• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chào buổi tối! Tôi là Nhân Vương! Xin hỏi ai vậy?” Mái tóc bạch kim mềm mại của Nhân Vương còn ướt dán trên cổ, những giọt nước hội tụ trượt xuống xương quai xanh, rồi chảy xuống bộ ngực rộng cường tráng, chảy qua cơ bụng săn chắc, biến mất dần ở trong quần ngủ rộng rộng thùng thình.

”Đừng đùa nha Nhã Trì.” Hổ Phách lười biếng nằm sấp trên giường, quăng đôi dép đang đi trong chân ra sau đó lăn lộn trên giường.

”Thì ra là Hổ Phách, sao có thời gian gọi điện thoại cho tớ thế? Không cùng bạn trai nhỏ hẹn hò sao” Nhân Vương cầm một cái phi tiêu, híp mắt nhắm vào tấm bia treo ở sau cửa, giơ tay điều chỉnh vị trí.

”Mình muốn hỏi, ở Lập Hải, người biết cách liên lạc với mình chẳng phải chỉ có một mình cậu sao?” Hổ Phách lăn mình trên giường, cái đầu vươn ra tới mép giường, hai chân thẳng tắp giơ lên thật cao, cố gắng đem bản thân cong thành chín mươi độ. Trong đầu còn đang suy nghĩ về tin nhắn Hạnh Thôn vừa gửi tới, kể từ khi rời khỏi Lập Hải ba năm trước, hai người đã không còn qua lại, không biết anh ta lấy được số điện thoại của mình từ đâu, cũng không biết tại sao muốn hẹn gặp mặt.

Đương nhiên, người có khả năng nhất tiết lộ phương thức liên lạc của mình ra ngoài, không ai khác ngoài Nhân Vương Nhã Trì vừa mới cùng mình nói chuyện xong.

Gần gũi với Hạnh Thôn và Tích Bộ Phận lần nữa, đều nằm trong kế hoạch của Hổ Phách. Tiếp cận lần nữa rất dễ, dù sao cũng đã từng thân thiết, nhưng sau khi đến gần thì ở chung thế nào, Hổ Phách còn chưa có suy nghĩ tới việc này. Trong cuộc sống sau này, phải đặt bọn họ ở vị trí nào đây?

”Sao vậy? Có ai tìm tới cậu sao?” Vung cổ tay một cái, phi tiêu trong tay liền bay ra, trúng vào hồng tâm.

”Nhã Trì, quả nhiên là cậu biết cái gì đó? Hạnh Thôn hẹn gặp mặt mình.”

”Thì ra là Hạnh Thôn, quả là tình cảm rất tốt nhỉ, Hèn gì hôm đó anh ta muốn điện thoại của tôi. Vậy bây giờ dự định của cậu là gì? Gặp anh ta sao? Hay là một mực từ chối người ta?” Năm ngón tay cắm vào trong tóc, mái tóc bạch kim khô được nữa bị vò đến lộn xộn, kết hợp với khuôn mặt và phong thái vốn có của cậu khiến người ta cảm giác được một sự mỹ cảm khó tả.

”Cậu nói đi?” Hổ Phách hy vọng bạn tốt có thể đưa ra chút đề nghị, “Hạnh Thôn bị cái gì kích thích sao? Sao đột nhiên hẹn gặp mặt mình, hai người bọn mình đã không còn quan hệ nữa rồi mà.”

”Tin tức này vẫn chưa nói cùng cậu, tôi quên mất.” tiếng cười khẽ có chút hả hê của Nhân Vương từ trong điện thoại truyền tới trong tai, Hổ Phách hoàn toàn có thể tưởng tượng khuôn mặt không có ý tốt của Nhân Vương từ đầu bên kia điện thoại “Hạnh Thôn cùng Thần Quang Du Tử quen nhau ba năm đột nhiên chia tay, sau đó thì có không ít lời đồn. Nói Hạnh Thôn bị nguyền rủa, quen bạn gái đều không được quá ba năm, còn có người nói Hạnh Thôn 'Không được'.”

” 'Không được'? Cái gì không...” Đột nhiên phản ứng kịp 'Không được' là chỉ cái gì, Hổ Phách khàn giọng, “... Lời đồn đãi này là chuyện gì xảy ra nha...” câu hỏi cứng ngắt, giống như chịu sự kinh hách.

”Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ nha, dù sao thời gian cậu và anh ta hẹn hò, những điểm dấu vết loang lổ trên người chưa bao giờ mất đi nha.”

”Này! Nhân Vương Nhã Trì, cậu là tên biến thái sao? Loại chuyện này nhớ kỹ rõ ràng như vậy làm gì?!” Hổ Phách tức giận, hận không thể qua đi ngăn chặn miệng Nhân Vương lại.

”Chỉ nói là lời nói thật nha. Có người nói Hạnh Thôn và Thần Quang Du Tử quen nhau hơn hai năm, cho tới bây giờ —— cũng không có chạm vào Thần Quang đâu đấy, có nữ sinh lén lút hỏi them xem sao thì Thần Quang tựa như ngầm thừa nhận. Cho nên lời đồn về Hạnh Thôn 'Không được' mới truyền đi ngày càng thái rộng rãi. Liễu Sinh và Chân Điền ở ban chấp hành tác phong và kỷ luật cũng dùng không ít biện pháp, nhưng mà mọi người thật vất vả bắt được chỗ thiếu hụt Thần Chi Tử thì làm sao có thể dễ dàng buông tha, hơn mấy tháng cũng không có biến mất.”

”Áck, Hạnh Thôn giận điên lên sao?” Hổ Phách có chút vui sướng khi người gặp họa, dù nàng biết thân thể Hạnh Thôn là không có vấn đề gì, lời đồn cũng chỉ là lời đồn, nhưng mà vừa nghĩ tới cảnh tượng Thần chi tử bị lời đồn này quấy nhiễu cả tháng, thì luôn cảm thấy mắc cười.

”Không có..., chính là cười đặc biệt ôn nhu, bị huấn luyện làm cho điên rồi là thật. Chẳng qua tôi muốn hỏi, sơ trung năm thứ ba, sau khi Hạnh Thôn khỏi bệnh, hai người có làm hay không vậy? Không lẽ 'Không được' là thật? Cho nên muốn tìm cậu thử xem lần nữa?”

”Này! Nhân Vương Nhã Trì, tôi nghiêm túc cảnh cáo cậu nha, cậu còn như vậy, tôi sẽ lập tức trở mặt đấy!” Hổ Phách tức giận nói, “Cậu càng ngày càng đáng ghét!”

” Được được, tôi sai rồi, tôi sai rồi, đại nhân Lục Xuyên tha thứ cho tôi đi. Để chuộc tội, tôi sẽ đi thăm dò một chút ý tứ của Hạnh Thôn, đương nhiên, quan trọng nhất là cậu nghĩ thế nào.” Nhân Vương thu hồi nụ cười cà lơ phất phơ, trên mặt là sự ôn nhu khó gặp, “Không cần làm trái tâm ý của bản thân, những cái khác không quan trọng.”

Những cái khác, tôi sẽ thay cậu giải quyết tốt. Xin lỗi, lúc đó ngay cả cơ hội đứng ra bảo vệ cậu cũng không có, nhìn cậu bị khi dễ, nhìn cậu đau khổ rơi lệ, chỉ có thể nhìn, cái gì cũng không làm được.

Nhân Vương Nhã Trì như vậy thực sự là làm cho người ta chán ghét, ngay cả bạn bè tốt nhất cũng không bảo vệ được. Sẽ không để cho tất cả mọi thứ xẩy ra lần nữa, sẽ không để cho cậu bị tổn thương, dù cho người đó là Hạnh Thôn.

Cúp điện thoại, Nhân Vương nắm điện thoại di động thật chặt, trong mắt là một mảnh băng lãnh.

Không làm trái tâm ý của bản thân sao? Xin lỗi Nhã Trì, tôi đã không có cách nào làm được rồi. Hổ Phách mở hai cánh tay, buông thả nhìn chằm chằm trần nhà.

Không không không, phải nói như vậy chính là thuận theo tâm ý của bản thân. Gặp mặt cùng tiếp tục qua lại thậm chí là lên giường, miễn là cần thiết, tôi đều có thể làm tất cả.

Bất luận là Hạnh Thôn hay Tích Bộ, Long Mã cũng được, Bất Nhị cũng được, cùng với Long Nhã, Bình Đẳng Viện, hoặc là còn có nhiều người hơn, tôi cần 'Tâm' và 'Ái'* của bọn họn, để làm được việc này, tôi có thể trả bất kỳ giá nào.

*Trái tim và tình yêu

***

”Phù, buổi chiều thứ bảy đội trưởng có rảnh không? Có chút việc muốn nhờ anh giúp.” Cởi T-shirt bị mồ hôi lầm ướt, thay đồng phục sạch sẽ khác, Nhân Vương đi tới bên cạnh Hạnh Thôn hỏi.

”Thật xin lỗi, Nhã Trì, thứ bảy tôi có hẹn.” Hạnh Thôn cười ôn hòa cự tuyệt, lấy túi tennis từ tủ giữ đồ ra, bỏ vợt tennis vào.

” Vậy sao..... Thật là đáng tiếc, “ Nhân Vương vuốt đuôi tóc bạch kim, vừa dài ra thêm không ít nha, “Nhưng là tôi nghe nói, người đội trưởng hẹn hình như sẽ không tới đâu. Cho nên đội trưởng có muốn nghe một chút chuyện tôi nhờ anh không.”

Bầu không khí trong phòng như dừng lại chốc lát, hôm nay Nhân Vương bị sao vậy? Hợp Tác Liễu Sinh ghé mắt, không giống như bộ dạng đùa giỡn.

Liễu Sinh cất quần áo vào trong túi, trong lòng đã hiểu đại khái. Thanh học một ít vườn tế sau khi chấm dứt, tâm tình Nhân Vương luôn liên tục duy trì tăng cao như lũy thừa không hạ xuống, biểu hiện là số lần đùa dai tăng lên. Số lần nhắn tin, điện thoại cũng tăng không ít, chắc là cùng Lục Xuyên đang khá tốt.

Đối lập với Nhân Vương, Hạnh Thôn càng bày ra tinh thần sa sút. Ở Chân Điền nhờ cậy, Liễu Sinh và Hạnh Thôn cùng nhau nói chuyện, dù là thời điểm nằm viện thời trong nước, cũng chưa từng thấy qua nước mắt của Hạnh Thôn. Vậy mà trong lúc hai người nói chuyện, Hạnh Thôn lấy tay che mắt, có giọt nước theo gò má chảy xuống.

”Gặp mặt một lần đi, bất luận kết quả như thế nào, dù cho chỉ có thể nói một câu xin lỗi vì chuyện của quá khứ cũng được.” Dưới đề nghị như vậy, liền mượn di động của Nhân Vương, tìm số của Lục Xuyên đưa cho Hạnh Thôn.

Hiện tại tình huống này, có thể là do Lục Xuyên đã nói gì đó cho Nhân Vương, thật sự là bạn tốt mà, chuyện như vậy cũng có thể chia sẻ, xem ra trong những ngày tiếp theo, việc tất yếu là phải phòng bị Nhân Vương trả thù rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK