NguyetHoaDaTuyet1996
Có rất nhiều người nói rằng, sau khi bạn tốt trở thành người yêu, nếu yêu nhau sẽ bạc đầu đến già, nếu yêu nhau cũng có thể không qua lại với nhau cả đời, tuyệt đối không bao giờ trở lại làm bạn tốt như cũ được nữa.
Bạn bè của Nhân Vương Nhã Trì không tính là nhiều, cũng chẳng thể nói là ít. Ăn cơm, uống rượu, hát karaoke, vay tiền, tuyệt đối không bao giờ lâm vào trường hợp một người đi ăn lẩu một mình.
Bạn bè có rất nhiều, bạn tốt cũng có, nhưng người bạn thân nhất của anh chỉ có Lục Xuyên Hổ Phách - cô gái vừa bốc đồng vừa yếu ớt. Có thể cùng nhau dạo phố, xách túi giùm bạn cũng không oán giận; có thể may áo em bé bằng tay, đổi đồ cho nhau mà chẳng cười nhạo; có thể đâm thọc vào vết thương, chỗ yếu lòng nhất của đối phương mà không trở mặt. Nhân Vương Nhã Trì luôn cho rằng, bất luận đúng sai, có suy nghĩ cho nhau hay không, bọn họ sẽ vĩnh viễn là bạn tốt của nhau cả đời.
Nhân Vương Nhã Trì lên giường với người bạn tốt nhất của mình, nhưng bọn họ vẫn là bạn.
Sơ trung - Năm thứ ba, trong buổi lễ khai giảng đầu học kỳ một, thay mặt cho học sinh xuất sắc, trưởng Câu lạc bộ Tennis của Nhân Vương - một trong những người bạn tốt, đúng rồi, người đó còn là bạn trai của cô bạn thân Lục Xuyên Hổ Phách - Hạnh Thôn Tinh Thị, anh ta nhờ anh làm một việc.
"Hì hì ~ tôi có thể từ chối được không đội trưởng? Nắng chói mắt quá, tôi cũng chẳng muốn đứng ở trên bục để đọc bài phát biểu đáng sợ đó."
Sau này ngẫm lại, khi đó, Hạnh Thôn không phải vì cảm thấy đại diện học sinh xuất sắc nên nhàm chán mà là vì anh ta trùng hợp có việc. Bệnh của anh ta đã diễn biến nghiêm trọng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Hạnh Thôn không muốn người ta nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của mình, cho nên mới lừa Nhân Vương giả dạng thành mình, bước lên bục đọc bài phát biểu, thay mặt cho học sinh xuất sắc.
Tuy rằng Nhân Vương từ chối, nhưng dưới sự uy hiếp của Hạnh Thôn thì chỉ còn biết cười trừ, đồng ý việc này.
"Diễn cho tốt nha Nhã Trì, sẽ có thù lao đó. Hôm đó, tôi sẽ không tới trường, ngay cả hoạt động trong câu lạc bộ Tennis, tôi cũng giả làm Nhân Vương Nhã Trì. Chỉ cần không bị phát hiện, những cái khác đều tùy anh, nhưng nếu nói lời quá đáng thì coi chừng bị trả thù đó." Hạnh Thôn cười tủm tỉm, vỗ vỗ vai Nhân Vương.
Người duy nhất mà Nhân Vương không dám cos trong câu lạc bộ Tennis chính là Hạnh Thôn, bây giờ có thêm thù lao, sự nhiệt tình của anh tăng lên gấp mười. Nhân Vương nắm chặt lấy đuôi sam của mình, đôi mắt xanh biếc nheo lại, trông qua hệt như hồ ly vậy.
Buỗi lễ khai giảng kết thúc thuận lợi, ngày đầu tiên đã phải quét dọn vệ sinh, sắp xếp lại một vài chuyện linh tinh trong lớp, may mà cuối cùng, Hố Phách học cùng lớp một năm qua với Nhân Vương gửi tin nhắn cho anh. Lúc ấy, cô đang chờ Hạnh Thôn ở ngoài sân bóng, tiện tay gửi cho anh mấy tấm hình mình chụp được lúc Hạnh Thôn (Hạnh Thôn này là Nhân Vương giả dạng) hành hạ mấy người ở câu lạc bộ tennis, may mà đã xin phép thay cho Nhân Vương rồi. (Túm lại là bả gửi cho Nhân Vương hết ~ Nhân Vương lại đang giả dạng Hạnh Thôn).
Lúc kết thúc buổi huấn luyện của câu lạc bộ tennis thì trời đã tối đen rồi, Hổ Phách đột ngột bổ nhào lên lưng Nhân Vương, cả người anh lập tức cứng lại.
Bọn họ không phải chưa từng tiếp xúc thân thể gần sát với nhau. Mỗi khi ra ngoài đi chơi, thường là Nhân Vương cõng Hổ Phách trên lưng về nhà, lúc trời nóng quá anh còn cởi áo, ở trần, chỉ để thắt lưng rồi ngồi chơi game, thậm chí anh còn hay mua đồ dùng con gái thay cho Hổ Phách.
Nhưng bây giờ, cảm giác ấy lại hoàn toàn khác biệt. Bọn họ không dùng thân phận bạn tốt để ở cùng nhau mà lại dùng thân phận của hai người đang quan hệ qua lại. Thiếu nữ đang trong thời kỳ dậy thì có những đường cong mềm mại trên thân thể, bầu ngực mịn như bông dán lên lưng anh, chỉ cách một lớp áo thể dục mỏng manh. Theo quán tính, anh sợ thân người cô trượt xuống, vội vàng ôm lấy bờ mông vểnh cao rất tròn của cô, bàn tay chạm vào bầu ngực vừa co dãn vừa mềm mại, Nhân Vương cảm thấy cả người mình nóng hết cả lên rồi.
Mau nói cho cô đây chỉ là tên lừa gạt - Nhân Vương Nhã Trì đi, thế nào cô cũng bị anh lừa gạt thôi! Ngay cả bạn trai mình hay không cũng chẳng nhận ra, đúng là đồ ngốc mà!
Mau nói cho cô biết, chỉ cần bỏ lớp tóc giả và áo quần ngụy trang ra, nếu cô còn không nhận ra đó chẳng phải bạn trai cô thì cô đúng là đồ ngốc!
Nhưng mà Nhân Vương lại tò mò, bản thân anh ngụy trang hoàn hảo đến như vậy, hôm nay lại lừa gạt được nhiều người ở câu lạc bộ tennis đến thế, liệu anh có thể lừa được cô bạn thân nhất này chăng?
Không đi tìm cái chết thì sẽ không chết, những lời này vô cùng thích hợp với Nhân Vương Nhã Trì.
Kế tiếp đó, Nhân Vương sắm vai bạn trai của bạn thân mình một cách hoàn hảo nhất.
Hai người thường cùng nhau ăn gì, nếu là bạn bè, bọn họ sẽ chia đồ ăn cho đối phương cùng thưởng thức, nhưng nếu như là bạn trai, anh sẽ đút đồ ăn trong chén mình cho cô.
Cùng nhau dạo phố, không cần khoác vai, anh có thể năm tay cô hoặc ôm cô vào lòng, thậm chí không cần tranh cãi với cô về bộ phim nào cả. Anh là bạn trai, anh sẽ chiều theo ý cô.
Không làm bạn tốt mà là làm bạn trai. Anh bắt chước dáng vẻ, giọng nói của Hạnh Thôn, sắm vai người bạn trai hoàn hảo nhất của Lục Xuyên Hổ Phách. Nhờ đó, anh phát hiện trước mặt anh và người kia, thái độ của cô hoàn toàn khác, có nhiều điểm chỉ lộ ra trước mặt người mình thích mà thôi.
Đến khi bóng đêm mỗi lúc một dày, người đi đường dần dần thưa thớt, hai người mới rời khỏi rạp chiếu phim, Nhân Vương vui đến mức nói không nên lời, nhưng vẫn cảm thấy mất mát. Vui vẻ vì bản thân ngụy trang, không lộ ra sơ hở, mất mát vì bạn thân nhất mà còn không nhận ra mình.
"Được rồi, đã trễ thế này, anh đưa em về nhà nhé." Tuy rằng mất mát, nhưng Nhân Vương vẫn sắm vai người bạn trai hoàn hảo như cũ.
"Nhưng mà em đã nói với mẹ rằng đêm nay em không về nhà. Tinh Thị, anh quên rồi sao?" Hổ Phách dựa vào lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh, đầu tựa vào bờ vai anh, hơi thở ấm áp phà vào cổ anh, vành tai của anh bất giác nóng lên.
Nhân Vương dường như muốn nhảy dựng, định đẩy cô ra, nhưng chẳng hiểu tại sao bản thân lại không động đậy được, chỉ có thể để cô nắm tay mình, bước đi theo cô, không rõ sẽ đi tới đâu nữa.
Hai người nắm tay nhau, bước đến trước một căn nhà trọ nhỏ. Trước bàn tính tiền, Muội Tử còn nói với Hổ Phách vài câu mập mờ, sau đó đưa cho cô một chiếc chìa khóa. Kế đó, Nhân Vương bị Hổ Phách kéo vào phòng.
Không bật đèn, dựa vào ánh sáng chiếu xuyên qua lớp rèm che cửa sổ, Nhân Vương thấy khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng mà kỳ lạ của Hổ Phách. Cả người cô ngả vào lòng anh, một bàn tay đặt lên nơi trái tim anh đang đập thình thịch. Nhân Vương thầm nghĩ, bây giờ cởi bỏ lớp ngụy trang thì tỷ lệ bị đánh chết ở đây lớn đến đâu? Lỡ như may mắn sống sót, tỷ lệ tiếp tục làm bạn tốt của Hổ Phách chiếm bao nhiêu?
Trong lòng bứt rứt đến mức muốn mở miệng, nào ngờ Hổ Phách đột nhiên kiễng chân lên, hôn lên khóe môi anh, lưu lại mùi hương thơm ngát của con gái.
Mùi hương ấy xộc vào mũi, cảm xúc mềm mại khiến anh choáng váng đến hoa mắt. Cô ngẩng đầu, nhìn anh rồi cười, ánh mắt tựa như có ngọn đèn lung linh chiếu rọi. Bỏ đi thân phận người bạn tốt, cô gái trước mặt anh dường như muốn anh sinh ra cảm giác ham muốn dục vọng đối phương.
Im lặng một hồi lâu, ánh sáng trong đôi mắt cô dần tắt lịm, Hổ Phách đột nhiên cười rộ lên, Nhân Vương không biết phải làm sao cả, hoảng hốt trong lòng, hai tay vội ghì cô xuống, hôn lên thật sâu.
Ở phương diện này, đàn ông rất có bản lĩnh, huống hồ, cô còn tự mình giao nộp cho Nhân Vương.
Một bàn tay ôm lấy đầu cô, một bàn tay đặt lên tai cô, cắn nuốt bờ môi câu dẫn người khác liên tục. Bị hôn bất thình lình như vậy, Hổ Phách không kịp khép miệng, chỉ có thể cảm thấy cái lưỡi nóng bỏng của đối phương đã xâm nhập vào trong, cuốn lấy lưỡi mình một cách khéo léo, đoạt lấy từng ngụm nước bọt trong miệng cô, vô cùng kịch liệt.
Hổ Phách bị hôn đến mức thở không nổi, bàn tay kìm ở sau ót không cho phép cô lùi lại, cả người lại bị đè ở phía sau cửa. Cô thừa nhận, cái hôn này y hệt như một nụ hôn mưa rền gió dữ.
Mãi tới khi cô thấy mình hít thở không thông, đối phương mới chịu buông tha cô, thả đầu lưỡi đã quấn lấy, khuấy động từ nãy tới giờ ra, lưu luyến tới mức liếm láp bờ môi cô một hồi mới chịu rời. Cô khẽ đẩy cả thân mình đè nặng của anh ra, ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt anh đã bị dục hỏa thiêu đốt đến đỏ hoe, tựa như một con sói đang thèm khát hạ gục con mồi.
Dục vọng tới vừa nhanh lại vừa cháy bỏng. Nhân Vương rõ ràng biết cô gái trước mặt mình là người bạn thân nhất, nhưng anh không dừng lại được. Bàn tay cởi bỏ nút áo cô, không sợ bị người ta phản kháng, anh đưa một chân kẹp vào giữa hai chân cô, cúi đầu, hôn đến mức thở hổn hển, không ngừng níu chặt đôi môi, ngón tay linh hoạt sờ soạng bầu ngực của cô. Từng chiếc nút bị tháo bung, anh cởi sạch quần áo của người con gái đang bị áp vào tường, vải cotton mềm mại bao phủ lấy bầu ngực bắt đầu phát dục dần dần hở ra, để lộ đôi gò bồng đảo.
Cúi đầu, anh vừa mút phần da thịt ở bầu ngực trắng như tuyết, vừa dùng tay cởi nút thắt sau lưng cô. Cởi mất hai ba lần, bầu ngực trắng nõn của người con gái ấy mới bị lộ ra hoàn toàn.
Nhũ hoa màu hồng nở rộ, đầu lưỡi thô ráp đi từ phía trên lướt xuống. Hổ Phách cúi đầu, rên lên hai tiếng, hơi thở ngày càng dồn dập.
Sau khi cởi áo, Nhân Vương liền không do dự kéo khóa, cởi váy từ trên xuống. Anh bồng Hổ Phách lên, cô chỉ mặc quần lót màu vàng nhạt, mang tất trắng ngang gối. Anh đi tới bên giường, đặt cô lên trên, sau đó cởi hết đồ của mình, đè ép cô xuống.
Lúc thân thể nho nhỏ bị dáng vẻ cường tráng của anh đè xuống, Hổ Phách nắm chặt hai tay, cắn môi dưới thật chặt. Cô sợ hãi tới mức mở miệng, gọi tên của Nhân Vương Nhã Trì.