Chương 38 Anh ta rất nghe lời cô
Sau khi xác nhận tuyến đường bay của phi thuyền không vấn đề, Lục Vãn Vãn không lãng phí thời gian chờ đợi trong cabin nữa mà đi đến phòng bếp, làm một số món đơn giản cho buổi tối.
Bôn ba cả ngày hôm nay, năng lượng cô tiêu hao cũng khá lớn, nhưng tiểu công chúa có lẽ còn mệt hơn cô nhiều.
Nhuyễn Nhuyễn vừa ở cùng cô, vừa nạp năng lượng cho mình ở trong góc.
Mặc dù trên người nó có lắp đặt nạp năng lượng mặt trời, nhưng vẫn có một cổng sạc thông thường. Khi nó bị tiêu hao quá nhiều năng lượng mà ánh sáng mặt trời không thể cung cấp đủ thì vẫn cần đến cách thông thường để sạc điện.
Nói ra thì trong người nó cũng có một viên đá năng lượng, nhưng nó chỉ là loại có cấp tương đối thấp, bị cải tạo thành máy dự trữ năng lượng.
Lục Vãn Vãn làm rất nhiều đồ ăn, tốn hết khoảng một phần năm dị năng dùng để thanh tẩy những bụi bẩn trong trứng của voi khổng lồ, ngay cả quả tử ngọc, cháo và một số loại rau xào đều đặt lên xe đẩy nhỏ ở một bên.
Cô nhìn đồng hồ, từ khi tiểu công chúa mặt mày trắng bệch rời đi đã qua khoảng hơn một giờ đồng hồ.
Có lẽ anh đã chuẩn bị xong rồi nhỉ?
Lục Vãn Vãn không trì hoãn thêm nữa, đẩy một xe đồ ăn đến cabin chính, rồi gõ cửa phòng của Cố Huấn Đình.
Vào thời điểm đó, Cố Huấn Đình đã dịu lại không ít, dù bể tinh thần vẫn còn đau như cũ, nhưng không bị co thắt nghiêm trọng như những lần trước.
Nghe Lục Vãn Vãn gõ cửa, Cố Huấn Đình xác nhận nhiều lần rằng chiếc mũ vẫn còn đang nằm trên đầu mới mở cửa.
“Cố tiên sinh, ăn tối thôi.” Lục Vãn Vãn nói, ánh mắt rơi lên mặt anh, nó đã hồng hào hơn lúc trước một chút, trông có vẻ đã khoẻ lại chút ít.
“Cảm ơn.” Anh nói cảm ơn, cho rằng Lục Vãn Vãn sẽ bỏ đồ ăn xuống rồi rời đi như lúc trước, vô thức đưa tay muốn đón lấy đồ ăn từ tay Lục Vãn Vãn.
Nhưng lần này, anh đưa tay ra mới phát hiện, trong tay Lục Vãn Vãn chẳng có gì cả.
Anh lúng túng thu tay lại, Lục Vãn Vãn cũng bị anh chọc cười, “Cố tiên sinh, ra ngoài ăn với tôi đi, trong cabin nhỏ quá, bỏ không vừa.”
Cố Huấn Đình: “...Ừm.”
Trong bữa tối, tiểu công chúa ăn vừa lịch sự, vừa tao nhã, và…rất ít.
Chỉ ăn mỗi cháo trước mặt, chẳng động đến những món khác.
Lục Vãn Vãn ăn vài miếng mới phát hiện ra vấn đề này, dứt khoát lấy một đôi đũa sạch gắp thức ăn cho anh.
Trong lúc đó, Cố Huấn Đình cứ nhìn cô bằng ánh mắt khó thể diễn tả được, đợi sau khi Lục Vãn Vãn gắp cho anh vài món, tiểu công chúa mới nhịn không được nữa, rầu rĩ nói, “Chỉ có trẻ con mới cần người khác bón thức ăn.”
Lục Vãn Vãn không kìm được cong khoé môi, “Vậy thì anh phải ăn thật ngon, tôi mới không gắp cho anh nữa.”
Nếu không thì vẫn là trẻ con.
Cố Huấn Đình: “...”
Anh chỉ đành gắp một ít thức ăn bỏ vào bát của mình.
Lượng thức ăn Lục Vãn Vãn làm rất nhiều, Cố Huấn Đình vốn “không quá đói”, nhưng bị một câu “trong không gian, đồ ăn rất quý giá” của Lục Vãn Vãn làm cho “đói rồi”, số thức ăn này cuối cùng đã được hai người ăn hết.
Phương Phương đã nạp đầy điện và đến thu dọn sạch sẽ trên bàn, Lục Vãn Vãn thấy anh cứ luôn mang mũ, nhịn không được hỏi, “Cố tiên sinh, tại sao anh vẫn cứ đội mũ trong phi thuyền vậy?”
Đôi tai của Cố Huấn Đình run rẩy lo lắng, anh vô thức nhìn áo quần mang trên người, nói có hơi lạnh lùng, “Phối hợp.”
Lục Vãn Vãn: “...” Được rồi, chỉ cần tiểu công chúa vui là được.
Cô do dự một lúc, nói, “Cố tiên sinh, tôi có thể mượn tay anh thử thiên phú không?”
Cố Huấn Đình nhìn cô, ánh mắt chuyển động, sau đó cúi đầu, “Rất lãng phí.”
Anh biết ý của Lục Vãn Vãn, có lẽ giống như lần trước, dùng thiên phú để khiến anh thoải mái hơn một chút.
Nhưng bể tinh thần của anh đã khô cạn hoàn toàn, thiên phú của Lục Vãn Vãn đúng là có thể giảm nhẹ đau đớn cho anh, nhưng không thể trị tận gốc, hơn nữa, cô sẽ rất mệt mỏi.
Giữa nỗi đau anh sớm đã quen và khiến cho Lục Vãn Vãn mệt mỏi cả buổi tối, anh chọn tiếp tục chịu đựng.
Lục Vãn Vãn sững người vài giây, rồi mới hiểu ra ý từ lãng phí mà anh nói, nó nghĩa là sẽ lãng phí dị năng của cô.
Cô có hơi bất lực, trợn mắt nói láo, “Tôi cảm thấy sau khi dùng hết thiên phú dường như càng dễ tu luyện hơn, nhưng tôi không biết làm thế nào mới dùng hết, nên mới nhờ Cố tiên sinh giúp?”
Cô nói xong, thấy Cố Huấn Đình vẫn không chịu đưa tay ra, trong lòng cũng hiểu được chút gì đó.
Tiểu công chúa là một chú mèo kiêu ngạo vừa hay nghĩ nhiều vừa nhạy cảm nhỉ?
Miệng nói không muốn, nhưng trên thực tế lại rất trung thực -_-
Có lẽ đã mạnh dạn hơn một chút, lần này Lục Vãn Vãn không ngại ngùng khi chạm vào đầu ngón tay anh nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt, bắt đầu điều động nguyên tố thanh tẩy trong cơ thể.
Dị năng của cô đã mạnh hơn lúc trước một chút, các nguyên tố chậm rãi chảy dọc theo kinh mạch của Cố Huấn Đình, lan rộng ra trong cơ thể anh.
Từng hồi mát lạnh truyền đến từ bể tinh thần, rồi thâm nhập vào trong bể, những bức xạ phát triển cùng với nó hầu như đã dần bị loại bỏ lớp hạt sáng ở tầng ngoài cùng, sự đau đớn dần được giảm bớt.
Mọi thứ dường như giống với lần trước.
Chỉ là lần này, Lục Vãn Vãn vẫn nhắm mắt như cũ, còn Cố meo meo nào đó lại chăm chú nhìn cô.
Con người này, bỗng nhiên xông vào cuộc sống như ao tù nước đọng của anh.
Anh nghĩ rằng cô sẽ xúc phạm và sỉ nhục anh, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng, thứ cô ấy mang lại cho anh lại là ánh sáng thuần khiết.
Cô rất tốt, giống như bây giờ, toàn thân đều phát ra thứ ánh sáng dịu dàng.
Con quái vật mất đi sức chiến đấu đang ngồi trước mặt cô cẩn thận giấu đi tâm tư tăm tối.
Cố Huấn Đình cảm thấy đôi tai mình bắt đầu nóng lên, một tay anh áp lên môi, muốn kìm nén cảm xúc như sắp thoát ra khỏi kén, đến nỗi vì đôi tai anh run quá dữ dội nên chiếc mũ vô tình lộ ra một góc mà anh vẫn không chú ý đến.
Sau hơn bốn mươi phút cung cấp dị năng, Lục Vãn Vãn mới rời khỏi trạng thái vừa giống như đang luyện tập, vừa như chỉ đơn giản là truyền dị năng, Cố Huấn Đình thấy cô sắp tỉnh lại, giả giờ cúi đầu không nhìn cô.
Lục Vãn Vãn tách tay ra, lau chút mồ hôi trên trán, rồi mới kiểm tra tình trạng của tiểu công chúa, “Sao rồi? Tốc độ chuyển dị năng nhanh quá sao?”
Lục Vãn Vãn nâng mắt nhìn anh, đôi đồng tử bỗng rút lại...
Tiểu công chúa...
Lại...lại bay màu rồi!
Còn có cái thứ đang ngọ nguậy lộ ra dưới mũ đó là gì?
Là tai sao???
Tại sao nó vừa đen vừa trắng, lại vừa giống như bị cháy sém trụi lủi vậy?
Trong lòng Lục Vãn Vãn rất sốc, có thể ánh mắt thu về đã trở nên có hơi kỳ lạ nên cô giả vờ mệt mỏi rồi lấy tay đỡ trán, che đi nó.
Cố Huấn Đình không để ý đến vẻ mặt của cô, vẫn cho rằng mình che giấu rất kỹ, anh đưa tay kéo vành mũ nói, “Cảm ơn.”
Lục Vãn Vãn vẫn đang ngập trước những gì vừa chứng kiến, “...Không cần khách sáo.”
Cô vốn nói rất nhiều trước mặt tiểu công chúa, bây giờ đại não cứ như đình trệ, nói chuyện cứ ngắt quãng, “Cố...Cố tiên sinh, tôi muốn biết...”
“Gì cơ?” Khuôn mặt của Cố Huấn Đình lại trở nên giống như bị tê liệt.
“Cái...cái đó.” Lục Vãn Vãn định hỏi chuyện gì đã xảy ra với tai anh, nhưng lời vừa đến miệng thì đột ngột dừng lại, cô bỗng nghĩ đến lúc chiều, tiểu công chúa “lạnh lùng” nhìn cô vuốt ve Nhuyễn Nhuyễn, hỏi có phải cô rất thích thứ có lông xù.
Bây giờ nghĩ lại, biểu cảm của anh đâu phải là “lạnh lùng”, mà như là núi băng sắp chìm...
Thì ra tiểu công chúa đã hồi phục đến mức một số bộ phận có thể biến thành hình thú rồi sao?
Đội mũ là để che giấu, có phải nếu cô nói cũng thích không có lông, thì anh sẽ cho cô xem tai?
Lục Vãn Vãn cắn môi, không đúng không đúng, cô vừa liếc một cái, đôi tai của tiểu công chúa không phải sinh ra đã hói, anh mẫn cảm như vậy, nếu cô nói thẳng ra, có lẽ anh sẽ biết mình đã phát hiện ra anh có một bộ phận có thể biến thành hình thú.
Sự hồi phục của anh tốt hơn cô nghĩ, đây là chuyện đáng để vui mừng.
Có rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu Lục Vãn Vãn, trong lòng cũng pha lẫn rất nhiều cảm xúc, có sự vui mừng khi hình thú của tiểu công chúa có hy vọng hồi phục, có sự kích động vì nói không chừng sau này sẽ có một chú mèo thật, cũng có sự nghi hoặc và đau lòng về đôi tai trụi lủi anh giấu, nhưng...
Cô đã hoàn toàn lãng quên rằng ban đầu rất không thích người thú có thể biến hình. Một phần nguyên nhân chọn Cố Huấn Đình cũng là vì anh không thể biến thành hình thú.
Cố Huấn Đình đợi mười mấy giây, Lục Vãn Vãn vẫn không nói chuyện, anh cau mày, rõ ràng rất lo lắng cho Lục Vãn Vãn quá mệt mỏi vì chuyển dị năng, nhưng sắc mặt lại âm trầm cứ như đang tức giận, “Cái gì?”
“À...” Lục Vãn Vãn định thần lại, nâng mắt nhìn tiểu công chúa.
Ánh mắt của hai người gặp nhau, không có sự trốn tránh, cứ đờ đẫn nhìn nhau như vậy hai đến ba phút.
Sau đó họ mới cùng nhau phản ứng lại, lần lượt cúi đầu xuống.
“Tôi muốn hỏi anh có muốn tham gia buổi đấu giá áo giáp ảo không.” Lục Vãn Vãn lại bắt đầu trợn mắt nói dối, trong lòng cô rõ ràng muốn hỏi là “tại sao phải giấu đôi tai đó đi.”
Mặc dù đôi tai trụi lủi xấu xí, nhưng có lẽ vẫn rất mềm mại.
Sờ vào có lẽ mềm hơn tai của Nhuyễn Nhuyễn rất nhiều phải không?
Có khi nào mềm như tai của Điềm Điềm không?
Cố Huấn Đình đờ người một lúc, anh nghĩ một hồi rồi mới nói, “Không đi nữa.”
Lục Vãn Vãn nói, “Cố tiên sinh, không cần lo lắng về tiền bạc.”
Cô nói xong liền cảm thấy có gì đó không đúng, xua xua tay, “Tôi không phải có ý đó, ý của tôi là, nếu anh muốn đi...”
Cố Huấn Đình nhìn hàng mi cong vút của cô, bất giác mỉm cười.
Anh hiếm khi thẳng thắn như vậy, mắt phượng hiện lên ý cười nhàn nhạt, đôi môi cong lên, đây là nụ cười đầu tiên mà cô nhìn thấy, anh nói, “Tôi biết.”
Mặt Lục Vãn Vãn nóng lên, “Ừm...”
Cuối cùng cô cũng không nhớ hai người tạm biệt như thế nào, chỉ nhớ lúc cô đánh răng rửa mặt xong rồi trở về phòng nằm tu luyện, trước mắt vẫn là đôi tai xấu xí đang bí mật run rẩy, còn có nụ cười khôi ngô tuyệt đỉnh đó.
......
Phi thuyền bay trên bầu trời ba ngày, cuối cùng đã đến Trung tinh vực vào lúc hoàng hôn với ráng ngũ sắc phủ khắp bầu trời, hành tinh Man-se-la.
Sau khi nộp phí đi vào Man-se-la, Nhuyễn Nhuyễn thấy hơn một ngàn tinh tệ đã mất đi trên quang não của Lục Vãn Vãn, nhỏ tiếng phàn nàn, “Vãn Vãn, ở đây đắt quá.”
Lục Vãn Vãn vỗ đầu nó, “Man-se-la là hành tinh chữa trị, những người đến đây đa số đều không thiếu tiền, cho nên đắt hơn những nơi khác cũng là chuyện bình thường.
Danh Sách Chương: