• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thuê bao... " giọng nữ quen thuộc vang lên từ điện thoại.

Ánh Nguyệt nắm chặc điện thoại, mặt mài tái nhợt. Cô không thể liên lạc được với Phong Thanh đã mấy ngày, cô Phong Thanh xảy ra chuyện.

Ánh Nguyệt ra một quyết để định. Đến nhà Phong Thanh.

"Píng pong.. " đứng trước biệt thự mang phong cách châu Âu, có chút cổ xưa. Ánh Nguyệt lo lắng bấm chuông.

Cổng tự mở ra, Ông Hoàng - quản gia nhà họ Trịnh từ từ đi ra.

"Xin chào! Tiểu thư cô là?? "

"Cháu là Ánh Nguyệt bạn của Phong Thanh. Phong Thanh có nhà không bác? "

Nghe vậy ông Hoàng bất ngờ nói.

"Xin lỗi Nguyệt tiểu thư. Thanh tiểu thư đã sang nước ngoài hai ngày trước.. Cô ấy không nói với cô sao? "

"À không.. Cháu xin phép. Xin lỗi đã làm phiền. "

Ánh Nguyệt thất tha thất thiểu định bước đi thì..

"Khoan đã"

Nghe tiếng nói, Ánh Nguyệt quay lại.

Là Trịnh Hoàng Đông bước ra. Nhìn cô nói.

"Ta biết các con đang yêu nhau. Nhưng con nên từ bỏ đi. Hai đứa là con gái đến với nhau chẳng được kết quả gì đâu. " Nói rồi quay vào trong.

Nghe lời nói của Trịnh Hoàng Đông mà tim Ánh Nguyệt như có thứ gì đó hung hăng cấm vào.

Cô quay đi, khuôn mặt âm trầm, cô sợ, sợ hãi chuyện này sẽ giống chuyện giữa cô Trần Ân. Tuy bây giờ cô và Trần Ân cũng chẳng ngượng ngùng gì khi đối mặt với nhau nữa nhưng cô không muốn tình trạng này lại tiếp diễn trên người cô và Phong Thanh.

Ánh Nguyệt bước đi trong vô thức chính là qua đường chẳng nhìn xem đèn xanh hay đèn đỏ.

"Ping.. Ping..... Rần.. " Ánh Nguyệt nằm trên đường với những vết xướt, cô dần hôn mê. Hên là tài xế thắng kịp nên không bị thương đến tính mạng.

- ---------

"Phong Thanh.. Đừng rời đi mà" Ánh Nguyệt trong cơn mê lẩm nhẩm.

Trần Ân đang trông coi Ánh Nguyệt hốt hoảng.

"Nguyệt.. Không có chuyện gì xảy ra. Phong Thanh không đi đâu cả" Ánh Nguyệt từ từ an ổn ngủ tiếp.

"Cạch" bà Vương đi vào trên tay là hộp cháo.

"Trần Ân. Con cũng mệt rồi. Để bác chăm sóc tiểu Nguyệt"

Trần Ân nghe vậy cũng không nói nhiều chỉ Vâng một tiếng rồi đi ra.

Cô mệt mỏi đi đến một nơi không ai thấy mà khóc.

Cô thật sự không còn hy vọng rồi. Có lẽ cô phải từ bỏ. Và tìm cho mik một tình yêu khác thì hơn.

Hoàng Nam đến thăm một chút Ánh Nguyệt sẵn tiện muốn nhắn cô những lời mà Phong Thanh muốn nhắn lại. Phong Thanh là bị giám sát nên cô chỉ có thể gặp những khác ngoài Ánh Nguyệt. Nhìn thấy Trần Ân như vậy hắn cảm thấy nơi trái tim nhói lên.

Đến trước mặt Trần Ân hắn ôm cô vào lòng nói.

"Đừng khóc. Không đáng đâu. "

"Cậu thì biết gì chứ" Trần Ân đánh vào ngực Hoàng Nam mà mắng.

Hoàng Nam kiềm Trần Ân lại, hôn lên môi cô. Trần Ân giãy dụa ra nhìn Hoàng Nam với cặp mắt không thể tin.

Hoàng Nam nhìn thẳng vào mắt cô nói

"Tôi biết. Bởi tôi thích cậu đó. Đồ heo" nói xong liền cười.

Trần Ân khuôn mặt hiện lên một chút ngượng rồi biến mất.

"Nhưng tôi không thích con trai" nói rồi bỏ đi.

"Vậy thì sao chứ. Đã có thể bẻ cong thì cũng có thể bẻ thẳng lại được kia mà" thì thầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK