Đầu óc Thanh Huyền choáng ngập đều là hình ảnh vừa rồi của Tịnh Nhu và Tịnh Dung. Nàng muốn gạt bỏ, muốn xua đi nhưng mà không sao làm được. Thật sự trong lòng rất khó chịu, rất đau khổ. Nhưng mà vì cái gì lại đau khổ đây? Thanh Huyền ngây ngốc không hiểu nổi chính mình. Chỉ là nước mắt rất không tự chủ lại chảy dài trên khuôn mặt mỹ miều của nàng. Một cảm giác đau nhói, uất ức, oán giận tràn ngập trong tâm trí nàng. Nhưng mà nàng giận cái gì đây? Giận khi nhìn thấy Tịnh Nhu và Tịnh Dung hôn môi nhau sao? Hôn môi? Vừa nghĩ đến từ này, nàng liền nhớ đến lời nói của Hoa Di:
"...nếu là hai người thật sự có tình cảm với nhau, tiếp xúc gần gũi với nhau thì tự nhiên sẽ có cảm giác xốn xang mong chờ. Khi được thân mật thì sẽ liền thấy hạnh phúc thỏa mãn..."
Trái tim Thanh Huyền đập dồn dập. Nàng hoảng loạn cực độ. Như vậy, chẳng lẽ nàng đây là...nàng đây là động tâm yêu thích với Tịnh Nhu ư? Thanh Huyền đưa tay ôm ngực. Nàng đối với Tịnh Nhu thật tâm rất quí mến. Mỗi khi ở bên Tịnh Nhu đều rất vui thích. Bất cứ chuyện gì liên quan đến Tịnh Nhu nàng đều rất quan tâm. Tịnh Nhu vui thì nàng vui, Tịnh Nhu gặp chuyện gì thì nàng đều nóng nãy hoảng hốt trong lòng. Nàng nghĩ về Tịnh Nhu còn nhiều hơn cả bất cứ ai trong đời nàng. Và hơn cả là...nàng thật sự luôn rất mong chờ những cử chỉ gần gũi thân thiết với Tịnh Nhu. Giống như là chuyện hôn môi. Nàng vốn biết đó chính là hành động chỉ giữa những tình lữ nam nữ yêu nhau mới làm. Nhưng khi Tịnh Nhu chạm môi với nàng. Không hiểu sao trong lòng nàng dậy lên một khát vọng rất kì lạ. Nàng muốn thử lại cảm xúc đó lần nữa cho nên mới hùa theo Tịnh Nhu, giả vờ như là tin lời nàng, cho hành động như vậy chỉ là "ngửi". Vốn là trong lòng Thanh Huyền cho rằng đấy chỉ là bằng hữu thân thiết đùa giỡn thôi. Thế nhưng cảm xúc trong lòng nàng bây giờ thế này....
"Ta là yêu thích Tịnh Nhu ư? Là như vậy thật ư? Nhưng mà Tịnh Nhu...Tịnh Nhu và ta cũng đều là nữ nhân....Không thể nào như vậy được...."
Thanh Huyền còn đang hoang mang tự vấn chính mình. Tịnh Nhu đã đuổi đến. Nàng nhìn bóng lưng mỏng manh của Thanh Huyền, lại thấy Thanh Huyền lại trốn một góc trong hoa viên mà bưng mặt khóc rấm rức. Trái tim Tịnh Nhu như bị giằng xé tan nát. Nàng đứng phía sau nhìn một lúc, cho đến khi trong lòng không chịu nổi đau xót. Nàng bước lên thật chậm, ở phía sau vòng tay ôm choàng lấy Thanh Huyền. Thanh Huyền bị ôm bất ngờ, giật thót liền vùng vẫy thoát ra. Tịnh Nhu càng xiết chặt hơn. Ở bên tai Thanh Huyền, nàng nhắm mắt nhỏ giọng thủ thỉ:
- Tiểu Huyền, đừng khóc! Ta thật sự không chịu đựng nổi....không chịu nổi khi nhìn thấy ngươi khóc đâu! Tiểu Huyền, ta xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!
Thanh Huyền nghe tiếng nói nỉ non của Tịnh Nhu, trong lòng cũng mềm ra. Nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, tự nhiên lại bùng lên cơn thịnh nộ. Nàng dùng hết sức đẩy Tịnh Nhu bật ra. Nàng lùi lại, trừng mắt, nghiêm mặt nhìn Tịnh Nhu hỏi:
- Không cho phép ngươi chạm vào ta! Bổn cung không cho phép ngươi vô lễ như vậy nữa! Ngươi...
Nàng đang nói, chợt sững người khi nhìn lại Tịnh Nhu. Tịnh Nhu như thế lệ châu lại chảy dài thành hàng. Thanh Huyền nhìn vẻ mặt của Tịnh Nhu tràn đầy nỗi niềm chất chứa. Ánh mắt nàng còn thống khổ hơn cả. Chưa bao giờ Thanh Huyền nhìn thấy Tịnh Nhu như thế này, như một người đầy tâm sự đau thương uất nghẹn. Nàng nhất thời chết lặng, không biết nên đối diện với Tịnh Nhu như thế nào.
Chỉ thấy Tịnh Nhu đột nhiên quì xuống trước mặt nàng, đầu cũng cúi thật thấp. Một lúc lâu sau, Tịnh Nhu nghẹn ngào cất lời:
- Ta biết, ngươi là công chúa cao cao tại thượng. Còn ta, chỉ là một kẻ hèn mọn thấp kém. Ta đến được nơi này, thật là rất may mắn. Nhưng mà may mắn lớn nhất với ta, chính là quen biết được ngươi. Tiểu Huyền, trong đời ta, chuyện hèn hạ gì ta cũng đều có thể làm. Nhưng ta ghét nhất chính là nói dối. Càng là không chấp nhận phải nói dối, lừa gạt với chính tâm can mình. Ta thật sự rất khó chịu, rất khổ sở...
Tịnh Nhu nói đến đây, lại nghẹn ngào òa lên khóc. Thanh Huyền ngây ngốc nhìn nàng. Thật không rõ lắm ý tứ của nàng. Nhưng lại cũng không biết nên mở miệng nói như thế nào với nàng. Tịnh Nhu dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tiểu Huyền, có lẽ đây là lần cuối cùng ta gọi tên ngươi. Cũng có thể là lần cuối cùng ta...còn gặp ngươi. Ta đã quá mệt mỏi rồi. Không muốn tiếp tục lừa dối chính mình, cũng không muốn chịu đựng cảm giác giằng xé này nữa. Cho nên, dù ta phải bị ngươi trị tội. Dù ngươi muốn xử ta thế nào cũng được. Ta chỉ muốn được một lần thành thật thẳng thắn để nói với ngươi. Tiểu Huyền, ta yêu thích ngươi!
Một câu cuối của Tịnh Nhu nói ra, Thanh Huyền sửng sốt không dám tin nổi nhìn Tịnh Nhu. Tịnh Nhu vừa nói gì kia? Tịnh Nhu yêu thích nàng? Tịnh Nhu cũng có cảm nhận với nàng, giống như nàng ư? Thanh Huyền chết sững, không biết phải đáp lời Tịnh Nhu như thế nào. Nàng đứng chết trân như một pho tượng. Tịnh Nhu chờ đợi một lúc cũng không thấy nàng phản ứng gì. Một giọt nước mắt lại chảy dài. Tịnh Nhu bỗng cúi đầu xuống dập lạy Thanh Huyền một lạy sau đó ngước dậy, bình thản nói:
- Những gì cần nói ta đã nói xong. Mặc cho công chúa xử ta thế nào, ta cũng đều cam chịu. Từ giây phút này trở đi, người là công chúa của người. Còn ta, nếu người không xử chết ta, ta cũng tự biết thân phận của mình sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt người nữa!
Tịnh Nhu nói xong, ngước mặt nhìn Thanh Huyền một lần nữa sau đó đứng lên, quay lưng bước đi.
Khoảnh khắc nhìn Tịnh Nhu quay lưng với mình, trái tim Thanh Huyền quặn thắt như bị ai đó cắt nát ra từng mảnh vụn. Nàng không rõ, không rõ đến tột cùng chuyện sẽ đến như thế nào, nhưng nàng hiểu rõ, nếu như Tịnh Nhu rời khỏi, nếu như nàng không còn nhìn Tịnh Nhu được nữa thì đấy chính là lúc đau khổ nhất cuộc đời nàng. Thanh Huyền cắn môi, bất ngờ tiến lên đuổi theo, chặn Tịnh Nhu lại. Tịnh Nhu còn chưa kịp phản ứng, nàng đã vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt Tịnh Nhu:
- Ngươi là ai chứ? Bổn cung cho phép đi hay chưa? Ngươi có tư cách gì quyết định thay bổn cung? Hả?
Thanh Huyền vừa nói, giọt châu trên khóe mi nàng cũng tuôn chảy xuống. Nàng nhìn thẳng Tịnh Nhu, đối thẳng mắt với nàng ấy. Tịnh Nhu không dám nhìn thẳng Thanh Huyền, nàng cúi mặt, cắn môi, một lúc sau mới nói:
- Xin lỗi công chúa! Ta không thể tiếp tục làm bằng hữu với ngươi. Ta không xứng đáng với hai chữ bằng hữu với công chúa. Bởi vì dường như ngay từ khi bắt đầu, ta đối với công chúa đều chính là cảm giác yêu thích!
Tịnh Nhu vừa dứt lời, Thanh Huyền bất chợt nhào vào lòng nàng, đấm liên tục lên ngực nàng, tấm tức vừa khóc vừa nói:
- Ngươi đáng ghét! Ngươi xấu xa! Tại sao lại như vậy chứ? Ngươi báo hại ta! Bây giờ phải làm sao đây? Làm sao được đây?
Thanh Huyền rối rắm, liền dồn nén uất ức trút vào Tịnh Nhu. Đáng kiếp cho kẻ này. Nếu không phải kẻ này, nàng có lẽ sẽ không bị như vậy, sẽ không yêu một nữ nhân, làm một chuyện kì quái, đảo loạn đất trời như thế này.
Tịnh Nhu nghe công chúa nói càng lúc càng khó hiểu. Hình như có gì đó sai sai? Công chúa hỏi làm sao bây giờ? Tại sao công chúa lại phải lo nghĩ làm sao bây giờ? Tịnh Nhu tròn mắt, nhướng nhướng mày. Công chúa khóc dữ như vậy, xúc động còn hơn cả mình. Này là vì công chúa hoảng sợ, tức giận hay là...cảm động đây nhỉ? Tịnh Nhu càng nghĩ càng không thông. Nhưng mà công chúa tựa ở trước ngực nàng càng lúc càng mềm nhũn. Tịnh Nhu nhíu nhíu mày, còn chưa biết phải phản ứng sao, đã thấy công chúa dường như trở nên không xương, mềm oặt ngã vào nàng. Tịnh Nhu vội đưa tay ôm lấy hông công chúa. Thanh Huyền áp mặt trong lòng Tịnh Nhu, nhỏ nhẻ nói:
- Ta không biết phải làm thế nào nữa. Nhưng ta lại không muốn mất đi ngươi...
Trái tim Tịnh Nhu đập liên hồi dữ dội. Ôi, ông trời hoàn mĩ tuyệt diệu! Công chúa nói như vậy...nói như vậy là đã chấp nhận nàng đấy ư? Tịnh Nhu hồi hộp, căng thẳng nhìn xuống Thanh Huyền. Thanh Huyền lại như thẹn thùng, cúi mặt tránh ánh mắt Tịnh Nhu. Tịnh Nhu vui mừng muốn phát điên. Nàng run run khẽ hỏi:
- Công chúa, ngươi...ngươi không cảm thấy ta như thế là rất kì quặc, rất đáng kinh, cần phải tránh xa hay sao?
"Ngươi không sợ ta, không xa lánh ta, còn chủ động dựa vào lòng ta, ý là ngươi chấp nhận ta. Ngươi cũng yêu thích ta hay sao?"
Tịnh Nhu nghe nhộn nhạo trong lòng, vô cùng vui sướng, mừng rỡ đến run rẩy. Thanh Huyền cũng cảm nhận được cảm xúc của Tịnh Nhu. Nàng khẽ lên tiếng:
- Chúng ta như thế...thật sự sẽ khiến người ta kinh hãi!...
Tịnh Nhu cướp lời nàng:
- Ta mặc kệ thiên hạ này nghĩ sao, mặc kệ ai nói gì. Ta chỉ cần quan tâm đến cảm xúc của công chúa. Nếu công chúa cũng đối với ta giống như ta đối với công chúa. Chỉ cần công chúa muốn, chúng ta sẽ cùng nhau rời đi. Tịnh Nhu không chắc có thể làm được chuyện gì lớn lao nhưng ta sẽ làm mọi thứ có thể để đem lại cho ngươi cuộc sống hạnh phúc. Ngươi tin tưởng ta không?
Thanh Huyền ngước lên nhìn nàng. Không rõ sao khoảnh khắc không có bao lâu, tâm trạng lúc này lại đối lập hoàn toàn so với lúc nãy vậy nhỉ? Lúc này, nàng nhìn thật kĩ Tịnh Nhu, kẻ này như vậy nhưng càng nhìn, càng cảm thấy ưa thích nhiều hơn. Nghĩ đến những chuyện xa xôi, Thanh Huyền thật không muốn nghĩ. Trước mắt thì nàng chỉ cần ở bên cạnh người này. Thanh Huyền khẽ gật đầu, nói:
- Chỉ cần ngươi đối tốt với ta. Đừng quay lưng với ta như lúc nãy. Cảm giác khi nhìn thấy ngươi quay lưng, muốn rời bỏ ta rất khó chịu.
Tịnh Nhu nắm tay Thanh Huyền, nhỏ nhẹ nói:
- Được, ta hứa với công chúa, về sau mọi chuyện đều nghe theo công chúa. Công chúa muốn ta làm gì ta cũng sẽ làm theo. Chỉ cần nàng vui vẻ, Tịnh Nhu nhất định tận lực không để nàng thất vọng.
Thanh Huyền cảm thấy trong lòng lâng lâng lên chín tầng mây mất rồi. Kẻ đáng ghét Tịnh Nhu này vậy nhưng miệng lưỡi ngọt xớt đấy! Nàng nhẹ bấm móng tay lên cánh tay Tịnh Nhu. Nhưng sực nghĩ lại một chuyện. Nàng liền nặng nề ấn mạnh nhéo một cái thật đau vào cánh tay Tịnh Nhu. Tịnh Nhu giật mình. Công chúa tự nhiên lại trở mặt, nổi giận cái gì nàng nữa rồi?
Không đợi Tịnh Nhu hỏi, Thanh Huyền nhéo thêm một cái, vừa nghiến răng hỏi:
- Ngươi nói, vừa rồi ở hậu viên ngươi vừa làm gì với Tịnh Dung?
Tịnh Nhu luýnh quýnh á khẩu. Ôi mẹ ơi lại quên mất chuyện mấu chốt! Nàng cúi đầu, bày ra vẻ mặt biết tội, nhỏ giọng nói:
- Công chúa đừng giận nghe ta giải thích. Ta với Tịnh Dung là đùa giỡn thôi! Thật đó! Xin thề luôn đó! Là Tịnh Dung nhìn thấy chuyện chúng ta lần trước ở trong phòng...nên uy hiếp ta, bảo ta phải thử...hôn...với nàng ấy. Nếu không sẽ mách ra với đại nương và mọi người. Ta cũng vì sợ nàng ấy nói lung tung. Chỉ là...chỉ là...cho nàng ấy thử thôi. Ta không có gì với nàng ấy hết. Thật đó!
Thanh Huyền lại nặng tay nhéo thêm một cái vào hông Tịnh Nhu. Tịnh Nhu đau đến ra nước mắt. Nàng chu môi nhăn nhó. Muốn kêu đau cũng không dám kêu ra tiếng. Thanh Huyền nghiến răng:
- Chỉ là thử thôi sao? Thử như vậy có cảm giác gì?
Tịnh Nhu lắc đầu nguầy nguậy:
- Không có. Một chút cảm giác cũng không có. Ta xin thề! Ngoài Tiểu Huyền ngươi ra, ta không thể có cảm giác với bất cứ ai hết!
Thanh Huyền lại đưa gót chân ấn lên mu bàn chân Tịnh Nhu, vừa ấn vừa nói:
- Vậy ngươi nói xem, với Tịnh Dung thì gọi là hôn. Còn với ta, thì là ngửi? Hửm? Ngươi nói, rốt cuộc thì đấy nên gọi là gì?
Tịnh Nhu bị đạp chân, đau đến suýt khóc. Nàng nhăn nhó, rên ư ử, nhọc nhằn khẽ nói:
- Là...là hôn! Ta xin lỗi! Ta không dám...không dám vậy nữa?
Thanh Huyền rút chân, lườm Tịnh Nhu một cái, ghét bỏ nói:
- Đừng cho rằng ta không nói, không chỉnh ngươi thì ngươi mặc tình qua mặt bổn cung. Hừ, ngươi thật là gian trá! Ta xem ngươi là bằng hữu, ngươi lại có ý xấu với ta. Ngươi...
Nàng giơ tay, muốn đánh một phát thật mạnh vào Tịnh Nhu nhưng rốt cuộc chỉ giơ lên rồi lại thả nhẹ xuống. Nhìn vẻ mặt Tịnh Nhu tràn đầy si mê say đắm với nàng, nỡ nào mà nàng xuống tay cho được?
Tịnh Nhu thấy công chúa bớt giận rồi, khẽ cười cười, nắm tay nàng đan vào tay mình, nhẹ đung đưa, vừa nhìn nàng cười nói:
- Từ nay về sau không dám gạt công chúa bất cứ chuyện gì hết. Công chúa, nàng là người quan trọng nhất trong đời này của ta! Ta...
Tịnh Nhu khẽ cúi đầu, áp sát vào tai Thanh Huyền rủ rỉ mấy tiếng. Chỉ thấy mặt Thanh Huyền liền đỏ bừng lên. Nàng nhìn Tịnh Nhu sủng nịch yêu thương. Bầu trời trong nắng chợt nhiên tươi đẹp vô cùng. Dưới mắt của hai nàng lúc này, mọi thứ đều thật tuyệt diệu!
- -----------
Diễn biến nội tâm nhân vật như vậy có hợp lí không các bạn? Bản thân Kit cũng là một tên gà mờ trong tình cảm. Cũng không biết diễn đạt thế nào mới là đạt nữa....