Không sai, đó chính là toàn bộ quá trình sự việc đã xảy ra trong căn phòng nhỏ tối hôm qua. Cơ Anh lợi dụng vốn liếng nguyên thủy nhất của một nữ nhân, lay động hai vị đế vương, giành được thắng lợi.
Thế nhưng, tất cả thực sự như lời chàng nói tối qua sao?
Khương Trầm Ngư nhìn nam tử quan trọng nhất đời mình, nhắc lại câu hỏi lần nữa bằng một giọng nói tuyệt vọng, bi ai khôn xiết: “Công tử, tại sao công tử phải giúp ả…?”.
Cơ Anh im lặng, Tiết Thái nhìn Khương Trầm Ngư rồi lại nhìn chàng, tiến lên phía trước một bước định nói, Cơ Anh lắc đầu với hắn, Tiết Thái lại lùi xuống.
Bây giờ Cơ Anh mới ngước mắt, nhìn trả Khương Trầm Ngư, giọng nói nhẹ nhàng: “Trầm Ngư”.
Đây là lần thứ hai chàng trực tiếp gọi tên nàng mà không giống như trước đó, luôn chỉ là “tiểu thư”.
Khương Trầm Ngư không kìm được đau đớn nghĩ, công tử thật giảo hoạt, rõ ràng biết nàng không có sức kháng cự với cách gọi này, cho nên luôn sử dụng trong những thời khắc then chốt như bây giờ để nàng không thể giận dữ, không thể tức tối, không thể oán giận. Quá giảo hoạt, công tử quá giảo hoạt…
Thế nhưng, tại sao rành rành biết là công tử giảo hoạt như thế, nhưng chỉ cần nghe thấy chàng dùng giọng điệu dịu dàng đó nói ra hai từ này, tất cả những cảm xúc tiêu cực đều tan chảy, đều biến mất như mây khói, không thể kiên cường tiếp được?
Tình yêu hèn mọn đến vậy, thật khiến lòng tự tôn của nàng khó mà chấp nhận nổi.
Thế nhưng cho dù khó chịu như thế, vẫn không nỡ từ bỏ.
Khương Trầm Ngư bất giác hít sâu một hơi rồi lại thở ra, sau đó nhìn Cơ Anh, thấp giọng nói: “Tiểu nữ đang nghe”.
Cơ Anh đứng dậy, từ từ đi đến trước mặt nàng, khoảng cách của hai người gần trong gang tấc. Chàng giữ khoảng cách gần như vậy, hơi cúi đầu xuống, nhìn nàng, nói hai từ: “Năm năm”.
Khương Trầm Ngư ngẩn người.
“Cho ta thời gian năm năm, cho Di Thù thời gian năm năm, cũng cho bản thân thời gian năm năm. Nếu như nàng thực sự phẫn nộ, oán hận, vậy thì, hãy dùng thời gian năm năm để mưu tính đòn phản kích của nàng đi”.
Khương Trầm Ngư mở to mắt, lúc này, nàng hoàn toàn bị chấn động .
Cơ Anh đưa tay ra, khẽ nắm lấy tay nàng, cùng với bàn tay trở nên ấm áp, trái tim dường như cũng ấm lên, Khương Trầm Ngư không kìm được hỏi: “Ý của công tử là?”.
“Di Thù người này, tuy phận mỏng duyên ôi, gặp phải cảnh bất hạnh mà những người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi, từ một mặt nào đó mà nói, nàng ta quả thực đáng thương, nhưng từ một mặt khác, nàng ta lòng dạ sâu xa, thâm hiểm buông thả, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không thèm kiêng dè bất cứ đạo đức pháp luật nào. Nàng ta không hề nợ nần gì ta, cho nên xét về lợi ích Bích quốc, nâng đỡ nàng ta xưng đế là lựa chọn tốt nhất của ta; nhưng nàng ta lại có sự thâm thù đại hận với nàng, nàng muốn báo thù cũng không có gì đáng trách.
Khương Trầm Ngư vẫn nhìn chàng không chớp mắt.
Cơ Anh nhìn dáng vẻ này của nàng, đành nói rõ ràng hơn một chút: “Nói thế này đi, sở dĩ ta lựa chọn nàng ta làm Trình vương, ngoài ba nguyên nhân lớn đã nói tối qua, còn có một lý do lớn nhất: Nàng ta là nữ nhân”.
Khương Trầm Ngư khẽ nghiêng đầu.
“Nữ nhân xưng đế, trách nhiệm gánh vác càng nặng nề hơn, dĩ nhiên, độ khó cũng càng lớn hơn, nếu có thể thái bình không xảy ra chuyện gì, đó là vạn hạnh, nhưng, một khi xảy ra chút sai xót, đủ để nghìn người bàn tán, vạn người phỉ nhổ. Trình quốc tuy là cô đảo giữa biển, đất đai nghèo nàn, vật chất thiếu thốn, nhưng họ có kỹ thuật hạng nhất, mà những thứ bảo bối có thể quyết định thắng bại trong thời chiến loạn cũng có thể tạo được lợi nhuận vô cùng lớn trong hòa bình mới là thứ thánh thượng thực sự muốn có được. Cho nên, nếu ta đoán không nhầm, năm năm, năm năm nữa, đợi đến khi Bích quốc chuẩn bị chu toàn, thánh thượng tất sẽ khai đao với Trình quốc, mà đến khi đó, đối với chúng ta mà nói, còn có lý do nào tiện lợi hơn lý do nữ tử chấp chính?”. Cơ Anh nói đến đây, cười cười, nụ cười vô cùng phức tạp, rất khó nói rõ rốt cuộc chàng nhìn nhận và xử lý sự việc này với tâm trạng nào, duy nhất có một điều rõ ràng là đó tuyệt đối không phải vui vẻ, “Hơn nữa, có quá nhiều, quá nhiều điều có thể chỉ trích và thóa mạ nữ nhân này…”.
Khương Trầm Ngư cảm thấy trái tim mình tựa như cụm bèo trôi dạt trên mặt nước, vì không thể chìm xuống, cũng không thể lên bờ, cho nên vô cùng bấp bênh. Thực ra nàng không phải không biết đạo lý bên trong, kinh qua nhiều ngày rèn rũa như vậy, nàng không còn đơn thuần cho rằng chính trị có thể trong sạch, phía dưới bất kỳ ngọn cờ huy hoàng “trừ bạo giúp yếu” nào, khó có thể ghi chép được hết những hành vi xấu xa dơ bẩn. Thế nhưng, lờ mờ đoán được và thực sự nghe thấy lại là hai việc khác nhau hoàn toàn.
Lúc biết người phái sát thủ truy sát mình, người hại Sư Tẩu thê thảm đến thế chính là Di Thù, nàng rất phẫn nộ, nhưng bây giờ nghe Cơ Anh nói rõ nguyên nhân thực sự chàng giúp Di Thù, nàng cũng không vui nổi. Nàng không biết mình buồn vì điều gì, có lẽ là vì Di Thù, có lẽ là vì Cơ Anh, càng có lẽ là vì chính mình.
Tại sao đời người lại không thể sống đơn thuần một chút?
Tại sao phải tính tính toán toán, không thật lòng đối xử với ai như vậy?
Giống như Cơ Anh lúc này, chàng nắm tay nàng, vô cùng thành khẩn giải thích mọi chuyện với nàng, có lẽ nguyên nhân lớn nhất không phải vì chàng thích nàng, thương xót nàng, mà là vì họ đứng trên cùng một chiến tuyến.
Vậy thì, có phải nếu một ngày nào đó, khi nàng và chàng không cùng chiến tuyến, công tử sẽ dùng toàn bộ trí tuệ của chàng, trí tuệ khiến nàng vừa sùng bái vừa cảm thấy sợ hãi đó để đối phó nàng hay không?
Khương Trầm Ngư không biết, thực sự đến ngày đó, mình có thể dũng cảm đối mặt hay không.
“Trầm Ngư”. Lần thứ ba, Cơ Anh gọi tên nàng, “Nàng là cô nương thông minh nhất mà ta từng gặp, cho nên, nàng hoàn toàn biết mình nên làm gì, chẳng phải sao?”.
“Tiểu nữ là đồ ngốc…”. Khương Trầm Ngư lý nhí.
Cơ Anh mỉm cười, nắm tay nàng chặt hơn một chút: “Nàng chỉ là quá lương thiện. Rất nhiều chuyện, thực ra nàng biết phải làm thế nào, nhưng nàng không nhẫn tâm?”.
Khương Trầm Ngư ngước mắt, “Cho nên, người như tiểu nữ có phải chắc chắn sẽ không thể sinh tồn trong cái vòng luẩn quẩn này không?”.
Cơ Anh trầm ngâm giây lát, lắc đầu nói: “Không đâu”.
Khương Trầm Ngư nở một nụ cười thể lương: “Đến bây giờ công tử vẫn muốn an ủi tiểu nữ ư?”.
“Điều ta nói là sự thực”. Cơ Anh chăm chú nhìn nàng, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc:
“Trầm Ngư, nàng mềm lòng, dễ bị cảm động bởi một số chuyện, lại hay giúp đỡ người khác, đây là ưu điểm của nàng. Nhưng những ưu điểm này tuy rất mềm mỏng nhưng tuyệt đối không yếu đuối”.
Khương Trầm Ngư lặng thinh lắng nghe.
“Sự thông minh của nàng không phải ở chỗ nhìn nhận sự việc sâu sắc hơn, lý giải sự việc thấu triệt hơn người khác, mà là ở chỗ nàng cực kỳ biết giữ chừng mực. Nàng có trực giác kinh người bẩm sinh về phương diện này, khi không thể tranh đoạt sẽ tuyệt đối không tranh, nhưng một khi đã tranh, có thể lên tới Cửu Trùng Thiên. Cho nên, ta tin rằng, chỉ cần nàng hạ quyết tâm đối phó với ai, nhất định có thể tìm được cách chu toàn nhất, không liên lụy đến người vô tội, không tổn thương đến gốc rễ, không vứt bỏ nguyên tắc; mà nàng một khi quyết tâm giúp đỡ ai thì cũng mạnh mẽ và đáng tin cậy như thế. Trầm Ngư, đây là ưu điểm của nàng”. Cơ Anh nói đến đây, nheo mắt cười, “Ưu điểm này là độc nhất vô nhị, đã khiến cho ta cực kỳ hâm mộ. Bởi vì, ta phải học rất nhiều năm mới có thể nắm được chừng mực, còn nàng bẩm sinh đã có”.
Giọng Khương Trầm Ngư bắt đầu run rẩy: “Công tử…”.
“Cho nên, bây giờ điều duy nhất ta có thể khuyên nàng, chỉ có hai chữ - chờ đợi”.
Sương trắng lờ mờ quẩn quanh sau lưng chàng, đôi mắt Cơ Anh sáng bừng, tựa như ánh đèn dưới pha lê, có thể chiếu rọi nhân gian.
Thế là trái tim của Khương Trầm Ngư đã hoàn toàn tan chảy, không còn băn khuân, không còn kìm nén nữa, nàng rơi lệ, nói: “Tiểu nữ từng thề…”.
Cơ Anh nắm chặt tay nàng, không hề buông lơi.
“Tiểu nữ từng thề… khi những tên sát thủ đó dùng thủ đoạn tàn nhẫn giày vò Sư Tẩu, tiểu nữ đã từng thề với bản thân - Ta sẽ ghi nhớ cảnh tượng máu thịt bầy nhầy tứ chi đứt đoạn đó, ta phải ghi nhớ giọng nói tuyệt vọng, đau đớn, nhục nhã, thảm thiết đó của Sư Tẩu, ta phải ghi nhớ tất cả mọi thứ, sau đó, nếu như ta may mắn không chết, ta phải báo thù! Ta nhất định phải báo thù!”. Khương Trầm Ngư hít vào một hơi thật sâu, nói chắc nịch như chém đinh chặt sắt: “Tiểu nữ không thể tha thứ cho Di Thù, cho dù ả đã từng đáng thương đến đâu, hiện giờ ả quan trọng với thiên hạ đến đâu! Tiểu nữ càng không thể tha thứ, khi ả muốn giết tiểu nữ vì một lý do hết sức nực cười và hoang đường! Cho nên, tiểu nữ tuyệt đối không tha thứ!”.
Cơ Anh nhìn nàng dịu dàng, tiếp lời nàng, nói: “Vậy thì, hãy bắt đầu suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào mới có thể báo thù một cách hiệu quả nhất, nhanh nhất, mà lại không liên lụy đến người vô tội nhất!”.
Khương Trầm Ngư ngước rèm mi ướt đẫm, nghẹn ngào nói: “Có phải tiểu nữ rất bướng bỉnh không?”.
“Nàng có quyền bướng bỉnh – sau khi tính mạng của nàng bị uy hiếp đến thế”. Dường như có một thứ gì đó tan ra trong mắt Cơ Anh, khiến chàng trở nên dịu dàng hơn, đồng thời cũng trở nên đau thương một cách lạ lùng,” Kỳ thực, ta có chút ngưỡng mộ nàng”.
“Tại sao?”.
“Bởi vì, đợi đến khi nàng đến được vị trí của ta, nàng sẽ phát hiện…”, Cơ Anh buông tay nàng, quay người, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa, hững hờ nói: “Bướng bỉnh, thứ này thực sự quá xa xỉ, xa xỉ đến mức căn bản không thể có được, cũng không được phép có”.
Ngọn gió sớm thổi phe phất chiếc áo bào trắng của chàng, mái tóc đen của nàng vẫn tung bay phía sau lưng, rơi vào tầm mắt Trầm Ngư lại hóa thành nỗi tịch liêu, tựa như bất cứ lúc nào chàng cũng có thể tan vào trong màn sương, không còn tồn tại nữa.
Nàng bỗng cảm thấy một mong ước cháy bỏng bỗng trào dâng khắp toàn thân – Nàng muốn ôm chặt, ôm thật chặt lấy công tử, để xác định chàng thật sự tồn tại, sẽ không biến mất, chàng thực sự thuộc về mình, triệt để hoàn toàn thuộc về mình. Tựa như một người đi trong sa mạc khát khao nước, khát khao đến mức liều mạng, gấp gáp, sốt ruột, không thể khống chế được!
Thế là Khương Trầm Ngư đột nhiên tiến lên phía trước, ôm lấy cánh tay của chàng.
Cơ Anh hơi ngạc nhiên, quay đầu lại, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, khoảnh khắc đó, chàng dường như biết nàng muốn nói gì: “Đợi…”.
Thế nhưng, khát vọng đó quá mạnh liệt, đến nỗi cho dù Cơ Anh định ngăn cản, nhưng nàng vẫn nói mà không tính đến hậu quả: “Tiểu nữ ngưỡng mộ công tử”.
Nét mặt Cơ Anh đột nhiên trở nên vô cùng cổ quái, vì đan xen quá nhiều cảm xúc, khó mà hiểu hết được.
Tiết Thái lộ vẻ bối rối hiếm có, lặng lẽ quay người, dường như muốn bỏ đi, nhưng rón ra rón rén bước được mấy bước rồi lại dừng lại, quay đầu tiếp tục quan sát.
Khương Trầm Ngư căn bản không đoái hoài đến sự tồn tại của người bên cạnh, lấy dũng khí nói hết tất cả: “Tiểu nữ ngưỡng mộ công tử. Giống như một đưa trẻ sợ hãi bóng tối ngưỡng mộ tia nắng bình minh đầu tiên; giống như một kiếm khách ngưỡng mộ thanh danh kiếm tuyệt thế; giống như một nông phu vất vả ba mùa, ngưỡng mộ mùa thu hoạch bội thu; giống như một thiếu nữ mới lớn ngưỡng mộ hộp phấn đầu tiên trong đời; giống như một người thợ trồng hoa kinh qua sương gió, ngưỡng mộ một đóa hóa hé nở; giống như một chủ nhân cô đơn ngưỡng mộ cố nhân quay về… Tiểu nữ dùng tất cả tình cảm tốt đẹp nhất, ấm áp nhất, khao khát nhất trên thế gian này để ngưỡng mộ công tử”.
Cơ Anh lặng lẽ nghe xong, nhìn nàng chăm chú hồi lâu, sau cùng mới chậm rãi nói: “Đa tạ”.
Khương Trầm Ngư cụp mắt, cảm thấy dũng khí và nhiệt tình của mình đã theo những lời thổ lộ đó dần dần nguội lạnh và tan biến, một khi đã bình tĩnh lại, nỗi hối hận liền dâng trào. Nhất là hai tiếng “đa tạ” của Cơ Anh chẳng khác nào một đạo thánh chỉ, dịu dàng nhưng triệt để tuyên bố lần bày tỏ này đã thất bại.
Ban nãy tại sao lại bồng bột nói những lời này ra mà không nghĩ đến hậu quả?
Rõ ràng biết sẽ không có bất cứ kết quả, bất cứ khả năng nào.
Một câu “đa tạ” đã là câu trả lời tốt nhất mà nàng có thể có được.
Nhưng nàng đã nói ra rồi.
Vậy thì, đã nói rồi thì không được hối hận.
Phải ôm trong lòng giác ngộ rằng ngày mai ta sẽ chết, cho nên, hôm nay không được phép để lại bất cứ tiếc nuối nào, không được phép kiêng dè bất cứ kỵ húy nào, sau đó, tuyệt đối không hối hận.
Khương Trầm Ngư gắng gượng kìm nén nỗi buồn, ép bản thân ngẩng đầu lên.nhìn thẳng vào Cơ Anh, nhếch môi mỉm cười: ‘Cho nên, vì công tử có sự ngưỡng mộ tươi đẹp và ấm áo đến thế, xin công tử đừng cảm thấy cô độc nữa. Công tử là người tốt đẹp nhất trên thế gian này. Tốt đẹp nhất, tốt đẹp nhất, tốt đẹp nhất”. Nàng nói liền ba từ tốt đẹp nhất, tiếng sau nhỏ hơn tiếng trước, nhưng tiếng sau kiên định hơn tiếng trước.
Gương mặt luôn bình tĩnh, hiếm khi biến đổi của Cơ Anh bỗng nhiên như bị thứ gì đập nát, để lộ một loại cảm giác bi thương, cảm động, tự trách… Đang xúc động, cơ thể chàng đột nhiên chấn động, chàng giơ tay ôm ngực, cúi gập xuống.
Khương Trầm Ngư giật mình vì biến cố đột ngột này, vội vàng đỡ lấy chàng: “Công tử? Công tử làm sao vậy?”.
Cơ Anh túm chặt vạt áo của mình, sắc mặt trắng bệch như giấy, mồ hôi túa ra như mưa, hơi thở gấp gáp, tựa như không thở nổi, đồng tử cũng bắt đầu mờ đục.
Khương Trầm Ngư kinh hãi kêu lên: “Công tử! Công tử làm sao vậy? Công tử đừng dọa ta! Lẽ nào! Lẽ nào bát canh đó có độc?”. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là Di Thù đã hạ độc! Đang định quay người đi tìm Di Thù, Tiết Thái đã bước đến, hắn đẩy nàng ra, đưa tay móc ra một chiếc bình nhỏ trong áo Cơ Anh, nhấc nút bình ra, chẳng đếm bao nhiêu viên mà dốc hết vào miệng chàng.
Cơ Anh uống thuốc xong, hơi thở đã đều hơn, nhưng mặt vẫn xám ngắt, đau đớn không nói nổi nên lời, chỉ có thể mệt mỏi nhìn Tiết Thái một cái. Tiết Tháo hiểu ý gật đầu: “Thuộc hạ đi tìm hầu gia ngay!”. Nói rồi vội vã chạy đi.
Không bao lâu sau, Giang Vãn Y lập tức xuất hiện, sau lưng còn dẫn theo hai tên thị vệ. Khương Trầm Ngư còn chưa kịp hỏi hắn bất cứ câu nào, hắn đã ra lệnh cho thị vệ khiêng Cơ Anh vào trong phòng rồi đuổi tất cả mọi người ra, đóng chặt cửa phòng.
Khương Trầm Ngư túm chặt Tiết Thái chất vẫn: “Rốt cuộc là chuyện gì? Công tử bị làm sao?”.
Tiết Thái trả lời không thể ngắn gọi hơn: “Bị bệnh”.
Trái tim Khương Trầm Ngư vì thế mà chùng xuống: “Bệnh gì? Bắt đầu từ lúc nào? Công tử bị bệnh bao lâu rồi?”.
Tiết Thái trầm ngâm giây lát, lắc đầu đáp: “Ta không biết”.
“Ngươi cả ngày ở bên cạnh công tử, sao lại không biết?”.
Có lẽ giọng nàng quá lo lắng, nên Tiết Thái tỏ ra mất kiên nhẫn, hất tay nàng ra, lạnh lùng nói: “Ta đâu phải là đại phu, làm sao biết được? Hơn nữa, bệnh của ngài đã có từ trước khi ta đi theo ngài. Chẳng qua là luôn giấu giếm, không để bất cứ ai hay biết thôi…”.
Sau đó hắn còn nói những gì, Khương Trầm Ngư hoàn toàn không nghe rõ, đầu óc nàng trống rỗng, đã không còn nghe thấy, nhìn thấy gì nữa, chỉ có một việc bồng bềnh trong đầu nàng, vô cùng rõ rệt…
Công tử…
Vẫn luôn vẫn luôn bị bệnh.
Mà nàng vẫn luôn vẫn luôn không mảy may hay biết.
Khương Trầm Ngư không biết mình đã đứng ngoài phòng bao lâu, sương mù dày đặc giăng kín, ánh dương trong mong đợi vẫn không ló rạng, hôm nay là một ngày cực kỳ âm u.
Gió se lạnh, trước đó không ngờ sẽ ra ngoài lâu như thế, thế nên lúc đi nàng chỉ khoác một tấm áo đơn mỏng manh, nàng khép chặt vạt áo, cảm thấy hai chân tê cứng, tay chân lạnh cóng.
Tiết Thái nhìn nàng một cái, vào một gian phòng khác lấy một chiếc áo khoác ra, vứt lên người nàng.
Lúc Khương Trầm Ngư còn đang sửng sốt, hắn đã quay mặt đi, giả bộ như không xảy ra chuyện gì, nói: “Đây là áo khoác của công tử, cho ngươi hưởng lợi đấy”.
Trong áo khoác quả nhiên còn mang theo mùi hương Phật Thủ Cam quen thuộc, Khương Trầm Ngư cầm nó trên tay, nhớ đến chủ nhân của chiếc áo không biết đang chịu giày vò đến nhường nào trong căn phòng kia, nỗi xót xa không kìm được dâng trào trong tim.
Rất hoang mang, rất sốt ruột, rất lo lắng, rất bi thương… dường như hết thảy cảm xúc tiêu cực trên thế gian đều đè lên thân thể nàng, đau đớn đến gần như tê dại.
Mà chính vào lúc đó, cửa phòng cọt kẹt mở ra, Giang Vãn Y bước ra ngoài, dặn dò hai tên thị vệ vài câu, đang định quay người đi vào, Khương Trầm Ngư không nhẫn nhịn được nữa, chạy lên trước hỏi: “Công tử bị làm sao? Công tử làm sao vậy? Rốt cuộc chàng bị làm sao?”.
Giang Vãn Y do dự một lát, thận trọng đáp: “Ngài đỡ hơn rồi, muội đừng quá lo lắng…”.
“Rốt cuộc công tử mắc bệnh gì? Tại sao lại đột ngột thành như thế? Công tử bệnh bao lâu rồi? Nghiêm trọng không? Trong chiếc bình nhỏ kia là thuốc phải không? Tại sao uống thuốc rồi mà vẫn không đỡ?”. Nàng càng nói càng sốt ruột , cuối cùng dường như càng nói càng loạn, “Thật sự không liên quan đến Di Thù sao? Có phải có người hạ độc chàng không? Có người muốn uy hiếp chàng phải không? Là hoàng thượng…”.
Giang Vãn Y lập tức ngắt lời nàng: “Thục phi nương nương!”,
Khương Trầm Ngư cả kinh, cách gọi này tựa như một chiếc chùy nặng, nện thật mạnh vào trái tim nàng, đồng thời cũng nện bay hết mọi cảm xúc của nàng.
Nàng co rúm lại, lộ vẻ đau đớn.
Sự áy náy thoáng lóe lên trong mắt Giang Vãn Y, hắn quay người định vào phòng, tay áo lại bị giữ chặt. Hắn bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt e dè của Khương
Trầm Ngư, ánh mắt ấy yếu mềm đến khó tả, nhưng lại như vô số sợi tơ, đủ để bó chặt bất cứ người nào.
Khương Trầm Ngư cứ nhìn hắn một cách khổ sở đáng thương như thế, túm tay hắn, ngón tay không ngừng run lật bật, nói bằng một âm thanh rất khẽ rất khẽ: “Hãy… hãy nói cho muội đi…”, ngừng lại một lát, lại gọi: “Sư huynh… cầu xin huynh”.
Sắc mặt Giang Vãn Y hơi biến đổi, không thể cự tuyệt được nữa.
Bởi vì nước mắt của Khương Trầm Ngư đã lăn xuống.
Những giọt lệ to tròn, đọng lại trên bờ mi như dùng mực đen vẽ phác, sau đó mau chóng lăn xuống, khiến đôi mắt nàng càng sâu thêm, đen thêm, làn da nàng càng nhợt nhạt thêm. Hai thứ tương phản, càng nổi bật vẻ đẹp yếu đuối đến kinh người.
“Sư huynh, xin hãy nói cho muội,muội thực sự, thực sự rất lo lắng, cầu xin huynh, cầu xin huynh đấy, sư huynh…”. Nàng khóc không thành tiếng.
Mặt Giang Vãn Y hết trắng lại xanh, hết xanh lại trắng, cuối cùng thở dài, thấp giọng than: “Công tử mắc bệnh tim”.
“Bệnh tim?”. Khương Trầm Ngư trợn trừng mắt.
Giang vãn Y ừ một tiếng, “Di truyền bẩm sinh. Mẫu thân của ngài cũng bị bệnh này mà qua đời”.
Khương Trầm Ngư nghĩ đến những chuyện về Cơ Anh mà nàng được nghe trong thọ yến của phụ thân hai năm về trước, mẫu thân chàng qua đời trong dịp ấy, lẽ nào bây giờ lại đến lượt công tử?
“Vậy… công tử?”
Giang Vãn Y cụp mắt, thần sắc ủ rũ, Khương Trầm Ngư vỗi vã nắm lấy tay hắn, cuống quýt gọi: “Sư huynh”.
Giang Vãn Y ngần ngừ mãi, cuối cùng mới trả lời: “Công tử mắc bệnh đã lâu, lại thêm mệt mỏi tích tụ, lao lực quá độ, khí huyết ngưng trệ, hỏa tâm thiêu đốt, đã không thể trị tận gốc, bây giờ điều duy nhất có thể làm là ôn dương bổ khí, lấy tả phù chính…”.
“Muội nghe không hiểu…”. Khương Trầm Ngư thì thầm, “Sư huynh, những lời huynh nói, muội đều không hiểu…”.
Trong mắt Giang Vãn Y lộ vẻ đau thương, chậm rãi nói: “Có nghĩa là nếu công tử có thể không quan tâm đến bất cứ ngoại sự nào, chỉ tĩnh tâm điều dưỡng, có lẽ còn có năm năm tuổi thọ”.
“Còn nếu không thể?.
“Cùng lắm chỉ một năm”.
Khương Trầm Ngư cảm thấy một sức mạnh to lớn ập tới, sau đó,hung hăng xé toạc nàng từ đầu đến chân.
Nàng chớp mắt, ngã ra đằng sau, Tiết Thái bên cạnh bất giác đưa tay đỡ, kết quả là hắn cũng ngã lăn ra đất.
Giang Vãn Y vội vàng bước lên sờ mũi nàng, liền thở phào nói với Tiết Thái: “Nàng ấy chỉ là kinh hãi quá độ, bị ngất thôi”.
Tiết Thái nằm dưới người Khương Trầm Ngư, nghiến răng nói: “Mau nhấc nàng ta ra khỏi người ta! Trông thì gầy mà nặng quá, ta sắp bị đè chết rồi”.
Giang Vãn Y sai thị vệ đỡ nàng về phòng, khi quay lại phòng Cơ Anh, đã thấy Cơ Anh ngồi tựa trên giường, tuy sắc mặt còn xám xịt, nhưng mắt đã sáng trong trở lại.
“Tại sao công tử không ngủ một lát?”.
Cơ Anh nhìn hắn, khẽ thở dài: “Ngươi không nên cho nàng ấy biết”.
Giang Vãn Y cười khổ: “Thuộc hạ biết”. Ngừng một lát, lại nói: “Nhưng, khi nàng ấy dùng ánh mắt đó nhìn thuộc hạ, gọi thuộc hạ là sư huynh, thuộc hạ không có cách nào từ chối nàng ấy, khước từ bất cứ yêu cầu nào của nàng ấy… Xin lỗi…”.
Cơ Anh cúi xuống nhìn lồng ngực của mình, hỏi sang chuyện khác: “Ta thực sự chỉ còn có thể sống năm năm nữa?”.
Giang Vãn Y xòe tay bất lực: “Như thế đòi hỏi công tử phải tĩnh tâm tu dưỡng…”.
“Vậy thì coi như có năm năm đi”. Cơ Anh mỉm cười, “Một nghìn tám trăm hai mươi lăm ngày, có thể làm được rất nhiều chuyện”.
Giang Vãn Y nổi giận: “Công tử!”.
Cơ Anh giơ tay ra, ngăn hắn nói tiếp: “ta biết, Vãn Y, những gì ngươi muốn nói, ta đều biết cả, cơ thể của mình thế nào, ta là người rõ nhất. Ta quá rõ, đúng thế, tất cả những chuyện này, ta đều quá rõ…”. Nói đến sau cùng, giọng càng lúc càng nhỏ đi, cơ hồ không nghe thấy.
Giang Vãn Y đi tới, đặt một chiếc bình vào tay chàng: “Đây là loại thuốc Hộ Tâm Hoàn tốt nhất mà thuộc hạ có thể chế ra, có thể giải cơn đau đớn nhất thời khi ngài phát bệnh. Nhưng loại thuốc này không thể chữa bệnh tận gốc… Nghe thuộc hạ một câu, công tử, núi xanh còn đó (*)…”.
(*) Một vế của câu thành ngữ “núi xanh còn đó, không sợ thiếu củi đốt”.
Cơ Anh nhìn chằm chằm chiếc bình thủy tinh trong suốt đó, ánh mắt lúc sáng lúc tối,
“Thế nhưng, mười trượng hồng trần, đời này của ta, ngày tháng ngắn ngủi mà vướng bận… lại quá nhiều…”.
Là bao nhiêu năm trước, trong cơn mưa xuân gặp người thiếu nữ ánh mắt sáng trong đó, mái tóc nàng ướt đẫm, những giọt nước như châu như ngọc, từng giọt từng giọt lăn xuống, nàng ngước mắt nhoẻn cười, kiều diễm hơn hoa;
Là bao nhiêu năm trước, chàng ân cần chăm sóc bên giường mẫu thân, nhìn bà hơi thở thoi thóp, sinh mệnh mất dần, đau đớn không nói nên lời, mà trước khi lâm chung, những lời bà nói với chàng tựa như dao nhọn cắt đứt gân cốt, tựa như máu thịt lần nữa được nhào nặn lại, trong nháy mắt, trời long đất lỡ, vạn kiếp bất phục;
Là bao nhiêu năm trước, quỳ trước linh vị, đồng hồ cát chảy, trăng đêm lặn mất, cuối cùng đã đưa ra một quyết định bướng bỉnh, không e ngại bất cứ điều gì, cũng phải đi tìm người đó, từ đây rời xa nơi này, sẽ không quay về nữa;
Là bao nhiêu năm trước, khoảnh khắc đẩy cửa, bị ánh lửa rừng rực chiếu sáng chói mắt, trong ánh lửa, phụ thân tuổi già sức yếu bước ra khỏi đám đông, quỳ xuống lạy chàng;
Là bao nhiêu năm trước, một ngọn đèn cô lẻ chiếu sáng ám thất, chiếu sáng gương mặt cuồng điên của người ấy, gào thét với chàng – Chàng nợ ta, chàng nợ ta, đời này kiếp này chàng đều nợ ta!
Là bao nhiêu năm trước, một trận tuyết lớn phủ kín vạn vật, thương hải tang điền, từ đây không còn thứ gì gọi là thiên đường nhân gian;
Lại là bao nhiêu năm trước, nhìn thấy một cành hoa lê trong tuyết, loáng thoáng ẩn hiện, như cách một đời, nhưng cuối cùng lại từng bước từng bước tới gần?
Mười trượng hồng trần.
Cuộc đời này của chàng, có được quá nhiều, mất đi quá nhiều, mắc nợ cũng quá nhiều quá nhiều.
“Vãn Y, hãy giúp ta”. Cơ Anh nói: “Hãy cho ta năm năm. Ta không tham lam, năm năm là đủ rồi…”.
Đôi mắt Giang Vãn Y bỗng chốc trở nên trĩu nặng.