Chương 68 Nấc thang bốn mùa
Lòng bàn tay anh rất nóng, thậm chí còn có chút mồ hôi. Lục Vãn Vãn bị anh nắm một hồi, cảm thấy bàn tay cũng nóng dần lên.
Cô có chút không tự nhiên, Cố Huấn Đình dường như cũng hiểu rõ, anh đứng trước mặt cô, nắm luôn bàn tay còn lại của cô, khẽ nhướn lông mày, “Bên này lạnh không?”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô để cho anh nắm, hai người đứng ở chỗ nghỉ ngơi một lúc mới có người đi đến.
Sắc mặt của người thú và giống cái này không vui vẻ lắm, trên người người thú mang một chiếc áo dày, còn giống cái thì lạnh run cầm cập.
Giống cái có sắc mặt rất kém đó nhìn thấy Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình đang nắm chặt hai tay ở trước cửa thông đạo (con đường), không biết chọc vào nỗi đau nào của cô ta mà lại liếc bọn họ cười nhạo, “Hứ, đồ thể hiện.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Lông mày Cố Huấn Đình nheo lại, nâng mắt lạnh lẽo quét qua chỗ giống cái kia đang đứng.
Lục Vãn Vãn cảm thấy không ổn, cô rút tay trái trong tay tiểu công chúa ra, tay phải kéo kéo anh, “Được rồi, em không lạnh nữa, chúng ta đi qua bên đó ngồi đi.”
Mặc dù cô cũng không thoải mái với lời nói của giống cái kia, nhưng cô không liên quan gì đến họ, cãi nhau chỉ làm tâm trạng tệ đi, không để ý đến loại người này mới khiến cô ta tức giận hơn.
“...” Cố Huấn Đình mím môi, lẽ nào cô không vui vì cảm xúc của anh lộ ra bên ngoài rõ ràng. Anh ngại ngùng vài giây, cuối cùng sắc mặt dịu lại, bị Lục Vãn Vãn kéo đến khu nghỉ ngơi “số 5”.
Khu nghỉ ngơi độc lập, có lắp đặt máy sưởi, sau khi hai người ngồi xuống liền cởi bỏ áo chống rét, đặt ở một bên.
Lục Vãn Vãn lấy ra nước ép quả Tử Ngọc mà Phương Phương dặn dò phải mang đi từ trong chuỗi không gian, còn có hai chiếc cốc nhỏ, rót cho mỗi người một ly.
Lần này bọn họ ngồi có hơi gần, dù cả hai đều có chút xấu hổ, nhưng cũng không giống như lúc trước nữa, chỉ là khi đụng chạm cơ thể sẽ rất ngại.
“Nè.” Lục Vãn Vãn đưa cốc cho anh, Cố Huấn Đình nhận lấy, hàng mi run rẩy.
Anh lấy thứ gì đó từ trong túi, rồi cẩn thận chạm vào cánh tay Lục Vãn Vãn.
Lục Vãn Vãn: “?”
“Kẹo.” Cố Huấn Đình xoè tay ra, bên trên là hai viên kẹo đường vị quýt, “Ăn không?”
Lục Vãn Vãn chớp mắt, mỉm cười, “Anh đem lúc nào thế?”
Cô cầm lấy một viên, “Vậy em không khách sao nữa.”
“Cho em hết.” Cố Huấn Đình nhét vào tay cô viên còn lại, “Anh không thích ăn kẹo.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô có hơi bất lực, dứt khoát bóc vỏ giấy gói, bỏ vào miệng anh, “Ăn cùng nhau.”
Chóp tai Cố Huấn Đình nóng lên, ngậm viên kẹo mà cô đang cầm trên tay đó vào miệng.
Lục Vãn Vãn thu tay về, giả vờ không để ý đến cái chạm mềm mại đầu ngón tay, rồi bóc vỏ viên kẹo khác.
Hai người không nói gì thêm nữa, bầu không khí tràn ngập sự kỳ lạ, trái ngược hoàn toàn với những người thử nghiệm lần lượt bước ra.
Lục Vãn Vãn ăn kẹo, nhìn thấy một cô gái vừa đi ra có vẻ hơi thất thần, người thú đứng trước mặt cô ấy khóc rất thương tâm, “Không phải em nói chỉ thích mỗi người thú là anh thôi sao?”
Cô gái đó nói, “Có lẽ là thích người thú khác trong mơ...”
Người thú đó khóc càng to hơn, “Em qua quýt cho xong!”
Cô gái: “Có thể...”
Họ lại cãi nhau thêm vài trận nữa, nói chính xác là người thú đó làm ầm thêm vài vòng, cuối cùng ấn máy truyền tin trong tay, “Bỏ đi, tôi không muốn kết khế ước cùng cô nữa, chia tay!”
Lục Vãn Vãn theo dõi toàn bộ câu chuyện: “.......”
Cô sờ đầu, đợi thêm mười mấy phút ở chỗ nghỉ ngơi cùng tiểu công chúa, một lúc sau nhóm người cuối cùng đã ra.
Qua hai cửa ải, ban đầu có năm đội thử nghiệm, bây giờ chỉ còn ba đội.
“Chúc mừng mọi người vượt qua cửa thứ hai, sau đây là vòng thử nghiệm cuối cùng của hành tinh Tử Sơ Quang, và cũng là vòng thử nghiệm khó nhất.”
“Thử nghiệm có tên là...”
“Vượt qua nấc thang bốn mùa Tử Sơ Quang.”
Nấc thang bốn mùa.
Là sẽ vượt qua nấc thang bốn mùa sao?
Lục Vãn Vãn chăm chú nghe, giọng nói điện tử tiếp tục nói, “Nấc thang rất dài, bắt đầu từ đây đến trung tâm núi tuyết, rồi từ trung tâm núi tuyết đến dưới chân núi, ở giữa sẽ trải nghiệm bốn mùa, chỉ cần người tham gia có thể hoàn thành hết chuyến hành trình, xem như vượt qua thử nghiệm.”
“Trong lúc kiểm tra, cổ tay của người tham gia sẽ được quấn một sợi chỉ đỏ, nếu như sợi chỉ bị đứt trong chuyến đi, nghĩa là thử nghiệm thất bại.”
“Sẽ có một số nguy hiểm trong thử nghiệm, nhưng tin rằng mọi người có thể giải quyết hoàn mỹ. Nếu như thực sự không thể ứng phó, sẽ có người đến hướng dẫn.”
“Vậy thì những người tham gia đã chuẩn bị xong có thể men theo con đường phía trước, bắt đầu cửa ải cuối, chúc mọi người thuận lợi vượt qua thử nghiệm của hành tinh Tử Sơ Quang.”
Giọng nói điện tử nói xong liền im lặng, Lục Vãn Vãn liếc nhìn chú mèo lớn bên cạnh, có chút nghi ngờ có phải anh đã đoán trước nội dung của bài thử nghiệm, những thứ anh chuẩn bị có thể nói là vô cùng hoàn thiện.
“?” Cố Huấn Đình đối mắt với ánh nhìn của cô, mím môi xấu hổ, “Sao vậy?”
“Không.” Lục Vãn Vãn mỉm cười, “Chúng ta đi chứ?”
Tiểu công chúa gật đầu, cầm hai chiếc áo đứng dậy.
Hai người đi đến lối vào, Lục Vãn Vãn cảm thấy nhiệt độ đã giảm xuống rõ ràng.
“Người tham gia số 5, chào mừng các bạn đến mới vòng thử nghiệm cuối cùng”
Màn sáng đóng lại, giọng nói điện tử vang lên, “Vui lòng buộc chỉ đỏ.”
Lục Vãn Vãn tìm thấy một sợi chỉ dài khoảng nửa mét theo chỉ dẫn, đưa một đầu cho Cố Huấn Đình, “...Anh muốn buộc tay nào?”
Ngón tay thon dài của Cố Huấn Đình cầm lấy một đoạn chỉ đỏ, giọng nói trầm thấp vang vọng trong thông đạo.
“Hệ thống, bên nào của các bậc thang hướng ra ngoài?”
Hệ thống phản ứng trong hai giây, “Bên phải.”
Tiểu công chúa nghiêng mặt, buộc sợi chỉ lên cổ tay trái, tiện thể thắt một nút chết, “Anh thích nơi rộng rãi một chút.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô biết Cố Huấn Đình sợ cô đi bên ngoài sẽ ngã xuống, trong lòng ấm áp, lặng lẽ buộc sợi chỉ đỏ lên cổ tay phải.
Sợi chỉ khoảng nửa mét, trừ đi độ dài buộc trên cổ tay thì chỉ còn lại 30-40 cm.
Khoảng cách này thực sự có chút rắc rối, suy cho cùng tiểu công chúa chân dài, cô thì chân ngắn, chỉ cần tiểu công chúa đi hơi nhanh một chút, sợi chỉ đỏ có thể sẽ bị kéo căng.
Lục Vãn Vãn cúi đầu liếc nhìn đôi chân dài của Cố Huấn Đình, cắn môi, “Ờm...Cố Huấn Đình, em thảo luận với anh một chuyện.”
“Hửm?” Người đó hơi cúi đầu, âm cuối kéo dài.
“Lát nữa anh có thể đi chậm một chút không?” Lục Vãn Vãn cảm thấy có chút xấu hổ, không trực tiếp nói ra là do vấn đề độ dài của chân, mà nói theo cách khác, “Em...đi không nhanh.”
Đáy mắt Cố Huấn Đình xẹt qua tia kinh ngạc, sau đó tràn ngập sự thông cảm.
Anh cong môi có hơi quá đáng, giữa hàng lông mày vẽ ra ý cười, khuôn mặt lạnh lùng cố đế cũng tựa hồ như tảng băng tan.
Đuôi mắt dài của Cố Huấn Đình mang theo sự mê hoặc chết người, mỉm cười nói, “Được.”
Anh vừa cười, nhiệt độ xung quanh dường như cao lên một chút.
Nhịp tim của Lục Vãn Vãn bị mất nửa nhịp, đến khi định thần lại, phát hiện mình đã mỉm cười ngượng ngùng.
Cô vội vàng thu lại nụ cười, không dám nhìn biểu cảm của tiểu công chúa, “Đi, đi thôi.”
Chú mèo lớn tất nhiên đã nhớ rõ lời nói của Vãn Vãn nhà anh, giữ nguyên tần suất như cô, đi rất chậm.
Chỉ đỏ giữa hai người cũng luôn trong tình trạng thả lỏng. Bọn họ đi chậm rãi trên con đường dài, nhiệt độ xung quanh dần tăng lên, cuối cùng đã đến “Nấc thang bốn mùa.”
Đập vào mắt chính là đồng cỏ xanh mướt, có thể lờ mờ thấy được những bông hoa nhỏ màu sắc khác nhau.
“Mùa đầu tiên là mùa xuân sao?” Tâm trạng của Lục Vãn Vãn khá tốt.
Nhưng tâm trạng này không duy trì được bao lâu.
Lục Vãn Vãn đã nhìn rõ hình dáng của nấc thang trước mặt hai người.
Đó là một đoạn thang hơi dốc, rộng hơn một mét và nửa trong suốt.
Từ chân núi, nó uốn lượn lên trên, cho đến nơi mà cô không thấy được nữa.
Trời đất ơi, cô...cô sợ độ cao.
Danh Sách Chương: