• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11.2


Chân trời đã hé những tia nắng ban mai đầu tiên.


Khương Trầm Ngư lại một đêm mất ngủ.


Nàng ngồi trực cả đếm bên giường Sư Tẩu.


Đêm qua, từ khi Di Thù công chúa xuất hiện đến cuối cùng khi công tử và Yên vương, Nghi vương thỏa thuận xong, nàng và Sư Tẩu liền được sắp xếp ở trong một gian phòng của khu nhà này.


Có lẽ đối với Lô Loan mà nói, đây cũng là nơi duy nhất an toàn.


Sau đó Giang Vãn Y và Phan Phương cũng xuất hiện, đêm đó sau khi đi khỏi một lát Phan Phương đã liên lạc với người của Cơ Anh, sau đó y đưa Giang Vãn Y cùng tới đây.


Giang Vãn Y băng bó lại vết thương cho Sư Tẩu, tuy chân tay bị chặt đứt không thể nối liền, nhưng ít nhất không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.


Khương Trầm Ngư bây giờ mới hơi yên tâm, tựa bên giường mà ngủ thiếp đi.


Nhưng bên ngoài lại vọng tới đủ mọi loại âm thanh, nàng nghe không rõ, nhưng thực sự tồn tại, lại thêm ở nơi lạ lẫm, trên chiếc giường lạ lẫm, chiếc chăn mới mang theo một cảm giác thô nháp,cọ xát trên da, khó chịu đến mức khiến người ta bồn chồn.


Vì thế, khi đồng hồ cát chảy đến vạch giờ Dần, nàng không chịu nổi nữa, đứng dậy chải đầu qua loa, đẩy cửa, khác áo đi ra ngoài.


Bên ngoài sương giăng dầy đặc.


Mọi thứ trong màn sương đều mờ mờ mịt mịt, mông lung như mộng cảnh.


Trong sân, ven chân tường trồng rất nhiều hoa, giữa bụi hoa thấp thoáng một bóng người.


Nàng đến gần thì nhận ra, hóa ra là Tiết Thái. Lẽ nào hắn cũng cả đêm không ngủ?


Chỉ thấy Tiết Thái ngồi xổm trước một cây hoa rất đặc biệt, sắc hoa đỏ như máu, cánh hoa nhỏ dài khum khum như móng rồng, Trầm Ngư chưa từng nhìn thấy bao giờ, không kìm được tò mò hỏi: “Đây là hoa gì?”.


Tiết Thái nghe thấy giọng nói, quay đầu lại nhìn nàng một cái rồi mới đáp: “Mạn Châu Sa Hoa”.


“A, đây chính là hoa Bỉ Ngạn được nhắc đến trong ‘Đại Thừa Diệu Pháp Liên Hoa kinh’ sao?”. Khương Trầm Ngư cũng ngồi xuống, vừa ngắm vừa nói: “Hoa Bỉ Ngạn, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa và lá chẳng bao giờ gặp nhau. Tình không vì nhân quả, duyên đã định sống chết. Đúng là một loại hoa đau thương…”.


“Phật nói bờ bên kia (Bỉ Ngạn), không sống không chết, không khổ không sầu, không muốn không cầu – Đã là như thế, sao còn bi ai?”. Tiết Thái khẽ nhếch khóe môi, có vẻ không đồng ý.


Khương Trầm Ngư nhìn hắn, bật cười.


Tiết Thái lạnh nhạt nói: “Ngươi cười cái gì?”.


“Ta đang nghĩ thực ra chúng ta rất có duyên phận, chẳng phải sao? Thân ở dị quốc xa xôi ngàn dặm vẫn có thể gặp nhau”.


“Có lẽ người thực sự có duyên với ngươi là người khác mà không phảo là ta?”


Khương Trầm Ngư cau mày, đứa trẻ này đúng là không đáng yêu chút nào, nàng tìm hắn gợi chuyện cũ, hắn lại chuyên chọc ngoáy vào nỗi đau của nàng.


Thấy nàng thần sắc ủ rũ, Tiết Thái bỏ vẻ châm chích lạnh lùng, ánh mắt lướt qua gian phòng khách mà nàng vừa mới bước ra kia: “Người đó đã chết chưa?”.


“Ngươi nói Sư Tẩu?”. Khương Trầm Ngư lắc đầu, thần sắc lại rầu rĩ thêm mấy phần,


“Tuy không chết, nhưng mà… đến khi hắn tỉnh lại, ta thực sự không biết phải đối diện với hắn như thế nào?”.


“Con kiến còn ham sống, huống hồ là con người. Cho dù thế nào, sống được vẫn tốt hơn chết”.


Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đối với ngươi cũng như thế phải không?”.


Tiết Thái lại cười lạnh lùng, ánh mắt lóe sáng không ngừng, cuối cùng nghiêng đầu, liếc nàng nói: “Chẳng phải ngươi rất thương hại ta sao?”.


Khương Trầm Ngư sững sờ.


“Đừng chối, mỗi lần ngươi nhìn thấy ta, trong ánh mắt đều ngập tràn sự thương xót, để lộ biểu cảm từ bi như Bồ Tát, lần trong hoàng cung Bích quốc và cả đêm qua cũng thế”.


Khương Trầm Ngư nói: “Đêm qua tối như thế, ngươi cũng có thể nhìn thấy biểu cảm của ta?”.


“Là ta biết”. Tiết Thái hơi ngẩng đầu, ánh mắt đảo một vòng trên bầu trời, rồi lại rớt xuống gương mặt nàng, “Thế nhưng, ta cảm thấy so với một người vì không còn gì để mất, cho nên cũng không sợ hãi thứ gì như ta, người nào đó càng đáng thương hơn, càng thêm cảm thấy đau buồn cho bản thân mình”.


“Người nào đó mà ngươi nói là ta?”.


“Nếu không còn ai vào đây?”.


Khương Trầm Ngư cảm thấy hứng thú, cười hỏi: “Sao ta lại đáng thương?”.


“Thiên kim của tể tướng, lá ngọc cành vàng, nhưng không thể gả được cho người mình yêu, vì lợi ích gia tộc mà buộc phải tiến cung, từ bỏ đứng đầu quần phi, phải chạy đến đảo quốc xa xôi ngàn dặm làm gián điệp, dọc đường nguy hiểm trùng trùng, phiền phức liên miên, đêm qua còn suýt mất cả cái mạng nhỏ. Ngươi nói xem, lẽ nào ngươi không đáng thương?”.


Khương Trầm Ngư nghe ra hắn có ẩn ý, lập tức ngưng cười, nghiêm mặt nói: “Ngươi biết đêm qua ai phái sát thủ truy sát ta?”.


Tiết Thái chớp chớp mắt, “Ngươi đoán xem”.


Cũng là chớp mắt, khi Hách Dịch chớp mắt luôn mang theo vẻ dịu dàng, Di Phi lại có vẻ vẻ giảo hoạt đặc thù, nhưng ở Tiết Thái lại biến thành sự linh hoạt và thanh tú khó tả thành lời, có chút xấu tính, lại có chút trẻ con.


Là ai đi chăng nữa cũng không thể nổi giận với một đứa trẻ như thế, hơn nữa còn là một đứa trẻ xinh đẹp đến vậy, đáng thương đến vậy.


Khương Trầm Ngư cũng không thể, vì thế nàng chỉ có thể nói: “Ta đoán không ra”.


“Vậy thì ta sẽ tốt bụng dẫn ngươi đi xem nhé”. Tiết Thái quay người dẫn đường, “Đi theo ta”.


Khương Trầm Ngư đành đi theo. Đi vòng vèo quanh co hồi lâu, nhìn thấy một cổng vòm, Tiết Thái không đi thẳng qua cửa, mà đi sang bức tường thấp bên cạnh, dưới chân tường có chất mấy tảng đá, hắn giẫm lên trên, sau đó vẫy tay gọi nàng.


Tuy thấy hành động này có hơi luống cuống, nhưng không nén nổi tò mò, Khương Trầm Ngư cũng giẫm lên tảng đá, nhòm qua bên kia tường, vừa nhìn một cái, liền thở hắt ra một hơi lạnh.


Bên kia tường là một cái sân.


Trong sân không có gì đặc biệt, thứ đặc biệt là trên chiếc bàn đá bày la liệt sơn hào hải vị, sơn hào hải vị cũng không có gì đặc biệt, thứ đặc biệt chính là hai người ngồi trên bàn.


Một người áo xống xênh xang, như tiên trong núi; một người mày thanh mắt tú,như hoa trong nước.


Không phải ai khác, chính là Cơ Anh và… Di Thù.


Hai người bọn họ tại sao lại ở cùng nhau? Hơn nữa còn vào lúc này?


Tiết Thái giật giật tay áo nàng, ra hiệu giữ im lặng. Khương Trầm Ngư cho dù có một bụng nghi hoặc cũng chỉ có thể kìm nén, im lặng quan sát.


Chỉ thấy Di Thù tự tay múc một bát canh, đưa đến trước mặt Cơ Anh, ngọt ngào cười nói: “Đây là canh Kim Phong Ngọc Lộ nổi tiếng nhất nước ta, đều dùng sương trên hoa buổi sớm, cùng với bảy bảy bốn mươi chín nguyên liệu quý hiếm nấu thành, ngọt mà không ngấy, tan liền trong miệng, lưỡi răng thơm lừng, dư vị đậm sâu. Hơn nữa, tốt nhất nên ăn vào buổi sáng, có thể giữ cho tinh thần sảng khoái cả ngày, Ngài nếm thửu xem?”.


Cơ Anh đưa tay nhận lấy, lịch sự nhã nhặn đáp: “Đã nghe danh từ lâu, vậy thì Anh không khách sao nữa”. Nói đoạn cầm thìa nếm một ngụm.


Di Thù hỏi: “Thế nào?”.


Cơ Anh mỉm cười: “Công chúa nấu thật khéo”.


Di Thù “ha” một tiếng, vuốt tóc nói: “Sao ngài biết là ta nấu?”.


Cơ Anh buông bát canh xuống, “Công chúa muốn đáp tạ ta, đương nhiên sẽ dùng món quà quý trọng nhất, canh Kim Phong Ngọc Lộ lại là bí mật của hoàng thất Trình quốc, người khác xưa nay không có phúc được hưởng, huống hồ còn là canh do công chúa đích thân nấu”.


Di Thù che miệng cười: “Từ lâu đã nghe nói tài ăn nói của công tử thiên hạ vô song, khi sắc bén thì như dao sắc, khi vi diệu lại như thổi khói giữa sương, mà khi dịu dàng, càng say đắm lòng người hơn cả gió xuân…”.


Cơ Anh cười nhạt.


Di Thù bỗng dựa sát chàng thêm, giọng nói buông thật khẽ, thật ngọt ngào: “Thế nhưng, sở dĩ ta nấu món canh này cho công tử, thực ra còn có ý tứ khác nữa…”.
Cơ Anh nhướn mày.


“Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số” (Gió vàng móc ngọc một gặp nhau, Hơn biết mấy người đời gần gụi” (*). Di Thù vừa thân mật nói vừa khẽ chọc ngón tay lên ngực Cơ Anh.


(*)Hai câu trong bài “Khước kiều tiên” của Tần Quán, bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo.


Đầu óc Khương Trầm Ngư lập tức trở nên trống rỗng.


Nàng làm sao có thể ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng trách khi Tiết Thái chớp mắt, lộ rõ vẻ cổ quái xấu xa. Hắn cố ý! Hắn biết ở đây sẽ diễn ra màn kịch như thế nào, cũng biết mà kịch này làm tổn thương nàng nhất, cho nên cố ý dẫn nàng đến.


Quá… quá… thật quá đáng…


Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, định quay người bỏ đi, liền bị Tiết Thái giữ chặt lại, nàng trợn mắt gườm Tiết Thái, Tiết Thái lắc đầu với nàng, ánh mắt bảo nàng đừng nóng vội.


Khương Trầm Ngư vừa giận vừa tức, lại sợ gây ra tiếng động khiến đối phương phát giác, đành tiếp tục đứng xem. Trong lòng như bị thứ gì đó lăn qua, vì không thể vỡ hẳn ra, cho nên dính với nhau nhơm nhớp.


Mà bên kia, Cơ Anh không hề đẩy Di Thù ra, chỉ nhìn xuống vạt áo của mình theo ngón tay nàng ta, một lát sau mới nhướn mày, cười hỏi: “Công chúa đã biết câu này, đương nhiên cũng nên biết một câu khác”.


“Một câu khác gì?”.


“Nhân các hữu ngẫu, Tề đại, phi ngô ngẫu dã”. (*)


(*) Câu này xuất phát từ điển cố: Thời Xuân Thu, Tề Hy Công muốn gả con gái của mình cho thái tử Hốt của nước Trịnh, nhưng thái tử Hốt từ chối nói: “Mỗi người đều có một đối tượng của mình, nước Tề là nước lớn, không phải là đối tượng của ta”. Về sau thành ngữ “Tề đại phi ngẫu” dùng để từ chối hôn nhân vì đối tượng quá cao, không với tới được.


Di Thù giận dỗi nói: “Hóa ra công tử chê người ta, ta không chịu, ta không chịu…”, nói rồi, giơ nắm tay trắng trẻo lên khẽ đập lên người chàng.


Cơ Anh nắm lấy tay Di Thù, thở dài nói: “Ngày mai công chúa sẽ là quân vương Trình quốc, e là không còn thời gian mà hờn giận như thế nữa”.


Di Thù ngưng cười, nhìn chàng chằm chằm, ánh mắt thâm trầm, “Công tử… thực sự không cần ta báo đáp?”.


Cơ Anh nghiêm mặt đáp: “Những điều công chúa báo đáp ta viết đủ nhiều trên quốc thư rồi”.


Di Thì cắn môi, hạ giọng nói: “Chàng… không thích ta sao?”.


“Ta rất thích công chúa”, Cơ Anh nói, từ nắm tay đổi thành dắt nàng ta, “giống như thích một đứa trẻ kiên cường đứng dậy bước tiếp trong gian khó, mất mát rất nhiều, từ bỏ rất nhiều, phản bội rất nhiều, nhưng trước sau vẫn không hối hận”.


Di Thù im lặng, rất lâu sau mới chầm chậm rút khỏi tay chàng, đồng thời cũng tách ra khỏi chàng. Khương Trầm Ngư xem đến đây, tảng đá nặng trịch trong lồng ngực mới miễn cưỡng hạ xuống, và một cảm giác rất vi điệu theo đó dâng trào.


Trước đó, khi Di Thù khêu gợi Cơ Anh, nàng chỉ cảm thấy giận dữ, nhưng nhìn thấy Di Thù bị Cơ Anh cự tuyệt xong, sự giận dữ đó liền chuyển thành cảm khái – Công tử khi từ chối người khác vẫn luôn dịu dàng như thế.


Dịu dàng đến mức khiến người ta đau lòng.


Di Thù quay người lại,chăm chú nhìn ánh mặt trời mỏng manh xuyên qua màn sương trắng, chậm rãi nói: “Ta cũng thích công tử. Bở vì, công tử là nam nhân duy nhất giúp ta, nhưng không hề nhân cơ hội lợi dụng ta, cho dù ta thực sự can tâm tình nguyện”.


Cơ Anh dịu dàng đáp: “Công chúa sắp làm Trình vương, chỉ cần nàng muốn, không có nam nhân nào có thể lợi dụng nàng”.


Di Thù buồn bã mỉm cười: “Kéo một nam nhân lên giường thì dễ, nhưng muốn đuổi hộ xuống thì quá khó”.


Cơ Anh im lặng một hồi, mới nói: “Nàng là Trình vương”.


Vì bốn chữ này, đôi mắt Di Thù lần nữa tỏa sáng, nhắc lại một lần thật chậm, thật chậm: “Ta – là – Trình – vương”.


Di Thù hít một hơi thật sâu, cao giọng nói: “Không sai! Công tử nói đúng, từ ngày hôm nay trở đi, ở Trình quốc, ta chính là người đứng trên vạn người, không ở dưới ai, không ai có thể tùy ý trêu đùa sự tôn nghiêm của ta, nắm giữ vận mệnh của ta! Ta là Trình vương”.


Cơ Anh mỉm cười với Di Thù. Nụ cười đó còn ấm áp hơn cả ánh dương.


Ánh mắt Di Thù trầm xuống, lại nhìn chàng chằm chằm hồi lâu, rồi nhướn mày nói: “Công tử thực sự không muốn ta báo đáp công tử trên giường”.


Khóe mắt Cơ Anh run run.


Thế là Di Thù bắt đầu cười ha ha: “Đùa công tử thôi, công tử chính là Liễu Hạ Huệ (*) chính nhân quân tử của ta! Được rồi, ta lại giới thiệu với công tử mấy món ăn nữa nhé? Qua thôn này, sẽ không còn quán này nữa (**) đâu, sau này sẽ không còn cơ hội bắt quân vương của Trình quốc xuống bếp vì ngài đâu…”. Nói đoạn, cầm chiếc thìa lên bắt đầu xúc những món ăn khác.


(*)Liễu Hạ Huệ: Tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là chính nhân quân tử.


(**)Một câu tục ngữ của Trung Quốc, ý nói bỏ qua cơ hội sẽ không còn lần sau.
Khương Trầm Ngư nhìn đến đây, nhẹ nhỏm thở nhẹ một hơi.


Tiết Thái lập tức quay đầu lại, nhìn nàng bằng đôi mắt đen lay láy, lạnh lùng nói: “Tật xấu của ngươi lại bắt đầu rồi đấy”.


“Hả?”. Thế là có ý gì?


“Sự thương hại của ngươi lại bắt đầu dâng trào phải không? Ngươi rất thương hại ả công chúa kia sao?”.


“Cô ta bị phụ vương mình… lại nhập nhèm với mấy vị ca ca, kỳ thực rất đáng thương…”.


“Xem kìa, lại bắt đầu diễn vai Bồ Tát rồi”, Tiết Thái tặc lưỡi nói.


Khương Trầm Ngư không khỏi xấu hổ, hỏi: “Tại sao ngươi lại cười ta? Lẽ nào ta không thể thương hại cô ta?”.


“Đương nhiên không thể”. Tiết Thái nghiêm mặt, ánh mắt trở nên vừa thâm trầm vừa lạnh lùng, “Bởi vì, kẻ sát thủ giết ngươi chính là vị công chúa đáng thương đang được đồng tình này”.


Sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng vào trái tim Khương Trầm Ngư như thế.


Giả sơn, bàn đá, sơn hào hải vị… hết thảy trước mắt bỗng nhòa đi, chỉ còn lại áo trắng tóc đen của công tử là rõ ràng biết mấy.


Là Di Thù sai người giết nàng?


Là Di Thù sai người giết nàng?


Phút giây này, điều Khương Trầm Ngư nghĩ không phải là tại sao Di Thù phải sai người giết nàng, mà là – Di Thù muốn giết nàng, công tử lại giúp Di Thù!


Công tử biết rõ!


Đến Tiết Thái cũng biết, làm sao công tử có thể không hay?


Chàng biết, chàng biết, chàng biết!


Mà chàng, bây giờ, đang nhàn nhã ngồi bên bàn, dịu dàng nhìn Di Thù, nói chuyện với ả, mỉm cười với ả.


Thậm chí chàng còn giúp ả trở thành nữ đế của Trình quốc!


Làm sao nàng chịu nổi?


Những chữ này lờ mờ nổi lên trong đầu Khương Trầm Ngư, trong nháy mắt, lệ sa từng hàng, không rõ nguyên nhân, không rõ lý do, đáng sợ mà chua xót.


“Ta… thực sự là kẻ không quan trọng đến vậy…”. Khương Trầm Ngư lẩm nhẩm, muốn cười nhưng không sao cười nổi.


Đúng lúc đó, một tên thị vệ vội vã bước vào, ghé tai Di Thù nói gì đó, Di Thù gật đầu, quay người cười nói: “Ta phải đi rồi”.


Cơ Anh đứng dậy, đáp: “Nội loạn mới yên, công chúa đương nhiên có nhiều việc cần xử lý, là Anh đã quấy rầy. Công chúa cứ tự nhiên”.


Di Thù nhìn chàng đăm đăm, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được”.


Cơ Anh không nói thêm gì nữa, chỉ chắp tay hành lễ.


Di Thù theo sau tên thị vệ kia rảo bước rời đi.


Cơ Anh bấy giờ mới chầm chậm ngồi xuống chiếc đôn đá, khẽ thở dài, nói: “Các ngươi có thể ra được rồi”.


Tiết Thái kéo tay Khương Trầm Ngư, nàng vẫn bàng hoàng, đờ đẫn theo hắn bước qua cổng vòm.


Ánh mắt Cơ Anh tựa như một cơn gió mát lướt qua hồ đậu trên gương mặt nàng.


Khuôn mặt Khương Trầm Ngư trắng bệch như tuyết.


Cơ Anh nhìn Tiết Thái vẻ trách móc, cất tiếng: “Khương tiểu thư…”.


Khương Trầm Ngư đột ngột ngắt lời chàng: “Tại sao Di Thù muốn giết tiểu nữ?”.


Làn môi Cơ Anh run rẩy giây lát, nhưng chàng không trả lời.


Tiết Thái đáp thay chàng: “Rất đơn giản. Bởi vì nữ nhân đó không chịu được nữ nhân khác được yêu thích hơn mình mà thôi”.


Khương Trầm Ngư không nhìn hắn, chỉ dán mắt vào Cơ Anh, khẽ hỏi: “Là như thế nào?”.


Tiết Thái lại trả lời thay: “Ngươi có biết nửa tháng nay, nữ nhân nổi bật nhất ở Trình quốc là ai không?”. Không đợi Khương Trầm Ngư trả lời, hắn tự nói tiếp: “Là ngươi, chính là ngươi. A Ngu cô nương. Ngươi là sư muội của Đông Bích hầu, ngươi xin hắn cái gì liền được cái nấy; ngươi cứu tính mệnh của Nghi vương, khiến Nghi vương thần hồn điên đảo vì ngươi; ngươi còn chỉ dùng một khúc nhạc mà khiến Yên vương cảm phục, vì thế có được danh cầm và phổ cầm tuyệt thế; ngươi bị hôn mê, quan viên khắp triều lũ lượt tặng quà; một đêm ngươi không về, Nghi vương đích thân đến vương phủ đòi người; không chỉ như thế, ngươi còn khiến ba vị hoàng tử hoặc nhiều hoặc ít đều đối xử với ngươi khác người bình thường… Mà những nam nhân này đều là người mà Di Thù lợi dụng, hoặc là có ý đồ muốn lợi dụng, ngươi cảm thấy cô ta không có lý do gì để giết ngươi sao?”.


Khương Trầm Ngư vẫn đứng bất động, trên gương mặt không chút biểu cảm, nhưng rèm mi nhướn dần lên, để lộ đôi đồng tử bên trong, sâu thẳm như ngọc đen huyền,
“Đó… đều không phải là lỗi của ta”.


Nụ cười của Tiết Thái vì câu nói này mà biến mất trong nháy mắt.


Khương Trầm Ngư nhìn thẳng Cơ Anh, nói từng chữ rành rọt: “Đây không phải là lỗi của ta… Không phải! Không phải là lỗi của ta!”. Nàng bỗng giơ ta, gạt đám bát đĩa trên bàn xuống đất, loảng xoảng loảng xoảng, hết thảy đều vỡ vụn. Đến bát canh Kim Phong Ngọc Lộ đó cũng chảy lênh láng ra đất.


Tiết Thái chưa bao giờ thấy nàng kích động như thế, không khỏi biến sắc,có chút bất ngờ, có chút chấn động.


Ánh mắt Khương Trầm Ngư sắc lẹm như một lưỡi dao, nhìn mọi thứ ngổn ngang trên mặt đất, cười nhạt, nói: “Thật nực cười! Lý do này! Vì lý do này, sai sát thủ đến lấy mạng ta, khiến ta suýt chút nữa chết nơi đất khách, không thể gặp lại người thân, còn hại Sư Tẩu tàn phế suốt đời, vĩnh viễn mất đi một cánh tay, một con mắt và đôi chân, thật nực cười! Thật nực cười!”.


“Trầm Ngư”. Cơ Anh khẽ gọi một tiếng.


Cả người Khương Trầm Ngư run bắn, sau đó bình tĩnh trở lại. Nhưng đôi mắt trở nên bi thương khôn xiết. Nàng chăm chú nhìn chàng, dùng giọng nói còn nhạt hơn gió thoảng hỏi:” Công tử, tại sao ngài giúp ả?... Tại sao?”.


Tại sao phải giúp Di Thù.


Thực ra, vấn đề này đêm qua Cơ Anh đã nói rồi.


Khi chiếc ghế nhô cao, Di Thù từ trong cơ quan bước ra, Nghi vương và Yên vương đều ngạc nhiên, mà chính lúc đó, Cơ Anh lên tiếng, nói ra câu then chốt nhất: “Ta xin các vị lên tiếng ủng hộ công chúa xưng đế vì ba lý do”.


“Thứ nhất, loạn ở Trình quốc, đối với ba nước không phải là may mắn, mà là tai họa. Cuộc hỗn chiến bốn nước mười năm về trước đã mang lại tổn thất vô cùng to lớn cho các nước, mười năm nay, chúng ta nghỉ ngơi an dưỡng, khó khăn lắm mới có chút khở sắc, hiện giờ nên là một giai đoạn chấn hưng tiếp tục đi lên, đối với các nước mà nói, đều nên tĩnh, không nên động. Nghi vương bệ hạ, nếu Trình quốc cứ chiến loạn mãi thế nay, con dân của ngài sẽ tiếp tục buôn bán làm sao? Phải biết rằng, trong thời gian chiến loạn, chỉ có một thứ có thể hái ra tiền, đó chính là vũ khí. Nhưng vô cùng không may là vũ khí không phải là sở trường của Nghi quốc, mà là sở trường của Trình quốc. Đối với Yên vương bệ hạ,một khi Trình loạn bắt đầu, bách tính tha phương cầu thực, tất sẽ ồ ạt di dời, đến lúc đó, nạn dân đàn bà trẻ con người già kẻ tàn tật hết thảy đều chạy đến Yên quốc, đuổi đi thì thất đức, giữ lại thì sinh hậu họa, đối với ngài mà nói, cũng là một phiền phức to lớn, đúng không?”.


“Thứ hai, Trình quốc hiện tại, ai là người lòng quân hướng về? Hàm Kỳ? Không sai, y là danh tướng. Nhưng đồng thời y cũng là một hoàng tử cao ngạo, tính tình nóng vội, bạo ngược, người sùng bái nhiều, nhưng người bất mãn y còn nhiều hơn. Y cay nghiệt thiếu đức, lại tự cho mình là giỏi, không coi những tướng sĩ xuất thân nghèo hèn ra gì, vì thế, quân đội của y tuy quân kỷ nghiêm minh, nhưng cũng bị người ta căm ghét. Còn Di Phi? Y là một kẻ thông minh, đáng tiếc có chút mưu lược nhưng không có tài năng của đại tướng quân. Lân Tố? Đối với đất nước sùng võ như Trình quốc mà nói, y hoàn toàn là một kẻ bỏ đí! Cho nên, ai là người lòng quân hướng về? Đáp án chỉ có một – công chúa. Công chúa xuất thân cao quý, lễ hiền đãi sĩ, bình không phân quý tiện, đối xử công bằng, hơn nữa, văn tài võ học thứ nào cũng cao thủ. Có thể nói, ở Trình quốc, nàng là độc nhất vô nhị”.


“Thứ ba, Trình quốc hiện giờ, ai là người lòng dân hướng về? Mọi người đều biết, người Trình vương sủng ái là công chúa, người bách quan thần phục là công chúa, người con dân yêu mến là công chúa. Là công chúa, chứ không phải các huynh trưởng của nàng”.


Khi Cơ Anh nói xong, căn phòng chìm trong im lặng.


Rất lâu sau, Hách Dịch mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Những gì ngài nói đều rất lọt tai, nhưng chớ có quên, Di Thù xưng đế, có một khiếm khuyết lớn nhất, mà khiếm khuyết này đủ để xóa tan hết thảy ưu điểm của nàng”.


Chương Hoa tiếp lời: "Bởi vì nàng là nữ nhi”.


Hách Dịch nói: “Không sai. Nữ nhi xưng đế, không có tiền lệ. Cứ coi như ngài có thể thuyết phục hai người bọn ta, nhưng làm thế nào để thuyết phục thiên hạ?”.


Cơ Anh khẽ cười: “Nữ nhi xưng đế, không có tiền lệ? Vậy giải thích thế nào về truyền thuyết nữ oa tạo người? Tại sao lại có thuyết Cung Công thị và Nữ Oa tranh ngôi đế? Tại sao lại có truyền thuyết nữ oa vá trời?”.


“Đó là truyền thuyết”.


“Không sai, đó là truyền thuyết”. Cơ Anh trầm giọng nói: “Thế nhưng, có ai có thể nói, bây giờ không thể dựng lên một truyền thuyết nữa? Nếu một nữ tử huyết mạch hoàng tộc duy nhất còn sót lại, năng lực tài hoa đều cao hơn người khác, tại sao nàng không thể xưng đế? Điều quan trọng nhất là có được sự ủng hộ của ba vị quân chủ, sao nàng không thể xưng đế được đây? Chớ quên rằng, ba vị bệ hạ mới là chủ tể của thiên hạ hiện nay”.


Căn phòng lại một lần nữa chìm trong sự im lặng.


Hồi lâu Hách Dịch và Chương Hoa đều không nói gì, rõ ràng là đang đấu tranh tâm lý hết sức phức tạp.


Lúc này, nếu không thể thúc đẩy, rất có thể thuyền lội ngược dòng, sẽ không tiến mà lùi.


Thế là Cơ Anh thở dài, khẽ nói: “Công chúa, hãy nói cho hai vị bệ hạ, tại sao nàng buộc phải xưng đế?”.


Di Thù trước sau vẫn vẫn giữ nụ cười mỉm, nửa lời không nói, sau khi nghe thấy câu này, liền đi về trước mấy bước. Mấy tên thị vệ bước vào, khiêng tấm bình phong trước mặt Nghi vương và Yên vương đi, sau đó lui ra, đóng kín toàn bộ cửa ra vào, cửa sổ.


Trong phòng vẫn chỉ có một ngọn đèn cô lẻ, bóng sáng loang lổ chiếu sáng cả phòng. Mà trong quần sáng đó, người sáng rõ nhất chính là Di Thù,nàng ta tắm mình trong ánh sáng vàng vọt, đưa tay ra, nhẹ nhàng cởi thắt lưng, trút bỏ chiếc áo khoác ngoài.


Hách Dịch và Chương Hoa đều biến sắc.


Điều họ kinh ngạc không phải là hành vi to gan dám cởi áo trước mặt mọi người của Di Thù, mà là sau khi nàng ta trút xiêm y, trên bờ vai và bầu ngực để trần đều chi chít
những vết sẹo.


Tròn có,méo có, dài có, ngắn có, sâu có, nông có, từng đường từng vết giống như những con côn trùng bò lổm ngổm trên người nàng ta, lại thêm nước da trắng nõn nà, cho nên trông càng chấn động.


Hách Dịch đứng lên trước tiến, kinh ngạc hỏi: “Là ai làm?”.


Di Thù mặt lạnh lùng, đáp: “Phụ vương”.


“Cái gì? Trình vương”, bấy giờ, đến Chương Hoa cũng không ngồi yên nổi nữa. Như Ý sửng sốt kêu lên: “Công chúa không phải là con gái được sủng ái nhất của ông ta sao?”.


Di Thù nhếch mép cười nhạt: “Không sai, chính là ta. Hơn nữa, nhưng vết sẹo này đều là bằng chứng cho sự ‘sủng ái’ của ông ta với ta”.


Hách Dịch và Chương Hoa nhìn nhau, thần sắc phức tạp.


Cơ Anh nói: “Con người Minh Cung không bằng loài cầm thú, đến con gái ruột của mình cũng không tha, công chúa đã bị hắn lăng nhục từ năm bảy tuổi đến tận bây giờ, không thể nào tỏ bày với người ngoài. Chư vị, cho vì không vì thời cuộc chính sự, đối với một cô gái yếu đuối như thế này, hai vị thân là nam tử, lẽ nào sẽ khoanh tay bang quang?”.


Khi ấy Khương Trầm Ngư đứng ở một bên, quan sát từ đầu đến cuối, trong lòng rung động, không lời nào tả xiết.


Không thể không nói, chiêu này thực sự quá tuyệt diệu. Đặc biệt là trước đó Di thù luôn ẩn nấp, khi nàng ta xuất hiện, việc đầu tiên nàng ta làm chính là thoát y. Hai tầng kích thích thị giác và tư duy, khiến bầu không khí trong phòng hoàn toàn biến đổi.


Nàng dường như có thể cảm thấy một thứ gọi là “thương xót” bắt đầu lan tỏa ra xung quanh, một nữ nhân như nàng nhìn thấy đã như vậy, huống hồ là những nam nhân này, những nam nhân nắm trọng quyền trong tay, có khả năng tối thượng, vì thế cũng luôn ý thức trên mình gánh vác sứ mệnh và trách nhiệm.


Ánh đèn chiếu trên người Di Thù, đôi mắt cụp xuống, tư thế yểu điệu của nàng ta đều làm nổi bật vẻ đẹp rực rỡ của nàng ta, mà nàng ta nay càng đẹp, những vết sẹo trên cơ thể lại càng rõ ràng, lại càng đáng thương.


Khương Trầm Ngư không nghĩ ra được, còn có thứ gì có thể chống đỡ được sức mạnh to lớn của vẻ đẹp và sự yếu đuối này cộng sinh ra.


Và kết quả cũng đúng như suy đoán, Chương Hoa và Hách Dịch sau một hồi lâu chấn động, cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của Cơ Anh – dùng thế lực ba nước, phù trợ Di Thù xưng đế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK