Tiểu Long nữ không chút chú ý tới nàng, có thể nói là bơ Trình Dương, xem nàng không hề tồn tại, mà Trình Dương cũng không có thể làm gì khác hơn là ủy khuất ngồi chồm hỗm một bên liếc mắt nhìn Tiểu Long nữ………dáng dấp không khác nào một con cún con bị chủ vứt bỏ, trang đáng thương để hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Long nữ.
Thật sự cũng không có chuyện gì to tác, Trình Dương cứu Quách Phù cũng không phải lý do chính làm cho Tiểu Long nữ mất hứng. Làm Tiểu Long nữ không vui chính là một câu nói của Kim Luân pháp vương:
"Tiểu huynh đệ, chỉ cần ngươi quy thuận đế quốc Mông Cổ thì tiểu cô nương này đương nhiên thuộc về ngươi".
Tiểu Long nữ là đang ghen tị, cho nên mới nói mọi chuyện thật sự là oan uổng Trình Dương, nhưng mà Trình Dương nhà ta làm sao hiểu được khúc mắt trong đó mà tỉnh ngộ được, nên chỉ có thể ngu ngơ giả bộ ủy khuất mà chờ Tiểu Long nữ để ý tới thôi.
Trình Dương nghẹn miệng, hai mắt ngập tràn nước mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Tiểu Long nữ, Tiểu Long nữ cưng chiều nàng như vậy, chắc sẽ không mặc kệ nàng ủy khuất, Trình Dương suy tính cẩn thận.
Nhưng Tiểu Long nữ ở bên cạnh Trình Dương lâu như thế làm sao không biết tính toán nhỏ nhặt này trong lòng Trình Dương, tùy ý Trình Dương muốn giả bộ như thế nào cũng được, Tiểu Long nữ đều du diêm bất tiến không chút để ý.
Cũng không biết thế cục như vậy rốt cuộc dằn co bao lâu, Trình Dương thật sự cảm thấy rất thương cảm ủy khuất, lần này bộ dáng không chút giả trang mà là thật sự ủy khuất, nhưng Tiểu Long nữ vẫn như trước không để ý tới nàng. Trình Dương đưa tay lên tính toán Tiểu Long nữ đã bao lâu không để ý tới nàng, đại khái là gần ba canh giờ rồi, Trình Dương cảm giác như trong ngực nàng có hàng vạn con kiến bò……………
Trình Dương giật nhẹ tay áo của Tiểu Long nữ: " Long nhi" thanh âm mang theo vô hạn ủy khuất, thương cảm vô cùng.
Tiểu Long nữ thật sự đang cảm thấy rất phức tạp, nàng mâu thuẫn không biết thái độ của nàng đối với Trình Dương có phải là không đúng hay không, thế nhưng những lời nói của Kim Luân pháp vương làm cho nàng rất khó chịu cảm giác không thoại mái chút nào.
Tiểu Long nữ ghét chính mình như vậy, mà đánh giá lại tất cả thì chuyện này cũng không phải đại sự to tát gì, lại càng không phải lỗi của Trình Dương, vậy mà nàng lại đem tất cả mọi chuyện đổ lên người Trình Dương mà oán trách.
" Dương, ta vô lý nổi giận với ngươi, ngươi…. có phải thấy ta rất đáng ghét không? "
Trình Dương lắc đầu, thích còn không kịp nói chi là ghét:
" Long nhi giận dữ, sinh khí như vậy khẳng định là do ta làm sai chuyện gì làm cho Long nhi không vui. "
" Ngươi luôn đem mọi chuyện sai lầm đưa đến trên người của mình……….."
Trình Dương ngồi chồm hỗm trước mặt Tiểu Long nữ, nghiêm trang nói:
" Ta đáp ứng Long nhi không để ý những việc không liên quan tới mình, vậy mà vừa rồi tôi ra tay cứu Quách Phù, như vậy chẳng khác nào xen vào việc không liên quan tới mình, còn tạo thêm phiền phức cho Long nhi, như vậy Long nhi tức giận là chuyện đương nhiên."
Tiểu Long nữ ảm đạm cười, Trình Dương luôn có những lý do thuyết phục nàng:
" Dương, có phải ngươi nghĩ muốn cứu Vô Song cô nương. "
Trình Dương sửng sốt, nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, dù sao nàng cùng là một kẻ mà thân mình còn lo chưa xong nói chi lo tới chuyện của người khác:
" Không có. "
" Sư tỷ nàng, ta không hiểu. "
Tiểu Long nữ không hiểu rõ tại sao Lý Mạc Sầu lại hành động như vậy, như nàng nhìn thấy thì Lý Mạc Sầu cực kỳ hận Lục Vô Song, thế nhưng lúc Lục Vô Song gần như sắp chết thì Lý Mạc Sầu lại liều mạng cứu chữa cho Lục Vô Song, cho dù hao tổn gần như cạn kiệt chân khí của chính mình. Lý Mạc Sầu cần gì phải cứu Lục Vô Song chứ????
Trình Dương nhún vai tỏ vẻ chẳng biết rõ:
" Lý Mạc Sầu bởi vì sự phản bội của Lục Triển Nguyên mới biến thành hình dạng như hiện nay, mấy năm trước nàng gϊếŧ đệ đệ của Lục Triển Nguyên, cả nhà Lục Lập Đỉnh, Lục Vô Song chính là con gái của Lục Lập Đỉnh, theo như tôi nghĩ thì các nàng đáng lý ra phải xung khắc như nước với lửa mới đúng, nhưng rốt cuộc vẫn thấy là lạ………."
Trình Dương nhíu mày, là chỗ nào không đúng làm cho nàng cảm thấy quái lạ cơ chứ…
" Lời nói của sư phụ quả là đúng không sai, điển hình như sư tỷ, vì không nghe theo lời của sư phụ nên bây giờ mới ra nông nỗi lưu lạc giang hồ không nơi nương tựa như thế này. " trong lòng Tiểu Long nữ cũng có chút thương tiếc cho số phận của Lý Mạc Sầu, dù gì cũng là đồng môn sư tỷ muội.
Nếu không có sự xuất hiện của Trình Dương thì chắc theo như nội dung của tiểu thuyết, Dương Quá xuất hiện cùng Tiểu Long nữ viết nên một thiên tình sử lâm ly bi đát, như vậy Tiểu Long nữ chắc cũng không nói đến câu này.
Chỉ là không có chữ "nếu", Trình Dương cũng xuất hiện, Tiểu Long nữ không có cơ hội đó, càng không có gì để phản bác " Nam tử trong thiên hạ chỉ là những kẻ phụ tình bạc nghĩa. "…….
" Vậy bây giờ Long nhi còn có tức giận hay không? "
Trình Dương nghĩ không ra được chút manh mối nào rõ ràng, cũng từ từ tỉnh lại, Tiểu Long nữ rốt cuộc chịu mở miệng nói chuyện với nàng, đây thật sự là một chuyện đáng vui mừng cỡ nào.
Tiểu Long nữ lắc đầu, chuyện tình cảm ghen tuông quả thật là chẳng biết tại sao.
Trình Dương cười "hắc hắc" xấu xa, sau cùng ngã vào trong lòng Tiểu Long nữ, ngửa đầu nhìn Tiểu Long nữ:
" Long nhi có phải ghen(ăn dấm chua) hay không? "
Sau đó lại giả bộ ở trong lòng Tiểu Long nữ hít hít ngửi ngửi:
"Hảo nùng toan vị.(chỉ rằng Tiểu Long nữ ghen rất nhiều)"
Tiểu Long nữ không hiểu, cũng giơ tay lên ngửi:
" Ta lại không nghe được vị chua của dấm nha."
" Ta nói có là có. "
Tiểu Long nữ dùng tay chọt chọt vào hai má của Trình Dương:
" Lại nói hưu nói vượn" (nói bậy bạ; nói vớ nói vẩn)
Trình Dương ôm lấy Tiểu Long nữ, ở bên tai Tiểu Long nữ thì thầm vài câu, sắc mặt Tiểu Long nữ đỏ lên, không còn nét băng sơn khó gần mà thay vào đó là dáng dáp của một tiểu cô nương thẹn thùng e lệ, sau đó đem Trình Dương đẩy ra:
" Ngươi mới ghen tỵ. "
Sau đó Tiểu Long nữ đứng lên, đưa lưng về phía Trình Dương, Tiểu Long nữ chưa bao giờ biết loại cảm xúc này chính là đố kỵ.
" Long nhi, kỳ thật ta còn thích ngươi ghen như vậy. " Trình Dương nhìn Tiểu Long nữ với vẻ mặt say mê.
" Ta chẳng bao giờ thấy ngươi ghen? " Tiểu Long nữ phát hiện thêm một vấn đề mới, từ những biểu hiện của Trình Dương mà xem xét, ghen tựa hồ là một chuyện làm cho tâm tình của người ta cảm thấy suиɠ sướиɠ thì phải.
Trình Dương thế nào mà không biết ghen cơ chứ, không ăn dấm chua mới là lạ, Trình Dương là cả một cái hang dấm chua, chỉ cần là những người làm cho Trình Dương cảm thấy khó chịu, đều đừng nghĩ tới chuyện tiếp cận Tiểu Long nữ nửa bước, lời nói của Tiểu Long nữ vừa nhắc tới làm cho trong lòng Trình Dương nổi lên toan thủy( ghen tuông), những kẻ có ý đồ xấu với Tiểu Long nữ không phải chỉ một hai người, điều này làm cho Trình Dương phải đề phòng khắp nơi
" Làm sao không có chứ, người thích Long nhi nhiều như vậy…….."
Tiểu Long nữ trong lòng chỉ có duy nhất hình bóng của Trình Dương, những người khác trong mắt nàng cũng chỉ là dư thừa hay nói tàn nhẫn hơn là vô hình, nàng làm sao biết được có bao nhiêu nhân vì khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng mà ôm mộng viễn tưởng chứ.
Trình Dương chu chu miệng, bắt đầu làm nũng với Tiểu Long nữ.
Trước khi hoàng hôn buông xuống, Trình Dương đi ra ngoài hái một ít trái cây dại ăn đỡ đói, trong lúc vô tình thấy được cỏ đuôi chó, suy nghĩ một chút bèn hái một ít đem về.
Tiểu Long nữ tựa vào trong lòng Trình Dương, Trình Dương đưa tay chỉ cho Tiểu Long nữ làm cách nào có thể kết cỏ đuôi chó thành nhẫn, hiện tại ở nơi này Trình Dương cũng không biết làm như thế nào để biến ra một chiếc nhẫn để đưa cho Tiểu Long nữ, Trình Dương ngu ngốc nghĩ, Tiểu Long nữ nếu mang chiếc nhẫn do nàng đưa, vậy thì Tiểu Long nữ là người của nàng rồi, như vậy dù Tiểu Long nữ có chạy đi đâu cũng không thoát được, những kẻ ham mê sắc đẹp của Tiểu Long nữ cũng sẽ tránh xa.
Cách làm này của Trình Dương có phải hay không xác minh một câu nói, trong tình yêu thì chỉ số thông minh của con người trở nên thấp rất nhiều.
Kỳ thực Trình Dương cũng chẳng hề biết tết nhẫn bằng cỏ đuôi chó, chỉ là nàng thích cái cảm giác như vậy, thích cái cảm giác cùng Tiểu Long nữ gắn bó cả đời, suốt kiếp không chia lìa.
Nhẫn làm từ cỏ đuôi cho là không thể mang vào tay của Tiểu Long nữ được, Trình Dương làm thế nào, tết thế nào cũng không ra đúng hình dạng của nó, thế nhưng Trình Dương lại bá đạo nói với Tiểu Long nữ:
" Long nhi, ngươi nhận nhẫn của ta, ngươi sau này là người của ta, ngươi chỉ có thể suy nghĩ mình ta, nhìn ta, cưng chiều ta…….." Trình Dương lại nhải một đống chuyện trên trời dưới đất
" Vì sao ngươi không phải như vậy đối với ta? " Chờ cho Trình Dương nói xong, Tiểu Long nữ mới hỏi ngược lại.
Trình Dương vỗ ngực, lời thề sắt son cùng Tiểu Long nữ cam đoan. Hoàn cảnh như vậy, tình huống như vậy, mỗi ngày trôi qua hầu như đều rất gian khổ, vậy mà Trình Dương còn có thể cười, Trình Dương là một người rất dễ thỏa mãn, nàng chỉ cần có thể cùng Tiểu Long nữ sống bên nhau cả đời, như vậy là hạnh phúc với nàng rồi.
" Dương, quê hương của ngươi rốt cuộc là một nơi như thế nào? " là nơi tốt đẹp như thế nào mới có thể sinh ra một con người như Trình Dương chứ.
" Cũng không khác gì ở đây là mấy."
Trình Dương mím môi, ảm đạm cười, không biết cha mẹ sống thế nào, Vũ Tiểu….Khiến cho mọi người đều nghĩ nàng không còn sống trên đời, hiện tại có thể nói, mạng của nàng cũng là nhặt được.
Bên ngoài sơn động truyền tới tiếng nói của Chu Bá Thông, Trình Dương lúc đầu còn tưởng là nàng nghe nhầm, thế nhưng thanh âm của Chu Bá Thông càng ngày càng rõ, còn có tiếng nói của Quách Phù, còn có tiếng bước chân hỗn loạn, có không ít người đang đến đây…..Trình Dương phát điên, vì sao, đây rốt cuộc là vì cái gì……Nàng cùng Tiểu Long nữ cần bồi dưỡng cảm tình nha.
Trình Dương ấm ức, thế giới chỉ hai người của nàng và Tiểu Long nữ, Trình Dương nghiến răng, trừng mắt nhìn về phía bên ngoài sơn động, nhìn không thấy bóng người: Chu Bá Thông, ngươi nếu dám bước vào, tôi nhất định sẽ bóp ch ết ngươi………