"Lạc Tử Dạ, cô thật không muốn lưu lại?" Kỳ Lạc nghẹn ngào mở miệng, không nhúc nhích nhìn Tử Dạ, "Cô vẫn không tin tôi có thể bảo hộ cô..."Tử Dạ rưng rưng lắc đầu, "Tôi không lưu lại, không có nghĩa là tôi không tin cô! Tôi chỉ hy vọng cô mãi mãi vẫn là Tiểu Lạc Lạc ngây thơ chất phát của thuở ban đầu.
Kỳ thật tôi cũng chưa từng nghĩ cô yếu đuối, ở thời đại này, tôi nên học cách bảo vệ chính mình, mà không phải dựa vào bất kỳ ai.
Nói xong, Tử Dạ cười một tiếng với Tiểu Lạc Lạc, "Tôi ở đây đã mang không ít tiếng xấu, cũng tự biết bản thân chẳng thể xứng với người, vậy nên tôi sẽ không lấy Cao Trường Cung, cô yên tâm.Trường Cung ảm đạm cười cười, không nghĩ tới nàng với Tử Dạ có thể vượt qua rào cản về giới tính, lại chẳng thể nào vượt qua được chấp niệm của Tử Dạ đối với Kỳ Lạc."Tôi đi với hắn, chỉ là muốn giúp hắn một lần.
Tử Dạ không dám nhìn Trường Cung vào thời khắc này, không ngừng khuyên bảo mình, cố gắng kiên định tín niệm của mình."Ha ha, thay đổi số mệnh?" Kỳ Lạc trào phúng cười một tiếng, trong mắt đã có nước mắt, "Cô tội gì phải lừa mình dối người?""Chỉ cần Trường Cung bình an, tôi sẽ rời khỏi hắn, vĩnh viễn không gặp nhau nữa.
Tử Dạ rung động mở miệng, "Tiểu Lạc Lạc, cô phải bảo trọng..." Rồi quay nhìn Linh Ca nãy giờ vẫn không nói lời nào, Trước khi đi, tôi muốn tặng cô một câu nói, mắt thấy không phải là thật, nhất là lời của phụ nữ."Tử Dạ..." Kỳ Lạc nhịn không được đuổi một bước, cắn răng nói, "Cô hẳn phải biết, ở chỗ này, tôi chỉ có một mình cô là...là...bạn...Tử Dạ hít sâu một hơi, Cô cũng đừng quên, ở một không gian khác, tôi là con của kẻ đã giết chết ba cô.
Hơi chần chờ, Tử Dạ xoay người, hai mắt mơ hồ ngấn lệ, quật cường tuyệt không quay đầu một lần, đi tới bên cạnh Trường Cung, nói, "Trường Cung, chúng ta đi thôi.""Được." Trường Cung muốn đưa tay dìu nàng, lại bị Tử Dạ nhẹ nhàng phất tay cự tuyệt."Ta có thể tự mình đi." Tử Dạ ngẩng mặt, không dám nhìn Trường Cung, sợ nhìn nhiều, nước mắt liền nhịn không được trượt xuống hốc mắt.Trường Cung thân thể cứng đờ, trong lòng chua chua, âm thầm hỏi: "Ta mà bình an, thì ngươi thật sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại ta nữa sao?Có lẽ, quả nhiên là...!Không gặp, vẫn tốt hơn...Hộc Luật Thế Hùng nhìn một chút binh tướng tướng phủ còn sót lại, mặc dù thế cục tạm nắm trong lòng bàn tay, nhưng ở lâu tuyệt đối sẽ sinh biến, thế là vỗ vỗ Trường Cung, "Trường Cung, nơi đây không thể ở lâu, chúng ta mau mau rời đi!""Ừm." Trường Cung lên tiếng, giọng mũi nồng đậm truyền vào trong tai Tử Dạ, nàng biết, tối nay lại đả thương nàng lại một lần nữa rồi."Đậu cô nương, Trường Cung lần này đi rất gian nguy, không thể dẫn cô nương rời đi, ta tin tưởng Linh Ca quận chúa ân oán rõ ràng, đương nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi, cho nên chi ân Trường Cung thiếu ngươi, chỉ đành để ngày khác báo đáp, bảo trọng." Trường Cung ôm quyền cáo từ Đậu Ảnh, cố ý nói bốn chữ "Ân oán rõ ràng thật to, Linh Ca như thế nào lại nghe không rõ?"Ta tự biết bảo trọng." Đậu Ảnh phất phất tay, trên trán ẩn hiện chút không nỡ nhàn nhạt, "Ngươi cần phải hảo hảo sống, chờ ta khỏe lại sẽ tới Nghiệp Thành đòi nợ!"Được." Trường Cung gật đầu, mang theo Tử Dạ theo đoàn người Hộc Luật Thế Hùng nhanh chóng rời khỏi khu rừng."Quận chúa, chúng ta cũng nhanh chóng về thành đi." Bọn gia tướng tiến lên đỡ Linh Ca dậy, nhìn khắp nơi mênh mông tuyết trắng, sợ bọn sát thủ áo đen ban nãy lại quay lại, đến lúc đó thật chỉ còn một con đường chết."Thất sư tỷ." Chưởng quỹ đỡ Đậu Ảnh dậy, "Ta dẫn ngươi đi trị thương trước." Vũ Văn Linh Ca ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, lưu hai người các ngươi ở đây, thật sự là quá mức nguy hiểm, các ngươi tốt hơn nên theo ta cùng về tướng phủ ở mấy ngày đi." Linh Ca nói, liền ra hiệu hai tên gia tướng đến, "Đậu cô nương đi đứng không tiện, mau đỡ đậu cô nương lên ngựa.""Thất sư tỷ..." Chưởng quỹ chần chờ gọi Đậu Ảnh một tiếng, dường như đang nhắc nhở nàng, Đại sư huynh Tôn Ninh còn bị nàng hạ sát cục diệt khẩu, sao có thể cùng với nàng trở về như thế này?"Đa tạ quận chúa." Đậu Ảnh lắc đầu với chưởng quỹ, ý bảo không cần lo lắng.
Chỉ thấy nàng cười khinh, cố hết sức đứng thẳng lưng, nói, "Quận chúa ân oán rõ ràng, quả thật làm cho Đậu Ảnh cảm thấy bội phục.
"Đậu cô nương ngươi quá khen rồi." Linh Ca lạnh lùng đáp trả Đậu Ảnh một câu, vội vàng phân phó gia tướng, "Hai người các ngươi đậu cô nương cùng với vị ân công này về phủ trước, mời đại ca mang binh tiếp ứng nơi này." Nói xong, ánh mắt bất đắc dĩ rơi xuống người Kỳ Lạc, "Nơi này lưu mười tên bị thương nhẹ hộ vệ là đủ rồi."Thế nhưng là...""Chẳng lẽ ngay cả lời ta nói cũng không nghe sao?" Linh Ca nghiêm nghị quát, "Đi mau!"Dạ!Nhìn bọn gia tướng nghe lệnh mang theo Đậu Ảnh đi xa, Linh Ca đi tới bên người Kỳ Lạc, đưa tay ra, nhẹ nhàng rơi xuống đầu vai run rẩy của Kỳ Lạc."Kỳ lang..." Linh Ca u oán gọi một tiếng, vươn tay bắt lấy mặt nàng trong nháy mắt, tâm không khỏi nhẹ nhàng đau xót, "Ngươi...!Khóc..."Chỉ thấy thời khắc này hai mắt Kỳ Lạc đỏ bừng, ngăn không được nước mắt tuôn rơi.Trong lòng chua chua, lời nói của Linh Ca tràn đầy ủy khuất, "Nước mắt của ngươi, là vì ta hay là vì nàng đây?"Linh Ca..." Kỳ Lạc áy náy thò tay đỡ hai vai của nàng, "Cho ta thời gian quên đi nàng, có được hay không?""Chỉ cần ngươi chịu, ta nguyện ý chờ." Linh Ca đưa tay vuốt nhẹ mu bàn tay lạnh như băng của Kỳ Lạc, cười đến thê lương, giờ này khắc này, Linh Ca bỗng nhiên không phân biệt được mình đến tột cùng đang giả vờ, hay là thật lòng?"Kỳ lang, chúng ta...!Về nhà..." Khóe mắt Linh Ca trượt xuống hai khỏa nước mắt, trong thanh âm mang theo chút ý vị cầu khẩn.Kỳ Lạc bỗng nhiên ôm Linh Ca vào lòng, nước mắt lan lên tấm áo lông chồn nhuốm máu của nàng, Có lẽ...!Ta sai rồi...!Linh Ca, ta sẽ cố gắng quên nàng, thật cố gắng quên nàng!"Linh Ca đột nhiên cảm thấy mình vậy mà ưa thích được Kỳ Lạc ôm ấp, chí ít ở chỗ này, nàng đang rất an tâm, cho dù là dùng thủ đoạn để giữ người ở bên cạnh, chỉ cần một ngày Kỳ Lạc không biết chân tướng, thì vị nữ tử mang tên Kỳ Lạc đang ôm chặt lấy nàng này, vẫn sẽ ôm nàng bằng tất cả thực tình chân ý."Ta sẽ chờ ngươi..." Trong lòng Linh Ca chỉ có sự ấm áp, "Kỳ lang..."Kỳ Lạc dùng sức ôm chặt Linh Ca, thanh âm mặc dù có chút rung động nhưng, lại kiên định không giống nhau, "Linh Ca, sẽ có một ngày, ta trở thành anh hùng, anh hùng duy nhất trong mảnh thiên hạ này!Tâm Linh Ca hơi đau xót, âm thầm cười chính mình, "Người ngươi quan tâm, vẫn mãi là nàng...!Linh Ca không trả lời mà chỉ run rẩy trốn trong lòng Kỳ Lạc, không biết là vì lạnh hay là vì trái tim băng giá của Kỳ Lạc.Nhưng Linh Ca chắc chắn một điều rằng -- Lạc Tử Dạ một ngày không chết, tâm Kỳ Lạc sẽ mãi mãi chẳng thể dành trọn cho nàng, cho nên -- nữ tử này, không thể không chết!Linh Ca nhắm mắt lại, che giấu sát ý trong đáy mắt.Kỳ Lạc cảm thấy Linh Ca run rẩy, giật mình tiếng nói xin lỗi: "Ta vậy mà quên trên người ngươi còn có thương, để ta đưa ngươi về! Nói xong, liền buông lỏng Linh Ca ra, quay người bảo hộ Linh Ca, đỡ lưng nàng, bước nhanh về phía thành Trường An."Ngươi sẽ gạt ta sao?" Bỗng nhiên, Kỳ Lạc mở miệng hỏi một chút.Linh Ca ôm lấy tay cứng đờ của Kỳ Lạc, không biết nên trả lời như thế nào?Kỳ Lạc mờ mịt nhìn về phương xa, khàn giọng nói: "Ta kỳ thật không thuộc về nơi này...!Ta không biết thứ phía trước chờ đợi ta đến tột cùng là gì? Lúc trước, ở nơi này, ta chỉ có thể tin tưởng mỗi Tử Dạ, bởi vì chúng ta cùng đến đây...!Thế nhưng, ta lại phát hiện, đó vốn chỉ là mong muốn đơn phương của mình ta, đến cuối cùng nàng cũng sẽ không tin tưởng ta như ta vẫn luôn tin tưởng nàng..."Có đôi khi ta rất tin người, một khi đã tin rồi, ta sẽ không nghi kỵ, sẽ không chuyển hướng, ban đầu ở...cố hương của ta...ta vẫn thường hay bị đồng sự lấy làm trò cười, bảo ta sẽ có một ngày rơi vào tay giặc...!Nói xong, khuôn mặt Kỳ Lạc chỉ còn lại sự tự giễu, "Quả nhiên, ta đã y như lời họ nói, ba của ta rõ ràng chết trong tay ba của nàng, thế mà ta vẫn ngây ngốc đi thương nàng...!Có đôi khi ta cảm thấy lòng người rất đáng sợ, thay đổi bất thường, chẳng lẽ thật tâm đối xử với một người là sai sao?"Kỳ lang..." Linh Ca kéo Kỳ Lạc, tựa đầu vào vai nàng, Mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ không tổn thương ngươi...""Vậy ta tin tưởng ngươi." Kỳ Lạc dùng đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, trong lòng chua xót lại dâng lên lần nữa, thì thào nói lại một câu, "Ta tin tưởng ngươi..."Cả hai im lặng trong suốt quảng đường, đăm chiêu có những suy tính cho riêng mình.Đã nói được một lời nói dối, thì những câu nói tiếp theo sẽ vẫn chỉ là dối trá, hòng che lấp câu nói dối ban đầu, cũng tựa như việc giết được một người, thì cũng sẽ có thể giết thêm nhiều người nữa, hòng che giấu chân tướng sự thật.Có đôi khi, đi một bước đầu tiên rồi, thì dù cho có bắt đầu hối hận, cũng không thể quay đầu.Khi tất cả hóa thành mây khói, rồi nhận ra tất cả hết thảy đều là sai lầm, thì cho dù có trách cứ cũng đã quá muộn màng.Có đôi khi, một ý nghĩ sai lầm, thì cho dù đến một ngày nhận ra được điều đó, cũng chẳng thể tìm lại được chính mình của thuở ban đầu.Tuyết bay bồng bềnh, thành Trường An đã gần ngay trước mắt, Vũ Văn Lăng Vân cũng dẫn theo một đám người xuất hiện, bình yên đưa Linh Ca cùng Kỳ Lạc trở về tướng phủ.Bên ngoài Thành Trường An, khí tức túc sát dần dần nhạt đi.Phổ Lục Như Kiên không cam lòng nắm chặt vạt áo Tôn Ninh, nói: "Vừa rồi ngươi vì sao lại cản ta hạ lệnh ngăn chặn bọn hắn?" hôm nay ta buông tha Thất sư muội, chỉ là muốn sau này cùng nàng không ai nợ ai." Tôn Ninh hít một hơi, Sau này nếu nàng còn cản trở đại sự của Hoàng Thượng, ta tất sẽ không lại hạ thủ lưu tình."Phổ Lục Như Kiên cười lạnh, "Được! Ta bỏ qua cho ngươi! Vậy còn Vũ Văn Linh Ca và Kỳ Lạc thì sao?Tôn Ninh lắc đầu nói: "Một bước đã sai, tự nhiên không nên đánh cờ tiếp, nếu không cả ván cờ sẽ thua trắng, ta tin tưởng Tùy Quốc Công ngươi hiểu ý Tôn mỗ.Phổ Lục Như Kiên hơi suy tư, vừa rồi đã thả Đậu Ảnh cùng cả đoàn người an toàn vào thành Trường An, một đường chẳng có ai cản trở, chắc chắn họ sẽ tri cáo tướng phủ quận chúa gặp nạn, xuất binh cứu giúp.
Nếu đột nhiên xuất thủ ngăn Linh Ca cùng Kỳ Lạc lại phía sau, cho dù có thể lấy mạng nàng ngay, nhưng vẫn có người làm nhân chứng, có muốn cũng không thể đổ tội lên người Cao Trường Cung.Nếu Vũ Văn Hộ mượn cơ hội này mà nổi dậy làm loạn, Hoàng Thượng khó khiêng, tất nhiên sẽ bỏ xe giữ tướng, một là giết chết Tùy Quốc Công Phổ Lục Như Kiên hắn, hai là giết chết vị môn đồ của Y Tiên môn, Tôn Ninh này.Không chỉ hết thảy bố trí tỉ mỉ thành nước chảy mây trôi mà còn khiến họ rước họa vào thân, Phổ Lục Như Kiên không khỏi thở dài một tiếng, quả nhiên là người tính không bằng trời tính, Tề chủ Cao Trạm vậy mà lại vì một Lan Lăng Vương phái binh cứu giúp!"Nếu Tùy Quốc Công đã rõ, vậy chúng ta cũng nên hồi cung bẩm rõ với Hoàng thượng rồi.
Tôn Ninh nặng nề dứt lời, thủ thế "Mời".Phổ Lục Như Kiên đột nhiên khoát tay chặn lại, nói: "Chúng ta cứ như vậy trở về, chẳng phải là khiến Hoàng Thượng không vui à? Đã không giết được Vũ Văn Linh Ca, chí ít cũng có thể giết Cao Trường Cung mà!Ý của Tùy Quốc Công là..."Phổ Lục Như Kiên lạnh lùng nói: "Đại Tề hắn coi Đại Chu ta là chỗ không người, muốn tới là tới muốn đi là đi à?Tôn Ninh bỗng nhiên hiểu ý của hắn, Tùy Quốc Công là muốn cảnh cáo hắn, ngăn cản ven đường, để Cao Trường Cung không về được đại Tề?""Những cung tiễn thủ của Tề quốc kia, mặc dù cứu được hắn lần này, nhưng cũng sẽ hại hắn lần sau." Phổ Lục Như Kiên giọng căm hận nói, "Người càng nhiều, thì càng khó thoát, ta muốn nhìn thấy bọn người đó biến mất khỏi ngoại ô Đại Chu!Tôn Ninh không khỏi khen: "Xem ra, quả thật là ứng với câu nói kia, có được, tất có mất, thất bại của chúng ta nói vào giờ phút này e rằng hơi sớm rồi.
Danh Sách Chương: