Nhưng không ngờ Khương Ý lại có thể chấp nhận đàn ông, còn bị một thằng không biết chui từ đâu ra cướp mất.Điều này sao lại khiến cậu ta không phẫn nộ cho được?
Ngày đó lúc nhìn thấy Úc Khâm Xuyên ở quán bar Khinh Nhan, Chu Nguyên Thanh chỉ cảm thấy chướng mắt và thật đáng cười, Khương Ý mỉm cười với Úc Khâm Xuyên hết lần này đến lần khác, lúc ấy cậu ta còn có ý muốn bóp chết Khương Ý.Đã nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cậu ta mất kiểm soát trước mặt Khương Ý.
Sau khi gặng hỏi, Khương Ý mắng cậu ta điên.
Chu Nguyên Thanh cố gắng kiềm chế mới kéo được lý trí quay về, mới không dùng bình rượu đập vỡ đầu Úc Khâm Xuyên.
Sau đó khi tỉnh táo lại, cậu ta hiểu rằng cần phải xem xét kỹ vấn đề hơn.
Bàn về gia thế địa vị, tính lợi hại được mất, cậu ta đã ở cạnh Khương Ý nhiều năm như vậy, nếu Khương Ý muốn chọn đàn ông để yêu đương thì Chu Nguyên Thanh rất có lòng tin với bản thân.
Về phần Úc Khâm Xuyên, chẳng qua cũng chỉ là kẻ bán thân, cuối cùng cũng chẳng được gì, có cái mặt đẹp cũng vô dụng mà thôi.
Sự kinh ngạc và tức giận lúc đầu qua đi, Chu Nguyên Thanh hoàn toàn không đặt Úc Khâm Xuyên vào mắt.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện nói xấu anh trước mặt Khương Ý...."
Khương Phỉ, Khương Ý, hai anh em các con phải học theo anh họ các con đấy, người ta đã có đứa thứ hai rồi mà hai đứa còn chưa có bạn gái, thật không ra gì."
Khương Ý vừa ló đầu ra đã bị ông cụ Khương túm lại quở trách.Ông cụ Khương có hai đứa con trai, con trai cả là Khương Hồng Vận, còn ba của Khương Ý là Khương Chính.
Người ta thường nói Hoàng đế thích con cả còn dân thường thương con út, ông bà nội của Khương Ý lại yêu thương cả nhà con cả, mọi chuyện đều lấy nhà con cả làm đầu, thiên vị đến mức trắng trợn.
Lý do cũng rất buồn cười, bởi vì đứa con út tài giỏi biết kiếm tiền nên không cần bọn họ phải lo lắng.
Mà đứa con cả không giỏi giang, không thể làm gì nếu không có sự giúp đỡ của họ.
Lúc còn trẻ ông cụ Khương bắt đầu kinh doanh, nhà họ Khương giàu có là nhờ ông cụ nhưng sản nghiệp của nhà họ phát triển đến nay, không thể bỏ qua công lao của ba Khương Ý là Khương Chính.
Có thể nói nếu không có Khương Chính, quy mô của Tập đoàn Khương Thị cũng không bằng một nửa của hôm nay, càng không thể lên sàn chứng khoán để đưa nhà họ Khương gia nhập với giới nhà giàu ở Nam Phong.
Khương Chính có óc kinh doanh mà anh cả Khương Hồng Vận của ông lại là tên phá của, làm lần nào là thất bại lần đó.
Sau khi hai anh em chia nhà, công ty của em trai phát triển liên tục, càng làm càng lớn, còn anh trai thì miệng ăn như núi lở, chẳng được tích sự gì.
Công ty của Khương Hồng Vận phá sản, đến tận giờ, cả nhà Khương Hồng Vận gần như phải nhờ vào em trai mới giữ được thể diện trong giới nhà giàu.
Người đứng đầu Tập đoàn Khương Thị hiện giờ Khương Chính, mà Khương Phỉ được di truyền sự khôn khéo của ba mình, vào công ty được hai năm đã đưa công ty vươn ra nước ngoài.
Ai gặp Khương Phỉ cũng phải khen tuổi trẻ tài cao.
Người sáng suốt đều biết giờ Tập đoàn Khương Thị chẳng có liên quan gì đến cả nhà Khương Hồng Vận nhưng nhà kia lại chẳng hiểu vấn đề. Mắt thấy công ty của Khương Chính càng ngày càng phát triển, ngày nào cũng muốn chia chút lợi, thường xuyên thổi gió bên tai của ông cụ Khương.
Thế mà lần nào ông cụ cũng trúng chiêu, lấy cớ người một nhà không phân anh em, bảo Khương Chính nên giúp đỡ Khương Hồng Vận nhiều hơn.Đã thế mà nhà Khương Hồng Vận còn chưa hài lòng, trước đó còn mơ rằng Khương Hoài sẽ vào tổng công ty là phó tổng giám đốc, chức vị phải trên Khương Phỉ.
Lý do là Khương Phỉ vừa tốt nghiệp, còn nhỏ tuổi và thiếu kinh nghiệm, Khương Hoài vào công ty có thể giúp đỡ một chút, giảm bớt gánh nặng cho Khương Chính.
Năm ấy Khương Phỉ gần hai mươi bốn tuổi nghe được, anh ấy nói ngược lại ngay trước mặt mọi người: "
Giúp đỡ cái gì? Giúp công ty phá sản à?"Đến bây giờ Khương Ý vẫn còn nhớ sau khi anh trai hỏi ngược xong, sắc mặt của cả lớn cả bé nhà bác cả đặc sắc thế nào.
Danh Sách Chương: