Tống Dụ cùng Triệu Tú Nhi không tính cách để chung đội với Cảnh Hàn được thì cũng không tính chung đội với người khác.
Cả hai lập thành một nhóm, tính là sẽ đi theo sau Hạ Thanh Di cùng Cảnh Hàn để dò xét, nếu có cơ hội sẽ chen chân vào.
Chị Lưu sau khi thấy mọi người đều đã tập hợp thành nhóm xong thì bắt đầu hướng dẫn cách hái chanh dây.
Cách hái cũng không quá khó, sau khi nghe xong thì mọi người bắt đầu tản ra đi hái.
Cảnh Hàn đeo giỏ đan trên lưng, bước đi song song cùng Hạ Thanh Di.
Tới chỗ có chanh dây đã chín, hai người sẽ dừng lại, cùng nhau hái chanh dây.
Bầu không khí hoà hợp vô cùng.
“Chị từng tham gia những hoạt động như thế này chưa?”
Hạ Thanh Di vừa đưa tay hái vừa trả lời Cảnh Hàn.
“Chị từng tham gia rồi, tham gia rất nhiều nữa.”
Cảnh hàn nghe Hạ Thanh Di nói như vậy thì cũng hơi bất ngờ.
Nhìn Hạ Thanh Di cũng không giống mấy cô nàng thích tham gia các hoạt động ngoại khóa cho lắm.
Vả lại, Cảnh Hàn biết là thành tích của Hạ Thanh Di vẫn luôn nằm ở top đầu.
“Em tưởng việc học của chị rất bận rộn, không có thời gian tham gia những hoạt động như thế này chứ.”
Hạ Thanh Di dừng tay, ngẫm nghĩ một chút về một năm học vừa qua của mình.
“Đúng là khá bận, mỗi lần tham gia những hoạt động như thế này thì chị phải thức khuya để học bù.
Nhưng mà chị cảm thấy những hoạt động như thế này rất có ý nghĩa.
Cũng không thể lúc nào cũng chỉ ru rú trong phòng mãi được.”
“Vậy khi nào chị lại tham gia, rủ em với nhé?”
Hạ Thanh Di quay đầu nhìn Cảnh Hàn cười.
“Sao thế? Bạn em không hay rủ em đi cùng sao?”
Cảnh Hàn thấy Hạ Thanh Di nhìn mình, cũng dừng động tác hái chanh rồi quay đầu sang nhìn cô, lại thấy khóe mắt đang cong cong lên vì cười của Hạ Thanh Di.
“Có rủ.
Nhưng em muốn đi cùng chị hơn.”
Thịch.
Tim Hạ Thanh Di đập mạnh một cái.
Nói thế…là có ý gì…? Là ý đó à?
Cảnh Hàn nhìn Hạ Thanh Di, thấy lỗ tai cô lại bắt đầu hồng hồng.
Cậu cười rồi lại giơ tay lên vỗ nhẹ lên đầu Hạ Thanh Di một cái.
“Hái tiếp đi.”
Hạ Thanh Di hoàn hồn, tiếp tục hái.
Nhưng bây giờ động tác của cô lại có phần hơi mất tập trung.
Triệu Tú Nhi nhìn cảnh tượng này mà siết chặt nắm tay.
“Tống Dụ, chừng nào cậu mới nghĩ ra cách? Hai người đó cứ thế thì tớ tạo cảm giác tồn tại với Cảnh Hàn kiểu gì? Không phải thêm vài lần thế này nữa là hai người đó yêu nhau luôn à?” Triệu Tú Nhi không muốn tự lừa dối bản thân nữa.
Cô ta nhìn ra được, rõ ràng Cảnh Hàn thích Hạ Thanh Di rồi, có điều Hạ Thanh Di có thích Cảnh Hàn chưa thì cô ta vẫn không rõ lắm.
Tống Dụ cũng nhìn thấy cảnh tượng kia, bắt đầu suy nghĩ tính toán.
Nếu có lẽo đẽo đi theo sau rồi chen chân vào thì chỉ tổ gây ra phản cảm thôi.
Phải nghĩ một cách gì đó khác…
“Hay là…cậu giả vờ bị thương đi, rồi tớ chạy đi kiếm Cảnh Hàn tới giúp cậu? Cho dù là dìu cậu hay cõng cậu, đều rất là có cảm giác tồn tại nha?”
Triệu Tú Nhi nghe vậy, mới đầu thì thấy cũng được, sau lại nhíu mày.
“Thế nếu Cảnh Hàn không chịu đến thì sao?”
“Tớ sẽ cố gắng hết sức lôi kéo Cảnh Hàn tới, còn không được nữa thì thôi chứ làm sao? Ít ra là vẫn có một cách này để làm.
Chứ tớ chẳng nghĩ ra nổi cách gì cả.”
Triệu Tú Nhi thấy Tống Dụ nói đúng, bực bội vò tóc một cái rồi thỏa hiệp.
“Thôi được, vậy tớ sang bên kia, chắc giả vờ trật chân, vì sao cái này nhìn vào cũng không ai biết là có trật hay không…Cậu canh thời gian rồi kêu Cảnh Hàn đến nhé.” Triệu Tú Nhi chỉ tay vào một hướng cho Tống Dụ biết mình sẽ đi đâu, rồi xoay người đi về hướng đó.
“Ừm ừm, tớ biết rồi.
Cậu đi đi.
Nhớ giả vờ thật một chút.”
***
Hạ Thanh Di cùng Cảnh Hàn hái hái lượm lượm một hồi, tự nhiên Hạ Thanh Di lại để ý thấy hình như hơi im ắng quá, cô nhìn ngó xung quanh, thấy không có bạn học nào ở gần chỗ của hai người cả.
“Cảnh Hàn…hình như chúng ta đi hơi xa chỗ ban đầu rồi…đây là đâu vậy?”
Cảnh Hàn nghe cô nói vậy thì cũng nhìn ngó xung quanh thử, không thấy chỗ cửa ra nữa.
“Xa thật, nhưng một vườn cũng không rộng lắm đâu.
Hay là giờ…” Cảnh Hàn còn chưa nói hết câu, không biết từ đầu một con chó đang đi tới…Cảnh Hàn liền im bặt.
Từ nhỏ tới giờ cậu rất kỵ chó.
Mà phải nói là, chó cũng rất kỵ Cảnh Hàn.
Cảnh Hàn không hề ghét chó, nhưng mà chó lại không thích cậu, cứ con chó nào gặp cậu, không sủa thì chính là cắn.
Cảnh Hàn đó giờ ngoài chạy ra cũng không làm gì khác được, cậu cũng đâu thể đánh chó?
Hạ Thanh Di thấy Cảnh Hàn đột nhiên im bặt, thì nhìn theo hướng Cảnh Hàn đang nhìn.
Thấy một con chó với bộ lông màu đen, đang nhìn chằm chằm hai người họ.
Trông nó hơi…dữ tợn một chút.
Hạ Thanh Di: “Sao…sao nó nhìn chằm chằm chúng ta vậy?”
Cảnh Hàn: “Có lẽ không phải là nhìn chằm chằm chúng ta, mà là nhìn chằm chằm em…”
Hạ Thanh Di: “Cảnh…Cảnh Hàn…nó đi tới kìa.”
Cảnh Hàn cũng căng thẳng, cậu đang suy nghĩ xem bây giờ mình nên chạy đi để chú chó đen này đuổi theo mình, tránh cho nó đụng tới Hạ Thanh Di.
Hay là nên nắm tay đàn chị kéo chị ấy chạy cùng mình.
Không quyết định được, thế là Cảnh Hàn lên tiếng hỏi nhanh.
Cảnh Hàn: “Chị, chị muốn chạy cùng em, hay muốn em dụ nó đi?”
Hạ Thanh Di: “Chạy cùng nhau đi.”
Hạ Thanh Di vừa dứt lời, cô liền xoay người nắm lấy tay của Cảnh Hàn, kéo cậu chạy.
Cảnh Hàn bị cô làm ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, trở tay nắm lấy tay Hạ Thanh Di, cùng cô chạy vuốt đi.
Và con chó đó thực sự đuổi theo hai người!
Hạ Thanh Di vừa chạy vừa gấp rút nói: “Chị nghe nói…càng chạy…ha…thì chó sẽ càng rượt…”
Cảnh Hàn: “...” Cậu cũng không biết nữa, mặc dù có kinh nghiệm bị chó rượt nhiều lần, nhưng mà có lúc thì chó sẽ rượt theo cậu, có lúc lại buông tha…
Tốc độ chạy của Hạ Thanh Di đương nhiên là không thể bằng Cảnh Hàn được, sau một lúc, Cảnh Hàn rất quyết đoán dừng chân, khom người bế thẳng Hạ Thanh Di lên.
“A…” Hạ Thanh Di bị cậu làm cho bất ngờ, theo phản xạ ôm lấy cổ Cảnh Hàn.
“Như vậy nhanh hơn, giữ chặt em.”
Nói rồi Cảnh hàn phóng cái vù đi.
Danh Sách Chương: