại biết Lâm Tu Trúc từ quê nhà chạy về đây rồi xuất hiện trong bệnh viện, hai cụ chấp nhận hết sức tự nhiên, mọi nghi ngờ đều được hợp lý hóa dưới sự sắp xếp của bộ não.

Lâm Hạc và Diệp Trăn Trăn đến thăm Lâm Tất Quả bị thương trước, đúng lúc Lâm Tất Quả được đưa về phòng sau khi khám.

Lâm Tất Quả cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra với mình, dù sao thì hắn vừa tỉnh dậy đã ở trong bệnh viện, không có vết thương nào trên người, chỉ hôn mê một khoảng thời gian. Trong lúc hôn mê, hắn còn có một giấc mơ rất dài với nội dung rất kỳ lạ, tuy nội dung cụ thể của giấc mơ rất mơ hồ, nhưng khi tỉnh dậy hắn vẫn rất sợ hãi. Từ khi tỉnh dậy một mình trong bệnh viện, Lâm Tất Quả luôn rất bất an, nhưng nghĩ bụng mình đã là người lớn rồi, hắn buộc mình phải bình tĩnh, hợp tác với các nhân viên y tế để hoàn thành tất cả hạng mục kiểm tra. Mãi đến khi gặp ông bà nội, Lâm Tất Quả mới đỏ mắt, miệng ngoác ra như sắp khóc đến nơi.

Tần Bất Phàm và nhân viên y tế nhường chỗ cho ba người. Một lúc sau, cửa phòng bệnh mở ra, ba người bước ra cảm ơn Tần Bất Phàm và những người khác. Sau khi tạm biệt các nhân viên y tế, hai cụ bảo Lâm Tất Quả lên xe của gia đình ngồi chờ trước, họ còn phải đi bắt Lâm Tu Trúc về nhà.

Trước khi Lâm Tu Trúc ra ngoài du lịch, Lâm Hạc và Diệp Trăn Trăn có thể đoán ra trong lòng anh đang có tâm sự. Hai cụ muốn cho cậu cháu trai tự lập sớm một thời gian để tự giải quyết, không muốn can thiệp quá nhiều hay gây áp lực cho anh, nên đồng ý với quyết định đi xa của cháu mình. Bây giờ Lâm Tu Trúc quay lại mà không báo trước tiếng nào, thậm chí còn xuất hiện trong bệnh viện một cách khó hiểu, lý ​​trí nói với hai cụ rằng chuyện này có gì đó mờ ám, nhưng bản năng tự vệ của bộ não đã ngăn cản họ đào sâu hơn. Tuy nhiên, vì lo lắng cho cháu nên họ vẫn phải đi thăm.

Tần Bất Phàm bèn đưa hai cụ đến phòng bệnh nơi Lâm Tu Trúc và Úc Đường đang ở. Đến nay đã hai ngày một đêm trôi qua kể từ khi những người bị cuốn vào Ác Mộng tỉnh lại, Tần Bất Phàm đã đi làm lại nhưng Lâm Tu Trúc vẫn cứ ngủ, không biết bây giờ đã tỉnh chưa.

Tiết lộ cho hai cụ nhà họ Lâm rằng Lâm Tu Trúc đã về Tụ Thành thực ra là ý của Úc Đường. Tần Bất Phàm đoán rằng Úc Đường có lẽ muốn đợi hai cụ đến rồi mới đánh thức Lâm Tu Trúc, trước đó cứ để cho anh Lâm ngủ cho có tinh thần. Dù sao thì cũng chính anh Lâm đã trực tiếp ôm Úc Đường đang trong trạng thái mất lý trí, tuy Lâm Tu Trúc không còn là con người nhưng vẫn là tiếp xúc trực tiếp với tồn tại không thể miêu tả, không biết tinh thần của anh bị tổn thương đến mức nào.

Vừa đi đến gần phòng bệnh, Tần Bất Phàm và hai cụ ở phía sau đã nghe thấy giọng Úc Đường vọng ra từ cánh cửa hé mở: “Anh không nhận ra em, anh không còn yêu em nữa à?”

Lâm Hạc và Diệp Trăn Trăn nhìn nhau, giọng nói quen thuộc quá, cảm giác có một cái tên nghẹn trong miệng mà không nói ra được lại ùa về rồi.

Khi thấy Tần Bất Phàm dừng lại trước cửa phòng bệnh này, không biết trong lúc này có nên gõ cửa hay không, hai cụ nhà họ Lâm biết ngay là cháu trai lớn nhà mình cũng ở đây, nhưng hiển nhiên Lâm Tu Trúc không phải là người duy nhất trong phòng.

Đợi đã, đây chính là lý do khiến Lâm Tu Trúc u buồn chán nản trong khoảng thời gian đó sao?! Có tương lai rồi, hóa ra là cháu trai nhà họ thất tình!

Sóng não của hai cụ nhất quán đến lạ thường, nhưng bây giờ lại không biết nên lo lắng hay vui mừng, sao nghe như người bên trong đang cãi nhau vậy? Hơn nữa, nếu thật sự cãi nhau, tại sao mãi mà không nghe được giọng nói của Lâm Tu Trúc, chẳng lẽ thật sự là do gặp phải khủng hoảng lớn trong mối quan hệ tình cảm khiến đầu óc anh ngừng hoạt động? Cháu trai lớn của họ không đến nỗi kém cỏi trong phương diện tình yêu đến thế chứ?

Trong lúc hai cụ đang động não thì lại nghe thấy giọng nói vừa quen vừa xa lạ kia vang lên: “Nếu anh không yêu em nữa thì cứ nói thẳng ra, em sẽ không làm phiền anh nữa!”

Không được! Quyết không được!

Ông cụ Lâm hít một hơi thật sâu rồi lao vào phòng bệnh, nói với Úc Đường đang đứng trên ghế: “Nó yêu lắm đấy.”

Nếu trong khoảng thời gian trước Lâm Tu Trúc lo lắng bất an vì thất tình, lại còn từ bỏ công ty, chạy đến trấn Vân Hòe xa xôi, thì thực sự có nghĩa là anh yêu rất nhiều. Người nhà mình thì hiểu người nhà mình, hai cụ nhà họ Lâm biết rất rõ Lâm Tu Trúc không phải là loại người hay nghĩ ngợi đắn đo. Lâm Tu Trúc trưởng thành sớm, tính cách vững vàng, luôn khiến người ta yên lòng, bất cứ quyết định nào anh đưa ra đều là kết quả của sự cân nhắc kỹ càng, nếu thực sự quyết tâm theo đuổi ai đó, anh nhất định sẽ hướng đến mục tiêu cả đời. Vì đời sống tình cảm của cháu mình, hai cụ quyết phải chứng minh thay cho đứa cháu lớn vốn không giỏi ăn nói, thậm chí không biết dỗ dành người khác.

May là Úc Đường không cần họ chứng minh điều gì, cơn giận hôm nay của y giống như làm nũng hơn. Úc Đường nhảy xuống khỏi ghế, nở nụ cười ngọt ngào chào hai cụ nhà họ Lâm, thoắt một cái trở lại với dáng vẻ ngoan ngoãn như khi mới đón hai cụ đến thăm nhà họ Vu, như thể cái người vừa bước lên ghế đòi lên trời vừa rồi không phải là mình.

Lâm Tu Trúc còn nhớ lần trước hỏi ông bà ngoại về Úc Đường, hai cụ không còn nhớ trên đời có một người như vậy nữa, nên nhanh chóng giới thiệu họ với nhau.

Úc Đường cũng không có ý định quay trở lại nhà họ Vu, thân phận con út nhà họ Vu đã được Cục Điều tra đóng gói niêm phong rồi. Nếu cần thiết, hoặc nếu Úc Ninh đột nhiên muốn nhớ lại quá khứ, thân phận này có thể được kích hoạt lại bất cứ lúc nào, lý lịch hoàn hảo 100%, không ai có thể tìm ra điều gì khác thường. Lúc này Úc Đường cần thân phận mới để sinh sống ở trần gian, thế nên y dùng lại căn cước mà Cục Điều tra đã cho khi rời trấn Vân Hòe lần đầu tiên.

Khi Lâm Tu Trúc giới thiệu, anh cũng nói mối quan hệ giữa hai người là bạn đời tương lai.

Sau khi nghe Lâm Tu Trúc xác nhận, lại thấy Úc Đường bẽn lẽn gật đầu tỏ vẻ tán thành, hai cụ nhà họ Lâm vui mừng khôn xiết, nhìn thế nào cũng chỉ thấy hài lòng với cuộc hôn nhân thật ra còn chưa chính thức bắt đầu này. Hai cụ vừa gặp đã thích Úc Đường, trò chuyện rất vui vẻ, dù trong suốt quá trình đó Úc Đường chỉ mỉm cười và gật đầu, hai cụ cũng rất vui vẻ, chắc chắn rằng họ đã tạo được ấn tượng ban đầu rất tốt, còn mời Úc Đường đến nhà ăn tối.

Lâm Tu Trúc sau khi tỉnh dậy cũng không có cảm giác khó chịu gì, anh cũng đã điều trị trạng thái tinh thần trong giấc ngủ, có thể xuất viện bất cứ lúc nào như Lâm Tất Quả. Thế là, hai cụ nhà họ Lâm dẫn anh, anh dẫn Úc Đường, cả nhóm cùng nhau bước ra ngoài.

Khi tới cửa bệnh viện, Tần Bất Phàm nói còn có chuyện muốn nói với Úc Đường, Lâm Tu Trúc ở lại với Úc Đường, hai cụ nhà họ Lâm bèn lên xe đợi họ trước.

“Trước đó ngài đã đưa cho chúng tôi một sợi tơ còn sót lại của Ác Mộng đó thôi, bên phía Tô Thanh có tin tức, họ đã lần theo manh mối để tìm ra sào huyệt của bọn pháp sư tà thuật kia rồi, đồng thời cũng giải cứu được vật trung gian của Ác Mộng.” Điều Tần Bất Phàm muốn nói chính là phần tiếp theo của sự việc này, trong đó cũng chẳng có gì mà anh Lâm không thể nghe được. Sau khi đưa Tần Bất Phàm và những người khác từ biển hư vô lên, Úc Đường đã bắt được một sợi tơ đen thuộc về Ác Mộng, đó là nhân quả còn lại của Ác Mộng bị xé nát từ bên trong. Và cái nối ở đầu kia của sợi tơ chính là nơi Ác Mộng xuất phát.

Tin tức vừa truyền đến nửa giờ trước, Tô Thanh dẫn đội truy tìm theo manh mối này, suốt từ Tụ Thành đến Hải Thành xa xôi, đánh cho đối thủ không kịp trở tay, cuối cùng bắt được nhóm pháp sư tà thuật chế tạo ra Ác Mộng. Lần này Cục Điều tra đã giành được thắng lợi, đồng thời giải cứu được Vu Dương Xuân – kẻ trở thành vật trung gian của Ác Mộng – khỏi tay pháp sư tà thuật. Hiện tại đám pháp sư tà thuật vẫn đang trên đường bị áp giải về, vẫn chưa biết bọn chúng muốn làm gì, nhưng Cục Điều tra hứa sẽ làm cho những kẻ này mở miệng. Vu Dương Xuân đang hôn mê tạm thời cũng được đưa vào trụ sở chính Cục Điều tra ở Thủ đô để điều trị, với kỹ thuật y tế hiện nay, khả năng tỉnh lại của lão là rất cao. Khi đó, gia đình ba người nhà họ Vu sẽ được đoàn tụ ở Cục Điều tra.

Tần Bất Phàm hỏi: “Ngài có muốn gặp họ không?”

Úc Đường không hề suy nghĩ gì đã lắc đầu, đó chính xác là điều mà nhóm người Tần Bất Phàm đã đoán được. Khi nghe tin về gia đình ba người này, Úc Đường đã không còn cảm xúc gì nữa. Nỗi ám ảnh mà y có được từ “Vu Ninh” chỉ đủ để duy trì cảm xúc của y trong giây lát, sau cơn bộc phát ngắn ngủi, ngay cả cảm xúc cuối cùng cũng bị tiêu hao sạch sẽ. Có lẽ từ nay về sau y sẽ không bao giờ tiếp xúc với gia đình đó nữa.

Lâm Tu Trúc sợ Úc Đường buồn nên khi Tần Bất Phàm nhắc đến Vu Dương Xuân, anh đã lặng lẽ nắm tay Úc Đường. Thế nhưng Úc Đường lại rút tay ra, còn vỗ nhẹ vào bàn tay đang gây rối của anh như thể đang cảnh cáo.

Lâm Tu Trúc vẫn không bỏ cuộc, lại dùng ngón út thăm dò chạm vào ngón út của y, phát hiện lần này Úc Đường không có phản ứng, bèn dứt khoát móc lấy ngón út của y. Vẫn còn đang giận dỗi, nắm tay không được, nhưng móc tay thì có thể. Thế là cả hai tạm biệt Tần Bất Phàm rồi bước về phía trước trong khi ngón tay út vẫn đang dính lấy nhau.

Hôm nay hai cụ nhà họ Lâm đi một chiếc xe bảy chỗ, tính cả tài xế, tổng cộng có sáu người phải lên xe, coi như vừa đủ chỗ. Lâm Tất Quả tựa đầu vào cửa kính, từ xa đã nhìn thấy hai người đang đi về phía mình. Vừa rồi hắn đã nghe ông bà nội nói rằng anh họ đưa vợ về nhà ăn tối. Mặc dù do vị trí nên Lâm Tất Quả không thể nhìn thấy phần thân trên của hai người, nhưng hắn vẫn có thể đoán ra người đang đi về phía xe chính là Lâm Tu Trúc và bạn đời của anh.

Khi nói đến vấn đề bạn đời này, trong tiềm thức Lâm Tất Quả nghĩ rằng anh họ mình đã có gia đình rồi. Nhưng cẩn thận nhớ lại, trong đầu hắn dường như không có hình ảnh Lâm Tu Trúc kết hôn, nếu thật sự xảy ra chuyện quan trọng như vậy, hắn không thể nào quên được. Đầu óc hắn nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý, hắn khá tò mò không biết loại người nào có thể làm Lâm Tu Trúc rung động.

Lúc Lâm Tu Trúc bước ra xe đang định mở cửa thì Lâm Tất Quả bất ngờ hạ cửa kính xuống, vừa cười vừa nói đùa: “Này, anh đưa chị dâu về nhà đấy à.”

“Chị dâu cái gì!” Lâm Tu Trúc cứng người, trong đầu hiện lên đủ loại cảnh tượng trong Ác Mộng, hai tai anh chợt đỏ bừng, chột dạ bên vô thức nói: “Không được gọi chị dâu!”

Đây chắc chắn không phải là câu chuyện chị dâu em chồng, a a a a a a a a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK